Tàn Dư Đời Người Tro Tàn Đời Tôi


Đứng trước cửa phòng ký túc xá, tôi không khỏi nghĩ đến không gian rộng lớn phía sau cánh cửa, có Sở Uy đang đợi tôi không? Nhịp tim tôi vô thức tăng nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 
Đẩy cửa, đầu tiên tôi hướng mắt về phía giường Sở Uy, không mấy ngạc nhiên khi thấy nơi đó trống không, thế là tôi đi vào phòng không chút dè chừng, đặt ba lô xuống.

Tôi cảm thấy kiệt sức, mặc dù nhờ phúc ai đó mà khi nằm viện có thể hưởng thụ trải nghiệm ở phòng riêng cao cấp, nhưng vẫn không sánh được với ký túc xá có khuôn mặt say ngủ của Sở Uy. 
Lúc tôi chống mí mắt nặng trĩu bò lên giường thì chợt thấy trên giường có người, tôi sợ đến mức suýt té xuống thang.

Ổn định tinh thần, tôi khó tin nhìn cô gái đang ngủ trên giường mình.
“Sở Uy?” Tôi ngập ngừng gọi, thấy cô ấy không nhúc nhích, tôi định thần nhìn lại, cuối cùng tầm mắt dừng ở chiếc chăn đầu tiên dì mua cho tôi mà cô ấy đang ôm trong lòng. 
Đó là chiếc chăn mỏng ca rô xanh trắng đã bị giặt đến phai màu, là món quà dì đưa tôi đến cửa hàng bách hoá mua khi tôi được đón về.
Bao năm qua, tôi chưa bao giờ trách bà bỏ rơi tôi, tôi chỉ trách ông trời rằng tại sao người chết không phải tôi mà lại là con trai của bà.
Tôi khẽ kéo chăn, sợ rằng sẽ đánh thức Sở Uy, nhưng khi cô ấy lật người lại, tôi sợ đến cứng người, bắt gặp cặp mắt mơ màng mở ra, lòng tôi căng thẳng. 
Sở Uy cũng sửng sốt, đờ ra vài giây mới bật ngồi dậy: “A Lê! Cậu, cậu làm sao vậy… Khi nào…”
“Tớ —— “
Còn chưa kịp giải thích chuyện nằm viện ba ngày nay, cô ấy đã nghiêng người qua, ôm cổ tôi kích động nói: “Tớ tưởng cậu sẽ không bao giờ về nữa, tưởng cậu giận tớ vì quên ngày kỉ niệm…”
Sở Uy nói vừa nhanh vừa vội, hơi ấm trong giọng nói chầm chậm chảy xuôi vào tâm khảm, làm tim tôi nóng lên.

Tôi đưa tay che cái miệng đang líu ríu của cô ấy, khẽ nói: “Gặp một vụ tai nạn xe nhỏ, chỉ nằm bệnh viện ba ngày thôi, không có gì.” 

Sở Uy kéo tay tôi xuống, cắn mạnh lên mu bàn tay tôi: “Ai cho phép cậu biến mất không nói lời nào vậy! Tớ phải đi hỏi Đàm Nhã Hằng mới biết cậu đã đặt nhà hàng, cậu thật là ——” Tôi hơi nhíu mày, lần này cắn cật lực.
Có vẻ như cô ấy thật sự rất giận.

Nhưng không biết tại sao tôi lại cảm thấy thích, thế là đưa tay ôm cô gái dằn vặt tôi không ra hình người vào lòng.
“Tớ sẽ không bao giờ không trở về.” Nhìn vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, trịnh trọng nói: “Dù có đi, cũng sẽ trở về.”
Chỉ cần có cậu ở đây chờ tớ, dù là trèo đèo lội suối, ngàn dặm xa xôi, tớ đều sẵn lòng đi. 
Tôi nhẹ nhàng đến gần cô ấy, chóp mũi cọ vào chóp mũi, dỗ dành: “Ba ngày nay tớ ngủ không ngon chút nào, cậu ngủ cùng tớ đi.” Rồi đưa tay kéo cao chăn sợ cô ấy cảm lạnh.
Sở Uy vốn mệt mỏi, chỉ chốc lát đã nhắm mắt lại, thở đều, khác biệt so với lúc trước chính là tay cô ấy nắm chặt tay tôi. 
Tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt lơ đãng rơi trên chiếc chăn mỏng, vô thức nhớ đến dì, nhớ đến tiếng ho khan ban đêm của bà, nhớ đến nụ cười hiền hậu khi nhận cốc nước ấm từ tay tôi.
Tôi không biết liệu bà có ổn không, có vượt qua nỗi đau sau khi anh họ qua đời.

Tôi rất muốn biết tình hình gần đây của bà, nhưng tôi không dám liên lạc.
Tôi sợ bà vừa nhìn thấy tôi, sẽ lại cảm thấy đau xót.
Thật ra tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với Sở Uy, tôi muốn nói với cô ấy rằng nhờ vụ tai nạn mà tôi gặp được một phụ nữ giàu có, người đó có một cô con gái rất đáng yêu… Nghĩ một hồi, tôi đột nhiên nhớ đến, dường như tôi không nghe chị ấy nhắc đến bố của Hứa Dục Duy. 
Tôi cũng không thấy người đàn ông nào giống người bố ra vào bệnh viện trong suốt mấy ngày nằm viện, lại nghĩ đến Hứa Nhân Ninh nói Hứa Dục Duy thiếu một bảo mẫu vì chị ấy không có thời gian chăm sóc.
Tôi muộn màng nhận ra rằng Hứa Dục Duy theo họ mẹ, mọi chuyện đã quá rõ ràng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2.

Tín Đồ Ánh Trăng
3.

Tỏa Băng Tâm
4.

Chưa Kịp Nói Yêu Người

=====================================
Thở dài, chỉ cần nghĩ tới một phụ nữ như vậy vất vả nuôi con, tôi hoàn toàn không thể từ chối… Không cách nào làm như không thấy, cũng không cách nào mặc kệ.
“Ghét quá đi…” Trở mình, đưa tay che mắt, tôi buồn bực oán thán, trong đầu bỗng hiện lên nụ cười thành thục của Hứa Nhân Ninh, thật sự khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, thật ra chỉ cần tôi không chủ động liên hệ với Hứa Nhân Ninh, chị ấy sẽ không tìm được tôi.

Cho dù chị ấy thần thông quảng đại biết tôi học ở Đại học Z thì sao chứ? Tôi không có di động, thậm chí không để lại thông tin cá nhân, cực kỳ giống biểu hiện của việc chặt đứt quan hệ.
Không thể ngủ được ở bệnh viện, tôi thường mở mắt đến bình minh, giữa chừng tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, nhưng trọng lượng và mùi hương quen thuộc của Sở Uy khiến tôi nhanh chóng buồn ngủ.
Tôi nhẹ nghiêng đầu, đặt tay lên vai cô ấy nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tôi quá mệt, mệt đến mức chẳng muốn làm gì mà chỉ muốn ngủ ba ngày ba đêm, cứ nằm kề cận Sở Uy thế này.
Tuy nhiên, hơi ấm còn sót lại ngày hôm sau nói cho tôi biết, tất cả chỉ là ảo vọng của riêng một mình tôi.

Tôi tưởng rằng sau khi biết tôi biến mất một tuần là vì tai nạn xe, Sở Uy sẽ ở lại bên tôi.
Nhưng căn phòng ký túc xá vắng lạnh đã vung cho tôi một cái tát thật mạnh.

Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà đờ ra, tay vô thức chạm vào nơi Sở Uy ngủ đêm trước, dấu vết trên giường chứng minh cô ấy đã từng lưu lại, rồi lặng lẽ rời đi.
Sau đó, tôi buộc phải đứng dậy đánh răng rửa mặt vì cái dạ dày đói meo, tôi chậm chạp leo xuống cầu thang bắt đầu rửa mặt, thứ tư tôi chỉ có bảy, tám tiết, toàn thân uể oải.
Tôi vừa ngáp vừa ra khỏi ký túc xá, bất ngờ vừa mở cửa, trưởng ký túc xá không mấy khi nói chuyện ngoại trừ những lúc điểm danh cầm theo một hộp to, gọi tôi: “Lê Thần, cậu có hàng.”
Tôi quay đầu lại, không khỏi cau mày khi nhìn thấy chiếc hộp trên tay cô ấy: “Hàng? Sao lại không để ở phòng văn thư —— “
“Có một người đàn ông âu phục bảnh bao đưa trực tiếp cho chủ nhiệm.” Tôi còn chưa dứt lời, trưởng ký túc xá đã tiến đến gần, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Ông ta là gì của cậu vậy? Toàn thân toát ra mùi tiền, là người thân của cậu à?”
Tôi nhún vai tỏ vẻ không biết, cô ấy ngượng ngùng bỏ đi.


Tôi về phòng mở gói hàng ra, bên trong đặt điện thoại di động, chìa khoá và một hộp quà, thoáng nhìn đã biết là của Hứa Nhân Ninh, dù sao quanh tôi cũng không có bao nhiêu người vừa cường thế vừa tự chủ trương như chị ấy.
Mở di động chưa bao lâu đã có tiếng chuông vang lên ầm ĩ.

Tôi liếc nhìn ID “Không được từ chối” của người gọi, không khỏi bật cười lắc đầu: “Alo?”
“Còn biết nghe điện thoại, không tệ.” Giọng Hứa Nhân Ninh từ đầu dây bên kia truyền đến dường như bớt phần lạnh lẽo nhưng lại thoáng vẻ tức giận.

Tôi vừa ra khỏi phòng vừa đáp: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay bắt đầu tham gia lớp học lái xe, được chứ?”
“Vâng, thế cũng được.” Tuy trả lời nhưng thật ra tôi rất muốn hỏi chị ấy, chẳng lẽ tôi có thể nói “không” sao? Dù tôi nói ra được lời từ chối thì chị ấy cũng sẽ vác tôi lên xe.

Sau đó chị dặn dò thêm vài câu, chợt nghe có người gọi “Phó giám đốc Hứa”, rồi điện thoại bị ngắt.
Tôi đặt điện thoại xuống, cầm thứ bên trong hộp đen lên, một xâu chìa khoá màu bạc sáng bóng nằm lặng lẽ trên vải nhung đen.

Tôi cầm xâu chìa khoá lên và thấy một tấm thiệp trắng bị đè bên dưới.
Trên thiệp viết một hàng chữ.
Trust me, Trust yourself..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui