Ngày lành Đoan Ngọ nháy mắt đã tới, Ngọc Chi cùng với nhũ nương làm mấy chiếc túi thơm, tính tới khi đó tặng cho Văn Chiêu Lăng.
Lúc thêu hoa văn sen tịnh đế trên mặt túi, nàng chợt có cảm giác khá thỏa mãn, dường như cuộc sống thế này đối với nàng mà nói như thế là đã quá đủ.
Có một tướng công ôn hòa, trải qua cuộc sống không phải lo nghĩ cơm ăn áo mặc, mặc dù ngày ngày phải cẩn thận dè dặt hầu hạ Thái phu nhân và Văn phu nhân, nhưng tháng ngày như vậy tóm lại cũng coi như thoải mái.
Giữa trưa người Văn gia tập hợp lại cùng nhau dùng bữa.
Văn đại nhân hiếm khi viết thư gửi về, Văn Chiêu Lăng đọc thư trước mặt mọi người, chẳng qua chỉ là vài từ ngừ khách sáo hỏi han gia đình, chu đáo đầy đủ, thậm chí còn hỏi thăm đến lão quản gia, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua thê tử kết tóc của mình.
Thái phu nhân thở dài một hồi, hình như cảm thấy không ổn, thế là mạnh mẽ nhắc tới con trai mình ở ngoài làm quan không dễ.
Nhưng Văn phu nhân ngồi một bên chỉ thong thả uống trà, như thể không liên quan đến bất kỳ việc gì, cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của Văn đại nhân.
Ngọc Chi trông thấy, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Một đôi phu thê, cớ sao lại ra nông nỗi này? Quay đầu nhìn Văn Chiêu Lăng, chàng đang khẽ nhíu mày, thấy nàng nhìn mình thì liền mỉm cười với nàng.
Một bữa cơm bởi vì thư nhà của Văn đại nhân mà bầu không khí trở nên có phần im ắng, trừ bỏ Kim thị thi thoảng quát mắng kỹ nữ Đại Mi đang đứng sau lưng hầu hạ dăm ba tiếng thì còn lại gần như không có âm thanh nào khác.
Đại Mi coi như cũng cẩn thận dè dặt, chẳng qua Kim thị hãy còn cơn giận chưa nguôi, cho nên vẫn như trước nhịn không được muốn xả giận lên nàng ấy.
Văn Chiêu Dã mặc dù có chút không đành, nhưng bản thân đuối lý nên cũng không dám lên tiếng.
Cuối cùng Đại Mi không nhịn được rốt cuộc khóc rấm rứt, nên bữa cơm này càng khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Văn phu nhân thật sự không chịu được, bảo Kim thị: “Bất kể thế nào đi nữa thì vào lúc này không được ầm ĩ, hôm nay là ngày tết.”
Kim thị mím môi, hừ lạnh đáp lời: “Mẫu thân có điều không biết, nàng ta không biết cách hầu hạ người khác thì cũng thôi đi, hôm nay còn liên tục tới cầu xin con xin với người ngày mười lăm dẫn nàng ta cùng đi Minh Nguyệt am dâng hương, đúng thật là, cũng không xem thử mình là thân phận gì.”
Văn phu nhân cau mày nhìn Đại Mi, “Hả? Ngươi muốn đi Minh Nguyệt am dâng hương?”
Văn phu nhân trước giờ nói chuyện lạnh nhạt, Đại Mi vừa nghe thấy thì liền cảm thấy run rẩy, vội vàng gật đầu, “Bẩm phu nhân, Đại Mi cũng tin Phật từ nhỏ.”
Kim thị lạnh lùng giễu cợt một tiếng, “Tin Phật mà ngươi vẫn sa vào chốn trăng hoa như thế, thật đúng là bôi nhọ Phật tổ.”
Đại Mi cắn môi lã chã chực khóc, hết nửa ngày mới đáp lại: “Phật nói chúng sinh bình đẳng, trước đây Đại Mi cũng vì cùng đường nên mới nhảy vào hố lửa.”
Văn phu nhân nhíu mày, vô cùng mất kiên nhẫn liếc nhìn Kim thị, lại liếc nhìn vị trí chủ vị, sợ lời này của nàng ta sẽ chọc giận Thái phu nhân trước giờ luôn hết mực tin Phật, đành phải phất tay với Đại Mi, ngắt lời hai người, “Thôi đi, hôm mười lăm ngươi đi cùng chúng ta cũng được.”
Đại Mi nghe thấy thì trên chân mày liền lộ nét vui mừng, trong mắt vẫn chan chứa lệ nhưng lại cười vui vẻ, “Đa tạ phu nhân.”
Kim thị tức giận hừ hừ hai tiếng.
Lý thị khẽ nở nụ cười với Ngọc Chi ngồi cách nàng ấy không xa, dường như cảm thấy có chút thú vị.
Ngọc Chi cũng nhịn không được mỉm cười, ngày tháng của nhị phòng gian nan rồi đây.
Ăn cơm xong, Ngọc Chi và Văn Chiêu Lăng đang chuẩn bị trở về Bá Ngọc Cư thì A Cần tung tăng chạy tới nói với chàng, “Đại ca, bọn muội tề tựu ở viện của huynh được không?”
Văn Chiêu Lăng cười, “Bọn muội là ai?”
Lý thị từ sau lưng A Cần xuất hiện, cười đáp: “A Cần và muội, nhưng không biết đại ca đại tẩu có đồng ý không.”
Ngọc Chi cười gật đầu, “Đương nhiên đồng ý, vô cùng hoan nghênh.”
Có lẽ Lý thị và A Cần cũng thấy ngày tết như vậy rất cô độc, cho nên muốn tìm người bầu bạn.
Ngọc Chi đương nhiên sẽ không từ chối, có điều trên đường bốn người trở về Bá Ngọc Cư, Văn Chiêu Lăng dường như cố ý dán đến bên tai Ngọc Chi thấp giọng: “Ta vốn còn mong chỉ có hai người chúng ta cùng nhau trải qua ngày tết.”
Ngọc Chi bị hơi thở của chàng vờn bên tai vừa tê vừa ngứa, nhịn không được bật cười, vội quay đầu nhìn thì thấy A Cần với gương mặt dạt dào ý cười cùng với Lý thị đang ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, mặt bất giác đỏ bừng lên.
Văn Chiêu Lăng ở bên nhịn cười vân vê bàn tay nàng.
Về tới Bá Ngọc Cư, Ngọc Chi phân phó Thước Nha Nhi chuẩn bị chút điểm tâm mang qua, lại mang hũ rượu hùng hoàng tới.
Mấy người ở trong viện bày một cái bàn nhỏ, ngồi chung quanh bàn, vừa ăn điểm tâm vừa nhàn nhã chuyện trò, trái lại cũng rất thoải mái vui vẻ.
Văn Chiêu Lăng sức khỏe không tốt, trên cơ bản ngoại trừ rượu gạo thì những loại khác chàng không thể uống, cho nên Ngọc Chi chỉ rót trà cho chàng, còn mình cùng với Lý thị và A Cần thì đều uống rượu hùng hoàng.
A Cần hoạt bát, nói chuyện phần lớn đều không đâu vào đâu, tràng giang đại hải nhưng cũng rất thú vị.
Ngọc Chi vốn nghe vô cùng hăng say, tiếc là sau đó cơ bản đều nói về chuyện của họ lúc nhỏ, nàng không chen vào được.
Lý thị và Văn Chiêu Lăng lớn lên bên nhau, nhắc tới đề tài thuở bé thì đương nhiên nhiều vô kể.
Ngọc Chi nhớ tới ký ức ngày thơ của mình gần như chỉ có uống thuốc cùng đọc sách, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Người bạn duy nhất là Quý Lễ hiện giờ cũng không thể thường xuyên gặp gỡ, không biết hiện giờ huynh ấy đang làm gì.
Dù sao cũng không chen vào được, Ngọc Chi cảm thấy nhàm chán, bất tri bất giác uống liền mấy chung rượu.
Văn Chiêu Lăng ngồi cạnh trông thấy, đưa tay đè lên tay nàng, “Ngọc Chi, uống ít thôi, dù gì rượu hùng hoàng vẫn là rượu, cẩn thận kẻo say.”
Ngọc Chi cười cười, “Không sao, ta có chừng mực.”
Văn Chiêu Lăng lắc đầu, “Ta thấy không chắc vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Ngọc Chi sửng sốt trong giây lát, “Sao chứ?”
Văn Chiêu Lăng cười nhẹ, “Không có gì.”
Mặt trời ban trưa chiếu vào trong viện, rơi trên hai người, phác họa nên bóng dáng của cả hai thành bức tranh thật đẹp.
A Cần thấy thế vỗ tay cười nói: “Đại ca đại tẩu cách nhau nhiều tuổi nhưng xem ra lại rất hợp, thật sự là xứng lứa vừa đôi.”
Văn Chiêu Lăng đanh mặt, “Cái gì mà cách nhau rất nhiều tuổi? Nghe cứ như đại ca muội đã già không bằng.” Văn Chiêu Lăng hơn Ngọc Chi bảy tuổi, Ngọc Chi chẳng qua vừa cập kê, chàng có thể già cỡ nào chứ.
Nhưng Ngọc Chi nghe thấy thì cũng bắt đầu bật cười, Văn Chiêu Lăng tiếp tục đanh mặt, “Ngay cả nàng cũng thấy ta lớn tuổi sao?”
Ngọc Chi lắc lắc đầu, “Không phải, chỉ là ta chợt nhớ mới đầu lúc bà mai Phúc Quý tới cầu thân từng nói như vầy, nói trong tên của chàng và ta đều có chữ Ngọc, thật sự là xứng lứa vừa đôi, không ngờ đến bây giờ ngay cả A Cần cũng nói như vậy.”
A Cần nghe thế thì bật cười hỉ hả, “Còn có chuyện như vậy sao? Như bà ấy nói thì há chẳng phải những nữ tử trong tên có chữ Ngọc thì đều xứng lứa vừa đôi với đại ca ư?”
Ngọc Chi gật đầu, “Chính là vậy, lúc đó ta cũng nói như thế.”
A Cần ha ha cười lớn, bất ngờ lại kéo tay Lý thị nói với hai người: “Đúng rồi, trong tên của Tam tẩu cũng có một chữ Ngọc, thế phải là cũng xứng lứa vừa đôi với đại ca rồi?” Dứt lời thì càng cười dữ hơn, nhưng lại hoàn toàn không để ý ba người còn lại vì lời nói đùa này của nàng mà nháy mắt lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Ngọc Chi phản ứng nhanh, dường như lập tức cười hỏi Lý thị một tiếng: “Thì ra tên của Lục nương cũng có một chữ Ngọc, không biết tên gọi là gì.”
Lý thị xấu hổ mỉm cười, ánh mắt quét về phía Văn Chiêu Lăng, bình thản thốt ra hai từ: “Ngọc Nga.”
Ngọc Chi giật mình, như thể lơ đãng liếc nhìn Văn Chiêu Lăng bên cạnh, nhưng thấy chàng cụp mắt, không biết là đang nghĩ gì, nét mặt hoảng hốt.
Dù trước đây Ngọc Chi lớn lên trong am, đối với chuyện nam nữ không hiểu rõ lắm nhưng ít nhiều trước giờ vẫn luôn lén đọc một ít thoại bản, câu chuyện về tài tử giai nhân khá nhiều, hiển nhiên tình tiết trong đó cũng hiểu đôi chút.
Thấy vừa rồi Lý thị và Văn Chiêu Lăng bởi vì một câu nói dường như vô tâm của A Cần mà lộ ra vẻ bất thường thì trong lòng có cảm giác là lạ, lẽ nào giữa hai người trước đây có việc gì sao?
Nghĩ tới đây thì nàng lại lập tức phủ nhận.
Người ta chẳng qua là từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi, sao mình lại nghĩ họ có bí mật gì chứ?
Mặc dù nói vậy nhưng lòng vẫn thấy hơi buồn.
Mới rồi lúc mọi người kể về thưở bé của mình, Ngọc Chi đã cảm thấy khó chịu.
Tuổi thơ của họ có lẽ là cùng nhau chia sẻ, còn mình thì không, sau khi gặp được Quý Lễ thì đỡ hơn một chút, còn trước khi gặp Quý Lễ thì sao? Ngày tháng cô đơn lẻ loi một mình trong am, thật sự chẳng vui vẻ gì.
Có thể là do uống rượu nên cảm xúc đè nén rất lâu trong lòng dần dần bị khơi dậy, hơi có chút đa sầu đa cảm.
Nàng quay mặt đối diện với A Cần và Lý thị, cười cười: “Có lẽ ta uống hơi nhiều, đầu có chút váng vất, vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút trước, mọi người thong thả ở chơi nhé.” Dứt lời cũng không đợi họ đáp lại, liền đứng dậy đi vào phòng.
Văn Chiêu Lăng ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng cũng không nhiều lời.
Ngọc Chi vừa đi thì A Cần cảm thấy không chút thú vị, cũng không nhiều lời nữa, chỉ cầm một miếng điểm tâm lên chậm rãi ăn.
Lý thị nhìn Văn Chiêu Lăng, nét mặt nhìn chung cũng không có chút nào ngượng ngùng xấu hổ.
“Sức khỏe đại ca dạo gần đây vẫn ổn chứ?”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Tốt lên nhiều rồi, Ngọc Chi luôn dụng tâm chăm sóc, thuốc Cố tiên sinh mang về cũng tốt, rất có hiệu quả.”
Lý thị mỉm cười, nhất thời cũng không có đề tài nào tiếp nữa.
Văn Chiêu Lăng nhìn chằm chằm một bụi cây đằng xa trầm tư, “Lục nương, muội gần đây sao không đi cùng A Vinh, trái lại lại gần gũi với Ngọc Chi?”
Lý thị sửng sốt, “Đều là tẩu tẩu, nào có phân biệt xa gần gì chứ, chắc đại ca hiểu lầm thôi.”
“Nói rất hay, Lục nương, muội thông minh hơn người, hẳn là hiểu ý của ta.” Lúc nói lời này, ánh mắt lướt về phía A Cần bên cạnh nàng ấy, nhưng người kia đang tập trung tinh thần chọn món điểm tâm mình yêu thích trong mâm nên không rảnh để ý đến chàng.
Sắc mặt Lý thị có hơi khó coi, “Đại ca, lời của huynh ta thật sự không hiểu.”
Văn Chiêu Lăng nhìn nàng, đứng dậy đi về phía bụi cây.
Nét mặt Lý thị khẽ cứng đờ, lướt mắt tới A Cần ngồi bên cạnh rồi cũng nối gót theo, bước chân dừng lại sau lưng chàng.
Văn Chiêu Lăng chỉ bụi cây trước mặt nói với nàng ấy: “Đây là do Thúc Toàn trồng, đệ ấy nói đây là hoa, còn ta nói đó chẳng qua là một đám bụi gai lộn xộn mà thôi.”
Lý thị nghe chàng nhắc đến trượng phu đã mất thì hơi rũ mắt, thần sắc ảm đạm.
“Lục nương, ta biết muội ở trong nhà này cuộc sống không tốt, đương nhiên, cũng có lẽ từ ngày hôm ấy muội gả vào Văn gia thì đã thấy mình sống không tốt, nhưng chỉ cần muội bằng lòng, ta có thể thử nghĩ cách giúp muội.”
Lý thị ngạc nhiên ngước lên nhìn chàng, “Lời này của đại ca có ý gì?”
Văn Chiêu Lăng vẫn chăm chăm nhìn bụi cây như trước, “Ta nói, ta có thể nhờ mẫu thân làm chủ, để muội về nhà mẹ đẻ, chọn một gia đình tốt khác gả đi, cho dù là làm vợ kế đi nữa cũng tốt hơn là cứ một mình canh giữ chốn khuê phòng, không phải sao?”
Sắc mặt Lý thị hơi tái đi, dường như không dám tin nhìn chàng, “Bá Ngọc, chàng…..”
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, “Muội vẫn nên gọi đại ca thì tốt hơn.”
Lý thị ngây người, nhìn chàng hồi lâu rồi đột nhiên quay đi nhanh chóng bước ra khỏi viện, đầu không hề ngoảnh lại, cứ thế trở về nơi ở của mình.
A Cần tóm lại ăn xong miếng điểm tâm, thong thả nhàn nhã uống một ngụm rượu hùng hoàng, cảm thấy khó uống nên lại vội vàng nhổ ra.
Nàng đứng dậy bước tới cạnh Văn Chiêu Lăng trộm nhìn chàng, kế đó cười ha ha hai tiếng, “Đại ca, muội nói không sai nhỉ, trong nhà này nữ tử thích huynh rất nhiều, có điều huynh nên bảo vệ đại tẩu thật tốt, không được làm chuyện gì có lỗi với tẩu ấy đấy.”
Văn Chiêu Lăng thở dài, “A Cần, có vài lời cho dù biết cũng phải làm như không biết, sau này đừng ăn nói hồ đồ nữa.”
A Cần bĩu bĩu môi, “Thế thì sao chứ, dù gì lời muội nói được mấy người tin đâu.” Dứt lời, nàng chợt quay về phía phòng hô lên một câu: “Đại tẩu, hôm khác muội đến gặp tẩu!” Sau đó nhanh như chớp chạy mất.
Văn Chiêu Lăng lắc đầu, nhất thời cả kinh, thật không biết nên làm thế nào với nàng.
Trở về phòng, Ngọc Chi đang nằm trên giường quay lưng ra ngoài.
Văn Chiêu Lăng bước tới ngồi xuống mép giường, chỉ yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Ngọc Chi, có phải nàng có điều gì không vui?”
Ngọc Chi kéo chăn che đầu, hừ hừ đáp lại: “Không có, ta rất ổn.”
Văn Chiêu Lăng nghe được giọng mũi khàn đặc của nàng, đưa tay kéo chăn, Ngọc Chi kiên quyết túm lấy không để chàng kéo ra, Văn Chiêu Lăng dứt khoát dùng sức, đem nàng kéo tới cạnh mình, thừa cơ hội áp tới ôm lấy nàng, “Ngọc Chi, sao vậy? Nàng khóc sao?”
Mắt Ngọc Chi hồng hồng, quả thực là dáng vẻ như vừa mới khóc.
Nàng đưa tay lên che mắt, “Ta không khóc, ta rất ổn.”
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Có phải lời chúng ta vừa nói khiến nàng không vui không? Nàng đừng để ý, A Cần đùa thôi, ta sao lại xứng đôi với người khác chứ, ta chỉ là một đôi với nàng thôi.”
Ngọc Chi đỏ mặt từ trong khe hở giữa các ngón tay trộm nhìn chàng, “Ta, ta đâu phải vì lý do này, ta là vì không thể chen vào câu chuyện của mọi người nên mới khó chịu.”
Văn Chiêu Lăng không hiểu: “Nàng vì sao lại không chen vào được?”
Ngọc Chi dời tay, nhìn chàng than vãn một tiếng: “Mọi người lúc nhỏ đều có người bầu bạn, chuyện gì cũng đều là cùng nhau trải qua, nhưng khi ấy ta chỉ có một mình ở Minh Nguyệt am.”
Văn Chiêu Lăng ngẩn ra, kế đó bật cười, “Thì ra là vì chuyện này, nàng đừng buồn, những tháng ngày đó nàng không chỉ có một mình, có người vẫn luôn dõi theo nàng, chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Ngọc Chi kinh ngạc, “Ai?”
Văn Chiêu Lăng cụp mắt thấp giọng cười, “Ta.”
Tác giả có điều muốn nói: Có vẻ khúc mắc ít nhiều đã được gỡ bỏ, có thể dốc sức kêu gọi JQ rồi ~~~~
Thực ra khi tới câu cuối cùng thì tôi chợt nhớ ra một từ: chăm nom.
Vốn Ngọc Chi là dược Văn Chiêu Lăng chăm nom, nện sàng mà, chả trách lại hiểu nàng như vậy.
Nói ra thì, thần mã chăm nom nhiều yêu mến, nhưng mà quá trình chăm nom đáng suy nghĩ đây….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...