Trong núi năm tháng dài cả ngày nhàn dỗi không có việc gì thích hợp để tu luyện.
Chu Tử Thư mỗi ngày ở trong sơn động chuyên tâm rút độc, rảnh rỗi liền đốc thúc Trương Thành Lĩnh luyện công, A Tương tự phụ trách đoàn người cơm nước cũng thập phần bận rộn.
Thần Y Cốc tuy rằng đã sớm hoang vắng không có người nhưng trong cốc này tự có rất nhiều lương dược tự nhiên, lúc trước chọn nơi này thành lập Thần Y Cốc cũng chính là nhìn trúng nơi này Chung Linh Địa Tú, Dịch Dục Tiên Thảo.
Có một số dược liệu trân quý mặc dù sớm đã không còn chỗ để tìm nhưng cũng có không ít kỳ hoa dị thảo vốn mọc ở trong núi rừng, Ôn Khách Hành nhàn rỗi liền đem ra so sánh với khắc đá trong sơn động, lựa chọn các loại thảo dược, phân loại thành thang dược để giúp Chu Tử Thư rút độc.
Mười ngày sau Chu Tử Thư tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, dư độc trong cơ thể dần dần bức ra, chư mạch thông thuận vận khí hành công cũng hoàn toàn không có cảm giác trì trệ, hôm nay Ôn Khách Hành xử y vận khí đi, thay hắn bắt mạch mặt lộ vẻ vui mừng, hai người nhìn nhau liền biết tính mạng Chu Tử Thư tám phần là đã bảo trụ được.
Lúc này Trương Thành Lĩnh ở bên ngoài động luyện công, A Tương ở trong núi săn thú, trong động chỉ có hai người họ, trải qua mấy lần sinh tử hiện giờ cũng không còn tâm tình kích động chỉ là nương tựa lẫn nhau, nhìn đá Ôn Như Ngọc khắc lưu lại nắm chặt hai tay trong lòng tràn đầy tình cảm ngọt ngào ấm áp.
Thật lâu sau, Ôn Khách Hành cất tiếng nói: "A Nhứ, trong cốc có đầy đủ dược liệu, độc thảo chế biến canh Mạnh Bà ta đều tìm được chỉ là có một số thảo dược cần phơi khô, có chút cần lên men, vả lại trong cốc này cũng không có vong ưu thảo, vô luận như thế nào trước đại hội anh hùng cũng không kịp luyện chế..."
"Dư độc không rõ lại không có gì đáng ngại với tính mạng, cho dù là sau đại hội anh hùng rồi nói sau có gì không được chứ?" Mấy ngày nay Chu Tử Thư tâm phù hụt khí, quanh thân khô nóng tự biết là cơn sốt sắp tới, lúc này đắm chìm trong hơi thở của Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy quanh thân thư sướng, không muốn nghĩ đến những thứ khác.
Ôn Khách Hành chưa từng thấy y như thế, chỉ cảm thấy mặt y mơ hồ một tầng ý lười biếng, liền ngưng thần nhìn kỹ.
Chu Tử Thư dung nhan thanh tuấn tư thế oai hùng hiên ngang cũng không có quyến rũ, chỉ lúc này tín kỳ sắp tới khóe mắt đuôi lông mày đều nhiều hơn rất nhiều vẻ dịu dàng, tựa như hà thừa lộ mới, phù dung sơ nở, lại so với ngày thường nhiều hơn một phen phong tình khác.
Ôn Khách Hành tinh thông y lý, người biết Khôn Trạch khi tín kỳ đến sẽ có nhiều biến hóa, hoặc dung nhan quyến rũ, hoặc tính tình nhu thuận, nhưng cũng cười nghĩ tới Chu Tử Thư tín kỳ lại không biết phong tình như thế nào, hiện giờ thấy y như thế, lo lắng trong lòng cũng âm thầm vui mừng, thầm nghĩ thì ra lúc y tín kỳ đến lại nhu thuận như vậy.
Thấy mặt y mang vẻ mệt mỏi, biết y lúc này dễ mệt mỏi liền ở bên tai y ầm ĩ nói: "A Nhứ, nguyên liệu chính của canh Mạnh Bà này là vong ưu thảo, vốn ở Côn Châu mới có.
