Tại Sao Anh Lại Trở Về?
Khi cả nhóm cùng ăn trưa xong đã là 1h chiều hầu như ai cũng thầy mệt mỏi nên cả đám quyết định nghỉ ngơi đến chiều 4h tiếp sức. Bên nhóm nam không cần chờ là nhảy lên giường lăn ra ngủ rất say. Bên nhóm nữ tranh thủ tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút. Lúc Lưu Nguyệt mở mắt cũng đã là 3h chiều, thấy hai bạn mình vẫn còn rất mệt nên đã ra ngoài tản bộ một mình. Lưu Nguyệt lên tầng cao nhất của khách sạn thấy có một hồ bơi rất đẹp năm ngay giữa phía bên có nhưng bộ bàn ghế trắng tinh. Cô nàng mê mẩn bước tới lan can nhìn ra nắng đã dịu bớt cùng một bao trời màu xanh và mặt biển đang phẳng lặng không một gợn sóng. Bỗng nhiên có một luồng gió mát thổi qua, Lưu Nguyệt rất thích những cơn gió nhẹ khiến cho nàng cảm giác rất thoải mái. Trong khi đang thư giản có một người đàn ông mặt đồ vest tiến lại gần Lưu Nguyệt rồi lên tiếng:
- XIn hỏi tiểu thư có muốn dùng trà chiều không ạ
Lưu Nguyệt quay người lại nhìn người đàn ông rất lịch sự độ khoảng 37 tuổi. Dù có chút hoài nghi nhưng nhìn phong cách của người đàn ông đang đứng rất giống một người quản gia. Lưu Nguyệt có chút hiếu kì và cô nàng mỉm cười trả lời nhẹ nhàng
- Hình như cũng đến b trà chiều rồi (Lưu Nguyệt)
Người đàn ông lịch sự nở nụ cười rồi nói
- Vâng tiểu thư, nếu không chê hãy để tôi phục vụ buổi trà chiều cho tiểu
-Vậy làm phiền ngài
Khi người đàn ông đi khỏi thì có một bóng người đang đứng phía sau cánh của nhìn Lưu Nguyệt và nói chuyện với người đàn ông 37 tuổi này. Một sau trà chiều được chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Nguyệt quay lại nhìn về phía chiếc bàn màu trắng được đặt thêm bộ bình trà màu xanh nhạt cùng với những chiếc bánh ngọt lấp lánh nhiều màu sắc. Kế bên đó là chiếc bình hoa hồng nhạt tô điểm làm cho bữa trà chiều thêm đặc biệt. Lưu Nguyệt mãi mê nhìn và quên mất đây chính là chiếc bàn cô nàng đã yêu cầu. Người đàn ông 37 tuổi tiến đến gần Lưu Nguyệt và mời cô nàng ngồi xuống và nói:
- Những thứ cần thiết tôi đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư nếm thử
Lưu Nguyệt cảm giác rất vui khi lần đầu tiên được uống trà theo kiểu Anh bản thân hằng mơ ước
- Cám ơn, ngài đã giúp tôi chuẩn bị (Lưu Nguyệt)
- Vâng nếu cần gì tiểu thư cứ gọi cho tôi.
- Tôi hiểu rồi (Lưu Nguyệt)
- Vậy tôi xin phép ra ngoài một lát
- Vâng (Lưu Nguyệt)
Khi được Lưu Nguyệt đồng ý, người đàn ông đóng vai quản gia này đã nhanh chóng rời khỏi. Cô nàng bây giờ chỉ chú ý đến hương vị trong bình trà và bánh không để ý có một thanh niên đang đến gần mà không hay biết. Khi anh chàng đến gần thì Lưu Nguyệt mới chú ý đến có một bóng người đang đi đến và ngước lên nhìn mới biết đó là Bạch Lương. Lưu Nguyệt bất chợt quay mặt về hướng khác khiến cho Bạch Lương hơi khó xử. Bởi vì lúc trưa cô nàng cởi mở hơn một chút rồi bây giờ trở lai như cũ khiến cho Bạch Lương không biết phải ứng xử thế nào đành phải lặng lẽ ngồi đối diện nhìn Lưu Nguyệt để xem phản ứng của cô nàng. Thực tế Lưu Nguyệt chỉ khá ngượng khi anh chàng bất ngờ đứng trước mặt. Cô nàng cố gắng bình tĩnh khuôn mặt lanh như tiền xuất hiện ngay khi Bạch Lương nhìn nàng:
- Có vẻ bạn hay tránh mặt mình nhỉ (Bạch Lương)
- Lưu Nguyệt đâu có tránh né đâu chỉ là hơi bất ngờ một chút (Lưu Nguyệt)
Bạch Lương mỉm cười nhẹ lấy bình trà rót trà tiếp giúp Lưu Nguyệt
- Loại trà sữa có hương vị chanh này rất ngon bạn nên uống thử nó rất hợp cho những khi trời nắng thế này (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt vẫn lạnh lùng nhưng cảm thấy hình như Bạch Lương rất hứng thú với trà
- Có vẻ bạn biết rất rõ về trà nhỉ (Lưu Nguyệt)
- Mình cũng có tìm hiểu một chút đây bạn uống thử xem (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt uống một ngụm nhỏ vào thì cô nàng đã nở nụ cười ngay trước mắt của Bạch Lương khiến nhịp tim chàng trai đập liên hồi. Nhưng sau đó nụ cười chỉ trong một khoảnh khắc nét mặt của cô nàng trở lại lạnh lùng. Tuy vậy, anh chàng hạ quýêt tâm muốn thấy Lưu Nguyệt nở nụ cười như vậy mỗi ngày dù biết chuyện này bất khả thi.
- Ngon quá (Lưu Nguyệt)
- Đúng vậy, rất ngon. Hay ăn thử bánh nhé (Bạch Lương)
- Đương nhiên rồi, vậy mình không khách sáo đâu (Lưu Nguyệt)
- Mình cũng vậy (Bạch Lương)
Thế là Lưu Nguyệt không hề chú ý đến nét mặt của mình chỉ biết hiện tại như đang mơ vậy, có thể bỏ qua mọi chuyện tươi cười cùng với Bạch Lương nói chuyện. Cô nàng không còn giữa khoảng cách với Bạch Lương. Nhưng đáng tiếc nét mặt tươi cười không giữ được bao lâu thì Bạch Lương hỏi:
- Lưu Nguyệt, có phải bạn đã để ý một ai đó rồi phải không (Bạch Lương)
Nét mặt Lưu Nguyệt trở nên nghiêm túc
- Tại sao tự nhiên bạn lại hỏi chuyện này (Lưu Nguyệt)
- Mình thấy nếu bạn không để ý một ai đó chắc chắn bạn sẽ không lạnh lùng với một người khác giới (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt nghe câu nói của Bạch Lương đột nhiên bất động. Cô nàng không biết nên trả lời như thế nào nên đã thừa nhận:
- Nếu bạn nói đúng thì đã sao? Chuyện này vốn là cá nhân của mỗi người không phải chuyện liên quan đến bạn sao bạn lại hỏi vậy (Lưu Nguyệt)
Bạch Lương ngạc nhiên cô nàng Lưu Nguyệt:
- Không mình chỉ là tò mò chút (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt không hiểu tại sao Bạch Lương lại tò mò:
- Ồh thì ra là tò mò. Vậy bạn đoán được đó là ai không? (Lưu Nguyệt)
Anh chàng Bạch Lương trở nên lúng túng suy nghĩ những người gần gũi nhất hình như chỉ có Cẩm Hà với một số bạn trong lớp kế toán. Khả năng có thể cao nhất có lẽ chính là thằng bạn thân của anh chàng. Bạch Lương hơi lưỡng lự nhưng cũng trả lời:
- Theo mình thì Cẩm Hà là người có khả năng nhất vì thấy Lưu Nguyệt rất cởi mở với bạn ấy (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt im lặng không trả lời thêm suy nghĩ trong tâm:“ rõ là đồ ngốc, như vậy cũng không nhận ra, lúc trên xe mình ngủ mình đã biết chính bạn đã lấy vai cho mình tựa vao rồi lén lúc làm như không có chuyện gì xảy ra “. Không biết Bạch Lương cố ý không nhận ra hay thật sự ngốc đến nỗi nhận không ra nhỉ, nhưng nàng biết bản thân mình phải lòng chính là người đang ngồi đối diện với mình. Chính anh chàng đã khiến cô nàng vừa hy vọng lại rồi thất vọng. Lưu Nguyệt không phải không muốn nói mà vì không thể nói. Cô nàng vẫn sợ bị từ chối cho nên thà tự khiến bản thân không có hy vọng còn hơn là sau nay càng đau khổ thêm khi không được đáp trả. Một lúc sau, Lưu Nguyệt cười và trả lời:
- Cũng rất logic có thể suy nghĩ lại về anh trai mới được dù sao cũng chỉ là kết nghĩa có thể mình còn cơ hội. (Lưu Nguyệt)
Bạch Lương cứng đơ:
- Hả!!!(Bạch Lương)
Anh chàng bất ngờ suy nghĩ:“ không lẽ mình lại là người bắt cầu nối cho thằng đó sao”.
- Cám ơn bạn gợi ý cho mình, mình sẽ xem xét lại (Lưu Nguyệt)
Khi Lưu Nguyệt nhìn phản ứng của Bạch Lương hình như có một chút cảm xúc khá đặc biệt trong đó. Cô nàng đang ngẫm nghĩ:“ Sao tự nhiên anh chàng này Bạch Lương hỏi những câu khó hiểu nhỉ? Bình thường bản tính ra thẳng tính mà. Thôi giảm bớt chuyện suy nghĩ một chút ngoài ra còn nghĩ cách cho kế hoạch tối nay sẽ làm thế nào khi Quốc Thành bạn của Ly Ly cứ bám riết lấy mình”. Lưu Nguyệt chưa nghĩ ra cách nào để khiến cho Quốc Thành không đi theo mình nữa cứ tránh sọ dừa lại gặp sọ dừa. Trong lúc này Bạch Lương tâm trạng không ổn định và suy nghĩ lại những lời Cẩm Hà nói và nghĩ là rất có thể trong chuyến đi này thằng đó sẽ mở lời với Lưu Nguyệt. Càng nghĩ nhiều Bạch Lương càng mất bình tĩnh tuy giấu được nét mặt bối rối nhưng trong nội tâm không được yên ổn tí nào. Phút chốc sự yên tĩnh kéo dài đến 5h, Lưu Nguyệt đứng dậy và nói:
- Mình uống trà chiều xong rồi nếu không có vấn đề mình xuống trước nhé (Lưu Nguyệt)
Bạch Lương đột nhiên nắm tay Lưu Nguyệt:
- Khoan đã (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt ngạc nhiên
- Ủa? (Lưu Nguyệt)
- Lưu Nguyệt nếu có thể sau này hai đứa mình có thể cùng nhau ngồi uống trà được không? (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt mỉm cười nhẹ
- Được chứ, mình rất thích buổi trà chiều này khi rãnh cùng nhau uống nhé.(Lưu Nguyệt)
Bạch Lương phút chốc thoáng nhìn thấy cô nàng cười hơi chậm vài nhịp
- Có thật không (Bạch Lương)
Lưu Nguyệt hơi nhói tay
- Thật nhưng bạn hãy bỏ tay mình ra được chứ đau đấy (Lưu Nguyệt)
- Xin lỗi (Bạch Lương)
Khi nghe câu nói của nàng Lưu Nguyệt, anh chàng cứng đơ người không nghĩ rằng sẽ được cùng ngồi uống trà thêm lần nữa. Lưu Nguyệt khi nói xong liền chạy về phòng vì nét mặt cô nàng bây giờ rất vui không thể diễn tả được. Lưu Nguyệt vui được một lúc vẫn phải cố gắng kiềm nén lại không nên nói cho bất cứ ai biết được chuyện xảy ra chiều nay cứ lặng im đi đến ghế sopha ngồi. Còn Bạch Lương vẫn thơ thẩn lời của Lưu Nguyệt nói khi bất ngờ nhớ lại tình hình trước mắt là phải tách anh bạn của Ly Ly ra khỏi Lưu Nguyệt. Trong lúc đang vừa đi vừa suy nghĩ bất ngờ va phải một cô gái. Bạch Lương kịp thời đỡ được cô gái không chờ lời cảm ơn từ cô gái vội chạy về phòng. Khi về phòng mới thấy Cẩm Hà đang sửa soạn cho buổi tối, Bạch Lương nhìn chằm chằm anh chàng một lúc làm cho anh chàng chú ý
- Này có chuyện gì tự nhiên địa tui dữ vậy (Cẩm Hà)
Bạch Lương bất giác bình tĩnh lại
- À không tui đang suy nghĩ một chút chuyện (Bạch Lương)
- Tui thấy ông lạ lắm nghen (Cẩm Hà)
- Không làm gì có chuyện, ông tắm xong rồi thì tới tui (Bạch Lương)
Bạch Lương nhanh chóng chạy vào phòng tắm không muốn Cẩm Hà nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của mình. Còn Cẩm Hà cảm thấy lạ:“ từ lúc 4h thức dậy chẳng thấy hẳn ở đâu, cũng có thể ra ngoài được cô em nào đó mời uống nước nhưng nếu uống nước về đáng lý nét mặt phải hòa hứng chứ sao tự nhiên nhìn mình đăm chiêu thế nhỉ? “. Anh chàng Cẩm Hà cũng không muốn nghĩ quá nhiều định ra ngoài đổi không khí và ra khỏi phòng. Khi đi ở hành lang Cẩm Hà dừng lại tại phòng của nhóm nữ đứng một lúc định gõ cửa thì cánh cửa mở ra. Anh chàng nhìn thấy Lưu Nguyệt đang đúng trước cửa liền rủ cô nàng cùng nhau đi dạo một lát. Trong lúc đang dạo, Cẩm Hà chú ý đến Lưu Nguyệt nhìn thấy em gái có gì đó không ổn:
- Hình như em gái có chuyện không vui à (Cẩm Hà)
- Anh trai có vẻ nhìn thấu được em nhỉ (Lưu Nguyệt)
- Chỉ cần chú ý một chút là biết em sẽ có chuyện (Cẩm Hà)
- Anh trai giỏi thật nếu như người đó cũng như anh trai thì tốt quá (Lưu Nguyệt)
- Em gái muốn nói đến hắn ta à (Cẩm Hà)
Cô nàng tức giận
- Vâng người đó là đồ ngốc (Lưu Nguyệt)
- Ngốc? (Cẩm Hà)
- Em đã làm mọi cách khiến người đó tránh xa em ra cứ tỏ ra không biết gì (Lưu Nguyệt)
- Nếu thế đáng lẽ em phải cảm thấy vui mới đúng chứ (Cẩm Hà)
- Đối với bất kỳ cô gái nào người đó cũng đối xử như vậy làm sao em vui được. Có thể người đó chỉ coi em là một thứ không có thì được phải lấy cho được nếu đã có rồi thì chán vứt bỏ. Em không muốn trở thành món đồ chơi (Lưu Nguyệt)
- Em gái có phải em suy nghĩ quá nhiều không (Cẩm Hà)
- Hừ, trong mắt em chỉ nhìn thấy điều đó. Chưa kể còn... (Lưu Nguyệt)
- Hả? còn chuyện gì (Cẩm Hà)
- Còn hỏi em hình như đã để ý anh nên không thích mở lòng mới người con trai khác (Lưu Nguyệt)
Nghe câu nói của Lưu Nguyệt, anh chàng Cẩm Hà ngạc nhiên vì sự nghi ngờ của Bạch Lương. Cẩm Hà nghiêm túc nói:
- Hắn ta nghĩ được em để ý ai không? (Cẩm Hà)
- Bạch Lương nói là em đang để ý anh (Lưu Nguyệt)
Bất chợt Cẩm Hà quay người lại nhìn thẳng vào mắt của Lưu Nguyệt
- Bạch Lương nói không hẳn là sai đâu (Cẩm Hà)
Cô nàng ngạc nhiên nhìn anh trai
- Hả? (Lưu Nguyệt)
- Nếu anh nói anh thật lòng muốn hai chúng ta tìm hiểu nhau thì em đồng ý chứ (Cẩm Hà)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...