Vào cuối năm, công ty có hơn một nửa là người ở khắp các nơi, vì vậy kỳ nghỉ tết âm lịch bắt đầu từ 27 đến mùng 7 tết. Trước kỳ nghỉ, mọi người đều quan tâm bàn tán xôn xao về giải thưởng cuối năm. Trong 3 năm qua, công ty trên dưới đồng tâm hiệp lực làm việc để có lợi nhuận trong 6 tháng cuối năm nay. Ông chủ nói ngoài tiền thưởng cuối năm như thông lệ, còn có các giải thưởng đặc biệt cho những người có đóng góp xuất sắc.
Các giải thưởng: Đề xuất tốt nhất thưởng 1 vạn tệ. Toàn thể công nhân đều có thể tham gia, đem ý kiến đóng góp của mình gửi đến hộp thư Tần tổng, công ty sẽ chọn ra ý kiến đề xuẩ tốt nhất.
Giải thưởng còn có nhân viên tốt nhất, mức thưởng là 50.000 tệ. Người tham gia cũng là toàn thể nhân viên, bỏ phiếu kín, bầu cho chính mình vẫn được. Vì là “nhất” nên chỉ có một người duy nhất và có số phiếu bầu cao nhất.
Cuối cùng là giải thưởng cho quản lý cấp trung.
Chu Kiều muốn đem việc phát tiền thưởng cho Tần Vũ Tùng phụ trách, anh không đồng ý “Em vẫn là người thích hợp hơn, chủ tịch nên làm người tốt”. Anh “lấy khuôn mặt trắng trẻo mà dựa hơi phụ nữ” chỉ cần ở bên cạnh xách giỏ cho cô là được. Anh bị người ta nói ra nói vào như thế từ lâu, anh cũng chẳng thèm để ý. Ai mà không bị nói sau lưng, Chu Kiều còn thảm hơn anh, bị đồn là cọp mẹ, là hồ ly tinh, tùy lúc này hay lúc khác mà thay đổi. Còn có tin Chu Kiều đã kết hôn 3 lần, mỗi lần đều lấy một mớ tài sản của chồng cũ, cuối cùng mệt mỏi thì lại tạo cơ hội cho tên rẻ tiền họ Tần anh đây.
Ai cũng thích những câu chuyện tình ái ly kỳ ha.
Ngày cuối cùng đó cũng tới, sáng sớm Tần Vũ Tùng lấy bộ đồ vest cũ ra, không rộng không chật, vẫn rất vừa vặn với anh. Anh sấy tóc, hưởng thụ ánh mắt thích thú của Chu Kiều, ai nói vợ chồng lâu năm không còn cảm giác, lâu lâu thay đổi hình tượng lại có cảm giác mới mẻ.
Bảo bối của họ được 21 tháng, Tần Nhất Châu, nhìn thấy ba không giống ngày thường, nhất định đòi ngồi trên người anh ăn sáng. Tần Vũ Tùng uống café, cô nhóc ăn bánh mì, anh không thể không cảm khái, phụ nữ đúng là thích vẻ bề ngoài, con gái nhỏ như vậy đã hiểu được vẻ đẹp của đồ công sở.
Tần Vũ Tùng hơi ngại ngùng, giả bộ không chú ý ánh mắt của vợ.
Vài phút sau, Tiểu Tần buông chén ngũ cốc xuống “con no rồi” xong rồi bỏ chạy. Tần Vũ Tùng nhìn theo cô nhóc lên cầu thang, thấy con vững vàng lên đến trên mới thu hồi tầm mắt, sau đó mới nhìn đến ánh mắt trìu mến của vợ.
Cô nói “Đi thay quần áo rồi đi”
Lúc này anh mới phát hiện cổ áo anh dính ngũ cốc “Tần…”
Tần tổng vẫn mặc áo len và áo khoác như ngày thường xuất hiện ở công ty, làm người quan trọng nhất là nội hàm.
Buổi chiều phát tiền thưởng cho quản lý cấp trung, Tần Vũ Tùng từ xưởng trở về, bị bàn làm việc Chu Kiều làm giật mình. Bên chân cô có 8 túi dệt đủ màu xanh, đỏ, trắng, có cái cao cái thấp.
“Cái gì vậy?”
Chu Kiều cầm 1 túi lên, mở ra cho anh xem, bên trong là một đống tiền. Loại kích thích thị giác này không nhỏ, ngay cả Tần Vũ Tùng cũng bị sốc “Tất cả đều là tiền mặt?”. Tiền thưởng nhiều nhất là Cát Tiểu Vĩnh, hôm nay anh ta có lẽ phải vác cả bao tải tiền về sao?
“Đúng vậy”
Dù sao…không ai ngại xách túi màu xanh đỏ tím vàng, ai được gọi vào cũng đều xách túi rời đi, vất vả một năm nên xứng đáng nhận phần thưởng.
Chu Kiều đã làm người tốt xong, tới phiên Tần Vũ Tùng làm người xấu, có thưởng có phạt, hôm nay công ty cũng chấm dứt hợp đồng với những quản lý không phù hợp. May mắn là chỉ có 1 người, Tần Vũ Tùng lấy khăn lông dì lao công đưa tới lau người, càng may là lúc anh đi phân xưởng đã thay áo khoác lông bằng quần áo bảo hộ, nếu không nguyên ly nước hắt tới anh vậy làm ướt hết quần áo rồi.
Nhìn Tần tiên sinh chật vật, Chu Kiều trầm tư suy nghĩ, không biết đây là việc tốt hay xấu, người đàn ông này càng ngày quần áo càng thoải mái đơn giản, càng ngày càng khác xa vẻ đẹp thời thượng hồi xưa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...