Lăng Tiếu xắt một miếng bít tết nhét vòa miệng, “Ngươi năm nay rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi a?”
“Hai mươi tám.”
“Sinh nhật bao giờ?”
“Cuối tháng năm dương lịch.” Bối Hiểu Ninh cũng bắt đầu ăn.
“Ta nhiều hơn ngươi hai tuổi nha.”
“Ngươi ba mươi rồi?”
“Ân.” Lăng Tiếu gật đầu.
“Thành lão già rồi a~.”
“Này! Cái gì mà lão già, thời kỳ đẹp nhất của nam nhân chính là từ ba mươi tuổi mới bắt đầu a, ngươi không biết sao?”
“Ta chả thấy thế tý nào a~.”
“Không được lảng sang chuyện khác! Như vậy trừ Vương Tinh, ngươi hoàn toàn không có quen bạn gái nào khác?”
“Không.”
“Thật không vậy?” Lăng Tiếu trố mắt nhìn Bối Hiểu Ninh như kiểu lần đầu thấy một loại sinh vật đến từ hành tinh khác.
“Ta cần phải lừa ngươi à?”
“Nhưng mà… Làm sao mà có thể thế được?! Ngươi không có thích qua người con gái nào hả?”
“Có thích qua a! Biểu muội của ta a!” (Biểu muội = em (gái) họ)
“Cái này không tính.”
“Năm nay nó mười tuổi.”
“Ngươi…”
“Cơ bản là, tính khí của nữ nhân cũng khá giống nhau, đến gần các nàng thích ngươi liền biến thành một cô gái đáng yêu nhõng nhẽo, thành một tiểu tình nhân vân vân ~. Vương Tinh thì thoải mái cởi mở, cứ theo ta ồn ào ầm ĩ thì các nàng lại khó chịu hục hặc, cũng có thể đến vài ngày cũng không thèm nói chuyện với ta, dỗ thế nào cũng không được.”
“Vài ngày? Ngươi đừng nói ngươi ngày nào cũng dỗ dành người ta?” Lăng Tiếu nhanh chóng uống hết một lon bia, bắt đầu châm thuốc.
“Đúng vậy! Phụ nữ thì không được dỗ sao?”
“Aiz————-Ngươi xem, toàn là tại sai lầm của ngươi a. Ngươi đúng là không hiểu nữ nhân, các nàng đều là càng dỗ càng làm tới! Giận dỗi, ngươi không để ý tới nàng, ba ngày, lại lời ngon tiếng ngọt một phen, bảo đảm với ngươi rớt thêm vài giọt nước mắt thì tốt rồi.”
“A? Này cũng được?”
“Cái gì mà này cũng được! Ngươi bây giờ cũng phải hiểu ra rồi đi?!”
“Vô duyên vô cớ, chẳng có chuyện gì mà cũng dỗi?” Bối Hiểu Ninh ăn được phân nửa đĩa bít tết, “Thủ thuật này của ngươi không sai.”
“Cảm ơn. Aiz? Trông ngươi tiểu bạch kiểm như vậy lúc còn học ở trường chắc chắn là rất được hoan nghênh a! Không có nữ sinh nàotừng theo đuổi ngươi sao?”
(Tiểu bạch kiểm: khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, đáng yêu ♥)
“Ai ai ai! Đừng nói lung tung, ta không phải tiểu bạch kiểm! Bất quá thực ra cũng từng có nữ sinh theo đuổi ta, ta cũng thử cùng các nàng tiếp xúc qua. Nhưng kết quả… Không phải ta rảnh rang các nàng bứt rứt, thì là các nàng nhàn rỗi ta nhàm chán a~ Cuối cùng cũng không giải quyết được gì cả.”
“Như vậy… Ngươi chưa từng theo nữ nhân khác có tiếp xúc?”
“Trừ Vương Tinh ra thì chỉ có mẹ ta và bà nội, không thì nếu bà ngoại ta còn sống hẳn là cũng được tính là một chỉ tiêu ha~”
Taycầm thuốc lá của Lăng Tiếu dừng lại giữa không trung (đứng hình ý mà =)) ), “Ngươi đừng nói là… ngươi… vẫn là một… xử nam?!”
Bối Hiểu Ninh mặt liền đỏ lựng, “Không được sao?”
“Đại ca!” Lăng Tiếu đập đập cái bàn, “Bây giờ là thế kỉ hai mốt rồi biết không hả!Namnhân ngoài hai mươi tuổi thì xử nam sớm đã phải tuyệt chủng rồi!”
“Thật đáng tiếc, vẫn chưa tuyệt chủng, làm ngươi thất vọng rồi.” Bối Hiểu Ninh bĩu môi, gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng.
“Không phải… nha… Vậy ngươi cùng Vương Tinh lâu như vậy… sẽ không thử…”
Bối Hiểu Ninh lại mở thêm hai lon bia, “Thử qua hả, lúc còn ở nhà trẻ bọn ta có cho nhau xem qua thân thể, ta còn khóc.”
“Hả? Ngươi khóc cái gì a?” Lăng Tiếu đã có chút sắp không nhịn được cười.
“Ta tưởng rằng tiểu kê kê của nàng bị cắt rớt, để lại một vết thương. Ta nghĩ như vậy sẽ rất đau, cho nên khóc.” (Ò.Ó khục ~Moáh há há há há! *Cười man rợ*)
Lăng Tiếu ngay ngẩn cả người, sau đó, “Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!…”
Y ngã cả ra trên bàn, cười đến cơ hồ không thở nổi, “Bị cắt… vết thương? Ha ha ha ha! Ngươi thật sự là rất… trí tưởng tượng rất phong phú nha…”
“Uy! Ta nói với ngươi chuyện rất riêng tư nha, cười đủ chưa?!”
“Ha ha ha ha! Chờ… chờ một chút… Ha ha ha ha! Tốt… tốt lắm. Sau đó… sau đó thế nào?” Lăng Tiếu lau nước mắt vì cười nhiều quá mà ứa cả ra, miễn cưỡng kéo căng mặt ~.
“Sau đó lúc học trung học học qua lớp giáo dục sinh lý, cùng mấy thằng bạn thân coi như vấn đề học thuật (=.=*) mà đem ra thảo luận vài lần, ta cũng rất muốn thử xem. Ta với Vương Tinh là hai giới tính khác nhau, có đề cập tính thử qua với nàng, nhưng nàng nói có thể sẽ có em bé, ta nghĩ còn nuôi không nổi, nên thôi. Sau này lúc lên cấp 3, bọn ta ở rừng cây nhỏ phía sau trương học len lén thử hôn một chút, nhưng mỗi lần bọn ta đều buồn cười, phải cười xong mới làm được. Cuối cùng cảm giác càng ngày càng vô nghĩa, liền thôi luôn, chỉ là thỉnh thoảng có nắm tay, cũng như huynh muội. Bất quá… kỳ thật ta biết Vương Tinh sau khi vào đại học, từng có một người bạn trai, là bạn học của ta. Vương Tinh đến trường học của bọn ta có nói qua. Nhưng hai người bọn họ đã phát triển đến mức độ nào ta cũng không có biết. Dù sao người đó tốt nghiệp đại học xong cũng trở về quê, không gặp lại Vương Tinh nữa, nàng thương tâm vô cùng, nàng cũng không hỏi ta chuyện của người đó, có thể là hai người như vậy liền cắt đứt với nhau.”
Lăng Tiếu lại uống xong thêm một lon bia, “Vậy hả. Khó trách Vương Tinh không muốn gả cho ngươi rồi, xem ra hai ngươi không lấy nhau được lại tốt. Aiz? Bất quá ta thật đúng là không thể không bái phục ngươi.”
“Bái phục cái gì?” Bối Hiểu Ninh lại mở một lon bia đưa qua cho y.
“Nhiều năm như vậy ~ Ngươi cưỡng lại được hả!”
“Cưỡng lại cái gì?” Bối Hiểu Ninh không hiểu Lăng Tiếu là đang có ý tứ gì.
“Đưa tay ngươi cho ta xem một chút.”
Bối Hiểu Ninh đem tay trái đưa qua, “Để làm gì? Ngươi biết xem chỉ tay hả?”
“Ngươi là thuận tay trái sao?”
“Không phải a.”
“Thế đưa tay kia cho ta.”
Bối Hiểu Ninh lại đưa tay phải cho y. Lăng Tiếu cầm đầu ngón tay của hắn lên, chăm chú xem trong chốc lát, sau đó lộ vẻ mặt bi thương sâu sắc mà gật đầu, “Huynh đệ tay phải, nhiều năm như vậy, cực khổ ngươi rồi.”
“Cực khổ? Cái gì cực…” Bối Hiểu Ninh thoáng cái phản ứng lại liền, ‘Ba’ một cái rút tay về, “Được chưa?! Ta nói ngươi đứng đắn một chút!”
“Ha ha ha ha!…” Lăng Tiếu lại ghé vào trên bàn cười lăn lộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...