Tam Quan Bất Chính

CHƯƠNG 19

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Sáng sớm, trước khi báo thức di động kịp vang lên thì đồng hồ sinh học của Đàm Ngạn đã vang, vừa thầm cảm thán nghề làm sếp đúng là mệnh khổ sai vừa chuẩn bị rời giường thay quần áo. Mới ngồi dậy, đã nhận thấy cẳng chân của Phó Lỗi đang quấn chặt lấy mình trong chăn, hành động đặc biệt sắc tình này làm người ta thật rời đi không được.

“Sao thế? Mới đó mà nhớ nhung tôi rồi à?”

“Fuck you!”

“Vậy xin hỏi Phó đại chuyên gia muốn thế nào đây?”

Nói xong anh xoay đầu, cho Phó Lỗi một cái hôn buổi sáng.

“Chỉ cần cậu còn “đứng” được, tôi không ngại thêm một lần. Buổi sáng rất có tinh thần…”

“Trò chơi xạ kích ấy, Tín Đồ rốt cuộc có vứt bỏ không?”

“Phó Lỗi, cậu xác định mới sáng sớm đã muốn nói chuyện mất hứng như thế này sao?”

“Ngươi đã nói, trong hội nghị tài báo không thể công khai nhưng ở trên giường có thể nói vài câu. Ông không thể để ngươi đè không được!”

Đàm Ngạn nghe xong cười ha ha, Phó Lỗi – đúng là không lúc nào quên đòi phần lời, không chấp nhận một xíu thiệt nào.

“Chỉ cần tôi còn tại vị một ngày thì sẽ không để cho trò này được phát hành. Thể loại game này vốn đã rất khó địa phương hóa rồi, cộng thêm open beta ở Bắc Mĩ chỉ nhận được phản ứng thường thường, một vụ làm ăn cầm chắc lỗ lã, tôi không phải thằng ngu. Hiện tại chỉ là đang kéo dài thời gian với phía nhà phát hành US, kéo dài tới khi bọn họ không thể không thừa nhận đây là việc phí công, không còn đủ tư cách đến Tín Đồ đàm giá nữa. Hợp đồng làm đại lý 40 triệu đô, bây giờ mới trả trước một phần mười, coi như bát nước đổ đi đi. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là đẩy cao mức lãi ròng của Tín Đồ, trong một ngành thu tiền bạc triệu như ngành game online này, tổng thu nhập hàng năm của Tín Đồ có thể nói là kếch sù, nhưng mức lãi ròng chỉ duy trì ở 40%, thật sự là trái quy luật. Kiểu game cầm chắc sẽ vướng chân vướng tay này, đợi đến khi hợp đồng hết hạn, thì chỉ là một tờ giấy vụn.”

(lãi ròng của các công ty vận hành game online bình quân là 70%, cao nhất có khi ngoài 90%. Cho nên ngành game online còn được gọi là ngành trọc phú một vốn bốn lời)

“Đàm Ngạn, ngươi đúng là! Ông rất thích bản chất thương nhân đầy mùi tiền vô liêm sỉ của ngươi đấy. Ừ, đích xác là không còn cách nào khác. Đúng rồi, anh không sợ tôi để lộ tin này à?”

“Phó đại chuyên gia vừa chính trực vừa có đạo đức nghề nghiệp, không giống loại tiểu nhân vô sỉ như chúng tôi, chắc chắn sẽ không làm như vậy.”

“Ha ha, anh coi trọng tôi quá rồi.”

“Khoan đã, có phải vừa rồi cậu nói thích tôi không?”

“Thích? Thích cái mông ngươi!”

“Ơ? Vậy sao lúc tôi cho cậu làm, cậu không chịu làm hả?”

“Thúi lắm! Ông…”

Náo loạn một trận xong, Đàm Ngạn nhìn đồng hồ không thể không rời đi. Ngoại trừ bộ phận chăm sóc khách hàng trực ba ca thì trong Tín Đồ Đàm Ngạn là người đi sớm về trễ nhất trước giờ. Đang đứng đối diện với gương toàn thân để sửa sang cà vạt thì Phó Lỗi miệng ngậm bàn chải đánh răng, ló nửa cái đầu từ phòng tắm.

“Đàm Ngạn, làm sao anh biết câu hỏi hôm qua là tôi sai người hỏi?”

“Nếu tôi nói tôi và Tô Dục Tu là bạn cũ, cậu tin hay không?”

“Anh dám!”

“Gì? Cậu ghen?”

“Ghen mẹ ngươi!”

“Hồi xưa có một lần gặp cậu ta ở GAY bar, là vào kì nghỉ xuân của năm thứ hai đại học, lần đầu tiên tôi từ Bờ Tây đến New York chơi, cậu ta đang bị vài tên ngoại quốc quấn lấy, tôi liền trở thành bạn trai tạm thời của cậu ta, giải quyết phiền toái. Sau này tôi đâu biết cậu ta sẽ về nước, còn có thể đụng mặt nhau trong ngành. Rõ hết chưa? Cậu đó, nhanh đi rửa sạch cái miệng đi!”

“Hai người… đã làm chưa?”


“Này, sao phức cảm xử nam của cậu mãi không dứt vậy? Đã nói là chỉ tình cờ quen biết mà.”

“Tôi… chỉ là khó chịu, anh quen biết thằng bạn thân nhất của tôi, chỉ có mình tôi không biết gì cả.”

“Bình dấm chua, bây giờ thì biết rồi chứ?”

Nói xong, Đàm Ngạn nghiêng mình né chiếc bàn chải đầy bọt kem đánh răng đang phi tới, nhanh chân mở cửa đi làm.

Chiều hôm sau, Phó Lỗi đang chìm trong mộng đẹp thì bị một trận đập cửa dồn dập đánh thức. Cậu hầm hầm đi mở cửa, nhìn thấy gương mặt hiền hòa của nhân viên chuyển phát nhanh, cho cậu ký nhận hai thùng hàng. Mở ra thì một thùng chứa toàn sách vở về quản lý kinh tế, một thùng thì nhét đầy sơ mi âu phục của đàn ông. Cậu tức đến run người, trong cơn nóng giận vứt thùng hàng ra chỗ để rác tạm thời ở cửa thang máy; nhưng đến buổi tối, Đàm Ngạn đã ôm hai cái thùng trở về như không có việc gì. Phó Lỗi thật nghi ngờ có phải đến cả nhân viên gom rác của khu nhà cũng bị gã đàn ông mưu mô ăn thịt người không nhả xương này mua chuộc rồi không. Thế là, Đàm Ngạn vốn vì công việc quấn thân nên rất hiếm khi về nhà ở, sau lần này, đã rất tự nhiên coi nhà của Phó Lỗi như khách sạn qua đêm. Tuy rằng trò bóng rổ và web game đang dần bước vào thời kỳ tăng trưởng ổn định, nhưng Đàm Ngạn không dám lơi lỏng phút nào, một ngày công tác 14 tiếng gần như là chuyện cơm bữa.

Hai người mặc dù có xung đột ở chung, nhưng bởi vì Đàm Ngạn quá bận còn Phó Lỗi quá bám giường nên gần như không có lúc nào dính chung một chỗ. Bất quá, Đàm Ngạn lần nào về trễ cũng đem theo nguyên liệu nấu ăn đơn giản, không kêu Phó Lỗi rời giường, chỉ một mình cắm cúi ở nhà bếp. Thẳng đến khi Phó Lỗi, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, bị mùi thức ăn bay tới quyến rũ tỉnh cả ngủ thì hai người mới có thể ngồi cùng nhau ăn khuya. Ăn xong Đàm Ngạn liền đi tắm rửa, ban đầu Phó Lỗi còn cau mày mắng anh là đồ đánh trống bỏ dùi, được vài lần ngẫm lại thì dù sao cũng ăn của người miệng mềm, nói tiếp đây lại là nhà bếp của mình, cứ bẩn thỉu như này cũng không được, đành phải chấp nhận đi thu dọn tàn cục sau đó rửa chén bát nồi niêu.

Những ngày ở chung cứ trôi qua không mặn không nhạt như thế, đành vậy, mùa đông, trời lạnh, người kia, sẽ khiến, thân thể, rất nóng. Viết xong báo cáo quý tư, Phó Lỗi lại bò vào trong chăn, tiếp tục trùm mền ngủ.

Vừa đến tháng mười hai, các hoạt động khuyến mãi dịp Noel cổ xuý cho hành động tiêu pha chiếm cứ khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố. Từ bé đến giờ, Phó Lỗi chẳng có hứng thú mấy với thứ lễ tết này. Là kiểu Trung hay kiểu Mỹ gì thì nghỉ lễ đều có nghĩa là ông chủ cho cậu nghỉ, dù sao Mặc Viễn cũng phải về Mỹ qua lễ Giáng Sinh. Không chỉ có chuẩn bị một bài tổng kết năm về sự phát triển của ngành game online dài hơn 100 trang, mà còn giao bản báo cáo quý tư sớm hơn một tuần, làm Mặc Viễn mừng đến chết. Nhìn thấy số tiền huê hồng cuối năm được chuyển vào tài khoản không ít, Phó Lỗi khẽ thở phào, công việc và tiền tài đối với cậu đều vĩnh viễn được đặt song song ở vị trí số một trên đời.

Không thích du lịch, không thích party, không thích mua sắm, trừ những hoạt động xã giao cần thiết cho công việc, Phó Lỗi thà ở nhà chơi game còn hơn. Lễ Giáng Sinh này phỏng chừng sẽ trôi qua cùng vài đĩa game mới vừa được gửi từ Mỹ, mẹ cậu bởi vì đang bận rộn chuyện chuyển viện điều trị nên cũng không thúc giục cậu về nhà.

Kết quả để con tiểu nha đầu Thiến Thiến kia biết cậu được nghỉ lễ Noel, nó liền ầm ĩ kêu cậu đi Hồng Kông, còn liệt ra một danh sách mua sắm thật dài cho cậu, vừa có truyện tranh BL mới nhất vừa có laptop Apple kiểu mới nhất vừa ra tháng trước.

“Nha đầu thối, nếu sang năm em không đỗ đại học, anh chắc chắn sẽ thay ba đét em một trận!”

“Anh Rudy, làm ơn nha! Truyện tranh BL cao H này anh phải coi chừng hải quan kiểm tra đó!”

Đi Hồng Kông cũng được, Phó Lỗi không ghét, trước kia mỗi năm đến Trung Quốc thời hạn thị thực kéo dài, cậu đều đi một chuyến. Thật ra thì thành phố lớn ở đâu cũng đều giống nhau, đơn giản là nơi tiêu tiền mua vui vẻ mua hài lòng mua an tâm mà thôi.

Tới khách sạn đã đặt trước, vứt hành lý, nằm trên giường theo thói quen mở laptop bắt đầu lên mạng. Phó Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, vậy tội tình gì phải xuất môn chứ, tới chỗ nào chẳng phải cũng đều ủ trong nhà?

Kỳ thật lần này đi đương nhiên không hoàn toàn vì tờ mua sắm dài như phim của tiểu nha đầu, vào hai ngày trước lễ Nô-en, Phó Lỗi mặc bộ âu phục duy nhất mình mang theo, đến Trung Tâm gặp vài người bạn cũ là chuyên gia phân tích của ngân hàng đầu tư. Hồng Kông là một nơi nhỏ bé, ngành tài chính là một vòng tròn nhỏ hẹp, trong một cao ốc văn phòng nổi tiếng sẽ thường xuyên xảy ra chuyện HR (bộ phận nhân sự) của công ty lầu trên trực tiếp đi thang máy xuống công ty lầu dưới săn người. Kiểu thăm viếng này, giống như là cuối năm thân thiết đi chào hỏi hết nhà này đến nhà nọ vậy, cho dù chỉ qua lại vì công việc thì vẫn cần trao đổi “tình cảm” một tí để đặt nền móng cho hợp tác làm ăn năm sau. Tóm lại, đây chẳng qua là quy tắc giao tiếp trong ngành ai ai cũng biết, không đến mức dối trá, cũng chẳng có bao nhiêu chân thành.

(Trung Tâm – Central: là quận thương mại trung tâm của Hồng Kông)

Ra khỏi Trung Tâm, bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Phó Lỗi bình thường rất thân thiết với mấy người bạn game trong bang hội, thế nhưng rất ít người biết số di động của cậu.

“Rudy, lần này cậu không ra mặt không được!”

“Hội trưởng, chuyện gì vậy?”

“Bang hội chúng ta có mười mấy tài khoản bị chính thức khóa! Gần như đều là hội viên tiên phong, không phải acc nhỏ! Chuyện lớn rồi.”

“Hả? Cụ thể thế nào?”

“Ai, đều là tại anh, khi đám bọn nó đi chiến trường, đã lợi dụng BUG trong game kiếm được rất nhiều điểm vinh dự, nhưng đều bị tra ra ở cùng một server, thế là… bị khóa hết.”

“Em mới không online vài ngày đã quậy tung lên thế à?!”

“Tóm lại, lần này chỉ trông cậy vào cậu thôi. Rudy, cậu còn ở Hồng Kông mấy ngày?”

“Phắc! Ngày mai em về!”

Theo lý thuyết, lợi dụng BUG trò chơi là mình đuối lý trước, công ty vận hành game có khóa hay xóa acc cũng là hợp tình hợp lý. Không phải không hiểu, nhưng bang hội không thể lập tức mất mười mấy thành viên chủ lực được. Phó Lỗi ngàn không cam vạn không muốn đành phải bấm số điện thoại của Đàm Ngạn. Con người luôn thích khó dễ cậu lại ngoài ý muốn không có vui sướng khi cậu gặp họa. Phó Lỗi vốn cho rằng sẽ bị bắt chẹt một vố nhưng lại nghe đối phương nói “Lúc trở về đưa một món quà sinh nhật” là có thể đi cửa sau giúp cậu mở khóa mấy tài khoản.

“Vậy anh muốn quà gì?”

“Tùy, là tâm ý của cậu là được rồi.”

Lại sến nữa, hung hăng cúp điện thoại, Phó Lỗi vội vàng quay về khách sạn sửa vé máy bay hồi trình. Không kịp suy nghĩ lão già ba mươi tuổi thích quà gì, hình như anh ta thích đánh golf? Quyết định sáng hôm sau ra sân bay, đến cửa tiệm miễn thuế mua một bộ găng tay đánh golf tiện mang theo. Đừng thấy nó là thứ mua vội mà khinh, giá không hề thấp, một bộ găng tay cũng mất hơn mấy ngàn đồng. Phó Lỗi chưa bao giờ am hiểu mấy việc quà cáp này, cứ nói nhân viên cửa hàng lấy cái đắt nhất là được.

Tiền chính là tâm ý, Phó Lỗi không cảm thấy giá trị quan nông cạn như thế có gì không tốt, chẳng muốn làm màu, thích thì lấy.

Xuống máy bay trực tiếp đánh xe chạy đến Tín Đồ Trò Chơi. Mặc kệ cô gái ở quầy tiếp tân hỏi cậu có hẹn trước với CEO Đàm không, đã xách túi hành lí chạy lên lầu.


“Hô… hô, đây, quà sinh nhật!”

“Cậu chạy gấp như thế làm gì?”

“Cứu tài khoản như cứu mạng, các anh em của tôi còn đang chờ!”

Nam nhân ngồi vững như Thái Sơn sau bàn làm việc màu đen, tiếp nhận găng tay đánh golf, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu về đi.”

“Hả? Tài khoản khi nào thì mở?”

“Phó Lỗi, lúc cậu mua quà chẳng lẽ sẽ không để ý một chút găng tay này là cho nam hay nữ?”

“Hở? Chẳng lẽ… mua nhầm rồi?”

“Găng tay đánh golf chia làm kiểu nam và kiểu nữ, kiểu nam chỉ có một găng, dùng cho tay trái. Tay con gái mảnh dẻ hơn, cho nên hai tay đều phải đeo găng phòng ngừa bị thương.”

Phó Lỗi ngượng ngùng gục đầu xuống, cậu luôn cho rằng đánh golf là hoạt động dành cho người trung niên nên đến giờ cũng chưa từng chạm qua, cũng chẳng biết găng nam găng nữ khác nhau cái gì.

“Tôi… xin lỗi.”

Nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Phó Lỗi được gần một năm tới nay, mới nghe thấy cậu nói một câu xin lỗi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của cậu. Chuyên gia phân tích kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt này, cuối cùng cũng nhận thức bản thân đã phạm sai à?

Tâm ý, chỉ là vài con số 0 trên mác. Anh biết, tâm ý Phó Lỗi có lẽ chỉ nhiều như vậy.

“Cậu còn chưa cất hành lý? Đi về trước đi.”

“Vậy chuyện tài khoản… Tôi có thể lại mua…”

“Tối về nhà nói sau.”

Phó Lỗi không nổi giận, xám xịt đi ra cửa văn phòng CEO.

“Đàm Ngạn! Xin lỗi, tôi thật sự không biết về golf.”

Về đến nhà tắm rửa qua, Phó Lỗi buồn bực nằm trên giường, cậu không dám mở máy tính, chỉ sợ vừa online thì bằng hữu trong cột tán gẫu đều sẽ tìm cậu hỏi chuyện tài khoản. Sao ngay cả việc nhỏ như thế cũng làm không xong? Còn làm ra trò hề, mẹ nó quá xúi quẩy!

Nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu uể oải đi ra. Lại là chuyển phát nhanh?

“Fuck, cái gì mà nặng vậy? Không phải là bom chứ?”

“Tiên sinh cứ đùa, công ty chuyển phát nhanh chúng tôi không vận chuyển đồ nguy hiểm. Ngài nhanh chóng ký nhận đi, đây là một thùng cam tề, mùa này giá không rẻ đâu!”

“Cam tề? Là cái gì?” (cam tề: navel orange)

“Là một loại hoa quả, orange.”

“Orange thì nói đại cam đi, còn bày đặt cam tề? Ngươi không hiểu tiếng Trung à.”

Khiêng thùng vào phòng, nặng quá! Vốn tâm tình đã không tốt, Phó Lỗi than thở “Cam tề, cam tề, cam tề… là thứ gì chứ”, dùng dao mở ra, có khác mấy so với quả cam thông thường đâu. Tiếp theo, tin nhắn của Đàm Ngạn tới.

“Nhận, xin nhắn 1; từ chối, xin nhắn 2.”

Đã ăn một cái rồi, đương nhiên nhắn 1. Sau đó không đến một giờ, Phó Lỗi nãy giờ vẫn ẩn mình trên thanh tán gẫu lại lục tục thu được tin nhắn cám ơn của các anh em trong bang. Đã có bảy tám người nhận được thông báo tài khoản được mở lại, năm sáu người còn lại tựa hồ cũng nhìn thấy hy vọng, trong nhóm tán gẫu tức thì bùng nổ, tất cả đều nói đại ca Rudy quả nhiên đáng tin cậy.

“Này?”


Hơn mười giờ tối, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa của người kia, Phó Lỗi lập tức nhảy lên giường, trùm chăn kín đầu, giả bộ ngủ.

“Tắm sạch sẽ chờ tôi trên giường à? Hôm nay cậu đúng là biết điều.”

Tiếp tục giả chết.

“Đừng giả chết nữa, cậu đã nhận yêu cầu của tôi rồi. Nếu như muốn tất cả tài khoản được mở khóa thì chủ động chút đi, làm sớm nghỉ sớm, sáng mai tôi còn phải chủ trì hội nghị cổ đông nữa.”

Vén chăn lên, Phó Lỗi nhảy dựng lên, chỉ vào mũi nam nhân mắng to:

“Họ Đàm kia, mẹ nó rốt cuộc có ý gì?”

“Nếu đã cầu tôi thì phải cho tôi xem thành ý của cậu rốt cục ở đâu chứ? Vị trí cưỡi ngựa, cậu có thể chưa từng thử qua, nhưng một lần lạ, hai lần quen, từ từ rồi sẽ quen thôi.”

“Cam tề?” (cam tề đọc là qíchén, cưỡi ngựa đọc là qíchéng)

“Cưỡi ngựa.”

“Hả?”

“Dùng miệng làm cho cái này của tôi cứng lên, sau tự mình ngồi xuống. Nếu tôi không bắn, cậu cũng không được bắn.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc khi nghe hai chữ “cưỡi ngựa” của Phó Lỗi vừa rồi, Đàm Ngạn còn tưởng rằng cậu sẽ chửi ầm lên trở mặt chạy lấy người. Vậy nên khi tay Phó Lỗi đụng tới khóa quần của anh thì Đàm Ngạn cũng ngây người. Chỉ nghe Phó Lỗi hung tợn nói:

“Đàm Ngạn, ngươi nhớ cho kĩ. Qua đêm nay ông lại là một hảo hán, cả đời đều không tha cho ngươi!”

Trước đây lần nào cũng là Đàm Ngạn dùng miệng giúp cậu phóng một lần trước, đợi cho thân thể cậu thả lỏng mới tiến hành bước tiếp theo. Nhưng Phó Lỗi rõ ràng không phải là một học trò tốt, động tác vụng về đến mức khiến Đàm Ngạn gần như không nhẫn tâm ép cậu nữa, rõ ràng là làm bừa không có quy luật, nhưng chỉ cần vừa bị cậu đụng vào, cộng thêm nhìn thấy mang tai phiếm hồng và bờ môi mỏng vất vả phun ra nuốt vào của Phó Lỗi, Đàm Ngạn cảm giác tính khí của mình đã tức khắc bành trướng trong miệng cậu.

“Quá đáng, ư… sao lớn như vậy?”

“Đủ rồi, Phó Lỗi, cậu đứng dậy đi.”

Phó Lỗi không dám xoay người đối mặt với Đàm Ngạn, cậu quỳ trên ga giường, tùy ý ngón tay dính thuốc bôi trơn của nam nhân không ngừng xâm nhập vào nơi xấu hổ kia. Cậu biết, nam nhân đối với việc đùa bỡn thân thể cậu luôn đặc biệt có kiên nhẫn, đặc biệt… biến thái!

“Ưm a… đừng… làm nữa.”

“Nếu không khuếch trương tốt, người kêu đau cũng không phải là tôi.”

“Bớt lắm lời đi! Muốn giết muốn quả, ông nhận hết!”

Ngón tay Đàm Ngạn rút ra ngoài, đã quen với cảm giác tràn đầy, cơ thể đột nhiên không thích ứng được sự trống rỗng.

“A…”

“Phó Lỗi, xoay lại đây, đối mặt tôi.”

Đàm Ngạn đem bàn tay không biết để đâu của cậu đặt lên vai, đỡ eo cậu, để cậu ngồi xuống từng chút từng chút một. Phó Lỗi không cách nào cúi đầu nhìn vào cự vật đã hoàn toàn sung huyết kia, nhưng nếu không nhìn lại không có biện pháp nhắm đúng. Tư thế mở rộng hai chân đã khiến cậu cảm thấy thẹn rồi, người kia còn muốn cậu…

“Tôi… không được…”

Nam nhân khẽ cười ở cổ cậu, hai bàn tay to không ngừng vuốt ve thắt lưng và tấm lưng trơn nhẵn của cậu. Cửa vào phía dưới bị thứ nóng như lửa cọ xát sinh ra ngứa ngáy khiến Phó Lỗi run lên bần bật, thân thể không chống đỡ được nữa, hạ xuống, đỉnh đầu thật lớn đã vào một nửa.

“Ư…”

Phó Lỗi sống chết cắn môi, kiên quyết không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ càng thêm sỉ nhục. Nhưng trạng huống bây giờ… lên cũng không được, xuống cũng không được. Tình trạng của Đàm Ngạn hình như cũng không khá hơn là bao, chỉ thấy từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trán anh, dính vào da bụng giữa hai người.

“Đàm Ngạn… tôi… thật sự không được. Xin anh…”

Vốn còn muốn tra tấn cậu thêm một hồi, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Phó Lỗi, cau mày vô cùng không tình nguyện thỉnh cầu. Đàm Ngạn kỳ thật cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, hai tay anh nhấn mạnh một cái, toàn bộ đâm vào. Phó Lỗi bị đau nhưng không kêu ra tiếng, chỉ hung ác cắn lấy vai anh.

Bên trong chật hẹp hoàn toàn cất chứa tính khí của người kia, thân thể không còn khí lực, bị anh ta dùng hai bàn tay nắm lấy mông không ngừng đong đưa lên xuống, cơ thể như bị đâm xuyên. Phó Lỗi không chịu được nữa, khóc lên.

“Ô ô… Đàm Ngạn… Đồ mặt người dạ thú… Khốn kiếp, a a… Cho dù tôi thành quỷ… cũng không tha cho anh!”

Mặc kệ bị chửi khó nghe cỡ nào, Đàm Ngạn cũng không đình chỉ tần suất xâm phạm, hai tay giữ lấy eo Phó Lỗi, tuyệt đối không để cậu chạy thoát. Dần dần cảm giác bên trong kẹp lấy càng ngày càng chặt, mà thứ phía trước cũng nhô lên giữa hai người, Đàm Ngạn biết đã tìm được mấu chốt, càng dùng sức đâm lên trên. Phó Lỗi vốn còn có sức hùng hùng hổ hổ, chỉ chốc lát đã hóa thành một hồ nước xuân, cả người vắt vẻo trên người Đàm Ngạn mới có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Thấy cậu mãi không chịu ngẩng đầu, cứ chôn mặt vào hõm vai mình, lòng trêu đùa của Đàm Ngạn lại nổi lên…

“Nhìn tôi, Phó Lỗi, tôi muốn cậu nhìn tôi.”

“Không! Anh muốn làm thì làm đi, đừng nhiều lời như thế!”


“Tôi muốn cậu hôn tôi. Nếu không sẽ làm thêm lần nữa, kiểu đèn treo Ý, thế nào?” (xin tự tra google = =)

Trong đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, có một loại biểu tình Phó Lỗi chưa từng gặp qua. Thực sáng lại thực sâu. Phó Lỗi không dám nghĩ đó rốt cuộc là gì, chỉ đành vâng lệnh hôn lên đôi môi ưu mỹ của người kia, theo sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt như vũ bão. Ra vào phía dưới cũng càng ngày càng nhanh, không được, sắp…

Chất lỏng nóng bỏng của người kia bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, bản thân cũng làm dơ bụng đối phương. Gần như đồng thời đạt tới cao trào làm cho hai người song song ngã xuống giường, Phó Lỗi ngã lên người nam nhân, cả người đau nhức không thể động đậy.

“Phó Lỗi, cậu nhanh thật.”

“Anh chẳng phải cũng nhanh như tôi.”

“Còn nữa, thể lực cậu kém quá.”

“Ông trước kia được xưng là kim thương bất ngã, cùng tôi lên giường có ai không khen tôi lợi hại?”

“Những cô gái đáng thương này, nhất định là không đành lòng tổn thương tự trọng đàn ông của cậu. Ai, cậu thật sự rất yếu. Rốt cuộc có thể thỏa mãn phụ nữ không vậy?”

“Mẹ nó ngươi muốn chết! Ông… ôi, eo tôi… Đồ đê tiện vô sỉ, lợi dụng lúc người gặp khó khăn…”

Phó Lỗi không biết sau đó còn xảy ra những gì, chỉ nhớ rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của Đàm Ngạn là khúc hát ru ngủ cho đêm Giáng Sinh của cậu.

“Nhanh tỉnh, tôi chờ cậu nói chúc mừng sinh nhật, sau đó còn đi làm nữa.”

“Ư… ồn quá. Tôi muốn ngủ…”

“Còn không đứng dậy, tôi sẽ ép cậu ăn cam tề.”

“A! Cam tề!”

Nhìn thấy Phó Lỗi vừa nghe đến cam tề đã chui khỏi chăn, Đàm Ngạn cười khẽ hôn vào trán cậu.

“Nhanh nói đi! Tôi sắp muộn họp rồi.”

“Đã là lão già ba mươi mấy tuổi rồi, còn bày đặt chúc mừng sinh nhật cái gì. Màu mè!”

“Không nói đúng không? Vậy tối nay trở về chúng ta lại thảo luận vấn đề cưỡi ngựa một chút…”

“Cút!”

“Đừng lãng phí thời gian, nói một câu cũng đâu chết ai.”

Nhìn thấy dáng vẻ thần thanh khí sảng của Đàm Ngạn, Phó Lỗi lại nổi giận! Thôi thôi, hy sinh lớn nhất còn làm được, có chuyện sỉ nhục quốc gia nào không làm được nữa chứ.

“Vậy… chúc mừng sinh nhật.”

“Cám ơn. Đêm nay cùng nhau ăn cơm không?”

“Cút xa một chút! Ông không muốn thấy ngươi nữa!”

Phó Lỗi giãy giụa mở laptop, đăng nhập ân cần thăm hỏi bạn bè trong bang một lượt, quả nhiên, Đàm Ngạn xuất môn chưa đến hai giờ, tất cả tài khoản bị đóng đều đã được mở. Vừa quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy cặp găng tay đánh golf của nữ đặt ở đầu giường, bỗng nhiên… cảm thấy rất khó chịu. Đàm Ngạn lúc ấy nhìn thấy đôi găng này, là tâm tình như thế nào?

Điện thoại từ buổi chiều đã bắt đầu reng không ngừng, không tiếp là không tiếp. Kết quả buổi tối Đàm Ngạn mang về món canh cá của một quán ăn Tứ Xuyên cậu thích nhất, không địch lại cơn đói một ngày, Phó Lỗi mặc áo ngủ đi đến cạnh bàn ngồi xuống. Ăn xong cá, chậm rãi ngẩng đầu, cậu tự nói với mình: đêm nay không muốn đấu võ mồm với tên này nữa.

“Đàm Ngạn, anh có nghĩ tới chưa?”

“Cái gì?”

“Anh và tôi, cho tới giờ không phải là người cùng thế giới. Anh không hiểu game tôi chơi, tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu trò golf anh yêu thích. Quản lý chuyên nghiệp như các anh, căn bản không cần ngành nghề gì cả, chỉ cần có lương năm cao hơn thì lúc nào cũng có thể nhảy việc đi ngành khác công ty khác, khi đó anh không còn dính dáng gì đến game online. Đấu với tôi, cũng sẽ chẳng còn lạc thú gì. Vậy giờ cần gì phải dây dưa nữa?”

Im lặng, có lẽ rất ngắn, nhưng Phó Lỗi lại cảm thấy rất dài rất dài. Đàm Ngạn rất lâu không mở miệng.

“Tan đi, đàn ông với đàn ông, đàn ông với phụ nữ, đều cùng một đạo lý. Anh có tiền, có thân phận có địa vị vẻ vang, theo tiêu chuẩn của đồng chí thì có thân hình có khuôn mặt, hạng người gì mà không tìm được?”

“Không tìm được – anh không tìm được người vĩnh viễn đối chọi với anh, ngang sức ngang tài, sóng vai bên nhau, giống anh chỉ thích công việc không thích yêu đương, chỉ thích lên giường không thích kết hôn, chỉ thích tiền tài không thích hư danh, chỉ thích lập tức không thích hứa hẹn, chỉ thích “thích” không thích “yêu”.”

Chơi, từ đầu tới cuối không phải đều đang chơi sao? Rối tinh rối mù thế này, là sao đây? Tỏ tình? Phó Lỗi khó hiểu nhìn người đàn ông đối diện, đáng chết là trống ngực lại đập nhanh hơn.

“Không phải anh nói tôi tam quan lệch lạc à? Hai người có thế giới quan giá trị quan nhân sinh quan đều không giống nhau, làm sao có thể ở chung?”

Luống cuống, không hiểu sao lại luống cuống.

“Phó Lỗi, em lầm rồi. Anh và em giống nhau, vô sỉ vô lương vô đức, em và anh là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đời này đã thối nát đến thành người một nhà rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui