"Hừ! Cô suy nghĩ quá nhiều rồi! Ở đây có nhiều tiểu cô nương mỹ nữ như vậy, làm sao có thể đến lượt cô được! Nếu muốn chờ tới phiên thì phải chờ tôi tới trước.
" Một thiếu phụ xinh đẹp nói rồi ưỡn bộ ngực mình lấy làm tự hào ra khoe.
"Công phu của tôi rất tốt! Lão nương so với các ngươi sẽ thương người hơn nhiều! "Tên thiếu phụ đầy đặn kia không phục nói.
Trải qua sinh tử, những người này đều nhìn ra rất nhiều.
Nhận được lời hứa của Tiêu Dật, khiến tất cả mọi người có loại cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng.
Lúc nói chuyện phiếm, đều trở nên cởi mở và vui vẻ.
Tư Nhược Tình nhìn mọi người thoải mái trêu đùa, trong lòng có chút như trút được gánh nặng.
Trong thời gian này, cô rất là mệt mỏi khi phải một mình tạo dựng lên một nơi trú ẩn lớn rồi phải đề phòng đám người Chu Chính Vũ.
Dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ, tuy bề ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng cô ấy cũng muốn tìm một người để nương tựa.
"Đúng vậy! Có lẽ chúng ta đi theo cậu ấy là may mắn.
Hi vọng cậu ấy có thể an toàn trở về đón chúng ta!" Tư Nhược Tình nhìn về phía Tiêu Dật biến mất, thầm cầu nguyện.
Từ trước tới giờ cô chưa phục bất kỳ người đàn ông nào, cũng chưa bao giờ sinh ra cảm giác sùng bái đối với bất kỳ người đàn ông nào.
Nhưng hôm nay, cô lại phát hiện mình có chút sùng bái Tiêu Dật.
Có lẽ vì bị lây nhiễm bởi mọi người.
Hoặc có lẽ là bởi vì ở tận thế này, người thực lực cường đại có loại mị lực đặc biệt.
Tóm lại, trước cô luôn coi thường đàn ông, giờ lại có chút động tình.
Sau khi Tiêu Dật ra khỏi trung tâm mua sắm, hắn nhìn quanh địa hình của trung tâm mua sắm một lượt.
Khu mua sắm này có diện tích rất lớn, có tường bao quanh, nếu không có nhiều thây ma bị nhốt bên trong thì khu mua sắm này quả thực là một nơi ẩn náu tốt.
Nếu bây giờ Tiêu Dật muốn giải cứu những người trên nóc trung tâm mua sắm và đưa họ đến Tội Thành, vấn đề đầu tiên hắn phải đối mặt chính là lũ zombie dày đặc ở tầng một của trung tâm mua sắm.
Ngoài ra, hắn cũng cần tìm một chiếc xe lớn đủ khỏe và đủ mạnh để chở những người này về.
Tiêu Dật nhìn quanh, đây là trung tâm thành phố, xe tải lớn không thể vào được, vốn dĩ lái xe tải lớn sẽ là một lựa chọn không tồi.
Còn một vấn đề nữa là Tiêu Dật không có bằng lái xe và không biết lái xe.
Hắn cũng không thể mang từng người một về.
Quá phiền toái không nói, còn mệt mỏi.
Hình như có một chỗ bán pháo hoa.
Nhìn đám thây ma dày đặc trong trung tâm thương mại, Tiêu Dật đột nhiên nghĩ ra một biện pháp.
Sở dĩ trong trung tâm thương mại có nhiều zombie như vậy là vì cửa trung tâm mua sắm bị chặn, nếu như cho những thây ma này một đường thoát ra ngoài, kết hợp với việc gây ra tiếng động để dụ dỗ bằng pháo, thì có thể kéo kha khá zombie ra khỏi trung tâm mua sắm.
Tiêu Dật dựa vào trí nhớ của mình để tìm ra cửa hàng pháo hoa, lấy hơn chục quả pháo từ đó ra.
Sau đó hắn mở cánh cửa sắt ở cửa sau của trung tâm thương mại ra.
“Bùm, bùm, bùm…” Tiếng pháo dữ dội vang lên nhanh chóng.
Những thây ma chen chúc nhau trong trung tâm mua sắm giống như là đã phát điên mà lao về phía khu dân cư phức hợp bên cạnh trung tâm mua sắm.
Những thây ma trong tiểu khu, cũng giống như dã thú ngửi được mùi máu tươi, cũng lao đến bên này.
Hai làn sóng thây ma va vào nhau, giống như thể hai đợt đại quân lao vào giao chiến với nhau.
chẳng mấy chốc đã trở thành một mớ hỗn độn.
"Mẹ nó! Cái tiểu khu này thế mà lại có nhiều thây ma như vậy!" Tiêu Dật nhìn đám thây ma dày đặc phía dưới, không khỏi có chút tê dại.
Với mật độ zombie trong khu vực này, về cơ bản thì sẽ không có ai sống nổi.
Cho dù là quân đội có súng ống đại pháo, cũng chưa chắc là đối thủ của nhiều thây ma như vậy!
Khi thây ma trong trung tâm mua sắm gần như đã đi hết, Tiêu Dật mới đóng cửa sắt lại rồi nhanh chóng nhảy lên trên tường rời đi.
Zombie trong trung tâm mua sắm còn lại không nhiều, bước tiếp theo là lấy một chiếc xe tải mạnh mẽ rồi quay lại đón những người trên nóc trung tâm mua sắm.
Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là đưa những thây ma lực lưỡng mới thu hoạch về lăng mộ để chôn cất.
Trở lại Tội Thành, Tiêu Dật giao những thây ma lực lưỡng mới thu thập được cho mấy cô gái, sau đó ngồi xuống sô pha rồi bảo mấy cô gái đến gần mình.
“Hôm nay ta mang cho mọi người một ít quà!” Tiêu Dật cười thần bí, lấy gói không gian từ bên hông ra lắc lắc.
"Chủ nhân! là cái gì a?!" Thẩm Đình Đình trước kia chính là phá gia chi tử nổi danh, vừa nghe đến lễ vật, tròng mắt đều muốn rớt ra.
Mấy cô gái khác cũng đều hoặc là tò mò hoặc là chờ mong nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật luôn luôn cho các cô cảm giác chính là lãnh khốc bá đạo, hơn nữa, EQ gần như bằng không.
Lần này có thể mang quà về cho cho bọn họ, quả thực làm cho mấy nàng hạnh phúc như mộng như ảo.
Lần này Tiêu Dật có mang quà gì đến cho bọn họ thì thực ra đối với bọn họ cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là người đàn ông của họ thực sự biết cách chăm sóc họ!
Họ vẫn chưa biết món quà là gì nhưng chỉ với những lời nói như vậy của Tiêu Dật là đã khiến các cô gái cảm động rồi.
Lý Uyển Ngưng thậm chí còn rơi nước mắt vì xúc động.
Tiêu Dật nhìn phản ứng của các cô gái, nhất thời không nói nên lời.
Thật đúng là nữ nhân không thể quen, càng quen càng khốn kiếp.
Bình thường đối xử các cô gái bá đạo một chút lãnh khốc một chút, khó có được một lần đối xử với các cô gái ôn nhu một chút, các cô gái sẽ cảm thấy hạnh phúc, cảm động với mình đến rơi nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...