CHƯƠNG 22
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Nhìn hệ thống chứng khoán thời gian thực hiển thị các con số tăng dần đều, Phó Lỗi rất có ham muốn giết người. Buổi sáng Đàm Ngạn công bố đã thành công gia hạn game nòng cốt thêm ba năm, tin tức vừa truyền đi, đêm đó thị trường Mỹ nhanh chóng có phản ứng. Cổ phiếu Tín Đồ Trò Chơi như ngựa hoang đứt cương, vừa bắt đầu phiên giao dịch đã tăng vọt 20%, chớp mắt gần như chiếm lại được cột mốc quan trọng 30 đô một cổ phiếu.
“Đáng giận! Thị trường chứng khoán Mỹ hẳn là học tập phía Trung Quốc đi, hạn định mức tăng giảm trong giao dịch hàng ngày không quá 10%!”
Phó Lỗi hung ác cắn một miếng sandwich BLT (bacon + lettuce + tomato), ngồi trên chiếc sô pha không thuộc về mình, hưởng thụ tay nghề mát xa điệu nghệ của người đằng sau.
“Phó Lỗi, mỗi khi em thua anh nhưng lại không chịu thừa nhận đều là lúc em đáng yêu nhất.”
“Ngươi mới đáng yêu, cả nhà ngươi đều đáng yêu!”
“Ồ? Anh không ngại. Tăng 20% đã là gì, vào ngày Morgan Stanley tung ra kế hoạch thu mua, giá cổ phiếu của Bell sụt 80%, nguồn tài chính rút hết, phố Wall ra đời trở thành thiên đường cho dân đầu tư.”
“Đàm Ngạn, anh thật sự không để ý à? Việc phố Wall chỉ coi cổ phiếu game như một công cụ đầu cơ chung, không hề có chiến lược duy trì đầu tư dài kỳ.”
“Một trò game online, tựa như một tác phẩm Hollywood, có cái nhằm vào mùa hè, có cái nhằm vào lễ Giáng Sinh. Game online có chu kỳ sống nhưng lại còn kèm chính sách phiêu lưu không dự đoán được. Kiếm được một khoản xong rồi rút là điều bình thường trong cái ngành này, nếu đổi lại anh là người đầu tư, dựa vào gì anh phải đầu tư lâu dài chứ?”
“Một trò chơi hay có thể sống từ ba đến năm năm hoặc lâu hơn thế.”
“Cũng chỉ là dăm ba năm. Thời đại đánh cược cả nhà cửa vào một trò chơi đã qua rồi, Tín Đồ đã từng dựa vào một trò chơi chính mà lên như diều gặp gió, nhưng không thể tiếp tục như vậy được. Tình cảnh như hôm nay, vì kéo dài được hợp đồng mà vực dậy tin tưởng của nhà đầu tư, kỳ thật anh không để trong lòng, bởi vì anh biết – những người mua cổ phiếu giá cao trên quy mô lớn hôm nay có thể chỉ hai ba ngày sau sẽ bán khống cao hơn nữa để kiếm lợi nhuận. Điều anh có thể làm chỉ có nâng cao lợi nhuận và doanh thu từng chút một khi trò chơi được đưa vào hoạt động, làm cho cổ đông và nhà đầu tư nhìn thấy sự tăng trưởng chân chính của lợi tức mà giữ vững lòng tin. Không ai có thể ngăn chặn hành vi đầu cơ tự phát trên thị trường, giá cổ phiếu tăng giảm chẳng qua như gió thoảng mây bay.”
“Nói thì hay lắm.”
“Còn em, không gửi cảnh báo đầu tư cho khách hàng của mình sao? Mỗi cổ phiếu khi tới 35 đô rồi thì đừng nên mua thêm nữa, để tránh ôm sô. Thoát khỏi tam giới, Phó đại chuyên gia lúc nào cũng dùng tâm hồn không nhiễm bụi trần để viết các đề nghị đầu tư. Anh nói có đúng không?”
“Anh nhìn lén!”
“Là tự em nằm xải lai trên sô pha nhà anh gõ laptop, anh đây thị lực đầy đủ, không thấy cũng không được. Ví như bây giờ anh nhìn thấy em vẫn còn mặc quần boxer của khách sạn, hơn nữa em còn là phái hữu…” (ý là để ‘cái ấy’ lệch sang bên phải, tại sao mình lại đi dò cả cái này T_T)
“Câm miệng! Quần áo của em rốt cuộc đâu rồi?”
Ban ngày ban mặt xuất hiện trong hành lang khách sạn Bốn Mùa với áo choàng tắm, Phó Lỗi nhanh chóng được Đàm Ngạn đưa đến tầng ngầm đỗ xe. Sau khi biết quần áo hôm qua đã được đưa đi giặt, cậu chỉ đành ngoan ngoãn để Đàm Ngạn lái trở về nhà anh.
“Em mở cánh bên phải của tủ gỗ hoàng dương ấy.”
Sau khi mở ra cánh cửa gỗ cực lớn, Phó Lỗi ngây người. Gần như toàn bộ gia sản của cậu đều được đặt chỉnh tề bên trong, từ âu phục đến sơmi, từ quần jeans đến áo thun, từ dây lưng đến cà vạt, phân loại rõ ràng, không sót thứ gì.
“Anh… Anh trộm đồ của em!”
“Chắc chắn em không để ý rồi. Vừa về nhà nhìn thấy mười chiếc chìa khóa trên bàn đã cho là anh ân đoạn nghĩa tuyệt với em, thế là em đau lòng vật vã, không kịp mở tủ thay đồ, hơn nữa không gọi được điện thoại cho anh, em liền vội vã đi tìm khắp nơi. Cho nên em đương nhiên không phát hiện gần như toàn bộ vật dụng trong phòng ngủ đã bị dọn sạch. Anh nói có đúng không?”
Rắn có độc đến đâu mà bị đánh trúng vị trí bảy tấc cũng không thể động đậy. Phó Lỗi cuối cùng biết câu ngạn ngữ “Dẫn sói vào nhà” là thế nào rồi.
“Mẹ nó ai đau lòng vật vã hả? Anh nói bậy!”
“Nơi này khá gần công ty anh, ở nhà em anh đi làm không tiện. Dù sao em ở đâu cũng làm việc được mà.”
“ĐM anh có thôi không, dựa vào cái gì mà dọn đồ tôi qua nhà anh hả?”
“Ở nhà em, em đòi thu tiền thuê nhà; nếu ở nhà anh, em được miễn toàn bộ tiền thuê. Hời không?”
Phó Lỗi chưa bao giờ biết mặt Đàm Ngạn lại dày đến trình độ có thể làm người ta sôi gan như thế, tức đến run cả người, một nửa là vì bị nói trúng tim đen, một nửa khác là vì không thể ở trước mặt Đàm Ngạn thừa nhận “tim đen” đó. Nhưng vô luận thế nào miệng cũng không thể thua.
“Trộm quần áo của em thì đã sao? Trong tiểu thuyết không phải đều mua đứt luôn một tủ đồ mới à? Con quỷ nghèo này, né qua một bên!”
“Phải không? Anh tưởng em trước giờ thích phẩm chất cần kiệm đảm đang của anh. Nếu không phải có anh giữ chặt hầu bao cho Tín Đồ thì cổ phiếu công ty có thể tăng đều đều suốt ba quý à?”
Cậu biết mình đã hoàn toàn bại trận. Trước giờ chỉ có cậu gài bẫy người khác, không ngờ lại có một ngày cậu bị người khác dồn vào chân tường, rơi hết bẫy này đến bẫy kia, gặp phải đối thủ, thậm chí có loại ảo giác cả đời không thể thoát thân.
“Được rồi, lại đây ngủ nào. Lẽ nào em muốn thủ đến bốn giờ sáng New York đóng cửa?”
“Ai cần anh lo.”
“Em muốn đấu với anh cũng đâu cần nôn nóng thế. Tương lai còn dài mà, cứ từ từ sẽ đến…”
“Đêm nay không được… không được…”
“Anh không có hứng thú với con nhộng màu lam (Viagra) đâu, cho nên đàn ông ba mươi tuổi cần phải nuôi dưỡng. Em yên tâm, mau tới đây ngủ.”
“Nuôi?”
“Nuôi t*ng trùng.”
Phó Lỗi thề, truyện cười tục nhất cậu từng kể trong đời cũng không ghê tởm bằng câu đùa nhạt vừa rồi của Đàm Ngạn. Cậu không chịu thua, chết cũng không chịu thua, nhưng lúc này trùm kín chăn ngủ say mới là thượng thượng sách. Đúng rồi, câu “tương lai còn dài” vừa nãy là có ý gì? Phó Lỗi dốc sức nhớ lại khóa thành ngữ mình học trước đây, chưa được một lúc đã ngủ lăn quay trong lòng Đàm Ngạn.
Tháng ba đầu xuân, mẹ từ Bờ Tây bay đến Bắc Kinh chuyển phi cơ ở Hợp Phì. Lúc Phó Lỗi lái chiếc Cherokee tàn tạ của mình tới, mẹ cậu đang ở trong một xóm nhỏ vùng nông thôn Hoản Nam. Tiếng Trung của bà không đến mức tiêu chuẩn nhưng cũng đủ dùng, đã nhanh chóng làm quen với các thôn dân chất phác nơi đây. Nơi ở trọ là một căn nhà cũ thời Minh mạt Thanh sơ, ngói đen tường xám theo kiểu kiến trúc Huy Châu, trong ngoài đều được thu dọn sạch sẽ, ngay cửa là suối nước trong vắt, các thôn dân đã quy định với nhau, trước bảy giờ chỉ được rửa đồ ăn không được giặt quần áo, nghe nói mấy trăm năm qua đều sống như vậy. Khi Phó Lỗi nhìn thấy mẹ mình đội nón vành, tay cầm rổ trúc đầy măng, mang giày đi mưa thông thường, leo xuống từ hậu sơn xanh biếc thì không tin nổi vào mắt mình nữa.
“Nơi này cách bệnh viện quá xa, thứ gì cũng bất tiện.”
“Ta đâu cần con nuôi. Nơi này non xanh nước biếc, tâm tình ta rất tốt, bác sĩ nói điều này là tốt nhất cho việc kéo dài sức khỏe.”
“Đây không phải là quê hương của tình nhân bà chứ hả?”
“Con về đi. Ta có tay có chân, một người sống rất tốt.”
“Bà không biết là cuộc đời bà rất bốc đồng à? Không kết hôn đã sinh con; chưa hết, sau đó còn dấn thân vào chính đàn, làm tôi từ nhỏ như đứa trẻ được ký gửi; đã vậy, tôi muốn cho bà ở tại thành phố lớn có đầy đủ điều kiện chữa bệnh, thuận tiện cho tôi chăm sóc thì bà lại nhất quyết đòi ở nơi quê mùa hoang sơn dã lĩnh này. Học người Trung Quốc tu thân dưỡng tính sao? Bà có từng nghĩ đến tôi không? Có biết tôi lo lắng thế nào không? Nếu bà phát bệnh cần bác sĩ gấp thì làm sao đây?”
“Phó Lỗi, ta biết ta nợ con rất nhiều. Cho nên lúc đó mới gọi con trở về ký hợp đồng bảo hiểm thừa kế, thứ ta có thể cho con chỉ có tiền.”
“Tôi thật không hiểu. Nếu bà đã yêu người kia như vậy, tôi là con của hắn và bà mà! Tại sao? Tại sao không thể yêu tôi nhiều hơn một chút? Tôi hận năm đó sao bà không sẩy thai đi, để tôi đừng xuất hiện trên đời này nữa!”
Nghi ngờ và bất mãn chôn giấu trong lòng hai mươi mấy năm qua, phút chốc bùng nổ đã đồng thời tổn thương cả hai người. Không ai may mắn thoát khỏi, không ai có thể chạy trốn, Phó Lỗi xoay người cố nhịn nước mắt. Cậu chưa từng khóc trước mặt bất kỳ ai nói lên cậu khát khao tình thương đến cỡ nào, từ nhỏ bị mẹ mình đối xử lạnh lùng đã gieo vào tâm hồn nho nhỏ của Phó Lỗi một loại quan niệm yêu là vô nghĩa, là cội rễ đáng xấu hổ, người không cần yêu cũng không cần được yêu. Khi cậu trưởng thành, nó đã chi phối phương thức cậu kết thân với người khác, mãi đến khi Đàm Ngạn xuất hiện –
“Phó Lỗi, con nói không sai. Ta đã thể nghiệm rất nhiều trò đùa của đời người, đủ mọi màu sắc nhưng đến cùng chỉ còn lại cô đơn. Ta từng nghĩ tình yêu của ta với người đó có thể chuyển đến sinh mệnh ta và người đó cùng tạo ra. Nhưng sự thật không phải thế, thực xin lỗi, ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
“Ưu điểm duy nhất tôi học được từ bà, đó là – ích kỷ.”
Ngay vào buổi chiều Phó Lỗi muốn lái xe rời đi thì cậu bất ngờ gặp được một người quen ở đầu thôn.
“Thầy Phó, thầy… sao thầy ở đây?”
“Đây là quê thầy. Sắp đến thanh minh rồi, thầy về đây trước để chuẩn bị tế tổ.”
Đuổi tới quốc lộ đầu thôn đưa một món quà cho Phó Lỗi, mẹ cậu bỗng thất thần, nhìn cách đó không xa hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Phó Lỗi quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, cậu đã hiểu ánh mắt của mẹ mình. Cậu vậy mà quên mất, thôn này vốn gọi là thôn Phó Gia. Cậu nhìn gương mặt của thầy Phó, quen thuộc nhưng chưa bao giờ cậu liên tưởng, nhất thời không biết nói gì, chỉ muốn bỏ chạy khỏi tình cảnh xấu hổ này – nếu trong ba người chỉ có hai người biết sự thật, có lẽ còn chưa đến mức xấu nhất.
Đường về mất bốn năm tiếng, Phó Lỗi trên đường cao tốc chạy đến vận tốc 120 km/giờ, trời mới sẩm tối đã về đến dưới nhà Đàm Ngạn. Không phải muốn tìm người kể khổ hay an ủi, cậu cũng không biết mình vì sao lại theo bản năng trở về đây. Cả người ngẩn ngơ đi tới cửa, Đàm Ngạn mở cửa, vẻ mặt dịu dàng, cười nói:
“Hoan nghênh về nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...