“Anh nói đi! Anh đã cho tôi được cái gì? Từ khi tôi gả cho anh không có lấy một ngày vui vẻ, mỗi ngày mở mắt là cơm nước việc nhà, làm thế nào cũng không xong, tay tôi cũng trở nên thô cứng, anh cho tôi hạnh phúc ở đâu chứ...”
Một trận cãi vã quen thuộc lại vang lên, một đứa bé gái tám tuổi ở cách vách vì ba mẹ cãi nhau mà chữ “Xuân” viết thành xuẩn, lại dùng bút đồ đậm lên làm như mình viết sai.
Từ sau khi ông chú giàu có kia xuất hiện, mẹ không bao giờ cười với ba nữa, bà thay đổi, về nhà càng ngày càng trễ, thường xuyên quên nấu bữa tối cho hai ba con.
Hơn nữa mẹ luôn mắng chửi ba, chửi thật khó nghe, nói ông không biết kiếm tiền, còn nói bà mắt mù mới gả cho ông, bà không muốn cả đời này phải xem sắc mặt của người khác mà sống.
“... Lúc trước anh nói thật là hay, sẽ cho tôi cuộc sống của một công chúa, không lo ăn, không lo mặc, sống cùng anh sẽ không phải lo lắng, anh sẽ nâng niu tôi trong lòng bàn tay, cho tôi cuộc sống trên thiên đường nhưng bây giờ thì sao hả? Tôi chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi đã có chồng.” Người phụ nữ hét lớn.
“Nhỏ giọng một chút, đừng lầm ồn đến con gái, con bé sắp thi rồi.” Người đàn ông hiền lành cố gắng xoa dịu sự nóng giận của vợ, lo sợ bà không khống chế được bản thân.
Nghe nhắc đến con gái, người phụ nữ hạ thấp âm thanh xuống nhưng vẫn bất mãn thầm oán: “Nếu không phải vì con gái bảo bối của tôi, chắc tôi không sống nổi trong căn nhà này nữa.”
“Anh biết, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, không làm em thất vọng, em chờ anh vài năm ——” vợ và con gái là động lực lớn nhất của ông, vì hai người, anh nhất định phải thành công, phải trở nên nổi tiếng.
“Vài năm? Anh cho tôi có bao nhiêu tuổi thanh xuân có thể đợi anh hả? Những bức tranh rách nát của anh một bức cũng không bán được, là tôi làm việc nuôi cái nhà này, cũng là tôi chèo chống cái nhà này, anh chẳng qua chỉ là một thằng vô tích sự.” Cô không còn đem hy vọng đặt vào người đàn ông trước mặt nữa.
“Nhưng mà... Anh có đi làm... ” Người đàn ông nhỏ giọng nói mong vợ mình có thể tin tưởng.
Nhưng người phụ nữ ấy chỉ khinh thường: “Số tiền đó thì có thể làm gì, không đủ mua thuốc cho anh nữa là.”
Hai người từng là mội đôi tiên đồng ngọc nữ trong trường, một người là mỹ nữ khoa Trung Văn, một người là nhân tài khoa mỹ thuật, đẹp trai phóng khoáng, phong độ mê người.
Nhưng tình yêu tốt đẹp cuối cùng cũng không thắng được sự thử thách của cuộc sống, nhất là sau khi kết hôn.
Năm đó cô một lòng theo chồng, nhưng cuộc sống đã thay đổi. Qúa nhiều áp lực trong cuộc sống làm cô thở không nổi, hơn nữa những bức tranh của chồng bán chỉ được một ít tiền lại không hề gây nên tiếng tăm gì. Cô cảm thấy mệt mỏi khi phải gánh vác gia đình này, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Cô không còn yêu chồng.
Ít nhất là không còn như trước đây, thứ tình yêu sẵn sàng hy sinh tất cả đã chết rồi.
“Anh thật sự sẽ làm cho em không còn phải nghĩ ngợi đến việc cơm nước nữa, chỉ cần em cho anh một ít thời gian…” Anh tin tưởng rằng ông trời sẽ không bạc đãi anh, một ngày nào đó anh sẽ trở thành một nhà nghệ thật hàng đầu.
“Tôi còn phải cho anh bao nhiêu vài năm mấy đủ, anh căn bản là không có tài năng về hội họa. Co dù cho anh thềm mười năm, hai mươi năm, anh cũng sẽ không thành công.” Chỉ vào một ít nổ lực thì làm sao nuôi nổi gia đình này, lúc trước cô bị mù hay sao mà lại chọn hắn chứ.
Người đàn ông bị vợ mình quở trách một cách nhục nhã, cam chịu một cách khổ sở: “Em không cần giận dữ như thế, chúng ta không nên vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, con gái còn nhỏ…”
“Đúng vậy! Anh còn nhớ anh có một đứa con gái sao? Anh đã làm được gì cho nó hả? Ngay cả một trang sức bằng bạc nó cũng không có. Cặp táp của con bé đã hư rồi, nó dùng chiếc cặp cũ nát đó đã bốn năm, dây kéo đều hư hết, nó miễn cưỡng dùng một cái kẹp bướm để kẹp lại. Viết máy đã hư không còn dùng được nữa, anh có biết là tôi rất đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó không?”
Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn cho con gái, con gái cô là bảo bối, là một tiểu công chúa xinh đẹp.
“Anh... ” Vẻ mặt của người đàn ông áy náy, một câu cũng không nói nên lời.
Không thể cho vợ con một cuộc sống giàu có luôn là nỗi khổ tâm lớn nhất trong lòng anh. Tuy anh có cố gắng cải thiện cuộc sống nhưng ngay sau đó lại trở về như cũ. Tài năng của anh không có chỗ phát huy như rồng ngủ dưới đáy biển sâu.
“Ba, mẹ, hai người nói chuyện lớn quá, con không học bài được.”
Một bóng dáng nho nhỏ với hai bím tóc đứng ở cửa phòng. Hai người lớn vừa nhìn thấy con gái mình thì lập tức thay đổi nét mặt bày ra gương mặt tươi cười.
“Bảo bối, thực xin lỗi, mẹ làm ồn đến con, lần sau mẹ sẽ nói chuyện nhỏ một chút.” Đỗ Ý Nguyệt dịu dàng ôm con gái, vuốt ve gương mặt phấn nộn của con gái.
“Con gái ngoan, là ba hư, con đừng giận ba, chiều nay ba đưa con đi công viên thả diều được không?”
Người đàn ông cố gắng dụ dỗ con gái sợ con bé không để ý tới mình.
Cô bé nhìn vẻ mặt áy náy của mẹ và thái độ lấy lòng của ba. Lúc này cô bé vẫn chưa biết hôn nhân của ba mẹ đã có vết nứt nhưng đã có biểu hiện của một người trưởng thành. Cô bé thở dài.
“Hai người đừng có lúc nào cũng ầm ĩ như vậy chứ. Em trai và em gái của con đâu? Hai người khi nào mới chịu sinh cho con.” Cô bé thật muốn có người chơi cùng. Nhà Điền gia có thật nhiều anh em, thật náo nhiệt, muốn chơi trò gì cũng không cần phải tìm người.
Hai người lớn nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, họ không dám nói là sẽ không sinh nữa vì không nuôi nổi.
Thân là con gái một rất cô đơn, bọn họ biết rõ cũng hiểu con bé rất ngưỡng mộ những gia đình đông con khác. Nhưng bọn họ cố gắng hết sức cũng chỉ đủ nuôi một đứa con gái này.
Muốn sinh không khó, khó là ở chỗ họ không có khả năng nuôi dưỡng. Quần áo mới họ còn không mua nổi nói chi là mua tã và sữa bột, chắc chắn gia đình này sẽ sụp đổ.
“Bảo bối, con đi tìm anh trai nhà kế bên chơi cùng đi, ba và mẹ có chuyện phải làm.” Lúc vợ chồng cãi nhau không nên có con cái ở bên cạnh, hống chi cô có việc phải nói rõ với chồng.
“Sinh em trai em gái sao?” Cô bé nghiêng đầu, hỏi một cách ngây thơs.
Hai người lớn đều đỏ mặt, xấu hổ, không biết phải giải thích với con gái như thế nào.
Trong lúc nhất thời, thời gian như ngừng lại, cô bé tự giác ôm búp bê do chú mua rồi vui vẻ chay ra ngoài, không thấy cha mẹ thở nhẹ ra rồi thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng.
Từ nhỏ cô bé đã được mọi người cưng chiều, ba mẹ đều đem bé trở thành bảo bối trong long, dồn hết mọi yêu thương cho bé cho nên bé luôn nhìn cuộc đời với một màu hồng không hề nhìn thấy đằng sau đó, là một mảng u tối.
Bé không nghĩ tới ba mẹ bằng mặt chứ không bằng long, hôn nhân duy trì được them hai năm thì mẹ bé thật sự có thai nhưng không phải là của ba, mà là của chú đang bước ra từ xe Benz.
Cho nên cuối cùng bọn họ vẫn ly hôn .
“Hu hu... Con không muốn đi khỏi đây, ở đây con có thật nhiều bãn, con không muốn xa bọn họ…” Vì sao ba mẹ không ở cùng nhau chứ?
Tại sao?
Cô gái nhỏ xoa đôi mắt đẫm nước mắt, khóc đến đau long, mí mắt cũng sưng lên như hạt trái đào. Cô bé khóc thút thít đến nỗi nói cũng không nên lời.
“Bảo Nhi lại đây, không khóc không khóc, sau này con có thể viết thư cho mẹ mà! Mẹ sẽ đi xe buýt đến đây chơi với con.” Nước mắt của con bé thật nhiều giống như vòi nướcs.
Người đàn ông lớn tuổi vụng về lau nước mắt cho cô gái nhỏ, ông cuống quýt lau những giọt nước mắt, dung mọi cách để an ủi cô bé, ông không hy vọng cô bé càng khóc càng sưng mắt sẽ trở nên không xinh đẹp nữa.
“Nhưng mà con sẽ nhớ mẹ. Không bao giờ có thể nhìn thấy mẹ mỗi ngày nữa, không thể chào hỏi buổi sáng cũng không thể chúc ngủ ngon.” Còn có món bánh ngọt mẹ làm, cô sẽ không được ăn nữa.
Khi nghĩ đến phải rời xa nơi ở quen thuộc cùng với các bạn hàng xóm, cô bé vốn đã ngừng khóc lại bật khóc òa lên, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bé thật không nỡ, không muốn đến nơi khác sống. Nếu mẹ trở lại thì nhất định sẽ không tìm thấy bé và ba.
Cô bé không biết là, ba mẹ cô đã không còn là vợ chồng. Vì để cho đứa bé trong bụng có thể được sinh ra trong dòng dõi thượng lưu bà nhất quyết bắt chồng ký tên ly hôn. Sau đó lập tức bay ra nước ngoài hoàn thành thủ tục kết hôn, trở thành vợ của người đàn ông khác.
Cuộc hôn nhân này kéo dài như vậy là do cả hai người đều muốn giành quyền giám hộ con gái, ai cũng không chịu nhường bước.
Nhưng thật ra người đàn ông không chịu ly hôn là vì muốn níu kéo lại vợ, ông vẫn còn tình cảm với bà, ông không muốn gia đình tan nát, mỗi người một nơi.
Nhưng kéo dài càng lâu thì tình cảm vợ chồng càng mờ nhạt, chỉ có oàn hờn là tăng cao. Lúc này hai người không còn lời lẽ tốt đẹp gì để nói với nhau, cứ gặp mặt là lại cãi nhau ầm ĩ, trách móc đối phương.
Ông không biết vợ đã mang thai lại càng không biết tại sao bà lại chịu nhượng bộ, nhanh chóng ký tên vào đơn ly hôn, cũng không thèm quay đầu lại nhìn con gái một lần.
Vợ có người đàn ông khác ở ngoài, ông vẫn không hề hay biết. Cho dù người ngoài có nói thế nào, ông vẫn không tin là vợ ông có người khác. Đến khi ký tên ly hôn ông vẫn cho rằng là do lỗi của mình.
“Còn có điện thoại mà! Buổi sáng chúng ta gọi điện, buổi trưa gọi, buổi tối cũng gọi đến, gọi cháy dây điện thoại mới thôi.” Ông tự cho mình là thông minh, viết số điện thoại nhà lên giấy.
“Con không biết chúng ta sẽ đi đâu hơn nữa ba rất nghèo, chúng ta làm gì có tiền gọi điện thoại.” Bé thấy ba vẫn cúi đầu với người đàn ông mặc âu phục, năn nỉ hắn cho ông thêm mấy tháng rồi hãy mang nhà đi bán đấu giá.
“Hả, này... Ba em không có việc làm... ” Mẹ cậu nói căn nhà này dì Nguyệt đã đem cầm cố ngân hàng, bà ấy vừa đi, ngân hàng liền tới xiết nợ.
Vừa nghe anh nói ba không có việc làm thì cho dù là hàng xóm mà bé thích nhất, bé cũng tức giận đấm anh một cái: “Ba em là người tốt, ba là người tốt nhất trên đời, ba nhất định sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền mua nhà mới cho em.”
Cậu bé cười cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ: “Ừ! Hai người phải nhanh chóng trở về đây, anh ở đây chờ em.”
Trọng tích tắc đó cậu bé vẫn chưa hiểu được là mình không thể hứa bậy bạ, cho dù còn nhỏ cũng không được. Cậu chỉ biết cậu thích nhất là em gái hàng xóm này, cảm giác khi cưng chiều bé thật là thích.
“Nếu em quên đường về thì làm sao đây?” Bé không giỏi nhớ đường đi nên thường xuyên đi lạc.
“Yên tâm, anh sẽ tìm được em.” Cậu bé vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, bộ dáng cứ như một người đàn ông.
“Thật sao?” Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, bé cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều “Thật.” Mặc kệ là bé đi đâu cũng vẫn ở trên Trái Đấy này thôi.
Lúc này, cậu bé suy nghĩ rất đơn giản, hàng xóm của nhau, muốn tìm thì có gì khó chứ.
“Chúng ta ước hẹn với nhau khi nào lớn lên anh đến tìm em, chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều em bé, tạo nên… một gia đình lớn.” Bé dùng ngón tay vẽ vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ, bé luôn cô đơn, luôn mong ước có được một gia đình lớn.
“Cái gì” Cậu bé giật mình, trên đầu có một dấu chấm hỏi lớn… đại gia đình? Phải kết hôn mới làm được.
“Anh không muốn sao?” Bé biết anh chỉ gạt bé, giống như người lớn, nói không giữ lời.
Cậu bé nhìn thấy cô gái nhỏ miệng chu ra, như muốn khóc thì liền không do dự nữa, vội vàng gật đầu: “Được, anh sẽ mang hoa hồng đến cầu hôn em, sau đó chúng ta có thể ở chung một chỗ.”
Bởi vì tính cách của mình, cậu bé một khi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, không bao giờ hủy bỏ.
“Được! Chúng ta ngéo tay, đóng dấu, cả đời này anh phải đối xử tốt với em, không nổi giận với em, phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để nuôi em, không được thích người khác...”
Hai đứa trẻ ngây ngô vươn hai ngón tay út ra ngéo với nhau rồi đưa ngón cái lên đóng dấu. Khế ước đã được lập, không ai có thể đổi ý.
“Đi thôi, tiểu công chúa, xe tải đang đợi chúng ta .”
Cái gọi là xe tải cũng chỉ là một chiếc xe nhỏ chuyên dùng để chở vật dụng gia đình. Đến cả quần áo mà cũng không thể mang nhiều chỉ có đủ chỗ cho hai cha con ngồi chen chúc với nhau.
“Đã tới rồi.” Nghe tiếng ba kêu to, cô gái nhỏ không ngừng quay đầu lại lưu luyến vẫy tay, nước mắt đã rơi đầy.
Một năm kia, Cao Bảo Nhi mười tuổi, mà Mạt Đề Ávừa mới tốt nghiệp tiểu học, sẽ nhanh chóng bước vào cấp hai, tình cảm lúc đó so với tính mạng còn quan trọng hơn, ai cũng không muốn hủy bỏ lời thề.
Khói đen từ chiếc xe để lại càng lúc càng ít cho đến khi chiếc xe chỉ như một chấm đen biến mất ở đường lớn.
Cậu bé vẫn chú tâm an ủi cô gái nhỏ đến lúc này mới phát hiện ra bé đã đi rồi. Đột nhiên hai dòng nước trong suốt rơi xuống trên gương mặt cậu.
Rốt cục, cậu cũng biết được là mình thích cô ấy, thích đến nỗi nguyện đem tương lai của mình trao cho cô.
Anh Đề Á, anh nhất định phải đi tìm em, nếu không em nhất định sẽ nguyền rủa anh cả đời này cũng không tìm được hạnh phúc.
Rèm cửa sổ tung bay phát ra tiếng cọ xát rất nhỏ, người đàn ông trên giường đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân choàng tỉnh dậy. Trong lúc nhất thời anh không biết mình đang ở đâu, tim đập nhanh và loạn nhịp, sau một lúc mới lấy lại tinh thần.
Cậu bé gầy gò năm xưa giờ đã trưởng thành, từ một trăm năm mươi cm đã trổ mã vượt qua mức một trăm tám mươi cm, bộ dáng thiếu niên cũng đã biến mất mà thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành quyến rũ.
Mạt Đề Á hai mươi tám tuổi đã trút bỏ bộ dạng thiếu niên ngây ngô. Hàng lông mày dài, ngũ quan tuấn dật, mái tóc ngắn hút hồn. Chỉ vài giây trước đây anh còn tưởng mình đã trở lại thành chàng thiếu niên nhỏ bé trước kia.
“Cô ấy thực sự đã quên mình sao?”
Bị hắt một ly nước đá, còn bị đuổi ra khỏi cửa. Mạt Đề Á làm thế nào cũng không tin được em gái hàng xóm đáng yêu luôn tươi cười trước kia sau mười năm lại thay đổi nhiều như thế. Gương mặt lạnh lùng đó anh hoàn toàn không nhận ra.
Là trí nhớ của cô không tốt hay thật sự là anh đã nhận lầm người. Khi nghĩ rằng đã tìm được cô, anh một mực muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa khi xưa.
Mạt Đề Á có bề ngoài tuấn tú còn là một người đàn ông rất tuân thủ nguyên tắc. Anh không bao giờ dễ dàng đồng ý giúp đỡ người khác, anh chỉ làm theo khả năng của mình, không hơn không kém.
Nhưng một khi đã đáp ứng, cho dù cái chết cũng không ngăn cản được anh. Lời hứa của anh cứ như là sứ mệnh của công ty quảng cáo – nhất định phải làm bằng được. Tính cách này thường làm cho bạn bè anh nhức đầu không thôi, thỉnh thoảng còn nghĩ anh bị bệnh thần kinh.
Ví dụ như người đàn ông đang leo lên lầu hai này, bộ dáng anh leo lầu y hệt một con khỉ, tay chân anh nhanh nhẹn bám vào tường, nhảy qua ban công rồi nhảy xuống lăn vài vòng dưới đất.
“Vẫn còn đang suy nghĩ gì đó? Chưa tỉnh ngủ sao?” Nhìn bộ dạng của Mạt Đề Á không thuốc nào có thể cứu chữa nữa rồi.
Con ngươi đen dại xoay tròn mấy cái, chậm rãi khôi phục tinh thần: “Nhà tớ có cửa, sao cậu lại nhảy từ ban công vào, nếu lỡ trượt chân không phải nhà tớ sẽ thành nhà ma sao?”
Người chết là hết chuyệ, một nắm đất giải quyết một đời người.
Chỉ sợ sau khi thành ma cũng không an phận tối ngày tới nhà anh gây náo loạn. Nếu như khi còn sống mà bị người này đến quấy nhiễu thì anh nên sớm dọn nhà đi chỗ khác, miễn cho nhà không yên ổn, dọa sợ nữ chủ nhân tương lai của nhà này.
“Này! Đừng có trù ẻo tớ, tớ từ cảnh sát chuyển nghề sang thám tử tư, chỉ là lầu hai này thì làm sao làm khó được tớ.”
Người đàn ông ngừng một chút, bỏ một viên kẹo vào miệng nhai: “Đúng rồi, chuông cửa nhà cậu có phải bị hư rồi không? Tớ bấm cả buổi mà không thấy ai trả lời.”
Nếu không phải anh học tập mấy tên trộm cộng thêm một thân võ nghệ cao cường và cánh tay khỏe mạnh thì làm sao lên được đây.
Mạt Đề Á xuống giường vào phòng tắm rửa mặt, vừa đánh răng vừa nói: “Tớ quên... Mở điện... Trần nhà... đường dây không được tốt lắm... Ngày mai... sẽ có thợ đến sửa... ”
“Cậu rốt cuộc đang nói cái gì, một chữ tớ cũng không hiểu, với lại tớ tìm cậu cũng không phải vì vấn đề này. Người cậu muốn tìm đã tìm được rồi. Có phải thất vọng rồi không?” Đây mới điều anh quan tâm, anh chủ yếu đến đây để chế giễu Mạt Đề Á mà.
Mạt Đề Á rửa mặt chải đầu xong ra khỏi phòng tắm, anh cũng không thèm liếc bạn tốt một cái, trực tiếp đi qua, mở máy vi tính ra xem: “Cậu không tin vào năng lực tìm người của mình à?”
Vài năm trước Mạt Đề Á đã nhờ đến thám tử tư để tìm em gái Bảo Nhi của anh. Anh muốn biết cô có khỏe không? Vì sao không gửi thư cho anh, có phải là trong nhà xảy ra chuyện gì không?
Nhưng mà tìm cô cứ như tìm kim đáy bể, hàng xóm trước kia của cô cũng không biết cô đã đi đâu.
Đúng lúc Mạt Đề Á có xung đột với cấp trên thì gặp được người bạn tốt này. Người này còn mở một văn phòng thám tử tư nên Mặt Đề Á cũng mang tâm trạng ôm ngực chết mà tưởng ngựa sống đi tìm anh.
Không nghĩ tới người đàn ông thoạt nhìn như gà mờ này lại rất có năng lực, mới mấy ngày d0a4 đưa tin tức đến cho anh.
“Không phải là tớ tự cao tự đại nhưng chuyện trên trời dướ đất, kể cả xương cốt tớ cũng có thể đem đến cho cậu, chỉ sợ cậu không muốn nhận thôi.” Người đàn ông tự mãn vừa nói vừa giơ cánh tay cường tráng lên khoe, một vết sẹo dài rõ ràng hiện ra.
Anh là một cảnh sát tốt cũng là một cảnh sát rất hòa đồng với dân chúng. Anh không nhận tiền, bắt bọn hạ lưu, không bao che cho bất cứ ai. Cho nên anh là cái gai trong mắt nhiều người.
Bởi vậy anh phải hạ thấp mình để người ta có cái cớ để đuổi anh. Mới ba mươi tuồi mà anh đã “về hưu”, mắc công bị người khác hãm hại, chết yểu giữa đường.
“Cậu rất giỏi, đem tin tức về em gái hàng xóm đến cho tớ rất nhanh.” Mạt Đề Á nhấn vào một trang web, bắt đầu thu thập tin tức.
Em gái ở đầu ngõ là con gái thứ hai chủ tiệm quán hồng trà, mới mười lăm tuổi, rất mê các thần tượng bây giờ, hình như rất thích khám phá trụ sở công an. Ngoại hình có bảy tám phần giống anh trước đây.
“Làm ơn, cô bé kia là một con mèo hoang nhỏ, tớ chạy đi đâu mà tìm chứ… Đúng rồi, cậu đừng nói sang chuyện khác, em gái kia của cậu có ngoại hình rất đẹp. Cậu có động lòng không?” May mắn là một người đẹp, nếu không, anh thật sự muốn thay bạn tốt khóc rống ba ngày ba đêm.
“Ngoại hình đẹp hay không cũng không phải là vấn đề, chủ yếu là tấm lòng đẹp... ” Nhớ tới khuôn mặt kiều diễm kia, Mạt Đề Á không khỏi nhếch miệng cười.
Cô so với trí tưởng tượng của anh còn đẹp hơn mấy phần, thanh khiết diễm lệ, khí chất xuất chúng.
Diệp Vân Bạch vừa thấy Mạt Đề Á ngẩn người thì liền trách móc: “Tâm ở trong lòng ai mà thấy được, nếu là một cô gái xấu xí cậu còn muốn sao? Huống chi còn phải sinh một đống con cái.”
Tình cảm của hai người rất tốt nên không cần nói nhiều bọn họ cũng biết đối phương nghĩ gì.
“Không đâu, Bảo Nhi từ nhỏ đã rất đáng yêu, đôi mắt to tròn cùng với gương mặt phấn nộn, ngọt ngào như kẹo. Khi cô ấy cười lên mọi người như bị hòa tan vào tiếng cười giòn tan ấy.” Mạt Đề Á vừa nói vừa mỉm cười, giống như nhìn thấy cô gái nhỏ với khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình nở nụ cười để lộ ra hai cái răng cửa.
Sở dĩ Mạt Đề Á có ấn tượng sâu sắc về cô như thế là vì khi còn nhỏ anh không phải là một đứa trẻ tài giỏi, thân thể gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác hơn nữa còn có tật xấu nên bạn bè của anh cũng không nhiều lắm.
Thật ra, khi còn nhỏ anh không phải là một đứa trẻ vòi vĩnh quà, anh không nói lời ngon tiếng ngọt như con gái cũng không năng động như con trai mà chỉ suốt ngày ngồi xem sách. Cho nên ba mẹ và bạn bè của anh gọi anh là “con mọt sách”.
“Con mọt sách” tuyệt đối không phải là từ khen ngợi, nhất là với những người ở cuối hẻm… bọn họ xem học sinh giỏi là “kẻ địch”, chỉ cần thấy anh xuất hiện sẽ lập tức bắt nạt.
Cao Bảo Nhi tuổi tuy là nhỏ hơn Mạt Đề Á nhưng lại có bộ dạng rất đáng yêu làm mọi người phải yêu mến. Những đứa trẻ gần đó mỗi khi thấy cô mếu máo muốn khóc liền chạy ra dỗ dành rất sợ người lớn trong nhà cho cái mông của mình nở hoa.
Ai bảo vệ ai, không ai có thể biết được, đáp án gần chính xác nhất là hai người nương tựa lẫn nhau, trải qua khoảng thời gian hạnh phúc.
Đó là những hình ảnh Mạt Đề Á khắc sâu trong lòng, không bao giờ quên được. Anh hy vọng sẽ có một ngày có thể trở lại như trước đây, trở thành người bảo vệ che chở cho cô.
“Trời ạ! Đúng là nên lấy cái gương cho cậu soi, cả khuôn mặt đều sáng bừng lên, thật là chói mắt.” Diệp Vân Bạch thấy Mạt Đề Á chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân, không nhịn được chế giễu mấy câu.
Hai tai của Mạt Đề Á đều ửng đỏ, không được tự nhiên ho khụ một tiếng: “Tớ chỉ nói sự thật, không hề thêm thắt gì vào.”
“Vậy cậu cầu hôn thành công không?” Nếu có người phụ nữ nào nhìn thấy khuôn mặt của Mạt Đề Á mà còn từ chối thì khẳng định đó là một kẻ ngốc.
Diệp Vân Bạch đối với bề ngoài của Mạt Đề Á rất có lòng tin. Có không ít người săn ngôi sao tìm đến Mạt Đề Á để ký hợp đồng muốn đẩy anh lên con đường nghệ thuật trở thành ngôi sao.
Ngay cả em gái của Diệp Vân Bạch cũng la hét đòi làm vợ của Mạt Đề Á. Từ khi con bé mười bốn tuổi đã kêu gào đến tận bây giờ, cũng được bảy tám năm rồi nhưng chỉ nhận lấy thất bại. Đã tám năm mà nó còn chưa hết hy vọng, bỏ công sức ra hầm một nồi canh gà mong có thể đi đường tắt.
Đáng tiếc con bé đã tới trễ còn là trễ rất nhiều năm. Trong lòng người ta đã có bóng hình người khác.
“Việc này... ” Nụ cười của Mạt Đề Á cứng ngắc, ánh mắt lóe lên tia sang “Có thể là xa nhau quá lâu nên cô ấy không nhớ ra tớ.”
Cô quên anh, Mạt Đề Á uể oải nói.
Mạt Đề Á cho rằng cô cũng như anh đem lời hứa năm ấy khắc sâu vào lòng, chờ ngày gặp lại.
“A! Cô ấy từ chối.” Diệp Vân Bạch gật đầu, trên mặt là nụ cười chế nhạo đáng ghét.
Không hỏi cũng biết là tên này xông vào nhà người ta cầu hôn. Người ta không nghĩ hắn bị bệnh tâm thần mới là lạ.
Nhưng mà, điều này cũng chứng tỏ bề ngoài xuất chúng cũng không phải là tất cả ngẫu nhiên cũng sẽ gặp một vài điều trắc trở. Diệp Vân Bạch nghe bạn thân kể khổ mà vui vẻ, ít ra thì em gái đáng yêu của anh cũng còn một tia hy vọng.(Heo Con:Có bạn như anh này có ngày ôm quả bom cũng không biết >
Ai cũng tư lợi, đây là tính trời sinh.
“Thử thách có lớn hơn nữa tớ cũng không bỏ cuộc. Tớ tin tưởng một ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ ra.” Mạt Đề Á chân thành, kiên quyết nói.
“Cậu có lạc quan quá không đó?” Diệp Vân Bạch đột nhiên dội một gáo nước lạnh, anh sợ bạn mình không làm theo ý mình.
Vật đổi sao dời, lòng người rất khó dò, không ai vĩnh viễn là sẽ không thay đổi.
Mạt Đề Á không nhìn ra ý xấu của bạn, ánh mắt sáng ngời nói: “Nhiều năm như vậy mà tớ cũng có thể tìm được cô ấy, chắc chắn giữa bọn tớ là có duyên phận, ngay cả ông trời cũng muốn chúng tớ ở chung một chỗ.”
“Tớ không phải là ông trời.” Diệp Vân Bạch có chút hối hận, lúc đầu anh nhận lời giúp là muốn Mạt Đề Á chặt đứt sợi tương tư ai ngờ lại đốt thêm hy vọng trong lòng anh ta.
Kỳ thật ngay từ đầu Diệp Vân Bạch cũng không có lòng tốt gì, anh nhận sự ủy thác này là muốn làm cho Mạt Đề Á chết tâm, đừng vì lời hứa hẹn mà trói buộc bản thân.
Anh là vì muốn tạo cơ hội cho em gái, làm cho hai người gần gũi với nhau hơn, tạo thành một đôi trời định.
Ai ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, ngược lại là đem Mạt Đề Á dâng lên cho người phụ nữ khác, Diệp Vân Bạch ảo não nghĩ.
“Nhưng mà tớ cũng muốn cảm ơn cậu đã giúp tớ tìm được cô ấy, nếu không cả đời này tớ cũng sẽ không có vợ.”
Diệp Vân Bạch nghe vậy thì không biết nên khóc hay nên cười. Vẻ mặt anh khó coi miễn cưỡng nở nụ cười, âm thầm chờ đợi kế hoạch của bạn tốt thất bại để không làm uổng công anh đã sắp đặt.
“Hi hi! Em gái Bảo Nhi, anh lại tới rồi đây, khi nhìn thấy anh thì tim em có loạn nhịp, có muốn như con nai con chạy đến vòng tay anh không?”
Em gái Bảo Nhi?
Phụt, vài ngụm cà phê bị phun ra. Tất cả khách hàng như nghẹn khí tại chỗ, mọi người vụng trộm nhìn đến người đang bận rộn đứng phía sau quầy bar, người đàn ông mới vào chắc chắn là vì cô chủ xinh đẹp mà tới.
Câu “Em gái Bảo Nhi” không phải là quá… ghê tởm sao? Câu này mà đem gán với cô chủ lạnh lùng tàn nhẫn quá là không thích hợp, làm cho người nghe cảm thấy rất khó chấp nhận.
Nhưng Cao Bảo Nhi lại không hề có cảm giác, vẫn bình tĩnh pha chế cà phê cho khách hàng.
“Anh muốn uống cái gì?”
Mạt Đề Á vuốt mái tóc ngắn một cách quyến rũ, thong thả đi đến phía bên trái quầy bar: “Anh muốn uống một ly “Cao Bảo Nhi”.”
“Cửa tiệm chỉ bán cà phê.” Sắc mặt Cao Bảo Nhi không thay đổi nhàn nhạt nói.
“Đó là một loại “cà phê” rất đặc biệt, hương thơm nồng làm cho người ta chỉ uống một lần sẽ nghiện.”
Hương thơm của phụ nữ rất mê người kích thích vị giác của đàn ông, làm cho người ta chưa nếm đã say.
Hàng chân mày thanh tú của Bảo Nhi hơi cong lên: “Ra ngoài nhìn kĩ tên cửa tiệm, chỗ của tôi không phải trung tâm môi giới hôn nhân.”
Cao Bảo Nhi không thể phủ nhận, cô đã bị ảnh hưởng nên có chút não ý. Đối với người đàn ông ngày ngày đến báo danh này cô rất khó… làm như không nhìn thấy. Cô luôn dùng một cách như nhau đuổi anh ra khỏi cửa tiệm
Anh cứ như ánh mặt trời rực rỡ, chói mắt làm người ta không thể không để mắt đến. Anh đã phá vỡ khoảng không tĩnh lặng trong lòng cô làm cô cảm thấy chán nản.
Người da mặt dày chỗ nào cũng có nhưng anh có thể xem là nhân tài kiệt xuất. Bị đuổi đi lần một thì sẽ đến lần hai, bị hắt nước đá thì chuẩn bị dù, ngày nào cũng đến điểm danh mà không cảm thấy chán. Lúc nào cũng bày ra vể mặt tươi cười dường như rất vui vẻ hưởng thụ sự lạnh lùng của cô.
Kẻ vô sỉ nhất trong đám vô sỉ đúng là làm người ta không thể chịu nỗi. Cho dù cô có bày ra vẻ mặt xấu cỡ nào thì anh cũng làm như không thấy. Giống như bọn họ đã quá quen thuộc nên không cần phải chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Trong ký ức không trọn vẹn của cô quả thật không có người tên là “anh Đề Á”. Mấy năm trước cô xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lúc tỉnh lại thì đã ở trên giường bệnh, có rất nhiều chuyện cô không nhớ rõ, còn ngồi ngơ ngẩn năm tháng trời.
“Bảo bối, đừng vô tình như vậy mà! Chúng ta đã quen biết nhau được hơn hai mươi năm, trước đây còn ngủ chung một cái giường, em còn ôm anh rất chặt, gối đầu lên ngực anh mà ngủ, còn chảy nước miếng nữa.” Khi đó cô ngủ thật là say, trời có sập xuống cũng không biết.
“Tôi không biết anh, còn nữa, không được gọi tôi là bảo bối.” Giọng điệu của Cao Bảo Nhi lãnh đạm, ánh mắt thâm trầm chứa đựng ngọn lửa dữ dội.
“Anh không ngại giới thiệu bản thân một lần nữa để em có ấn tượng sâu hơn, từ đó gợi lên biết bao nhiêu kỉ niệm giữa chúng ta. Anh, họ Mạt tên Đề Á, năm nay hai mươi tám tuổi, tính tình ngay thẳng, hiền lành, sở trường là làm việc nhà và nấu ăn, niềm vui lớn nhất là con cái, bây giờ anh đang thiết kế trò chơi điện tử…”
Chưa thấy qua người đàn ông nào nói nhiều như vậy. Đây là ý nghĩ chung của khách hàng trong tiệm.
Người đàn ông này giống như cả đời không được nói chuyện hay sao ấy? Chuyện từ khi mới sinh ra đến khi hoc mẫu giáo lên tiểu học, trung học rồi đến đại học. Cho đến những chuyện phát sinh gần đây cũng nói ra hết.
Điều này làm cho băng sơn mỹ nữ như Cao Bảo Nhi cũng phải ngạc nhiên. Buổi diễn thuyết của anh kéo dài hơn nửa tiếng, cô không nhịn được mà rùng mình.
“Đúng rồi, về phần tài sản của anh thì chỉ có vợ của anh mới có thể biết được, chừng nào em mới chịu gả cho anh? Anh sẽ đem sổ tiết kiệm, con dấu, cổ phiếu, công trái toàn bộ giao cho em quản lý.”
Cuối cùng, Mạt Đề Á ra vẻ phong lưu phóng khoáng nháy mắt một cái. Giống như giữa hai người họ thật sự có bí mật, không ai có thể biết được.
“Anh... ”
“Đề Á. Trước kia em đều gọi anh là anh Đề Á.” Mạt Đề Á bày ra một bộ dạng dễ dãi, tuyệt đối không làm khó người khác.
Đầu ngón tay của Cao Bảo Nhi dùng một chút lực, vốn là muốn ép Hương Thảo thành bột nhưng lại bay ra ngoài: “Tôi không có một chút hứng thú nào với anh.”
“Đêm nay trên trời sẽ có chòm sao sư tử rất thích hợp để đi tản bộ dưới trăng, dẫm lên những giọt sương mai, ngắm nhìn các vì sao. Anh và em cùng nhau nắm tay đi dưới trăng, thật là lãng mạn đó.” Mạt Đề Á bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng tình cảm, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Anh quá coi trọng lời hứa năm đó nên không hề có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ. Chỉ vì một câu thề ước “Không cho anh thích người khác.” Anh liền không động lòng với bất kỳ ai.
Nhưng mà khi trưởng thành, Mạt Đề Á trút bỏ bộ dạng ngây ngô đã thu hút không ít vệ tinh xoay quanh, hàng ngày anh nhận được không ít thư tình, còn bị theo đuổi có khi còn về đến tận nhà, còn có người tự nhận là bạn gái của anh.
Một lần hai lần anh còn có thể cười trừ, cho là người ta nhất thời bị trúng nắng.
Nhưng là càng ngày càng có nhiều người như vậy làm anh cũng bị dọa sợ. Phụ nữ chủ động theo đuổi quá nhiều, một chút quan niệm đạo đức cũng không có cũng không biết xấu hổ hại anh phải chạy trốn suốt đêm, tìm chỗ nào có an ninh chặt chẽ mà ở.
Đương nhiên, đó đã là chuyện trước kia. Bây giờ anh đã biết cách khéo léo từ chối. Một khi anh đã hạ quyết tâm sẽ chỉ yêu một mình cô thì sẽ không gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào đối với những người mà anh không thể hứa hẹn.
Cho nên kinh nghiệm yêu đương của anh quả thật rất ít. Anh toàn nghe theo lời khuyên của bạn trên mạng kể cả cách ăn mặc, một đám người chưa từng gặp mặt lại cùng hiến kế cho tình yêu của anh.
Mục đích cuối cùng của Mạt Đề Á là ôm được người đẹp về nhà, cùng nhau xây dựng một gia đình lớn hạnh phúc náo nhiệt.
“Thật xin lỗi, chúng tôi không có khả năng tiếp đãi anh, anh đang chiếm chỗ ngồi của người khác.” Đối mặt với người đàn ông vô lý này, Cao Bảo Nhi chỉ có một ý nghĩ là đuổi khách.
Mạt Đề Á lẳng lặng nhìn chăm chú Cao Bảo Nhi một lúc sau đó nhếch miệng cười: “Được rồi! Vậy cho anh một ly bỏ nhiều sữa và đường Latte rồi thêm một ly sữa tươi... À, anh còn muốn thêm đá, đừng bỏ cà phê.”
Nhiệt độ căn phòng đột nhiên rơi xuống ba độ C, những ánh mắt như kết thành mũi tên băng bắn ra “Không bỏ cà phê thì còn gọi là cà phê sao?” Mọi người như muốn cười rần lên.
Mạt Đề Á nghe vậy ảo não nói: “Uống cà phê thì anh sẽ ngủ không được, cả đêm sẽ nghĩ làm thế nào để cởi sạch quần áo của em, để em ngủ trong lòng anh…”
Một miếng bánh ngọt Hương Thảo bay thẳng vào mặt Mạt Đề Á.
“Lưu manh.” Gương mặt bình tĩnh của Cao Bảo Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện một chút biểu cảm.
Chửi hay lắm. Không ít khách hàng khen ngợi cô chủ tiệm quả nhiên ra tay nhanh gọn làm người khác không kịp phản ứng.
Nhưng mà trong lòng họ cũng có một chút khâm phục người đàn ông này không sợ chết dám can đảm đem lời nói từ đáy lòng nói ra. Cô chủ xinh đẹp lạnh lùng là nữ thần trong lòng họ, không ai dám khinh thường cô.
“A! Anh lên án bạo lực, mọi người đều có quyền tự do mộng xuân, em không thể vì nhu cầu ảo tưởng cơ bản nhất của con người mà mưu sát anh. Anh là một người đàn ông có thể xác và tâm hồn hoàn toàn bình thường, đương nhiên phải nghĩ đến chuyện làm sao sinh đứa nhỏ ra chứ.” Nếu như anh không nghĩ đến chuyện chạm vào cô mới là không bình thường.
“Anh Mạt, khăn mặt.”
Trác Hương Miêu cẩn thận đưa khăn mặt tới sau đó lặng lẽ rón rén ngồi xổm xuống trốn đi.
Trên thực tế, cô là hội viên trung thành của hội yêu cái đẹp, nhất là với những người đẹp trai. Mặc dù người mà anh theo đuổi không phải là cô nhưng vì quyền lợi có thể thưởng thượng cái đẹp. Cô toàn tâm toàn ý ủng hộ anh theo đuổi chị Bảo Nhi.
A! Nhỏ giọng một chút, không thể quá hưng phấn, nếu để chị Bảo Nhi thấy được thì lương tháng này của cô sẽ không cánh mà bay mất.
Mạt Đề Á nhận khăn mặt từ tay Trác Hương Miêu, gương mặt tươi cười lộ ra vẻ uất ức: “Em nên khen anh một tiếng mới đúng, lúc làm việc hay lúc ăn cơm kể cả khi ngủ anh cũng đều nhớ đến em, vậy mà em lại có thể nhẫn tâm lấy bánh ngọt cho anh rửa mặt sao?”
Cao Bảo Nhi mặt lạnh toát ra một tầng sương, hởi thở khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Nếu anh cần bác sĩ tâm lý, tôi sẽ giới thiệu cho anh.”
Đầu óc của anh ta chắc chắn là có vấn đề, nếu không thì tại sao không hiểu là mình đang bị từ chối. Anh ta cần phải chữa trị trong một thời gian dài.
“A! Xem ra hôm nay không thể cùng ngắm sao với em rồi.” Mạt Đề Á tiếc nuối thở dài.
Biểu tình của Mạt Đề Á không phải là thất vọng mà là cưng chiều. Anh cười thật rạng rỡ, đối với hành động của cô anh vô cùng bao dung, không hề trách cứ lấy một câu.
Anh cưng chiều cô, bất luận là cô dịu dàng hay hung dữ. Từ sâu thẳm trong đáy lòng anh, cô vẫn mãi mãi là em gái Bảo Nhi luôn chạy theo phía sau anh gọi anh là anh Đề Á.
Từ trước kia đến bây giờ anh cũng không nổi giận với cô bởi vì chỉ cần nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô ngập nước nhìn anh thì tim anh liền mềm nhũn ra, hoàn toàn giơ hai tay đầu hàng, không muốn nói nặng lời với cô.
Điều duy nhất không thay đổi ở cô chính là đôi mắt đen láy linh động, con ngươi trong suốt giống như có thể nhìn thấu mọi sự việc trên đời.
Mạt Đề Á vừa nhìn thấy đôi mắt kia thì không có một chút do dự nào liền xác định cô chính là người mà anh tìm kiếm.
“Anh muốn một ly nhiều sữa và đường còn thêm một ly sữa tươi, cộng thêm miếng bánh nướng vừa rồi. Kiếp trước anh nhất định là con kiến. Tổng cộng ba trăm năm mươi đồng, xin thanh toán bằng tiền mặt.”
Cao Bảo Nhi đưa ly đến trước mặt Mạt Đề Á sau đó thuận tay ghi vào sổ.
Mạt Đề Á nhìn những viên nước đá nổi trên mặt không những không giận còn cười ra tiếng: “Bảo bối, anh thật sự càng ngày càng thích em, em rất khiếu hài hước, nếu không cưới em làm vợ thì anh sẽ mất rất nhiều niềm vui trong cuộc đời này.”
Mạt Đế Á quả thật là rất vui vẻ, cho dù cô không nhớ quá khứ của hai người nhưng thói quen vẫn không thay đổi, mỗi khi hờn dỗi cô sẽ sờ sờ lỗ tai.
Cao Bảo Nhi vừa nghe đến vấn đề hôn nhân liền giận đến tái mặt: “Đi ra ngoài, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
“Nhưng anh còn chưa uống cà phê mà.” Mạt Đề Á khó xử nhìn cô, nở nụ cười mê người.
Cao Bảo Nhi không nói câu nào lấy ly cà phê và ly sữa tươi đổ vào ly giấy, sau đó bỏ vào túi giấy của tiệm. Động tác thật đẹp mắt.
Mạt Đề Á vừa nhìn vừa cười rần lên, dung túng cho hành động trẻ con của cô.
“Bảo bối, hành động của em làm anh rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng là em sẽ hất cà phê lên mặt anh chứ.” Mạt Đề Á thấy ngọn lửa giận trong đôi mắt của cô thì lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bức tường băng này quá dày, muốn công phá nó không phải là chuyện dễ dàng. Có thể làm cho nó phát ra ngọn lửa dữ dội như thế đã là một thành công rất lớn. Anh phải tiếp tục dùng tấn công nó, để khe nứt mở rộng ra.
Thật ra thì Mạt Đề Á rất nhớ nhung khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tươi cười kia, hai gò má phấn nộn như trái táo trên cây làm người ta muốn che chở, chờ đợi một ngày nó chín muồi.
Nhưng Bảo Nhi hiện tại cũng không làm anh cảm thấy khó chịu. Cho dù là tươi cười ngọt ngào hay là lạnh lùng xa cách anh đều thích. Hơn nữa vẻ đẹp băng hàn này càng làm cô xinh đẹp hơn.
Bất luận là ngây thơ hay lãnh đạm, cô đều là Bảo Nhi trong lòng anh, luôn làm anh phải đế mắt đến.
Cao Bảo Nhi hét lên: “Không được gọi tôi là bảo bối.”
Mạt Đề Á có chút lưu manh, tặng một nụ hôn gió cho Cao Bảo Nhi: “Bảo bối, anh yêu em.”
Anh vừa nói xong, không để mọi người hồi phục tinh thần đã xách túi giấy lên, huýt sáo, kiêu ngạo bước ra ngoài như con chim phượng hoàng.
Lần này, anh đã chiếm thế thượng phong.
“Chị Bảo Nhi... ”
Mạt Đề Ávừa đi, lập tức có người chạy đến.
“Đừng nói gì hết.” Cao Bảo Nhi chặn lại câu nói kia, không muốn nói về chuyện này.
“Nhưng mà...” Cô chỉ là lo lắng cho anh đẹp trai thôi mà. Cô hy vọng có thể lấy được tin tức làm lòng người phấn khởi.
“Ở trong cửa hàng gọi chị là Tịch Na, em nên nhớ kỹ điều đó.” Giọng nói của Cao Bảo Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Vâng, chị Bảo... À! Chị Tịch Na, lần sau em sẽ không gọi sai nữa.” Trác Hương Miêu cúi đầu len lén đưa mắt xem thái độ của Cao Bảo Nhi, cô muốn biết cô chủ của mình có thật sự thờ ơ không để ý đến không.
Người đàn ông này thật là hàng chất lượng cao còn có tài ăn nói, phong cách tự nhiên phóng khoáng so với mấy lão già xấu xí ở đây thật đúng là một trời một vực. Tại sao chị Bảo Nhi lại không có phản ứng chứ?
Nếu như đổi lại là cô thì cô đã sớm chạy tới bấu víu vào anh như con gấu trúc, có chết cũng không buông ra.
“Hương miêu, dừng ngay những hình ảnh trong đầu lại cho chị, chị và anh ta tuyệt đối không có khả năng.” Cao Bảo Nhi nhìn ra ý nghĩ trong đầu Trác Hương Miêu, cô muốn cô ấy tập trung vào công việc nên gõ vào trán Trác Hương Miêu một cái.
Trác Hương Miêu xoa xoa chỗ đau nói thầm: “Trên đời này không có gì là không có khả năng, chỉ cần có chí nhất định sẽ thành…”
“Em nói cái gì?” Con bé này cứ nói vớ vẩn đến cả thực đơn cũng cầm ngược.
“Em nói là chị Bảo... chị Tịch Na không muốn tìm người yêu sao? Có người ở bên cạnh… thật là ấm áp.” Có người sẽ đau vì mình, sẽ cưng chiều mình, như vậy sẽ tốt hơn là cô đơn một mình.
“Hương miêu…”
Tiếng nói lạnh lùng của cô chủ vang lên, Trác Hương Miêu nhát như chuột đã chạy trốn rất nhanh đưa tay che miệng lại. Hai ngón trỏ đặt chéo nhau trên đôi môi chứng tỏ cô không có nói nhiều.
Nhưng là tính tình con người làm sao thasy đổi được. Trác Hương Miêu vừa thấy Cao Bảo Nhi xoay người đi là đến tám chuyện với một số khách quen, đánh cuộc xem người này có theo đuổi thành công không?
Không khí cờ bạc bao trùm cả tiệm như ngọn lửa đỏ bùng cháy giữa cánh đồng. Cao Bảo Nhi lại không biết gì chuyên tâm rửa ly tách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...