Vong ưu thảo phơi khô nghiền thành bột, lại thêm dã lang độc, cỏ linh, vân thực, đoạn trường thảo, quan âm liên, khổ ti, nhân củi, huỳnh hoa, chi lan các loại độc thảo khác liền trở thành canh Mạnh Bà.
Những độc thảo này cùng vong ưu thảo bổ sung cho nhau liền có thể làm cho người ta quên đi chấp niệm trong lòng.
Nhưng nếu thêm vào cần chỉ vào bột vong ưu thảo, tương ly, mộc hương, đỗ nhược, già câu lặc, bổ cốt chi, úc lương hương, trạch lan và chín loại thảo mộc khác, lại trở thành một túy sinh mộng tử.
Làm thế nào để kiềm chế lẫn nhau giữa các loại thuốc này cũng thú vị." Thanh âm của hắn dịu dàng mà nói, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư đã từ lúc nào ở trên vai mình ngủ thiếp đi.
Hắn ở trên trán Chu Tử Thư nhẹ nhàng hôn một cái rồi đỡ y sang một bên dùng cỏ khô làm thành một lớp mềm để ngủ, cởi áo dài trên người đắp lên người y, biết y mấy ngày đều vận công tiêu độc thực vất vả, lại bởi vì nóng nhiệt mà dễ dàng mệt mỏi liền để cho y ngủ thêm một lát.
Hắn đi ra ngoài động thấy Trương Thành Lĩnh từng bước từng bước luyện bát quái chưởng lại luyện Chu Tử Thư mới truyền tay công phu khác xuất quyền so với trước kia mạnh hơn rất nhiều liền ngồi xuống bên cạnh bàn đá cười tủm tỉm nhìn cậu đánh quyền.
Trương Thành Lĩnh luyện xong số lần Chu Tử Thư quy định, lúc này mới thu thức lau đi mồ hôi trên trán, thấy Ôn Khách Hành ngồi bên bàn đá liền nói: "Sư thúc, sư phụ ngủ rồi sao?"
"Huynh ấy mệt mỏi mấy ngày nay, để cho huynh ấy ngủ thêm một chút cũng tốt.
Thành Lĩnh, mấy ngày nay ở trong sơn động này có phải rất buồn bực hay không?" Ôn Khách Hành hỏi, Trương Thành Lĩnh lắc đầu: "Có thể chữa khỏi vết thương của sư phụ con ở trong sơn động có sao đâu, hơn nữa nơi này có nhiều thứ thú vị như vậy lại không có người xấu muốn hại chúng ta, con thấy rất tốt."
Ôn Khách Hành nghe cậu nói ngây thơ như vậy đối đãi Chu Tử Thư cũng là một mảnh thật lòng, trong lòng vui mừng: "Thành Lĩnh, sư phụ con đã không sao rồi, chúng ta qua mấy ngày liền xuống núi đi Bạch Lộc trấn.
Huyết hải thâm cừu của hai nhà ta và con lại đều rơi vào trên người Triệu Kính..."
Trương Thành Lĩnh nhớ tới người nhà chết thảm liền rũ mi mắt xuống, vành mắt phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Sư thúc, người muốn giết Triệu Kính sao?"
Ôn Khách Hành kỳ thật chưa bao giờ nghĩ tới lần này biết được Triệu Kính chính là thủ phạm hại chết cha mẹ mình, bây giờ đã biết liền không chút do dự bỏ ra tính mạng của mình cũng muốn đem hắn băm thây vạn đoạn.
Nhưng hắn và Chu Tử Thư gặp nhau biết nhau một đường nắm tay nhau cho đến bây giờ trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau vụ Quân Sơn hắn liền hạ quyết tâm sau này báo thù cũng được, Quỷ Cốc cũng được quyết không làm trái ý của Chu Tử Thư miễn cho trong lúc vô tình gây ra thảm án như Kính Hồ sơn trang.
Về sau hắn ở Nam Cương cùng Chu Tử Thư thâm chủng lại theo y đi Tứ Quý sơn trang đón năm mới, trước kia chưa bao giờ biết có người làm bạn, có người quan tâm là tư vị như nào, hiện giờ đã biết, Chu Tử Thư đại nạn lại trở về bên cạnh hắn làm sao còn chịu vì Triệu Kính mà để cho cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như vậy từ đầu ngón tay trượt đi?
