Hắn thản nhiên đáp:
“Cô ta tự nhận là hầu gái của tôi mà, để cô ta làm là đúng rồi! Đừng có lo, có tôi ở đây, cô ta không dám làm gì em đâu!”
“Anh cho tôi đơn thuốc đi, tôi tự làm được rồi!”
“Không! Để cô ta làm! Em đừng có cãi!”
Tôi bức xúc quá, tại sao hắn lại thay đổi tính cách 180 độ như thế được??
“Tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi căn nhà này! Cô ta không được Tiêu Thần cưới hỏi đàng hoàng, không có danh phận gì trong nhà này cả!”
Hơn nữa ả Lý Tâm này tính tình còn kiêu ngạo hạch sách, trong nhà này không ai ưa cô ta.
Lẽ ra tôi nên sớm đuổi cô ta ra khỏi nhà này mới phải, giữ cô ta lại không khác gì nuôi ong tay áo, nuôi bên cạnh mình một kẻ tiểu tam cả.
Nhưng Quân Nhật lại không đồng ý!
“Tiểu Nguyệt, đừng hiểu lầm, tôi không thích cô ta.
Tôi chỉ giữ cô ta lại, để có ích cho việc hồi phục trí nhớ thôi!”
“Thật vô lý, cô ta làm sao giúp anh hồi phục trí nhớ được? Cô ta đâu phải thần y!”
“Em mới là người vô lý! Cô ta sống cùng thời với tôi, biết chuyện năm xưa của tôi, đương nhiên sẽ giúp tôi được!”
Nói đến đây hắn chui tuột vào trong bức ảnh, bỏ lại mình tôi ngơ ngác, thẫn thờ đứng đó.
Từ bao giờ quan hệ của chúng tôi lại trở nên căng thẳng như thế này?
Lý Tâm! Trong khoảng thời gian tôi vắng nhà, rốt cuộc cô ta đã tác động cái gì đến Quân Nhật, khiến hắn khư khư muốn giữ cô ta lại đến vậy?
“Sao rồi? Mùi vị thất bại không tồi chứ?”
Một tràng cười dài đầy châm chọc vang lên, Lý Tâm với vẻ mặt đắc thắng chậm rãi đi vào, nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Ta đã nói rồi, cô chẳng là cái gì mà đòi tranh giành với ta! Ta mới là tình yêu chân ái của chủ nhân, chúng ta là thanh mai trúc mã, là người của cùng một thế giới!”
“Chính là ta đã chủ động tìm tới Mộ Tinh, xúi giục hắn lừa cô, khiến cô đánh mất lòng tin của chủ nhân!”
Cái câu “chúng ta là người của cùng một thế giới” lọt vào tai tôi nghe sao mà chua chát! Vì cô ta biết được quá khứ của Quân Nhật, cô ta có thể giúp Quân Nhật khơi gợi lại ký ức, nên cô ta có lợi thế hơn tôi rất nhiều! Lúc này một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Chẳng phải… cái đầu người ở nhà họ Mộ cũng là hồn ma từ một trăm năm trước sao? Hơn nữa, còn nhiều khả năng là nó có quen biết Quân Nhật, chắc chắn chuyện quá khứ của Quân Nhật nó cũng biết.
Có lẽ, tôi cần phải quay lại nhà họ Mộ tìm cái đầu đó thôi! Quả là khó xử mà, cũng chính vì chuyện lần trước tôi đến nhà họ Mộ mới khiến Quân Nhật hiểu lầm, giờ tôi lại đến đó nữa, lỡ Quân Nhật biết chuyện thì tính sao đây?
“Chẳng hiểu cô làm cách gì mà vẫn khiến chủ nhân ghen tuông giận dỗi vì cô được! Nhưng ta chống mắt lên xem được bao lâu! Ta sẽ khiến cô cút khỏi chủ nhân càng xa càng tốt!”
Lý Tâm độc địa nói, quay lưng đi mất.
Thái độ ngông cuồng của cô ta làm tôi không còn thời gian để do dự nữa.
“Quân Nhật, em sẽ giúp anh hồi phục trí nhớ! Em sẽ làm được trước cô ta!”
Tôi nhìn vào bức ảnh trên tường, lòng hừng hực quyết tâm, đi đến nhà họ Mộ.
Sau chuyện ép cưới không thành lần trước, cha mẹ Mộ Tinh không dám đến tìm tôi nữa.
Nhưng nếu tôi tự động đưa mình đến trước cửa nhà họ, ai dám đảm bảo họ không bắt giữ tôi lần nữa đây?
Tôi nấp ở một góc kín đáo, lấy dụng cụ đào một cái hố nhỏ ở chân tường nhà họ Mộ.
Quả nhiên, chỉ một vài phút sau, một luồng gió lạnh buốt từ đâu thổi đến, cùng với âm thanh “xì xì” như tiếng loài rắn kêu vang lên.
Cái đầu nọ đã xuất hiện, với một thái độ rất cục cằn tức giận.
“Cô chán sống sao? Dám động đến tro cốt của tôi?”
“Cái gì chứ? Tro cốt nào?”
Tôi chỉ đoán linh tinh rằng nó ghét chuyện đào bới đất nên thử làm vậy để dụ nó xuất hiện thôi mà!
“Cô còn chối! Quả nhiên ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã thấy cô không giống người bình thường! Chỗ cô đang đào, sâu dưới bảy tấc đất chính là tro cốt của tôi!”
“Áaaaa!”
Nghe nó nói vậy tôi sởn cả gai ốc, giật thót người tránh ra xa khỏi cái hố đó.
“Tôi… tôi không cố ý thật mà!”
Biết là nó sẽ không tin nhưng tôi cũng chỉ có thể lắp bắp giải thích vậy thôi.
“Cô đến đây làm gì? Khi nào cô mới thực hiện lời hứa xây miếu cho tôi?”
“Chuyện này… tôi đến lần này cũng để thương lượng với anh chuyện xây miếu đây!”
Tiếng nói chuyện xì xào của tôi và cái đầu khiến người làm vườn nhà họ Mộ chú ý, tôi vội vã chạy vào trong xe của mình, lái đi.
Không thể để người nhà họ Mộ thấy tôi được, chẳng khác nào tự dâng miệng cọp!
“Chà chà chà, phản xạ của cô cũng tốt quá ha!”
Một giọng nói khàn đục vang lên ngay bên tai khiến tôi hoảng hồn.
“Má nó! Anh làm sao chui vào xe tôi được?”
Thì ra là cái đầu nọ, nó chui tọt vào trong xe tôi từ bao giờ, chễm trệ ở ngay bên ghế phụ.
Nó đang giương cặp mắt trắng dã nhìn tôi chằm chằm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...