Thiên Hà Số 1, trong có Quân Đoàn Tự Do, ngoài có trí tuệ nhân tạo khó phỏng đoán, không một chỗ an toàn, liên quân không còn lựa chọn nào khác, đành phải tạm thời rút đến Mân Côi Chi Tâm.
Quân liên minh cũng vậy, quân trung ương cũng vậy, trước mắt đều rất hoang mang.
Nhà là không trở về được nữa, qua chiến dịch này, chính phủ trung ương liên minh đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Vị thượng tướng quân liên minh cấu kết với Vương Alan định một mẻ lưới bắt hết quân trung ương và hải tặc đã bất hạnh tử trận trong hỗn loạn, lúc này miễn cưỡng có thể làm chủ, chỉ là một trung tướng chưa có tiếng tăm, sau trận chiến mới đề bạt, Lâm Tĩnh Hằng cũng không biết. Trung tướng gặp các tiền bối như truyền kỳ này không dám nói lời nào, chỉ biết chạy theo.
Còn có Hiệp hội chống Utopia quỷ dị giúp họ rồi chạy… Cùng với hàng trăm triệu người dân Votaw dẫn theo.
Người chưa trải qua huấn luyện ở trong cơ giáp vũ trụ sẽ rất thê thảm, đặc biệt là những người già yếu, khoang y tế trong đội ngũ hầu như không đủ dùng. Mà những người này ngoại trừ đau đớn trên sinh lý, còn có vết thương khi tận mắt chứng kiến quê nhà mình bị hủy hoại.
Thu xếp cho họ làm sao chính là một phen luống cuống tay chân – may mà có Lục Tất Hành. Tổng trưởng Lục tại phương diện thu xếp cho nạn dân kinh nghiệm phong phú, là thợ lành nghề.
“Lần gần nhất từ Votaw đào vong đến Mân Côi Chi Tâm, đã là chuyện hơn năm mươi năm trước.” Trong kênh truyền tin, Trịnh Địch bỗng nhiên nói khẽ, “Khi đó tiền đồ chưa biết, chỉ có một bầu nhiệt huyết. Bây giờ không được, già cả rồi, cũng là tiền đồ chưa biết, nhưng máu đã nguội lạnh, càng cảm thấy hoang mang hơn.”
Lâm Tĩnh Hằng không lên tiếng, lúc xe cơ giáp bị hất lên trời chỉ lo bịt mắt Lục Tất Hành, cửa xe biến dạng đập rạn xương một cánh tay hắn, lúc ấy tình hình quá nguy hiểm, rất lâu sau định thần lại mới cảm thấy đau.
Hắn tìm đại một chỗ dựa vào, giơ cánh tay bị thương, mặc cho máy móc y tế tự động làm gì thì làm, ánh mắt trống rỗng lướt qua Lục Tất Hành – Lục Tất Hành đang điều chỉnh thử Trạm Lư.
Kế đó lại cúi đầu nhìn tay mình.
Không ai trách hắn thả cho Quân Đoàn Tự Do chạy, trên thực tế, không ai nhận ra đó là một sai lầm.
Mạng tinh thần của liên quân bị trí tuệ nhân tạo quét quá thảm, chớp mắt khi đối đầu công kích mạng tinh thần của Quân Đoàn Tự Do cơ hồ bị áp chế toàn diện, song phương địch ta đều vừa trốn ra, tình hình hoảng loạn vô cùng, mạng tinh thần không ổn định của Trạm Lư còn rớt, Lâm Tĩnh Hằng có thể bắn ra phát pháo ấy đã là một kỳ tích nhỏ, không hổ là trâu bò hàng đầu cứ điểm Bạch Ngân.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, khoảnh khắc ấy thiết bị ngắm của đạn đạo chĩa vào tàu chỉ huy Quân Đoàn Tự Do, tay hắn đã run.
“Còn đau không anh?”
Lục Tất Hành đột nhiên lên tiếng, Lâm Tĩnh Hằng mới hoàn hồn, thản nhiên thu ánh mắt về, lắc đầu, cùng lúc đó, hắn lại còn có thể điềm nhiên như không tiếp lời Trịnh tư lệnh. Lâm Tĩnh Hằng không rõ thái độ lắm: “Nói ba cái chuyện xưa lắc như vậy làm gì?”
Trịnh Địch hơi á khẩu: “Thằng ranh thối tha, ngươi có tim không?”
“Có, giữ lại đến thời điểm phong hoa tuyết nguyệt lấy ra dùng, bình thường cất đi.” Lâm Tĩnh Hằng hoạt động tay bị thương đã xử lý xong một chút, mặt không biểu cảm mặc quần áo, “Thiên Hà Số 1 nước sâu không nhìn rõ, các thiên hà khác bị người chip chiếm đóng, quy mô võ trang của Thiên Hà Số 8 không cùng cấp số lượng với liên minh, hơn nữa cho dù chúng ta bây giờ gọi tăng viện, xuyên qua lỗ hổng thời gian một lần, bên ngoài phải chờ ít nhất mười ngày, ta bây giờ ngay cả mười tiếng sau sẽ xảy ra chuyện gì cũng rất khó xác định, có thời gian đau buồn chuyện cũ, có thể mở cuộc họp bàn bước tiếp theo trước không?”
“Tôi đại diện Thiên Hà Số 8 nói một câu trước đi,” Lục Tất Hành bỏ Trạm Lư trong hình thái tay máy xuống, đi tới kéo tay áo Lâm Tĩnh Hằng, tự tay xác nhận vết thương của hắn đã khép miệng chưa, “Những người dân đi theo chúng tôi, Thiên Hà Số 8 có thể tạm thời thu xếp, chủ nghĩa nhân đạo tối thượng, vật tư chúng tôi bỏ ra, không hề gì. Kỹ thuật quấy nhiễu chip của chúng tôi còn dùng tạm được, cũng không lo người chip trà trộn vào. Nhưng vấn đề là, những người này đều là tinh anh Votaw, mỗi người đều dính dáng rất nhiều, có một số thậm chí là quan chức liên minh, họ cũng không thể ở lại Thiên Hà Số 8 lâu.”
“Đúng, chúng tôi cũng không thể mặc cho nhà mình rơi vào tay hải tặc.” Thống soái Thiên Hà Số 4 lo lắng nói, “Nhưng chip… chip có thể bị cưỡng chế lấy ra không?”
“Theo tôi biết, trong khoảng thời gian ngắn, chip sơ cấp hẳn là có thể, bởi vì chip có tính gây nghiện, cần trải qua một thời kỳ cai nghiện, chắc sẽ không khổ sở hơn cai Vườn Địa Đàng đâu.” Lục Tất Hành mặc dù trẻ tuổi nhất, song lộ ra sự bình tĩnh nhìn quen mưa gió, khiến người ta nghe cậu nói chuyện, sự nôn nóng tràn lòng liền bình ổn theo, “Nhưng thời gian dài thì khó mà nói, nó sẽ tạo thành thay đổi không thể đảo ngược cho cơ thể, chúng ta nên mau chóng nghĩ cách giải quyết.”
Nagus của Thiên Hà Số 3 nói: “Cho dù chúng ta bây giờ giết về, cũng không thực tế lắm, mặt đất là địa bàn của quân địch, chẳng khác nào người ta nắm mạch máu của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn có thể trực tiếp nổ Votaw như lão điên Woolf kia?”
“Woolf…” Trịnh Địch hạ giọng hỏi, “Tĩnh Hằng, những gì họ nói là thật ư? Hải tặc, và cả Thiên Hà Số 7 năm ấy…”
Lâm Tĩnh Hằng dứt khoát cắt ngang: “Là thật, phê phán người chết không có ý nghĩa, nói chuyện gì hữu dụng đi.”
“Kỳ thực tôi có một ý kiến.” Lục Tất Hành đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh Hằng, sóng vai đứng cùng hắn, có lẽ do trẻ tuổi, vị Tổng trưởng thần bí Thiên Hà Số 8 này chạy ngược chạy xuôi một ngày một đêm mà trên mặt không có một chút mệt mỏi, vẫn thần thái sáng láng, “Đầu tiên, đối với một trí tuệ nhân tạo siêu cấp khống chế quyền hạn quân sự tối cao của toàn Thiên Hà Số 1 mà nói, chúng ta khi nãy rút đến đây mục tiêu rất lớn, tại sao Woolf không đuổi theo?”
Trịnh Địch trả lời rất nhanh: “Có thể vì mục tiêu hàng đầu của lão không phải là chúng ta.”
Mục tiêu hàng đầu của Woolf là Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu sau khi nhảy khẩn cấp, lập tức tránh xa điểm nhảy vũ trụ – điểm nhảy vũ trụ là cửa khẩu giao thông vũ trụ quan trọng, trăm phần trăm đã bị trí tuệ nhân tạo đáng sợ kia khống chế, bất luận họ chạy như thế nào, đối phương đều có thể nhanh chóng định vị được.
Quân Đoàn Tự Do đã thử nhiều phương pháp chặn, mà trí tuệ nhân tạo đáng sợ kia luôn có biện pháp hóa giải.
Suy cho cùng, Thiên Hà Số 1 là hang ổ của Woolf.
Họ bây giờ không thể đáp xuống mặt đất, tuy rằng mặt đất là sân nhà của Quân Đoàn Tự Do, nhưng Woolf vốn là một lão điên, sau khi biến thành trí tuệ nhân tạo càng đáng sợ hơn, ngay cả chút tình cảm con người hiếm hoi cũng biến mất gần hết. Đến Votaw cũng nói hủy là hủy, thì tiếc rẻ gì các tinh cầu khác.
Con người có nhược điểm, nhưng trí tuệ nhân tạo không có.
Một tàu hộ vệ cơ giáp vì bảo vệ tàu chỉ huy đã nổ tung bên cạnh họ, Lâm Tĩnh Xu cướp đường mà chạy đến biên giới Thiên Hà Số 1.
“Chủ nhân, biên cảnh có cơ giáp chặn đường!”
Lâm Tĩnh Xu lạnh lùng nói: “Sợ cái gì, phá vây, chẳng qua chính là…”
Trong tích tắc, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái nhợt: “Từ từ, rút về!”
Tiếng cảnh báo trong cơ giáp đã rít lên.
“Chúng ta hãy thử suy nghĩ từ góc độ của ông ta,” Lục Tất Hành tiếp tục nói không nhanh không chậm, “Nếu Lâm tiểu thư nói là thật – chính là giết cô ta rồi, cô ta sẽ biến thành trí tuệ nhân tạo gì đó – tại sao Woolf còn phải truy sát cô ta? Cô ta chết rồi, đế quốc chip của cô ta cũng sẽ không sụp đổ, làm thế không có ý nghĩa.”
Lý Forlan hơi suy tư: “Ý Tổng trưởng là, lúc ấy Quân Đoàn Tự Do hoặc là chém gió lung tung để lừa chúng ta đầu hàng, hoặc là tư tưởng ‘vĩ đại’ này vẫn chưa thành hình.”
“Tôi nghiêng về giả thuyết sau,” Lục Tất Hành nói, “Tôi không có khái niệm đối với loại trí tuệ nhân tạo cỡ lớn phản nhân loại này, tạm thời cứ lấy Vườn Địa Đàng loại suy đi – năm đó Vườn Địa Đàng nghe nói là cấu tạo trên mạng bước nhảy vũ trụ toàn vũ trụ, cần duy trì bằng phần cứng khó có thể tưởng tượng, toàn bộ Bạch Tháp đều đang cung cấp phục vụ kỹ thuật cho nó, năng lượng tiêu hao càng khỏi cần phải nói. Loại trí tuệ nhân tạo có mặt ở khắp nơi như thần thánh mà Lâm tiểu thư nói, ở phương diện phần cứng và hao năng lượng khả năng vượt xa Vườn Địa Đàng. Chip sinh vật có thể thần không biết quỷ không hay lặng lẽ xâm nhiễm vào loài người, chuyện này tôi tin, nhưng một công trình lớn như thế cũng có thể lặng lẽ hoàn thành sao? Cho dù Woolf ở liên minh một tay che trời, có thể tùy ý điều động tất cả tài nguyên của liên minh, trí tuệ nhân tạo để lại tựa hồ cũng chỉ có thể bao trùm vài khu vực của Thiên Hà Số 1, nếu không ông ta không cần phải hao tổn tâm cơ dụ mọi người đến.”
Poisson Dương Bạch Ngân Tam có phản ứng đầu tiên: “Lâm Tĩnh Xu có thể khống chế người mang chip nào đó truyền đạt âm thanh của mình, cô ta đã lựa chọn một người mang chip ‘đời thứ năm’, thoạt nhìn là coi trọng chúng ta, dùng người chip cao đẳng liên lạc với chúng ta, nhưng cũng có khả năng là cô ta chỉ có liên hệ với một bộ phận nhỏ người chip cao đẳng, trước mắt chỉ có thể thông qua từng tầng chip áp chế, gián tiếp khống chế đế quốc chip, phải không Tổng trưởng?”
Lâm Tĩnh Hằng chậm rãi ngước nhìn lên: “Ý là, nhân lúc đế quốc chip của cô ta chỉ mới đang bước đầu phát triển, chúng ta chỉ cần giết ‘kiến chúa’, là vấn đề đã được giải quyết quá nửa, đúng không?”
Lục Tất Hành nắm vai hắn: “Kỳ thực cũng không nhất định, chỉ cần ngăn cách cô ta với…”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang, cả kênh truyền tin bị quấy nhiễu.
Lục Tất Hành sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng trưởng, là một đợt sóng hạt năng lượng cao cực mạnh.” Lính kỹ thuật trên trọng giáp báo cáo.
“Bão từ của thái dương thứ nhất à?”
“Không…”
Lính kỹ thuật còn chưa kịp nói gì, lại một đợt sóng hạt năng lượng cao càng mạnh hơn thốc đến, lần này trọng giáp cũng bị ảnh hưởng, lồng phòng hộ phát ra cảnh báo, thân cơ bắt đầu lắc lư.
Sóng hạt năng lượng cao cường độ này tự dưng hơi quen quen.
“Đây là…”
“Tổng trưởng, Thống soái! Hãy xem bản đồ tuyến đường vũ trụ!”
Lục Tất Hành lập tức ngẩng đầu lên, trên bản đồ vũ trụ thực thời rất hỗn loạn.
“Điểm nhảy vũ trụ.” Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng nói bên tai cậu, “Đây là khi rất nhiều điểm nhảy vũ trụ bị nổ hủy dẫn đến, giống năm đó chúng ta đóng cửa Thiên Hà Số 8 -“
Lâm Tĩnh Xu lúc này đã tới gần biên giới Thiên Hà Số 1 phản ứng cực nhanh, quay người bỏ chạy, dù là như thế, quân tiên phong đột nhiên bị bắt đoạn hậu vẫn có một phần bị vụ nổ mạnh của điểm nhảy vũ trụ cuốn vào. Sóng hạt vô hình gầm thét gột rửa Thiên Hà Số 1, trên không, dưới đất, tất cả thiết bị điện tử cùng không nhạy.
Tại biên giới Thiên Hà Số 1, toàn bộ các điểm nhảy vũ trụ thông đến thiên hà khác cùng một thời gian tự phát nổ!
Cả khu lỗ hổng thời gian tự nhiên của Mân Côi Chi Tâm cũng rung chuyển theo, liên quân tạm thời không thể nói chuyện chỉ có thể dựa sát vào nhau, mượn lồng phòng hộ yểm hộ lẫn nhau.
Woolf đã dùng hành động thực tế thực tiễn suy nghĩ Lục Tất Hành chưa nói xong – ngăn cách Lâm Tĩnh Xu với đám người chip gây sóng gió ở các đại thiên hà, vây họ và “kiến chúa” trong Thiên Hà Số 1 như hòn đảo biệt lập.
Mà nơi duy nhất trí tuệ nhân tạo siêu cấp này không thể khống chế, chỉ có lỗ hổng thời gian tự nhiên gần Mân Côi Chi Tâm, đầu kia lỗ hổng thời gian tự nhiên nối với Thiên Hà Số 8.
Lục Tất Hành bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh.
Cậu nghe thấy Lâm Tĩnh Hằng thở ra một hơi, thoáng tự giễu mà nói: “Ta vẫn cho rằng, Woolf phái Lord đưa tin cho ta, hoặc là một âm mưu, hoặc là ông ta đã cùng đường bí lối, lấy liên minh bảy đại thiên hà làm uy hiếp muốn cầu cứu ta, hiện giờ xem ra thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi, ông ta chỉ là tận tình tận nghĩa cho ta một nhắc nhở trước khi sự việc xảy ra mà thôi.”
Mà bên trong Thiên Hà Số 8, không có người chip, cũng không có trí tuệ nhân tạo siêu cấp đáng sợ, buộc chặt với Thiên Hà Số 1 thông qua Mân Côi Chi Tâm, định trước sẽ trở thành vùng giao tranh của binh gia, cho dù họ bây giờ có khả năng đơn phương đóng khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, đó dẫu sao cũng là kỹ thuật do người tạo nên. Không sớm thì muộn, họ nhất định sẽ bị cuốn vào… Bất kể họ có chủ động xuất binh hay không.
Độc ác tàn nhẫn, tính hết mưu kế, Lâm Tĩnh Xu chiếm loại trước, Lâm Tĩnh Hằng miễn cưỡng có thể nhận loại sau.
Trong hai loại này chỉ cần có thể chiếm một loại, thì đã vô cùng đáng sợ.
Woolf chiếm hết cả hai, thật sự là một tổ tông làm mưa làm gió.
Lâm Tĩnh Hằng cười khổ.
“Sao thế anh?”
“Không có gì,” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, “Chỉ là đột nhiên nghĩ, thì ra tôi với Lâm Tĩnh Xu cộng lại, cũng không phải là đối thủ của ông ta.”
“Hãy nghĩ đến điểm tốt đi anh, thay vì bị ép ứng phó, ít nhất chúng ta bây giờ còn có quyền chủ động.” Lục Tất Hành nhẹ nhàng nói, “Khoan đã, trên máy quay quân dụng có hình ảnh rồi phải không, có người đến?”
Lâm Tĩnh Hằng đã “nhìn” thấy qua mạng tinh thần của cơ giáp.
Đó là một chiến đội tiểu cơ giáp, ở trước mặt liên quân chẳng đáng kể, cực kỳ lễ độ cách một khoảng mà đối mặt từ xa với họ.
Sóng hạt năng lượng cao điên cuồng qua đi, kênh truyền tin nội bộ liên quân trong tạp âm miễn cưỡng phục hồi, tiểu cơ giáp đối diện gửi đến yêu cầu liên lạc.
Lục Tất Hành nhướng mày: “Nối máy xem.”
Khuôn mặt quen thuộc của Hope xuất hiện trên kênh truyền tin, cách hơn hai mươi năm, lại lần nữa gặp Lục Tất Hành. “Phái điền viên” ôn hòa năm đó tóc mai đã hoa râm, thành “tiên tri” trầm lặng kiệm lời, cậu thanh niên một bầu lý tưởng năm đó đã trải đủ mài giũa, thành Tổng trưởng Lục không nổi giận mà tự có uy.
Dường như đã cách mấy đời.
“Tiên sinh Hope?”
“Hiệu trưởng Lục, lâu quá không gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...