Vả lại hôm nay hắn đi tới Thần Y Cốc lại nhìn thấy bút tích của phụ thân khi còn sống trong lòng vô luận như thế nào cũng sẽ không tồn tại ác niệm, lập tức liền vuốt ve tóc Trương Thành Lĩnh nhẹ giọng nói: "Thành Lĩnh, khi ta còn trẻ gặp phải thảm án, lạc lối làm rất nhiều chuyện xấu, những chuyện này cũng không cần gạt con.
Ta mấy năm nay tự cho là thế nhân đều phụ mình, không ai vì ta chủ trì công đạo, mỗi người đều là người xấu trong lòng tràn đầy oán hận một lòng diệt thế, vô tình hại con tan cửa nát nhà.
Tội nghiệt như vậy trăm chết chớ chuộc.
Phụ thân ta khi còn sống đối với ta cũng không có kỳ vọng quá lớn chỉ muốn ta làm người tốt, ta cả đời này ngay cả câu phân phó này của người cũng không làm được, bất hiếu cực điểm, không bao giờ muốn làm chuyện cơ quan đấu đá nữa.
Đại hội anh hùng lần này chỉ mong có thể vạch trần bộ mặt thật của Triệu Kính, vì cha mẹ ta, vì cha mẹ con, vì những người vô tội uổng tử này đòi lại một cái công đạo.
Cha mẹ, sư phụ chúng ta nhất định đều không muốn chúng ta lại tay nhuộm máu tươi, con nói đúng hay không?"
Trương Thành Lĩnh tuy tan cửa nát nhà nhưng gia cảnh cậu giàu có, cha mẹ khi còn sống từ ái vô cùng, huynh đệ cung kính, hợp gia thân thuận không thể so với Ôn Khách Hành gặp cảnh tàn khốc, bởi vậy bản tính không thay đổi.
Vả lại cậu gặp được Chu Tử Thư tuy rằng lúc đầu lạnh nhạt nhưng sau khi thu cậu làm đồ đệ liền đối đãi với cậu cực tốt, so sánh với Ôn Khách Hành,đã là đại hạnh trong bất hạnh, cậu tính tình thành thật trời sinh lương thiện nếu không cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Ôn Khách Hành, nghe hắn nói như vậy liền biết hắn là lấy những chuyện mình đã gặp phải đi khuyên giải chính mình chớ có cố chấp sát niệm, lập tức nói: "Con sẽ nghe lời sư phụ cùng sư thúc nói."
Ôn Khách Hành trong lòng vui mừng: "Hài tử ngoan, con lớn đến lớn như vậy, ngay cả một con gà cũng chưa từng giết qua, cứ như vậy rất tốt."
"Chủ nhân, hắn mệnh tốt không cần giết gà, hiện giờ thỏ gà rừng trong cốc này, nhìn thấy ta liền chạy loạn khắp núi, thật không công bằng." A Tương xách hai con gà rừng từ ngoài động nhảy vào tức giận nhìn chằm chằm Trương Thành Lĩnh: "Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, gà ta đã giết mau đi đun nước nóng làm lông nấu chén canh gà để Chu đại ca bồi bổ thân thể đi."
Trương Thành Lĩnh nghe nói là hầm canh cho Chu Tử Thư tự giác theo lệnh, vui vẻ hớn hở ra ngoài động đốt lửa nấu nước.
A Tương thấy cậu nghe lời liền cười hì hì ngồi xuống bên bàn đá: "Chủ nhân, Chu đại ca có phải tốt hơn nhiều hay không, ta thấy sắc mặt của hắn mấy ngày nay rất tốt."
"Ừm, cái mạng này xem như bảo trụ." Ôn Khách Hành cảm khái nói: "Giày vò một vòng này, bây giờ thực may mắn..."
"Dọa chết ta, ta thật sợ hãi nếu hắn có chuyện gì người lại muốn..." A Tương cúi đầu Ôn Khách Hành biết nàng nhớ tới tình cảnh lúc trước ở trong Tứ Quý sơn trang liền cười sờ sờ mái tóc của nàng: "Đừng sợ, A Tương, sẽ không bao giờ nữa.
Mấy ngày nay chúng ta có thể ra khỏi cốc đến lúc đó liền đi hỏi thăm tin tức của Tiểu Tào, nếu hắn dám phụ lòng ngươi, chủ nhân tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."
A Tương cười nhạo: "Nếu hắn dám ta liền một đao làm thịt hắn, không cần người động thủ." Nói xong quay đầu nhìn bên ngoài động trời quang mây tạnh, trong đôi mắt to mơ hồ có chút ưu sắc: "Nhưng chủ nhân, ta sợ.
Ta sợ...!Tên ngốc Tào đại ca kia nhất định không chịu phụ lòng ta, nhưng hắn cũng sẽ không phụ lòng sư phụ hắn..."
Ôn Khách Hành từ nhỏ đã nuôi nấng nàng lớn lên, hắn ở trong quỷ cốc gian nan cầu sinh, nếu không phải A Tương ngây thơ hồn nhiên bảo vệ hắn một chút nhân tính bất diệt, nói không chừng hôm nay cũng lưu lạc thành ác quỷ chân chính.
A Tương đối với hắn giống như nữ nhi, muội tử, hắn khi nhìn A Tương luôn không tự giác nhớ tới bộ dáng lúc nhỏ nàng lôi kéo góc áo mình, hiện giờ thấy nàng nhớ nhung Tào Úy Ninh như vậy mới giật mình nhận ra nàng đã là một thiếu nữ đình đình ngọc lập, nguyên bản ngây thơ cũng tràn đầy sầu tình, nhưng nữ đại bất trung lưu quả nhiên là không sai chút nào, trong lòng kinh ngạc không biết từ khi nào tiểu nha đầu này cũng nếm được nỗi khổ tình thâm.
Hắn nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của Tào Úy Ninh liền biết A Tương nói có lý.
Mạc Hoài Dương trong lòng khó lường là rất rõ ràng.
Tào Úy Ninh nếu phụ A Tương trung thành với sư phụ thì tính mạng không đáng ngại nhưng lại sợ hắn một mực ngu ngốc không chịu phụ A Tương, cũng không chịu phụ sư phụ vậy liền cực kỳ nguy hiểm.
Tuy rằng lo lắng nhưng lúc này cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Tương: "Nha đầu ngốc, đừng sợ, có chủ nhân ở đây nhất định sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn."
A Tương quay đầu cười với hắn, hai người họ lúc nhỏ sống nương tựa lẫn nhau trong Quỷ Cốc nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu, không biết có bao nhiêu lần thiếu chút nữa chết vì nhân thủ, mỗi lần đều là Ôn Khách Hành liều mạng bảo vệ nàng vì dỗ dành nàng thường thường cũng nói câu "Đừng sợ, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn", về sau Ôn Khách Hành thành quỷ chủ, trong cốc đương nhiên sẽ không ai dám cùng A Tương gây khó xử, nhưng Ôn Khách Hành nói qua những lời này nàng lại vĩnh viễn nhớ rõ, chỉ cần nghe được những lời này trong lòng liền có gấp trăm lần dũng khí, chỉ cảm thấy thế gian này không còn việc gì khó khăn nữa.
Thanh Phong kiếm phái thì tính là cái gì?
Chu Tử Thư ngủ một lát mông lung tỉnh lại bên mũi đều là hơi thở của Ôn Khách Hành còn những người khác lại không ở bên cạnh.
Y chỉ cảm thấy cả người khô nóng, thấy áo dài của Ôn Khách Hành khoác lên người mình liền nhẹ nhàng vén nó ra, lại cảm thấy xúc tu có gì khác thường giống như sờ được loại giấy gì đó, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, tiện tay rút ra xem lại là một cái chổi trắng tầm thường, phía trên viết vài câu thơ mơ hồ là chữ viết của Ôn Khách Hành, khi nhìn kỹ thấy hắn viết:
Muốn về nhà không người, muốn vượt sông không thuyền
Gió thu vắng lặng, ra vào đều là sầu
Đất hồ nhiều gió thổi, cây cối được tu sửa
Cách nhà ngày càng xa, Tư Quân dần bạc đầu
Chu Tử Thư trong lòng khẽ động, A Tương không thông văn mặc, Thành Lĩnh còn nhỏ cũng không có tương tư tình cảm gì, tờ giấy này chắc là của Ôn Khách Hành.
Mấy câu thơ này tất cả đều là hóa dụng cổ nhạc phủ, vả lại nội dung rõ ràng, không tính là tác phẩm thượng giai chỉ là tình chân ý thiết, từng chữ triền miên khóc máu, nhất định là sách hắn trước kia ở Tấn Châu.
Nghĩ đến ngày đó y toàn thân đau đớn, lại vì mình trằn trọc bôn ba khổ tâm cứu viện tương tư dày vò khổ sở kia cũng từng đồng cảm trong lòng như thế nào không thương tiếc, tai nghe tiếng Ôn Khách Hành bên ngoài nói chuyện, một chút tình niệm khó ngăn chặn, tư triều phập phồng, miệng khô bốc lên nhịn không được liền ôn nhu gọi: "Lão Ôn..."
Ôn Khách Hành đang nói chuyện với A Tương đột nhiên nghe được Chu Tử Thư trong động ôn nhu triệu hoán, thanh âm khác xa ngày xưa trong lòng khẽ động, vội vàng nói với A Tương: "A Tương, ngươi mau dẫn Thành Lĩnh xuống núi, đi thật xa, đến chỗ chúng ta nghỉ ngơi buổi tối đầu tiên, không có chuyện gì lớn không được đi lên."
A Tương ngẩn ra, mặc dù nàng và Tào Úy Ninh lưỡng tình tương duyệt nhưng Tào Úy Ninh là người cực kỳ thành thật, bình thường nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn nàng một cái hai người cũng không có chuyện thân mật.
Nàng hỗn độn chưa biết làm sao hiểu được phong tình trong động, chỉ là thấy Ôn Khách Hành nói trịnh trọng lại cho tới bây giờ mình thập phần nghe lời, dường như hiểu lại không hiểu, mơ hồ cảm thấy ở trong sơn động này đại là không ổn liền đáp ứng.
Nàng bước nhanh ra khỏi sơn động thấy Trương Thành Lĩnh còn đang thành thành thật thật chờ nước nóng đun sôi làm lông gà, nàng kéo cậu lên: "Kim Đậu Hiệp, đi, chúng ta đi xuống."
Trương Thành Lĩnh mờ mịt nói: "Tương tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy? Ta còn nấu nước, muốn hầm canh cho sư phụ..."
A Tương đối với chuyện giữa người khác mơ mơ màng màng, lúc này ở trước mặt Trương Thành Lĩnh lại muốn ra vẻ thần bí liền giả bộ nói: "Ai nha, đã bảo là đi mau đi, chúng ta ở chỗ này là phải có kim nhãn, hỏi cái gì?"
Trương Thành Lĩnh hồ đồ bị nàng kéo xuống Hồ Điệp Lĩnh trong lòng lại nghĩ 'Sao nhìn sư phụ, sư thúc một cái phải có kiem nhãn? Trước kia nhìn nhiều như vậy, không phải cũng không sao sao?'
(Cảnh trong động mọi người tự hiểu.
Vì lofter k được đăng h nên tác giả có đăng đoạn này lên wland gõ tên fic 温周- 归去来兮, mật mã: 5547334.
Nhưng tôi k có tài khoản wland nên k vào tìm được.
ai có tk wland thì lên đọc nhé)
____
Chu Tử Thư trước kia tín kỳ không quá ba hai ngày, lần này bởi vì cách gần ba năm, bên người lại là ái lữ tri tâm lại kéo dài bốn năm ngày mới dần dần dừng lại.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ ăn uống tắm rửa thì cũng không thả Ôn Khách Hành rời khỏi người, mấy ngày nay cho dù Ôn Khách Hành trẻ tuổi lực tráng cũng cơ hồ có chút ăn không tiêu.
Một ngày này Chu Tử Thư tỉnh lại thần trí dần dần phục hồi thấy mình ngủ trong động này, vả lại là quần áo xộc xệch, mấy ngày nay hoang đường, trong lòng cũng còn nhớ rõ, nhìn quanh sơn động thấy bốn phía đều là liệt tổ liệt tông Thần Y Cốc lưu lại thư tay, lại không nghĩ tới hai người lại ở nơi thần thánh này hồ thiên hồ địa nhất thời mặt đỏ bừng, xấu hổ không biết chui vào đâu.
Ôn Khách Hành từ bên ngoài động tiến vào trong tay cầm nước trong, canh gà, thấy Chu Tử Thư tỉnh lại tuy rằng thần sắc mệt mỏi nhưng sắc mặt cũng không có mị thái liền biết y đã đỡ hơn, đem nước và thức ăn đặt sang một bên ngồi xuống bên cạnh y thay y vén tóc dài ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu hỏi: "A Nhứ, có đau hay không? Có mệt không?"
