CHƯƠNG THỨ NĂM
Trên cành cao oanh tranh tổ ấm, nhà ai mở tiệc đón tân gia. Còn chưa vào giữa xuân, dưới mái hiên chim yến đã chịu mạo hiểm mấy ngày mưa dầm trở về xây tổ. Mấy chú chim nhỏ sức sống bừng bừng, một đường vượt núi qua sông mà đến, chẳng thấy có nửa khắc nghỉ ngơi đã không ngừng bay vào bay ra, vội vàng tu sửa lại tổ ấm.
Diệp Thanh Vũ có thể nghe được lũ chim gù gù kêu cùng với tiếng đập cánh phạch phạch. Lũ chim nhỏ giống như đôi vợ chồng mới cưới, vừa mới còn đang tranh cãi việc nhà, bỗng nhiên lại thì thầm tình tứ, rồi lại đột ngột to tiếng, cứ như vậy một hồi sẽ qua, cuối cùng vẫn là ấm êm hạnh phúc
Chiếu Kính phường quá mức yên tĩnh, tường dày lại cao chặn hết ánh mắt tò mò của thế nhân, cũng đem hết thảy hỉ, nộ, ái, ố sau tường giấu kín. Nhà bên đã từng hàng đêm vang lên tiếng ca bi thương tịch mịch của nữ tử, làn điệu ai oán cùng tiếng khóc mơ hồ hòa vào trong cơn gió bấc lạnh buốt nhẹ nhàng lan xa.
Cứ tới nửa đêm, Diệp Thanh Vũ thường bị tiếng ca khóc của nàng làm tỉnh giấc, ôm lấy chăn ngồi ở trên giường lẳng lặng mà nghe.
Một tháng sau tiếng ca tiêu thất. Thu bá phụ trách chiếu cố Diệp Thanh Vũ nói, người con gái kia đã tự vẫn. Trước lúc lâm chung, nàng cắn ngón tay, để lại trên tường một bức huyết thư. Đáng tiếc lão không biết chữ, không hiểu được nội dung.
Y lắc đầu lần nữa cảm thán đáng tiếc. Diệp Thanh Vũ đêm nào cũng trầm mặc nghe nàng ai ca, nhân sinh tuyệt vọng đủ loại, đơn giản là bị lừa gạt, đơn giản là bị phản bội, đơn giản là bị vứt bỏ.
“Công tử tối hôm qua lại đi ra ngoài?” Ngoài cửa sổ, Thu bá hết sức chuyên chú mà tu bổ một gốc thanh tùng trong bồn, ngữ khí hiền hoà giống như nhàn thoại việc nhà.
“Ân.” Đầu bút lông khẽ dừng lại, Diệp Thanh Vũ thấp giọng trả lời, “Xin lỗi, lại kinh động đến Thu bá.”
Ngày dài vô tận, đêm tối mênh mông. Hắn say mê luyện tự, Thu bá si mê nghề làm vườn, vì thế nhất bút họa tranh, bên trong hoa nở lá tàn, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm lại một năm.
“Ai…” Thu bá không nói lời nào, thở dài một hơi như tiếng sấm trong cơn mưa dài rả rích, thấm vào gốc rễ dưới bùn đất, sinh ra một gốc cây tịch liêu giữa đất trời.
Xuyên qua khung cửa sổ mơ hồ nhìn ra bên ngoài, Thu bá già rồi, khi xưa vòm ngực dày rộng vạm vỡ nay chỉ còn lại một bóng lưng còm cõi, đơn côi. Tiếng cười sang sảng vang dội cũng đã mất đi, lão giả vùi đầu trong hoa cỏ, mái tóc hoa râm lại không giấu được một tia khổ sáp.
Diệp Thanh Vũ lẳng lặng nhìn lão, phảng phất thấy chính mình nhiều năm sau. Ở tại tiểu viện lặng yên không tiếng động này, không có sóng gió kinh nhân, không có thăng trầm xuất hiện, thậm chí chẳng có cả đại bi, đại hỉ, không có cả sinh ly tử biệt, cứ như vậy lặng lẽ mà chết đi, cũng như ngày ấy lặng lẽ được sinh ra.
Bút trong tay chẳng thể nào tiếp tục, một giọt mực thật lớn rơi trên giấy, hủy đi một trang họa bút kinh văn tinh tế. Gần đây, Diệp Thanh Vũ bắt đầu học chép kinh, ở đầu hẻm có một vị lão giả cùng Thu bá nói chuyện phiếm, bảo rằng chép kinh giúp lòng người bình thản. Diệp Thanh Vũ ban đầu nghe qua liền quên, mấy ngày nay lại kỳ quái mà nhớ đến. Thời gian ước chừng là lúc Ôn Nhã Thần rời đi.
“Tuy nói đã vào xuân, ban đêm vẫn rất lạnh. Công tử xuất môn nhớ mặc thêm nhiều quần áo.” Phiến lá dư thừa bị cắt đi, Thu bá giơ cây kéo miệt mài cắt tỉa, trải qua chăm sóc, bồn La Hán tùng lập tức có một khí thế nghiễm nhiên, thẳng đứng, ***g lộng như đỉnh núi cao.
“Ta hiểu được.”
Cửa ngoài viện vang lên tiếng gõ ầm ầm, Thu bá vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở, mưa bụi như dệt, cách một hàng cây đầu xuân xanh mướt, Diệp Thanh Vũ nhìn thấy tường cao đầy rêu xanh ngoài viện, cũng nhìn thấy Ôn Nhã Thần đang nghiêng ngả, lảo đảo đi tới.
Đông đông, đông đông —— tiếng đập cửa kịch liệt tựa hồ còn chưa dừng lại, chìm ngập trong tiếng mưa rơi tí tách, xông vào tai Diệp Thanh Vũ.
“Công tử, tại hạ đúng hẹn mà đến.”
Hắn cả một đầu đầy nước mưa, bại gia tử nổi tiếng chốn kinh đô có lẽ chưa bao giờ lại chật vật như lúc này, tóc ướt sũng từ châu quan rủ xuống, vài giọt mưa vẫn còn đọng trên gò má. Cẩm bào màu xanh ngọc cũng ướt đẫm, vạt áo hoa lệ trên vai ngấm nước càng làm đậm thêm màu sắc.
“Đúng hẹn?” Diệp Thanh Vũ nghi hoặc. Ngày ấy lúc gần đi, vị Ôn thiếu này vội vàng như sợ bị bắt gian, căn bản làm gì có tâm tình hứa hẹn.
Thanh niên đứng trong sân có vài phần xa lạ, lại có vài phần quen thuộc. Dáng người kiêu ngạo ngửa đầu mỉm cười cùng vẻ mặt thản nhiên hết sức chân thành cũng đồng dạng như trước.
“Ngày đó tại hạ đã nói qua, tại hạ sẽ lại đến.” Hắn không chút do dự mà ngắt lời y, trên mặt mỉm cười lại bởi vì ngữ khí ngưng trọng mà hóa thành nghiêm túc, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Như vậy ngài đến đây là có việc gì?”
Hắn đưa tay chỉnh lý vạt áo, hai tay ôm quyền, xoay người thi lễ:
“Hướng công tử bồi tội.”
Diệp Thanh Vũ bình tĩnh nhìn khuôn mặt mỉm cười của hắn: “Ngài và ta bất quá là bình thủy tương phùng, Ôn thiếu vì sao nói thế?”
“Ngày đó say rượu, làm phiền công tử, tại hạ hổ thẹn.” Kỳ thật là tại vì cùng Chu gia đại thiếu nói chuyện phiếm, vô ý phát hiện tiểu quan vân vân đều là một hồi hiểu lầm, sáng sớm ngày đó đủ loại kiêu ngạo, khinh bỉ lại bị y vân đạm phong khinh không để ý. Ôn Nhã Thần mỉm cười đứng ở trong viện tử dạt dào màu xanh, cố gắng thu liễm vẻ mặt, nhìn vẻ hồ nghi của Diệp Thanh Vũ trước mắt, “Công tử cao thượng, không thể khinh thường.”
“A? Ngài như thế nào biết ta cao thượng?” Diệp Thanh Vũ hỏi lại.
Hắn không hề nao núng, thong dong đứng tại chỗ, ngôn ngữ không thấy chút nào trì trệ: “Tại hạ say rượu ngủ tại đầu đường, công tử cứu ta, đây là thiện. Tại hạ đầy người dơ bẩn tanh hôi khó ngửi, công tử lưu ta, đây là thành. Tại hạ say rượu sau lại thất thố làm trò cười cho thiên hạ, công tử dung ta, đây là nhân. Tại hạ nói năng lỗ mãng lấy tiền khinh bạc, công tử toàn bộ đưa ta, đây là tín. Hôm nay, tại hạ đường đột đăng môn lỗ mãng mà vào, công tử vẫn đồng ý gặp ta, đây là lễ. Như thế thiện, thành, nhân, tín, lễ, không thể nói cao thượng, thì thế nào mới gọi là cao thượng?”
“Thế nhân đều nói, Ôn thiếu gia của tướng quân phủ nhạy bén thông tuệ, xảo ngôn thiện biện, hôm nay xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Gối thêu hoa trong truyền thuyết nguyên lai cũng không phải là ngu dốt chậm chạp, Diệp Thanh Vũ không khỏi đối hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ôn Nhã Thần vẫn là trang trọng, khuôn mặt nghiêm túc, hai tay ôm quyền, khom lưng lại là vái chào: “Tại hạ hồ đồ, uế mắt trọc tâm, lấy ngang ngược kiêu ngạo mà gặp người, lấy tầm nhìn hạn hẹp, lòng dạ nhỏ nhoi mà đối đãi người, lại khinh mạn ân nhân, rõ ràng là tại hạ sai, thật sự tội không thể tha thứ. Hôm nay đăng môn, không dám cầu công tử lượng thứ. Công tử khoan dung độ lượng, phàm là có thể ban thưởng vài lời trách mắng hoặc là cho tại hạ vài đường quyền cước, tại hạ đã cảm thấy thỏa lòng.”
Hắn nói tới thành tâm thành ý, ánh mắt thanh minh như mưa xuân đầy trời, phô thiên cái địa đem y cùng viện nhỏ này bao phủ. Diệp Thanh Vũ ngơ ngác, bước ra cánh cửa, đối hắn nói:
“Ngoài phòng mưa gió lạnh lẽo, Ôn thiếu vẫn là tiến vào nói chuyện đi.”
Ôn Nhã Thần lại xua tay, kinh sợ, cơ hồ sắp thối lui đến ngoài cửa viện:
“Công tử nếu không trách phạt tại hạ, tại hạ liền ở này dưới mưa cho đến lúc tạnh.”
Mưa xuân lất phất, không phải là đến canh ba sẽ dừng lại sao? Thanh niên trước mặt đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt kiên định, Diệp Thanh Vũ ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được đi xuống, tiến lên một bước, đứng ở dưới mái hiên đối hắn ôn nhu cười: “Vào nhà đi, ngài mà ngã bệnh lại là lỗi của chủ nhà như ta.”
“Nói như vậy, công tử nguyện ý tha thứ cho tại hạ?” Thật hù chết người, công tử thế gia kiêu ngạo trong lời đồn lại câu nệ mà thu liễm tay chân, đôi mắt đen như mực hơi hơi nâng lên, xuyên thấu qua màn mưa không hề chớp mà nhìn về phía Diệp Thanh Vũ. Trên mặt là biểu tình vui sướng cùng sợ hãi vô pháp ức chế.
Diệp Thanh Vũ bị hắn nhìn như thế cả người đều không được tự nhiên, cúi đầu, không nói được là “phải” hay “không phải”, rủ mắt nhìn bồn hoa vừa tu sửa bên chân Thu bá, mặt đỏ lên, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ha hả… Ha hả ha hả… Ta biết mà. Ha hả ha hả…”
Mưa phùn như khói tỏa, chồi non mơn mởn đầu cành, đôi chim yến chắp cánh bay về tổ. Khắp viện đều là tiếng cười vui sướng không thể kìm hãm của Ôn Nhã Thần. Công tử văn nhã thế nhân đều ngợi khen, đứng thẳng trong làn mưa, mặc cho gió lạnh thổi loạn tóc mai, mưa rơi ướt sũng giày. Hắn nheo mắt lại cười đến thiên chân vô tà (trong sáng, không cố kị), Diệp Thanh Vũ từ trong mắt hắn nhìn thấy chính mình cũng đang đồng dạng mỉm cười.
