Tam Quan Bất Chính

CHƯƠNG 21

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Mở cửa nhà, thứ đầu tiên nhìn thấy là 10 chiếc chìa khóa nằm ngay ngắn trên tủ giày. Nhớ người kia từng nói qua “Vì đề phòng nhất thời bị cậu chọc tức đến mụ đầu, trước đó tôi đã đánh mười cái chìa khóa giống thế.”

Lần này, coi bộ Đàm Ngạn không chỉ đơn giản bị tức đến mụ đầu thôi. Một nửa giá sách lúc trước nhường cho anh ta bày các loại sách kinh doanh quản lý mang theo, giờ đã trở nên trống không. Phó Lỗi buông hành lý, mở máy tính, thấy lược đồ thể hiện cổ phiếu Tín Đồ Trò Chơi hai ngày gần đây có xu thế đâm thẳng xuống, cậu rốt cuộc đứng ngồi không yên.

“Đàm Ngạn, mở cửa!! Ông mới rời đi hơn một tháng, giá cổ phiếu đã từ 30 đô rớt xuống 25 đô, đồ đàn ông vô dụng!”

Thím lao công đi ngang qua trong hành lang nhà trọ thấy thế, thiện ý đi tới bảo Phó Lỗi đừng phí sức gõ cửa hay nhấn chuông nữa.

“Nhà này đã chừng hơn mười ngày không có ai rồi, túi phân loại rác luôn trống không.”

Gọi điện thoại thì được trực tiếp chuyển tới hộp thư, mãnh liệt phóng điện với cô gái ở quầy tiếp tân, kết quả lại được thông báo CEO Đàm không có ở văn phòng. Lẽ nào một người sống sờ sờ như thế lại có thể bốc hơi khỏi nhân gian?

Chán nản đi vào một tiệm cà phê gần công ty Mặc Viễn, không thèm để ý đến có phải giờ hành chính hay không, đã sống chết gọi ông chủ ra đây nghe cậu than thở.

“Tiểu Lỗi, bài nhật ký hôm bữa của cậu giờ đã thành đại hồng văn rồi nha! Hàng loạt bản dịch được đưa lên làm cho các trang web trong ngành vô cùng sôi nổi, thảo luận phản hồi hơn cả ngàn, không hổ là cậu! Nhưng, anh không ngờ cậu lại cố gắng lăng xê Đàm Ngạn đấy.”

“Nói sự thật mà thôi.”

“Phải không? Anh nhờ hồi trước em còn ghét nó lắm mà.”

“Sếp à, ân oán cá nhân giữa em và hắn không liên quan gì tới công việc hết, được chưa?”


“Ồ, từ khi nào Tiểu Lỗi lại trở nên rộng rãi thế?”

“Có gì nói đấy là cái gốc của một chuyên gia phân tích, anh đừng chế nhạo em nữa.”

“‘Ai hiểu game online hơn?’, gần như là một bộ biên niên sử về nhân vật Đàm Ngạn. Bắt đầu từ một năm trước khi mới là một tên lính chân ướt chân ráo bước vào ngành gặp bao khó khăn trắc trở, cho đến một năm sau là một tay lão luyện am hiểu thị trường quốc tế và quốc nội, cậu phân tích rạch ròi từng khía cạnh biến hóa của Đàm Ngạn trong vòng một năm. Kết hợp với vài lần rục rịch đầy thành công trong vòng mười hai tháng qua của Tín Đồ Trò Chơi, lấy giá cổ phiếu và doanh thu làm nền móng, có bằng chứng có lý lẽ, người nào đọc xong cũng tin răm rắp. Mà thật ra có rất nhiều người trong ngành đều nghĩ cậu đang viết quảng cáo cho Đàm Ngạn đấy! Hiện giờ phần đông dư luận đều có khuynh hướng nghiêng về quan điểm của cậu, cho rằng từ lúc Đàm Ngạn nhậm chức tới nay công nhiều hơn tội, không thể chấp nhận hội đồng quản trị Tín Đồ đuổi việc cậu ta. Giá cổ phiếu dao động cậu cũng thấy chứ hả?”