Trên mặt Chu Tử Thư tựa như lửa đốt, nghĩ lại mấy ngày nay cái gì không biết xấu hổ đều đã nói qua, tình đến nồng đậm thậm chí gọi người này mấy tiếng tướng công, ca ca, cũng không cần nhăn nhó, bưng nước uống vài ngụm khàn giọng nói: "Đệ dùng cốt dung*?"
*Thuốc tránh có con của càn nguyên
Ôn Khách Hành bất ngờ y tỉnh lại liền hỏi cái này, thành thật trả lời: "Là tươi cốt dung, nội phục so với dùng bên ngoài tốt hơn một chút, A Nhứ, huynh không cần lo lắng."
Chu Tử Thư thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của Ôn Khách Hành: "Tiểu tử ngốc, thứ kia nội phục tổn thương thân.
Nếu là tương lai Ôn gia vô hậu, ta chẳng phải là thành tội nhân sao?"
"Chỉ cần huynh bình an, Ôn gia ta có hậu hay không cũng không quan trọng."
Chu Tử Thư cũng cười: "Miệng lưỡi trơn chu." Trong lúc cười này chỉ cảm thấy cả người đau nhức, tự biết mấy ngày qua miệng lưỡi vô độ hiện giờ chính là nhạc cực sinh bi, nhưng cũng không có cách nào liền nói: "Lão Ôn, đi lấy chút nước nóng, ta phải tẩy rửa một chút."
"Lúc huynh ngủ ta đã giúp huynh lau qua rồi." Ôn Khách Hành đỏ mặt nói: "Cỏ khô này cũng đều đã thay qua, bằng không đã sớm không ngủ được." Hai người nhìn nhau đều đỏ mặt, nhớ tới lúc triền miên đến cực điểm phong quang hai tình hoan hảo trong lòng cũng thập phần ngọt ngào.
Chu Tử Thư quả nhiên cảm thấy quanh thân sảng khoái, cũng không có cảm giác mồ hôi ướt đẫm dính dính, tự giác có thể gặp người, mấy ngày nay bỏ lại bảo bối đại đồ đệ mặc kệ rốt cuộc trong lòng cũng không yên, cũng chỉ đành khoác áo dài, lúc muốn đứng dậy, chỉ cảm thấy vòng eo mỏi nhừ làm sao mà đứng dậy được.
Ôn Khách Hành thấy y không thể động đậy cực kỳ chật vật, Chu Tử Thư thấy hắn đánh giá mình liền nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi còn sững sờ làm gì, còn không đỡ ta?"
Ôn Khách Hành thấy y như thế cười nói: "Huynh không phải rất lợi hại sao, sao không tự mình đứng lên?"
Trên mặt Chu Tử Thư đỏ lên, thanh âm phát run giận dữ nói: "Ta không dậy nổi!"
Ôn Khách Hành thấy y hờn dỗi giận dữ như vậy từ trước đến nay cũng chưa từng có, trong lòng thích, vội vàng đưa tay đỡ y dậy, chỉ là quên Chu Tử Thư mấy ngày này thân thể suy yếu lại sử dụng lực nhiều hơn một chút, lại đem y kéo vào trong ngực.
Chu Tử Thư cũng không tức giận, ở trong ngực hắn đem mái tóc dài của mình dùng cây trâm dương chi ngọc buộc lên, lộ ra da thịt như ngọc sau gáy: "Tiểu tử ngốc, sao lại không cắn?"
Ôn Khách Hành ôm y hai mắt nhìn chằm chằm khối da thịt trắng như tuyết kia: "Ta sợ huynh lúc đó là không làm chủ được..."
Chu Tử Thư thở dài một tiếng, hai tay ôm lấy mặt hắn: "Trước kia không chịu là sợ ta chết để đệ một mình bỏ lại, hiện giờ còn có cái gì không chịu?"
Hai người họ dù sao trước là tri kỷ, sau đó kết uyên biết rõ lẫn nhau, chân tình chân ý hơn xa ái lữ tầm thường.
Ôn Khách Hành cả đời cầu xin chính là cùng y kết khế, thấy y nói như vậy làm sao còn quản nhiều, gắt gao ôm Chu Tử Thư, há mồm liền hướng sau gáy y cắn xuống.
Trương Thành Lĩnh và A Tương ngủ vài ngày lại không biết Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành ở trong sơn động làm cái gì.
Mấy ngày nay A Tương đưa thức ăn đồ uống lên, nghe Ôn Khách Hành phân phó không dám đến gần sơn động, xa xa buông thức ăn xuống liền đi bởi vậy đối với đủ loại chuyện phong lưu kiều sự trong động tất nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ là dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn một chút mơ hồ cảm thấy hai người kia đang làm một chuyện cực kỳ riêng tư.
Trương Thành Lĩnh tuổi tuy nói không lớn không nhỏ nhưng bởi vì gia giáo nghiêm khắc đối với chuyện khuê phòng này quả nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là lo lắng thân thể Chu Tử Thư.
Ngày hôm nay tính toán đã được năm ngày chưa từng gặp qua sư phụ trong lòng thật sự nhớ nhung liền nói với A Tương: "Tương tỷ tỷ, ta đã năm ngày không gặp sư phụ, cũng không thấy sư thúc, hôm nay tỷ cũng dẫn ta đi lên xem một chút, được không?"
A Tương lắc đầu nhưu trống bỏi: "Không được, chủ nhân nói tuyệt đối không cho phép ngươi tới gần!" Thấy Trương Thành Lĩnh vẻ mặt mờ mịt, phúc chí tâm linh vẫn không chịu.
A Tương thấy vậy liền nói: "Kim Đậu Hiệp, hai người bọn họ trốn trong sơn động về sau ngươi liền có tiểu sư đệ, tiểu sư muội, ngươi có vui hay không?"
Trương Thành Lĩnh ngẩn ra: "Bọn họ tu hành trong sơn động ta làm sao lại có tiểu sư đệ, tiểu sư muội? Chẳng lẽ hài tử phải ở trong sơn động mới sinh ra sao?"
A Tương dậm chân: "Ngươi thật là ngu ngốc chết đi được!" Nếu là đổi lại là một nam tử bình thường nói như vậy,liền có hiềm khích khinh bạc vô lại, nhưng A Tương biết Trương Thành Lĩnh đối với chuyện này không biết gì cũng không thấy lạ, Trương Thành Lĩnh thập phần ủy khuất: "Ta chính là không hiểu mới hỏi, sư phụ sư thúc tu hành, lại cùng hài tử có liên quan gì?"
A Tương trợn trắng mắt: "Ngươi thật sự là ngốc đến lợi hại, tất nhiên không biết muốn sinh hài tử như thế nào!"
Trương Thành Lĩnh ngẩn ra: "Tương tỷ tỷ, tỷ biết không?"
Kỳ thật A Tương cũng không biết lắm, thấy Trương Thành Lĩnh hỏi như vậy thuận tay cho cậu một cái cố: "Câm miệng đi!"
Trương Thành Lĩnh không dám nói nữa, liền vào lúc này chỉ nghe phía sau có tiếng cười, là Ôn Khách Hành kéo tay Chu Tử Thư chậm trãi đi bộ, A Tương cùng Trương Thành Lĩnh nghĩ lời mình vừa rồi sợ rằng hai người họ đều nghe hết, bất giác đều rất chật vật.
Chu Tử Thư trừng mắt nhìn Trương Thành Lĩnh nói: "Làm sao học được những lời này? Không biết lời phi lễ không được nói sao? Đi, đem mấy ngày trước dạy con hái mai thủ ra luyện năm trăm lần."
Ôn Khách Hành cũng ra mặt: "Dã nha đầu, trong miệng nói cái gì? Không ngại mất mặt? Còn không mau đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuống núi?"
A Tương và Trương Thành Lĩnh hai mặt nhìn nhau đều thập phần ủy khuất, lại không dám không nghe chỉ đành mỗi người đi không đề cập tới, người chưa đi xa lại mơ hồ nghe được Chu Tử Thư oán giận: "Tiểu tử ngốc...!Ai bảo đệ cắn dữ dội như vậy? Đệ là chó đấy à?" Lại nghe Ôn Khách Hành cười nói: "Được được được, A Nhứ, đều là ta không phải...!Sau khi về lại đắp cho huynh một ít thuốc mỡ giảm đau, được không?" Hai người nhìn nhau không rõ nguyên nhân, A Tương thè lưỡi sớm nhanh như chớp chạy xa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...