Lại giống như trở về đêm hôm ấy, gặp được hắn, người đã cho rằng y là ngôi sao hạ phàm: Ôn Nhã Thần.
“Vào đi, ta tìm cho ngươi quần áo sạch sẽ.” Hướng hắn cười, vươn tay, Diệp Thanh Vũ đã không còn nhớ rõ lần cuối mình cười vui như thế là khi nào.
“Ta không cần.” Hắn lại chủ động dừng lại phía sau. Ôn Nhã Thần kéo khóe miệng, tầm mắt không chịu an phận xẹt qua một lần lại một lần trên người Diệp Thanh Vũ, “Tại hạ ngay cả tính danh công tử đều không biết, đi vào viện môn đã là vô lễ, lại có thể nào cứ thế lỗ mãng vào trong nhà, chẳng lẽ không phải làm càn đến cực điểm?”
Không đợi Diệp Thanh Vũ mở miệng, hắn tự chỉnh lại y quan sớm đã chật vật, lại là vái chào: “Tại hạ Ôn Nhã Thần, kinh thành nhân sĩ, nguyên quán Phụng châu, nhà ở nam thành. Ngõ Bình An rẽ trái đi qua một gốc đào lại đi về phía trước hai bước, qua một gốc đại thụ liền tới nhà. Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của huynh đài?”
Bất quá chỉ có vài câu, “công tử” trong miệng hắn đã biến thành “huynh đài”. So bản lĩnh kết giao sợ là Cố thị lang trước kia đều thua kém.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười: “Không dám. Tại hạ họ Diệp, Diệp Thanh Vũ.”
“Bồng Lai các hạ hồng trần cảnh. Thanh vũ phiên đê diêu phượng ảnh.” Hắn cau mày đau khổ suy tư, bỗng nhiên mặt mày giãn ra, gật gù ngâm tụng.
Diệp Thanh Vũ cười: “Cũng không phải. Là thị khinh như hồng vũ.”
“Cần gì phải khiêm tốn như thế?” Ôn Nhã Thần không đồng ý.
Mưa rơi như trút, theo mái hiên tích tích chảy thành hàng, ngăn cách hai người, giống như một bức rèm châu. Hắn đứng trong mưa, y tại mái hiên. Ngươi ở sau rèm nhợt nhạt thương tiếc trông ta, ta ở bên ngoài quang minh tiêu sái ngắm nhìn ngươi.
Diệp Thanh Vũ vô tâm cùng hắn tranh luận, chính là duỗi tay ra nói: “Ôn thiếu, vào nhà đi.”
Tiếng nói vừa dứt, cổ tay chợt căng thẳng, Diệp Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Ôn Nhã Thần kéo cả người vào trong mưa. Mênh mông mưa phùn rơi trên má, đồng thời đập vào mặt còn có khuôn mặt tuấn lãng cùng nụ cười giảo hoạt của hắn: “Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, Diệp huynh lại không học cổ nhân trong thơ thưởng hạnh hoa xuân vũ, chẳng phải đáng tiếc?”
Chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ lần thứ hai xuất hiện, mặc dù mỗi lần đều sao chép kinh văn buồn tẻ để bình phục xao động trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ dùng bộ dáng xuất ý hồ liêu (không ngờ) như thế đến nơi này. Coi thường thanh quy đệ tử thủ lễ (lễ nghi của người có học) mà phóng khoáng cách ống tay áo nắm chặt cổ tay của y. Sóng vai đứng ở trong viện vì xuân đến mà tràn đầy sức sống, ngẩng đầu là ngọn cây vừa thêm cành mới, bên chân là khóm hoa dại rụt rè khẽ nở. Tường cao dày đem trần thế ồn ào cách trở, vì thế bên tai chỉ có tiếng mưa rơi rả rích.
Cả đất trời chỉ có mưa rơi, cả đất trời chỉ một màu xanh, cả đất trời chỉ có hắn.
Kinh ngạc mà nhìn Ôn Nhã Thần, trong mắt Diệp Thanh Vũ lúc này thiên địa phút chốc đều thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...