“Giá cổ phiếu còn bị yếu tố gia hạn hợp đồng thất bại ảnh hưởng nữa.”

“Còn vặn lại nữa? Cậu á…”

“Đúng rồi, về tin đồn, anh có tin nội bộ gì không?”

Mặc Viễn nhìn Phó Lỗi đầy ẩn ý, đột nhiên bật cười.

“Anh không có, cậu nên hỏi Tô Dục Tu thử đi, cậu ta quen biết rộng trong cả giới tài chính và trò chơi.”

Gì chứ, cứ như đá bóng đem mình đá qua đá lại là sao? Chẳng lẽ trong đó thật sự có ẩn tình? Trong lounge bar vào sẩm tối, Phó Lỗi lơ đãng cắn ống hút ly nước sô-đa. Tô Dục Tu như người của công chúng rất thong thả tới trễ, gần 8 giờ mới đến.

“Đàm tổng hả? Tớ biết, gần đây hắn ở kế bên nhà tớ…”

“Hở?”

“Con phố kế bên, tớ sống ở khu nhà Bốn Mùa, hắn sống ở khách sạn Bốn Mùa bên cạnh.”

“Đồ bệnh, nhiều tiền thiếu não nên coi khách sạn năm sao như nhà ở.”

“Nếu phải đàm một vụ làm ăn hơn cả ngàn vạn đôla thì ở lại Bốn Mùa mười ngày nửa tháng đã là gì.”

“Sui, ý cậu là?”

“Xuỵt… Đây là cơ mật làm ăn. Nếu cậu muốn biết thì tự mình tìm hiểu đến cùng đi.”


“Sao cứ như mấy người đang liên thủ chỉnh tui vậy? Mặc Viễn cũng điên điên khùng khùng thế này, Sui, cậu nói luôn đi! Rốt cuộc là làm ăn gì?”

“Tớ là người ngoài cuộc, có mấy lời không thể đa sự. Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết, nếu cậu không theo đuổi Đàm Ngạn, tớ sẽ theo.”

“Cái gì? Cậu đùa à, vậy Lâm Thịnh còn không…”

“Ha ha ha, giỡn thôi. Già rồi nói chuyện thêm chút bốc đồng của thiếu niên ấy mà, có điều Đàm Ngạn đúng là kiểu tớ thích hồi xưa.”

“Sui, đàn ông và đàn ông… thật sự không sao à? Nếu Lâm Thịnh nghe cậu nói như vậy, hắn sẽ mặc kệ sao? Cậu cũng không để ý gì à?”

“Rudy, tình cảm của cậu với một người có thể duy trì lâu nhất là bao?”

“Không biết, tớ không có tình cảm gì cả.”

“Cậu có ích kỷ không?”

“Coi như có đi.”

“Cậu có tình nguyện vì một người thay đổi cuộc sống của bản thân không? Hoặc là sẽ thích ứng một loại cuộc sống khác? Cho dù không biết ngày nào sẽ đi đến chấm dứt nhưng vẫn muốn trả giá?”

“Không, tớ không phải người ngu.”

“Tớ và Lâm Thịnh cũng không phải người ngu. Hiện tại quan trọng hơn tất cả, nếu hôm nay cảm thấy thích, đó là thích. Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, đừng nói tình cảm, ngay cả tiền bạc cũng có thể lên hay xuống. Tớ và Lâm Thịnh, ngoại trừ cùng nhau sống cho hiện tại thì không để ý bất kỳ thứ gì. Thề thốt, hôn nhân, nhẫn, gia đình, những thứ này đều là gông xiềng do con người phát minh trong quá trình tiến hóa nhằm cố gắng buộc chặt cảm tình. Thế nhưng tư duy con người không có gì trói buộc được, “Anh thích em” chưa chắc đã đáng mừng, “Anh không thích em” cũng chưa chắc đáng buồn.”

“Không phải nói có yêu thì sẽ có đau lòng à? Tớ đã từng gặp qua người yêu đến chết đi sống lại rồi, chẳng có sức sống gì.”

“Đau lòng nào có thể làm cơm ăn. Đồ ngốc, chỉ cần có tiền, trên thế giới này có ai không thể sống?”

“Vậy cũng đúng, tốt nhất phải tích trữ chút vàng bạc và dầu thô. Thời hạn bảo đảm lâu dài hơn tình yêu.”


“Được rồi, có muốn đi nhờ xe của tớ không, dù sao cũng tiện đường.”

“Tiện đường?”

“Không phải cậu muốn đi khách sạn Bốn Mùa tìm Đàm Ngạn sao?”

“Ai nói tớ muốn đi!”

“Ồ, cậu không đi? Vậy tớ về trước.”

“Ê, khoan đã. Vẫn là nhờ xe của cậu đi.”

Quản lý đại sảnh của khách sạn năm sao đương nhiên sẽ không tùy tiện nói số phòng của khách cho một người xa lạ, Phó Lỗi chỉ đành ôm tâm lý cầu may đi vòng vòng ở nhà ăn và quán bar. Vừa hay gặp được hai nhân viên phục vụ trong thang máy, đồng phục màu đỏ chào hỏi đồng phục màu trắng, sau đó đồng phục màu trắng nói:

“Đàm tiên sinh phòng 1069 kêu đồ ăn khuya, rượu và thịt viên.”

Không tốn chút công sức nào. Phó Lỗi đứng ở khu hút thuốc cuối hành lang tầng 10 rít xong một điếu thuốc, xác nhận xung quanh không có ai mới đi đến phòng 1069, vừa đưa tay định gõ cửa thì cánh cửa liền mở ra.

“Toàn mùi thuốc lá.”

“Ông hút thuốc ảnh hưởng ngươi à?”

Đàm Ngạn không cùng cậu lý lẽ, trở tay lật tấm biển thành “Xin đừng quấy rầy”, đóng lại cánh cửa sau lưng Phó Lỗi.

Phó Lỗi còn chưa hiểu mô tê gì đã bị Đàm Ngạn đè lên cửa hôn đến tối tăm mặt mũi, kịch liệt như hai người đang dùng đầu lưỡi làm tình. Tuy rằng không ghét cùng Đàm Ngạn hôn môi, nhưng trong lòng cậu đang kìm nén một cục tức không tên rất khó chịu. Cậu dùng sức giãy khỏi cái ôm của người kia, một tay đẩy ngã Đàm Ngạn xuống thảm.

“Còn có thời gian ở Bốn Mùa ăn thịt uống rượu, mẹ nó anh sắp bị người ta sa thải rồi có biết không? Phế vật!”

“Ồ? Sao anh không biết nhỉ?”

“Khốn nạn! Mắt anh mù à mà không biết lên mạng xem tin tức, đã truyền khắp thế giới rồi đấy.”

“Anh có xem mà, chỉ thấy mỗi bài nhật ký tình sâu nghĩa nặng của em thôi, viết rất hay.”

“Con mẹ nó tình sâu nghĩa nặng của anh! Ông…”


“Mới lo lắng vạn phần, lòng như lửa đốt, không từ ngàn dặm bay trở về đây tìm anh, có đúng không?”

Đàm Ngạn phủi mông đứng dậy, sau đó vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sô pha bằng da rộng lớn, mặt mũi vô lại nhưng lại có vài phần tư thế của đại ca xã hội đen. Bắt chước hay thiệt!

“Ông liều mạng với ngươi!”

“Đến a, đến đây.”

Phó Lỗi chỉ thấy phía trước chẳng qua là khoảng cách ba bốn bước chân, nhưng trên tấm thảm Ba Tư tinh xảo lại như có một hố đen thật lớn, Đàm Ngạn ngồi đó không ngừng dùng ngôn ngữ hấp dẫn cậu, kêu gọi cậu cùng nhảy vào với hắn. Cậu không biết bên trong là vạn kiếp bất phục hay thế ngoại đào nguyên, bỏ mẹ nó đồng tính luyến ái, bỏ mẹ nó đồng tính hôn nhân, bỏ mẹ nó… con người giống cậu vừa ích kỷ vừa xảo quyệt vừa vô lại kia. Không liên quan đến giới tính. Đây là yêu sao? Phó Lỗi không thể chịu đựng việc gắn một từ quái đản như thế lên người mình, nhưng cậu đã đi qua.

Câu nói “Sống cho hiện tại” của Tô Dục Tu vẫn quanh quẩn bên tai, không còn nghe lọt gì cả. Một bước, hai bước, ba bước…

“Đàm Ngạn, kiếp trước anh nhất định là ma chướng.”

“Có thể được nghe Phó đại chuyên gia lúc nào cũng lý trí nói ra một câu cảm tính như thế là vinh hạnh của tôi.”

“Ông chỉ hận không thể bóp chết ngươi, đỡ phải phí sức phí công.”

“Trước hết để anh làm đủ phần của một tháng này rồi hẵng bóp chết có được không?”

“Câm miệng! Đồ răng nhọn.” (ý Phó Lỗi là chửi Đàm Ngạn mồm miệng sắc bén, nhưng yáqiān còn có nghĩa là cây tăm)

“Cây tăm, vậy mà lần nào em cũng sướng như thế?”

Cơ thể cấm dục đã lâu gần như lập tức đầu hàng dưới sự vuốt ve của Đàm Ngạn. Cam nguyện bị chinh phục, bởi vì vào lúc thân thể kết hợp, Phó Lỗi sẽ cảm thấy người đàn ông kiêu ngạo này cũng bị mình chinh phục. Làm với phụ nữ chỉ là vì tiết dục, nhưng mỗi lần lên giường với Đàm Ngạn, cậu như một bức tường gạch bị anh gỡ mất từng viên lý trí. Vì vậy bức tường thành ban đầu rất vững chắc, dưới sự công kích ngày càng mãnh liệt của Đàm Ngạn, có vẻ như đang dần tràn ngập nguy cơ.

Nếu cả cậu và anh đều không có mong đợi ngu xuẩn với tình yêu, chỉ sống cho hiện tại thì có lẽ hố đen này cũng chẳng đáng sợ lắm. Phó Lỗi không biết như thế nào mới coi như yêu một người, trước kia cậu sẽ căn cứ vào gương mặt và dáng người của những cô gái khác nhau mà bỏ ra số tiền khác nhau, nhưng bây giờ… Đàm Ngạn xông vào cuộc sống của cậu đảo điên hết thảy, cậu cũng chẳng thấy có gì không ổn.

Không phải yêu, chỉ là vừa hợp nhau. Không ai cần nhường ai, không ai cần hiếu kính cha mẹ ai, cũng không ai cần kiếm tiến cho ai xài, bọn họ vốn đều là người tự làm chủ cuộc sống của mình, hai người kết hợp cũng sẽ không thay đổi điều này. Không cần vì đối phương mà thay đổi chính mình, anh và cậu ngay từ lúc bắt đầu đã nhìn thấy sự khác biệt của cả hai. Hai thế giới bất đồng cùng giao thoa, mặc dù không nhiều nhưng đã đủ để sóng vai cạnh nhau, hơn nữa còn chắc chắn sẽ không tổn thương nhau trên con đường tiến về phía trước.

Ngày hôm sau Phó Lỗi mệt nhoài lại bị đoạt mệnh liên hoàn call của Mặc Viễn đánh gục, cực kỳ thống khổ tiếp di động, chỉ nghe ông chủ ở đầu dây bên kia hò hét đầy kinh ngạc:

“Tiểu Lỗi, mau ngồi dậy xem tin tức! Tín Đồ gia hạn game chủ chốt thành công rồi, hiện giờ đang mở họp báo ở hội trường nhỏ của khách sạn Bốn Mùa kìa.”

Không tìm thấy quần áo, trong lúc cuống quýt mặc kệ luôn vấn đề hình tượng, Phó Lỗi khoác áo tắm chạy xuống lầu. Lại nhìn thấy Đàm Ngạn đứng giữa rừng người di động trong hội trường, từ xa giơ lên ly rượu sâm banh với cậu. Nụ cười kia vừa độc ác lại vừa đẹp trai, làm Phó Lỗi hận đến mức xém nữa nhào qua liều mạng với anh.

Phó đại chuyên gia nổi tiếng với sở trường tin tức nhanh nhạy, gần như là người cuối cùng biết đến tin sốt dẻo này, thật đáng thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui