Thiết bị quấy nhiễu của tiến sĩ Harden có thể cho bọn họ rảnh tay dọn sạch nhân viên phi võ trang trên chiến trường, cơ bản đã là cực hạn, không thể vì Lục Tất Hành lắp thêm một thiết bị phóng đại méo mó có còn hơn không mà đột nhiên khống chế thế cục chiến trường mặt đất. Xe cơ giáp Quân Đoàn Tự Do hàng trước nhất bị quân trung ương nhân loạn hất văng một loạt, chặn đường phía sau, người chip đằng sau định dọn sạch chướng ngại vật xông lên, mà quân trung ương thì gặp người thò đầu ra là nổ súng, bởi vậy tiếng lửa đạn bên ngoài chưa hề ngừng.
Lúc này Lục Tất Hành nhắc nhở, mọi người mới phát hiện bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, một cảm giác áp lực không nói thành lời bao trùm.
Bỗng nhiên, tiếng Trạm Lư vang lên trong tòa nhà quốc hội.
“Các vị,” Trạm Lư nói, “Quấy nhiễu yếu bớt, hệ thống truyền tin mặt đất đang sửa chữa… Sửa chữa hoàn tất, có yêu cầu liên lạc không biết kết nối vào tòa nhà quốc hội liên minh, xin hỏi có chấp nhận hay không?”
Mọi người thoạt tiên đồng loạt sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được, đây là thông tin liên lạc đến từ quân địch.
“Kết nối.” Lâm Tĩnh Hằng nghiến răng nói.
Chính giữa đại sảnh quốc hội liên minh có màn hình lập thể cao hơn ba mét, Lâm Tĩnh Hằng dứt lời, màn hình lập thể tức thì bắn ra, ánh sáng lóe lên, một người đàn ông mặc đồng phục Quân Đoàn Tự Do xuất hiện trên màn hình – không chỉ đồng phục, ngay cả động tác chào cũng ngược với liên minh, nhìn từ đối diện như một người trong gương đáng sợ vậy.
“Các vị Thống soái, các vị nghị viên, các vị binh lính và công dân, chào buổi sáng. Tôi là một người mang chip ‘đời thứ năm’, được thay mặt chủ nhân gặp các vị là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi, tôi…”
Người chip đời thứ năm xui xẻo này còn chưa nói xong lời mở đầu, Lâm Tĩnh Hằng đã không giải thích gì cắt ngang: “Ngươi là cái thá gì, cút! Bảo Lâm Tĩnh Xu tự mình ra nói chuyện với ta.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn chạm với Lục Tất Hành, cậu lập tức hiểu ý – lúc này thông tin liên lạc khôi phục là liên lạc mặt đất, nếu Lâm Tĩnh Xu thật sự bị Lâm Tĩnh Hằng kích ra, chứng minh nàng rất có khả năng ở ngay trên Votaw, mạng thông tin mặt đất không xuyên qua điểm nhảy vũ trụ viễn trình, trên lý luận có thể lần theo!
“Đời thứ năm” – do chip, tin tưởng và ngưỡng mộ chủ nhân mình từ tận linh hồn, nghe giọng điệu không khách khí này, đương nhiên hằm hằm giận dữ: “Làm sao ngươi dám…”
“Bảo Lâm Tĩnh Xu tự mình ra đây nói chuyện với ta,” Lâm Tĩnh Hằng nhấn từng chữ lặp lại một lần, “Thế nào, cô ta dám nhốt ta trong nhà tù vũ trụ mười bốn năm, dám nói phải làm ta thành một tiêu bản, lại không dám ra gặp mặt ta một lần à?”
Người chip đời thứ năm nổi giận nửa chừng, vẻ giận dữ đột nhiên đứng nguyên đó, ngay sau đó, mặt hắn đã xảy ra thay đổi kỳ lạ, ngũ quan vẫn là ngũ quan ấy, mà thần sắc khác xa vừa rồi, hệt như bị quỷ ám, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mở miệng phun ra là giọng nữ: “Tĩnh Hằng.”
Tình cảnh này quá quỷ dị, đừng nói là Lâm Tĩnh Hằng bị chỉ đích danh, ngay cả những người vây xem bên cạnh cũng nổi hết da gà.
Đồng tử Lục Tất Hành hơi co lại – đây là thao tác gì?
Tiến sĩ Harden chỉ từng nói với cậu, chip của Quân Đoàn Tự Do chia cấp bậc, giữa cấp bậc có áp chế, nhưng bởi vì tuổi tác ông đã quá lớn, thân thể không cách nào chịu chip sinh vật xung kích và cải tạo, hơn nữa luôn có ý kiến với đế quốc chip trong tưởng tượng của Lâm Tĩnh Xu, thế nên Lâm Tĩnh Xu không giết cũng không thả ông, nhốt ông lại, nghiên cứu giai đoạn sau đương nhiên cũng chặn ông bên ngoài. Tiến sĩ Harden chỉ tham gia đến nghiên cứu phát triển chip cấp hai là cao nhất, đối với chip đẳng cấp cao có công năng gì, ông chỉ có thể nói đại khái dựa theo suy tính.
Lâm Tĩnh Hằng lại nhìn cậu một cái.
Ánh mắt Lục Tất Hành hơi trầm xuống, cậu lắc đầu không rõ lắm – cậu bây giờ hoàn toàn không hiểu gì về nguyên lý “ma nhập” này, không có đầu mối, không thể lần theo.
“Lâu lắm không gặp.” Tiếng Lâm Tĩnh Xu mát rượi dịu dàng, lúc nói chuyện sẽ hơi hạ giọng xuống, lộ ra một chút khắc chế và mạch lạc không nhanh không chậm, song khi loại khắc chế này hướng mặt về thân nhân duy nhất, có vẻ xa lạ lạnh nhạt không nói thành lời, giống như các cuộc gặp xấu hổ đối mặt mà không nói chuyện vậy.
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên siết chặt các ngón tay chắp sau lưng: “Là tôi lâu lắm không gặp cô.”
“Thiên Hà Số 8 trở về liên minh trăm năm, chưa bao giờ được một chút đãi ngộ công bằng, không phải đã phẫn nộ mà độc lập rồi sao?” Lâm Tĩnh Xu nói, “Đóng cửa gần hai mươi năm, mọi người nước giếng không phạm nước sông, tiếp tục như vậy không tốt à? Liên minh sắp sửa có mưa gió, tôi đã cho các anh đủ cảnh báo, hi vọng các anh có thể sáng suốt một chút, mà sao vẫn muốn nhúng mũi vào vũng nước đục này?”
Lâm Tĩnh Hằng cười khẩy: “Đúng vậy, lại khiến cô thất vọng rồi.”
“Lần thứ ba rồi.” Ánh mắt Lâm Tĩnh Xu bắn ra từ trong mắt người chip đời thứ năm, như băng sương rơi xuống ánh lửa điên cuồng, “Năm đó anh ở Thiên Hà Số 8 tứ cố vô thân, những người này – đám ăn hại liên minh chỉ biết tranh quyền đoạt thế này, và cả âm mưu gia tự mình đi lên danh sách Trái Cấm vẫn mưu toan lừa gạt người dân, bọn họ muốn đẩy anh ra làm tế phẩm – chỉ có tôi lo lắng cho anh, tôi cho anh võ trang và vật tư, tôi cung cấp sân bãi, giúp anh một lần nữa triệu hoán Bạch Ngân Thập Vệ, tôi khuấy đục nước, khiến bọn họ không rảnh đi kiếm chuyện với anh nữa, nhưng anh…”
“Tôi cho Bạch Ngân Thập Vệ đi lên tuyến đầu đối kháng Quân Đoàn Tự Do, mười mấy năm, Bạch Ngân Thập Vệ tổn thất gần một nửa, đế quốc chip của cô cũng suýt nữa đẻ khó.” Lâm Tĩnh Hằng ngữ khí rất bình thản, thần sắc có chút uể oải, như là đã mệt mỏi khi lại đi nhìn những con đường không thể quay đầu đó, lại cùng cố nhân luận thị phi, “Ừm, đây là lần đầu tiên, lần thứ hai là cô trăm phương ngàn kế cứu tôi từ tay Hiệp hội chống Utopia, dùng cả một đội ngũ y tế duy trì dấu hiệu sinh tồn của tôi gần hai năm, tôi vừa mở mắt liền dùng mất trí nhớ lừa cô, lừa cô suốt mười mấy năm trời, chuyện thứ nhất làm sau khi thoát vây, chính là phá rối hoạt động bắt cóc uy hiếp của cô ở biên giới Thiên Hà Số 1.”
Trong tòa nhà quốc hội liên minh tĩnh lặng, hai anh em sinh đôi xuyên qua ngàn vạn tầng ngụy trang nhìn nhau.
“Thế cô muốn tôi nói gì, đã phụ dụng tâm lương khổ của cô, xin lỗi à?” Tiếng Lâm Tĩnh Hằng đè trong cổ họng, “Tôi không có lỗi với cô, tôi không có lỗi với một… hải tặc vũ trụ nợ máu chồng chất, đạp xương cốt thượng vị, người tôi có lỗi là Tiểu Tĩnh Xu năm đó chạy theo xe, vấp ngã trên đường, cô đã đưa nó đi đâu rồi?”
Người chip đời thứ năm kia mặt không biểu cảm nghe xong, bỗng nhiên mỉm cười quỷ dị: “Nó ư, anh không tìm được nữa đâu. Tĩnh Hằng, anh đến muộn rồi, yếu đuối là một loại tội lỗi, mỗi một kẻ khóc lóc chờ người ta cứu đều đáng đi chết.”
Cặp sinh đôi bị quản ủy hội cắt đứt liên lạc, người anh ở trường quân đội số 1 từ nhỏ tâm tâm niệm niệm, nghĩ chờ một ngày kia mình cứng cánh rồi, có thể đón em gái khỏi nơi quỷ quái ấy, nhưng khi hắn cắn răng, nuốt máu, rốt cuộc trèo lên vị trí kia, đủ năng lực đến hỏi em gái một câu “Có muốn dọn về nhà sống với anh không”, còn chưa kịp mở miệng, em gái lại cho biết: “Em đã nhận lời cầu hôn của thư ký trưởng Gurdon, thiệp mời đưa đến phủ anh hay cứ điểm Bạch Ngân?”
Đến muộn, chính là bỏ lỡ rồi, chẳng ai quan tâm bạn cố gắng cỡ nào.
Lục Tất Hành nắm nhẹ cổ tay Lâm Tĩnh Hằng, bẻ các ngón tay gần như co quắp ra, cậu thở dài. Trước nay Lục Tất Hành không muốn mở miệng xen vào chuyện của người khác, bởi vì luôn cảm thấy thay mình vào đó cũng chưa chắc cao minh hơn ai, thế nên cậu luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, song lúc này rốt cuộc không nhịn nổi: “Lâm tiểu thư, tôi cũng biết một người, là vua đến muộn, thong thả đến muộn mười sáu năm, chờ khi anh ta trở về, người khác đã xuôi dòng trôi đi mười vạn dặm… Nhưng người khắc khoải nhớ mong, còn có thể làm thế nào? Mười vạn dặm, trăm vạn dặm, dù là trăm vạn năm ánh sáng cũng phải quay đầu lại đi tìm. Nếu là người yêu thương nhất, tại sao không thể thương anh ta một chút, cho anh ta một cơ hội nữa?”
Lời nói quá cảm tính, người nghe lọt tai, thì biết đây là moi tim moi gan; kẻ nghe không lọt, thì cảm thấy đây hoàn toàn là làm màu làm mè.
Lâm Tĩnh Xu hiển nhiên không nghe lọt, quay sang Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười dối trá, khách sáo thay đổi kính xưng: “Tôi nhớ ngài, lần trước đã gặp ở Mân Côi Chi Tâm, là Tổng trưởng Lục của Thiên Hà Số 8 nhỉ? Ngài nói đúng, tuy rằng không biết Thiên Hà Số 8 rốt cuộc có cái gì khiến anh ta vui đến quên cả đường về, nhưng Tĩnh Hằng đã lựa chọn các vị, tôi cũng sẵn lòng cho các vị một cơ hội – Bạch Ngân Thập Vệ binh đoàn vũ trụ của các vị đã đến ngoài tầng khí quyển Votaw, vừa vặn có thể hộ tống các vị về nhà. Tổng trưởng Lục, bây giờ tôi có thể phái một tiểu cơ giáp đưa các vị rời khỏi Votaw, chỉ cần ngài hứa đóng lỗ hổng thời gian, đứng ngoài cuộc, tôi sinh thời cũng tuyệt đối không quấy rầy Thiên Hà Số 8, ngài thấy thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng tức giận đến bật cười thành tiếng: “Cô…”
Lục Tất Hành biết mỗi một câu tức điên không lựa lời của hắn mai sau đều là con dao đâm chính mình, vội vàng xua tay cắt ngang hắn: “Lâm tiểu thư, Votaw đã bị quân trung ương, quân liên minh và Bạch Ngân Thập Vệ bao vây, tôi cảm thấy trong tình huống thế này, cần hộ tống dù sao cũng không phải là chúng tôi đâu?”
Lâm Tĩnh Xu “Ha” một tiếng: “Tin tức của Tổng trưởng Lục lạc hậu quá rồi.”
Nàng nói, ánh mắt quét một vòng mấy vị Thống soái quân trung ương, vung tay lên, hình ảnh người chip đời thứ năm trên màn hình thông tin biến mất, thay vào đó là vài đoạn phim cảnh thật.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi – mấy đoạn phim ấy lần lượt là sao thủ đô các thiên hà!
Cờ của Quân Đoàn Tự Do chiếm hết các nơi công cộng, robot võ trang súng đạn sẵn sàng rậm rạp chiếm các góc đường, từ trong đoạn phim thậm chí có thể nhìn thấy cơ giáp lơ lửng dưới tầng bình lưu, nòng pháo đã nhắm thẳng hành tinh tự nhiên!
“Nơi này về sau sẽ là lãnh thổ của chúng tôi, tôi cũng rất đau lòng,” Lâm Tĩnh Xu nói, “Nhưng chẳng có cách nào, các vị Thống soái, các ngài nắm quân quyền, tôi cũng chỉ có mấy thứ này có thể lấy ra uy hiếp – Trịnh Thống soái Thiên Hà Số 2, sao thủ đô tổng cộng một tỷ sáu trăm triệu nhân khẩu, bạn gái và con gái ngài còn đang chờ ngài về nhà, wao… con gái ngài thật là đáng yêu; tư lệnh Nagus Thiên Hà Số 3, sao thủ đô hai tỷ một trăm triệu nhân khẩu, tôi thích đại gia đình truyền thống tam đại đồng đường như nhà ngài, náo nhiệt; còn có…”
Thống soái Thiên Hà Số 3 nghiến răng cắt ngang nàng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Hoặc là tháo dỡ võ trang, nhận chip,” Lâm Tĩnh Xu cười, “Hoặc là tôi ném ba trăm phát đạn đạo hạt nhân xuống sao thủ đô của ngài. Hi vọng ngài mau chóng quyết định, đương nhiên, chuyện lớn như vậy, nếu ngài băn khoăn, tôi cũng có thể lý giải, đạn đạo tôi sẽ ném từng phát, cho đến khi ngài nghĩ thông suốt thì thôi.”
“Tôi bây giờ trước hết nổ Votaw -“
“Cũng được thôi, dù sao trên Votaw chỉ có hai trăm triệu nhân khẩu, nghe rất lời.” Lâm Tĩnh Xu mí mắt cũng không chớp, “Tôi biết ngài không sợ chết, có điều ngài chết rồi, quân trung ương quần long vô thủ, Thiên Hà Số 3 vẫn sẽ biến thành bản đồ của đế quốc chip. Tôi thì càng không sợ chết, nhục thể của tôi chẳng đáng một đồng, chết rồi ý thức sẽ hòa làm một thể với trí tuệ nhân tạo, các thần dân của tôi sẽ vĩnh viễn tuần tự từng bước mà sản xuất chip mới, chế tạo loài người mới, ngàn thu muôn đời.”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền đến: “Thật vậy ư?”
Giọng nói này phát ra, ngay cả Lâm Tĩnh Hằng cũng nổi da gà – trong đại sảnh quốc hội liên minh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía linh đường, di thể Woolf vốn im lặng nằm trong quan tài chờ đợi nghi thức cáo biệt lại đột nhiên nói chuyện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...