Ngoài cửa phủ, ba chiếc xe ngựa đang chờ, một chiếc là xe ngựa xa hoa của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, một chiếc là xe ngựa của Hoa gia, còn có một chiếc là xe ngựa của tiểu nha hoàn.
Vân Thị cùng Hoa Như Yên đang chờ ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi ra, khóe môi Hoa Như Yên cong lên ý cười đắc ý vừa lòng, trong mắt thả ra tia sáng hung ác cực rõ, Hoa Kinh Vũ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, nhất định phải khiến ngươi chết không chỗ dung thân.
Hoa Kinh Vũ vừa nhìn Hoa Như Yên, đôi mắt hiện lên tia lãnh ý, nếu Hoa Như Yên liên tiếp thiết kế bẫy đối phó nàng, nàng cũng sẽ không cho nữ nhân này sống yên ổn, Hoa Kinh Vũ một bên nghĩ một bên trong lòng có tính toán, các ngươi đã tính kế ta hai lần, chẳng bằng ta tặng lại các ngươi một ván.
Hoa Kinh Vũ ý niệm vừa rơi xuống, nhìn về phía Hoa Như Yên, trên mặt liền có một chút ý cười: “Nhị muội muội, không bằng chúng ta ngồi chung một xe ngựa, trên đường trò chuyện.”
Vẻ mặt Hoa Như Yên hoài nghi, nữ nhân này có lòng tốt như vậy sao? Ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy đồng dạng vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, nữ nhân này muốn làm cái gì?
Hoa Kinh Vũ không để ý tới vẻ mặt của hai người, đưa tay kéo Hoa Như Yên hướng xe ngựa của phủ Thái tử đi đến, phía sau mọi người thấy vậy liền mờ mịt.
Một hàng ba người ngồi trong xe ngựa của phủ Thái tử, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên xe ngựa cuối cùng rồi đi.
Trong xe ngựa, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đen tràn đầy trong suốt, nhìn Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, mắt thấy hai người đang sợ hãi, luôn cảm thấy nữ nhân này biết hết sự tình mà bọn họ sắp làm, cả người không được tự nhiên, hai người nhịn không được mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Điện hạ cùng Nhị muội muội quả là trai tài gái sắc, trời đất tạo một đôi a,” nàng nói xong thở dài một hơi, khuôn mặt bi thương nhìn về một bên xe ngựa, không hề nhìn hai người kia.
Hai người bị nàng làm cho khẩn trương không hiểu gì, không biết nói cái gì cho phải.
Khóe môi Hoa Kinh Vũ cười một cái, đầu ngón tay dưới ống tay áo khẽ động, một luồng hương thơm nhẹ khi có khi không di động trong không khí, mùi hương này cùng với huân hương trên quần áo đặc biệt giống nhau, rất khó phát hiện.
Hoa Kinh Vũ đột nhiên nhíu mày lại, làm như rất khó chịu, Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên hai người không khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta có chút khó chịu, muốn ngủ một chút.”
Hoa Như Yên nhìn tháp dài trong xe ngựa, căn bản không thể cho người nằm xuống nghỉ ngơi, nếu nàng nằm xuống nghỉ ngơi, thái tử cùng ả phải ngồi ở đâu a?
“Điện hạ, cái này phải làm sao?”
Sắc mặt Hoa Như Yên có chút khó coi, nữ nhân này thật phiền phức, chẳng lẽ nửa đường đưa nàng trở về hay sao, không được, bọn họ kiên quyết không thể để nàng trở về.
“Nếu không, để cho nàng cùng Hoa phu nhân ngồi một xe, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”
Thái tử đề nghị, không thể để cho hắn cùng Hoa phu nhân Vân Thị ngồi cùng xe được, Hoa Như Yên vừa nghe lời Nam Cung Nguyên Huy nói, lập tức cao hứng lên: “Đúng vậy, điện hạ.”
Con ngươi của Hoa Kinh Vũ chợt lóe ra mũi nhọn, thuận theo mà đồng ý: “Được rồi.”
Hoa Như Yên thấy nàng đồng ý, phân phó thị vệ bên ngoài dừng xe ngựa lại, sau đó cho nha hoàn dìu Hoa Kinh Vũ đang suy yếu vào trong xe ngựa của Vân Thị, để cho Hoa Kinh Vũ nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, vốn Hoa Kinh Vũ đề nghị nàng trở về nghỉ ngơi, bất quá Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm sao để nàng trở về a, kiên trì để cho nàng ở trong xe ngựa nằm chốc lát.
Minh vương phủ ở Nam Thành, có chút xa xôi, vị trí của vương phủ dễ dàng nhìn ra địa vị tượng trưng, theo điểm này mà nói vương phủ ở Yến Vân quốc đã muốn suy tàn. Bất quá nghe nói trong Minh vương phủ có một nhân vật rất thông minh, Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, Minh Bích Thạnh được các tiểu thư trong kinh thành gọi là Thanh Phong công tử, chẳng những túc trí đa mưu, hơn nữa lớn lên như quỳnh hoa ngọc thụ, là một người phong lưu phóng khoáng.
Nghe nói chẳng những là các tiểu thư thích hắn, mà cả Như Họa công chúa và Như Tuyết công chúa cũng thích hắn, Như Họa công chúa là nữ nhi của Đức phi nương nương, Như Tuyết công chúa là nữ nhi của Hoàng hậu, hai nữ nhân này đấu đá nhau, đều muốn gả cho Minh Bích Thạnh, bất quá Minh Bích Thạnh đối với hai người đều tốt, đến tột cùng hắn thích Như Họa công chúa nhiều hơn hay Như Tuyết công chúa nhiều hơn, không ai biết được.
Hôm nay Minh vương phủ rất là náo nhiệt, trước cửa phủ ngừng không ít xe ngựa, đều là các phu nhân cùng tiểu thư trong triều, nghe nói hôm nay chẳng những Minh vương phủ mở tiệc chiêu đãi nữ quyến. Tiểu vương gia Minh Bích Thạnh cũng mở tiệc chiêu đãi không ít thanh niên tài tuấn vào phủ du ngoạn.
Xe ngựa của phủ Thái tử cùng xe ngựa của Hoa gia dừng lại, liền hấp dẫn không ít lực chú ý của mọi người, trên xe ngựa phía sau cùng của Hoa gia, tiểu nha hoàn nhanh chóng xuống xe ngựa, hầu hạ Vân Thị cùng Hoa Kinh Vũ xuống xe ngựa, chính là xe ngựa phía trước của phủ Thái tử, thế nhưng một chút động tĩnh đều không có.
Đồng thời thỉnh thoảng trong xe ngựa truyền ra một ít tiếng thở gấp, thị vệ đánh xe bên ngoài không khỏi sắc mặt khẽ biến thành ám, trầm giọng cung kính nói: “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”
Trong xe ngựa không ai để ý tới, người xung quanh không khỏi chỉ trỏ, thị vệ phủ Thái tử vẻ mặt không được tự nhiên, lại trầm giọng mở miệng: “Điện hạ, tới Minh vương phủ rồi.”
Đáng tiếc như trước không có người để ý tới, cái này càng làm cho nhiều người chú ý đến tình huống bên này, không ít người vẻ mặt kỳ quái tiêu sái tiến lại gần, đều nghị luận, sao lại thế này a, chẳng lẽ là Thái tử điện hạ không có tới sao? Đúng vậy, đây là có chuyện gì?
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười, vẻ mặt hòa thuận tiêu sái tiến lại, phân phó thị vệ phủ Thái tử: “Điện hạ cùng Nhị muội muội ta có thể là đang ngủ, ngươi hãy vén màn xe lên gọi bọn họ một tiếng, tới Minh vương phủ rồi, yến hội sẽ lập tức bắt đầu.”
“Hoa tiểu thư, cái này?” Thị vệ có chút chần chờ, bên trong xe ngựa có chút động tĩnh, điện hạ không giống như là đang ngủ, giống như là? Giống như là đang làm chuyện kích tình, ở đây nhiều người như vậy, bọn họ như thế nào có thể vén màn xe lên đây.
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn thị vệ liếc mắt một cái, sau đó đi đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, đưa tay vén màn xe lên, sau đó cả người bất động, ngay cả màn xe cũng quên buông xuống, lần này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng tình huống trong xe ngựa.
Thái tử điện hạ cùng Hoa nhị tiểu thư quần áo không chỉnh tề ở trong xe ngựa trình diễn một màn kích tình, hai người hôn môi lẫn nhau, điên cuồng quấn quít lấy nhau, nhất là Hoa Nhị tiểu thư thế nhưng xoay người ngồi ở trên người Thái tử điện hạ, đang dùng sức để cởi quần áo của Thái tử điện hạ.
Lập tức bốn phía vang lên tiếng nghị luận, cái gì đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì, cái gì hạ lưu vô sỉ không biết xấu hổ, cái gì cũng đều có nói.
Hoa Như Yên lập tức trở thành một nữ tử bại hoại đạo đức trong miệng của mọi người, nói xong lời cuối cùng, bọn họ còn nói nàng ta giống như kĩ nữ thanh lâu tầm thường.
Hoa Kinh Vũ lập tức buông màn xe xuống, thân mình phối hợp rút lui hai bước, không ít người đồng tình với nàng, vẻ mặt thương hại nhìn vị Thái tử phi tương lai này, không nghĩ tới Thái tử thế nhưng ở trước mặt của nàng lại cùng Nhị muội muội làm ra chuyện như vậy, nữ nhân này thực sự làm cho người ta rất đồng tình.
“Hoa đại tiểu thư, đừng khổ sở.”
“Đúng vậy, đừng quá thương tâm, nam nhân mà chính là hoa tâm một chút.”
Cách đó không xa có mấy người phu nhân đi tới khuyên Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt khổ sở gật đầu, ra vẻ mạnh mẽ, trong mắt người bên ngoài thấy nàng ra vẻ mạnh mẽ để một mình chịu đau khổ.
Lại không biết trong lòng nữ nhân này đang hừ lạnh, Nam Cung Nguyên Huy Hoa Như Yên các ngươi không phải muốn đưa ta một đại lễ sao, hiện tại ta trả cho ngươi một phần lễ.
Hoa Như Yên à, không biết sau chuyện vô sỉ hạ lưu, thương phong bại đức này, ngươi còn làm sao giả trang thành bộ dáng Bạch Liên Hoa nữa.
Vân Thị sắc mặt khó coi đến cực điểm, thân mình nhịn không được phát run, bốn phía mọi người thấy bộ dáng nữ nhi của bà hoàn toàn như một kĩ nữ thanh lâu, làm bà run rẩy không thôi, đồng thời thật sâu hiểu được, nữ nhi nếu muốn gả cho Thái tử làm chánh phi là tuyệt không có khả năng. Vân Thị rất nhanh phản ứng trở lại, đi đến trước xe ngựa của phủ Thái tử, phân phó thị vệ của phủ Thái tử: “Lập tức đem xe ngựa nhanh chóng quay về phủ Thái tử.”
“Dạ,” thị vệ cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa, đánh xe ngựa rời đi, Vân Thị cũng không còn mặt mũi ở lại, dẫn nha hoàn rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hoa Kinh Vũ ở lại một mình, nàng nhìn trái phải một chút, mắt không khỏi trợn trắng, một đám người này đều đi rồi, nàng về như thế nào a?
Người bên cạnh còn cố tình vậy quanh lại đây, không ít người khuyên nàng, Hoa Kinh Vũ đều gật đầu cười đáp lại, tỏ vẻ bản thân mình rất rộng lượng, sẽ không tức giận với Thái tử.
Trừ bỏ an ủi Hoa Kinh Vũ, Hoa Như Yên từ vị trí cao cao tại thượng bị tuột dốc thê thảm, các phu nhân này trong kinh, đều có thân phận tôn quý, bình thường ghét nhất là những nữ nhân giống hồ ly tinh, hiện tại Hoa Như Yên liền mang danh hồ ly tinh, bị mọi người ghét bỏ, nói đến nàng, mỗi người đều căm thù đến tận xương tủy.
Mọi người vây quanh Hoa Kinh Vũ một đường đi vào phía sau viện của Minh vương phủ. Phía sau viện của Minh vương phủ có một bích hồ, trong hồ nở đầy hoa sen, làm sáng lên màu xanh của nước, màu xanh của nước pha lẫn với màu hồng hồng của hoa sen, thật sự là một bức tranh xinh đẹp, một màu xanh kiêu ngạo, mọi người cùng nhau tụm ba tụm năm, thỉnh thoảng nói chuyện, trong đó nói chuyện náo nhiệt nhất là hai nơi, đúng là hai vị công chúa, Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, không ít người ngồi bên cạnh các nàng là các vị tiểu thư, ca ngợi công chúa hoàng thất.
Hai người Nam Cung Như Họa cùng Nam Cung Như Tuyết, một người bộ dáng e lệ kiều diễm, một người bộ dáng quyến rũ động lòng người, hai người đều không phải là mỹ nhân bại hoại tầm thường.
Hai người này nhìn thật thân thiết, nhưng thật ra là đối chọi gay gắt, hai người đều thích Minh Bích Thạnh của Minh vương phủ, vì Minh Bích Thạnh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất quá Minh Bích Thạnh cũng không tỏ vẻ là thích ai hơn, cùng hai người các nàng như gần như xa, như thế càng làm cho hai nữ nhân thần hồn điên đảo. Chỉ cần có một cơ hội, là hai người liền đi tới Minh vương phủ.
Lúc này đang có người đem sự tình Hoa Như Yên dụ dỗ Thái tử kể lại cho hai vị công chúa nghe, không ít người ở vườn sau không thấy được một màn kia, nghe được Hoa Như Yên làm những chuyện như vậy, sắc mặt không khỏi cùng nhau thay đổi, sau đó cùng nhau trào phúng Hoa Như Yên.
“Không nghĩ tới Hoa nhị tiểu thư đê tiện như vậy, thế nhưng làm ra chuyện câu dẫn Thái tử như thế này.”
“Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương không phải hứa đem nàng gả cho Thái tử làm trắc phi sao? Mới có mấy ngày mà đã chờ không kịp, loại nữ nhân này nếu vào phủ Thái tử, chỉ sợ cũng là kẻ gây tai họa.”
Mọi người đang nói đến cao hứng, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ đi đến, không ít người trong lòng đều đồng tình với nữ nhân này, còn chưa gả vào phủ Thái tử, liền xảy ra chuyện như vậy, nữ nhân này thật là tội nghiệp a.
Hoa Kinh Vũ làm bộ như không thấy, đi đến một bên ngồi xuống, kỳ thật không phải nàng nói, nàng không nghĩ tham gia cái gì yến hội, sở dĩ hôm nay nàng đến Minh vương phủ, chẳng qua là vì giáo huấn Thái tử cùng Hoa Như Yên, lúc trước thấy bọn họ rời đi rồi, nàng cũng muốn rời đi, nhưng bị mấy phu nhân kéo đi vào.
Mọi người bốn phía tuy rằng đồng tình Hoa Kinh Vũ, nhưng cũng không có đi tới, chỉ nói chuyện với nhau, Hoa Kinh Vũ cũng mặc kệ những người này, đột nhiên bên người vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh lã lướt động lòng người đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi nở nụ cười, quanh thân tỏa ra một loại khí quý phái, nữ tử này đúng là Đại tiểu thư của Giang gia Giang Nguyệt Nhã.
“Hoa tiểu thư, ta có thể ngồi xuống không?”
Đôi mắt Hoa Kinh Vũ có chút đăm chiêu, gật gật đầu, hai tay đưa ra tao nhã mời người đối diện Đại tiểu thư Giang gia, vị Giang Đại tiểu thư này quả nhiên là người đẹp dáng người cũng đẹp, ngay cả động tác cũng lộ ra vẻ tôn quý.
Hai người tuy ngồi ngay ngắn ở bàn tròn, nhưng cũng không ai nói gì. Giang Nguyệt Nhã híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, cẩn thận quan sát, nữ nhân này trên người có cái gì hấp dẫn, bằng không Lăng Thiên vì cái gì chú ý nàng.
Bọn họ quan sát động tĩnh của Nam Cung Lăng Tiên cho tới nay, Nam Cung Lăng Thiên đối với người khác không có gì quá đặc biệt, cũng không nhiều lời cùng một nữ nhân, nhưng gần đây nàng điều tra được một tin tức, Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng cùng vị Hoa gia đại tiểu thư này có chút liên quan, cho nên Giang Nguyệt Nhã mới nghi ngờ, muốn nhìn một chút xem trên người nữ nhân này có cái gì hấp dẫn, bất quá sau khi đánh giá cẩn thận một phen, trong lòng Giang Nguyệt Nhã có chút thất vọng, nàng thật sự là nhìn không ra.
Là mắt nàng vụng về, hay là Nam Cung Lăng Thiên không giống với người khác, Giang Nguyệt Nhã ngây ngốc cầm chén trà, Hoa Kinh Vũ cũng cầm chén trà uống, để Tiểu Bạch ngồi trên đùi.
Nàng đã quan sát Giang Nguyệt Nhã, nữ nhân này là người thắng trong tranh đấu võ khôi năm trước, nếu nàng nghĩ muốn đứng đầu năm nay, chẳng những phải đánh bại các tuyển thủ bên dưới, cuối cùng còn phải đánh bại nữ nhân này mới chiến thắng được, theo tin tức nàng biết được, nữ nhân này có võ công cực kì lợi hại, một năm trước nàng có nội lực cấp sáu, còn có bí kíp võ công rất lợi hại, đã qua một năm, chỉ sợ nữ nhân này lợi hại hơn, nghĩ tới thân thủ Giang Nguyệt Nhã, lại nghĩ tới bản thân mình, Hoa Kinh Vũ không khỏi có chút nóng vội, xem ra nàng phải cố gắng.
Hôm nay nếu không phải Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên nhất quyết kéo nàng tới đây, nàng đã đi tới thư viện, tuy rằng lúc trước tính kế Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nhưng đến tột cùng hai người kia bày ra cái bẫy gì để chờ nàng, nàng ngược lại rất hiếu kì a.
Hai người đều trầm mặc không tiếng động, Giang Nguyệt Nhã rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Hoa tiểu thư, tất cả mọi người đều đi dạo chơi rồi, không bằng chúng ta cũng đi dạo chơi đi.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Tốt,” nàng ôm Tiểu Bạch đứng dậy, lập tức Giang Nguyệt Nhã liền nhìn đến Tiểu Bạch trong tay nàng, rất có hứng thú nói: “Nhìn tên gia hỏa này ta liền nghĩ đến Vân văn báo xui xẻo đợt trước, sao lại mạc danh kỳ diệu bại bởi tên gia hỏa này chứ?”
“Có lẽ là vận khí của nó tốt.”
Hoa Kinh Vũ cười nói, hai người đứng dậy từ bích hồ đi ra ngoài, lúc này bên bích hồ không ít người đi dạo.
Minh Vương phi ở phía trước tiếp đón, tiếng cười khanh khách không ngừng, cực kì náo nhiệt. Giang Nguyệt Nhã cùng Hoa Kinh Vũ hai người đi ở phía sau cùng, hai người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ, thanh âm Giang Nguyệt Nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước vang lên: “Hoa tiểu thư, ngươi có quen biết Bắc U vương không?”
“Bắc U vương?” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Nhã, bất quá lúc này nữ nhân này cũng không có nhìn nàng, mà là nhìn vào trong hồ nước, bất quá biến hóa khéo léo kia không thoát khỏi mắt của Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này rõ ràng có ý với Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, bất quá nàng nhớ rõ Nam Cung Lăng Thiên là một tên đoạn tụ a, thật sự là đáng tiếc cho một đóa hoa như vậy.
Hoa Kinh Vũ tiếc hận một tiếng, ôn nhu mở miệng nói: “Gặp qua hai ba lần.”
Về chuyện nàng cùng Nam Cung Lăng Thiên, nàng không muốn nhiều lời, tuy rằng nàng không thích Nam Cung Lăng Thiên, bất quá cũng không thể phủ nhận, chính mình vẫn thiếu hắn hai lần ân tình cứu mạng, nếu ngày sau có cơ duyên, nàng nhất định sẽ trả hắn ân tình này.
Hoa Kinh Vũ trong lòng suy nghĩ, Giang Nguyệt Nhã thản nhiên nha một tiếng, không thèm nói nữa.
Hai người đi một đoạn đường, đột nhiên phía sau có người đuổi theo lại đây, đúng là tiểu nha hoàn của Minh vương phủ: “Giang tiểu thư, có người tìm người.”
“Tìm ta sao?” Giang Nguyệt Nhã có chút kinh ngạc, cùng Hoa Kinh Vũ nói một tiếng, xoay người đi theo tiểu nha hoàn rời đi. Cuối cùng bên hồ chỉ còn lại các nàng một chó hai người, Nhan Băng sắc mặt không tốt lắm, nghĩ đến chuyện lúc trước Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên, nàng cực kì tức giận: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự rất tức giận, Thái tử thế nhưng cùng Nhị tiểu thư ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy, rõ ràng làm sao tiểu thư chịu được.”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Chuyện này vốn dĩ là nàng thiết kế, hai người kia trăm phương ngàn kế tính kế nàng, sao nàng lại không đáp lễ lại bọn họ, tin tưởng ngày mai lâm triều tất nhiên có người tấu lên với Hoàng thượng, về phần Hoa Như Yên, về sau ả chính là dâm phụ cực kì hèn hạ, còn như thế nào giả bộ trong sáng a.
Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ không tức giận, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn xung quanh bốn phía một chút, sau đó cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư, vì sao ta cảm giác xung quanh đây có chút kì lạ đi?”
“Kì lạ là được rồi, hôm nay Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên muốn mời ta tới đây, tất nhiên là thiết kế sẵn một cái bẫy chờ ta, ta thật muốn xem bọn họ lập ra cái bẫy gì,” Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng một đường đi đến.
Hai người đi về phía trước, đột ngột bên tai vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, uyển chuyển, trước mắt cũng tràn ngập sương mù màu trắng.
Hoa Kinh Vũ cảm giác có cái gì đó chỉ dẫn nàng, khắp nơi trắng xóa tựa như chỉ còn lại có một mình nàng, ôm Tiểu Bạch một mình đi về phía trước, đi một đoạn đường theo bản năng. Đi ra khỏi sương mù, trước mắt xuất hiện một rừng hoa đào xinh đẹp, màu hồng phấn của hoa đào bay tán loạn, thỉnh thoảng bay xuống đất, thật sự là một cảnh trí rất đẹp.
Ở sâu bên trong đào lâm, có một nam tử áo trắng đang đứng dựa vào cây đào, nhẹ nhàng thổi nhạc khúc êm tai.
Khuôn mặt hắn như bức tranh, như bạch ngọc, thần sắc kiều diễm ướt át, ánh mắt trong suốt sáng ngời, lông mi rất dài, khuôn mặt tuấn mĩ nhợt nhạt như bóng ma, khiến cho khuôn mặt đã xuất trần lại càng thêm anh tuấn, thật sự là dung nhan như hoa.
Đào lâm, âm nhạc, tuyệt thế mĩ nam, quả nhiên là hình ảnh khiến kẻ khác động tâm.
Tâm tình Hoa Kinh Vũ bình tĩnh, đồng thời trong đầu chợt lóe, âm nhạc này giống như là huyễn âm, có thể khống chế lòng người, kiếp trước nàng đã từng biết qua, ý niệm trong đầu giống nhau, trong ống tay áo xuất ra vài cây kim châm, đâm thẳng vào ngón tay của mình, đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, lập tức khiến cho nàng thanh tỉnh trở lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một người nam nhân tựa vào gốc cây liễu thổi sáo, lúc trước bị ảo giác thì thấy đó là một người nam nhân tuyệt mĩ, giờ phút này không bị ảo giác cũng không thấy hoàn mĩ, có vẻ cực kỳ nham hiểm.
Người này đại khái chính là Minh Bích Thạnh trong truyền thuyết của Minh vương phủ cơ trí trí tuệ, không nghĩ tới hắn thế nhưng cùng Nam Cung Nguyên Huy cùng Hoa Như Yên làm ra loại chuyện này với nàng, khóe môi Hoa Kinh Vũ u ám cười lạnh, gần đây nàng mới chế ra vài loại dược phòng thân, Minh Bích Thạnh, ngươi đã đến trêu chọc ta, như vậy liền so xem ai ác độc hơn.
Trong đầu Hoa Kinh Vũ vừa có ý niệm này, đầu ngón tay liền xuất hiện một ít độc dược, ngón tay bắn ra, thuốc bột theo gió bay thẳng tới hướng Minh Bích Thạnh, tay chân Hoa Kinh Vũ vừa động, thế nhưng bên tai vang lên một đạo âm thanh lạnh lùng: “Nha đầu đen, không nghĩ tới ngươi thế nhưng phá được Đại La Mê Huyễn Âm.”
Khuôn mặt Hoa Kinh Vũ trầm xuống, không nghĩ tới Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng lại núp ở một nơi bí mật gần đó, còn biết nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói bổn vương có nên nói cho Minh Bích Thạnh, hay là không nói?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, nghĩ đến lúc trước Nam Cung Lăng Thiên làm những chuyện như vậy, cũng không thấy hắn làm khó xử mình, tuy rằng muốn điều tra rõ ràng nàng đến tột cùng là ai, nhưng trước đó cũng không tra ra chân tướng, hắn cũng không làm thương tổn nàng.
“Hay là Vương gia cùng Minh tiểu vương gia có giao tình thâm hậu?” Hoa Kinh Vũ đem bốn chữ giao tình thâm hậu đặc biệt nhấn mạnh, sau đó híp mắt nhìn Minh Bích Thạnh cách đó không xa, rõ ràng chỉ là một người nhỏ bé, trong đầu không tự giác muốn bổ não Nam Cung Lăng Thiên, mà Minh tiểu vương gia chỉ còn là một hình ảnh, nghĩ vậy trên mặt liền vui vẻ hẳn lên.
Nàng đang suy nghĩ, chỗ tối có một hòn đá bay tới, bắn vào thân thể của nàng một cách chuẩn xác, bất quá cũng không có làm cho nàng bị thương, chỉ là có chút đau mà thôi, còn có một thanh âm nặng nề vang lên: “Trong đầu ngươi lại suy nghĩ cái gì vậy?”
Hoa Kinh Vũ ngẩn người, như vậy cũng biết sao? Thật sự là lợi hại a.
“Vương gia ngay cả trong đầu ta nghĩ gì cũng đều muốn biết sao?” Nàng cũng không tin, nam nhân này có thể biến thành thần thánh.
“Mặc dù bổn vương không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì, bất quá khẳng định điều đó không có gì tốt lành.” Thanh âm phát ra càng lạnh lùng khát máu, Hoa Kinh Vũ trở mình một chút xem thường, nghĩ muốn quay đầu tìm nam nhân này đang ẩn nấp ở đâu, không nghĩ trong đầu vừa mới nghĩ, thanh âm từ chỗ tối lại vang lên: “Đừng nhúc nhích, ngươi vừa động, Minh Bích Thạnh liền biết ngươi không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế.”
“Ngươi không phải muốn nói cho hắn biết sao, lại nhắc nhở ta làm cái gì?”
Hoa Kinh Vũ quả nhiên không nhúc nhích, Nam Cung Lăng Thiên ở chỗ tối đôi mắt u hàn, bạc môi khẽ nhếch, một lời nghẹn trong cổ họng hơn nữa ngày, sau đó bỏ lại một câu: “Không thú vị.”
Lắc mình liền đi, vốn hắn nghĩ người này khẳng định bị hại, đang nghĩ ngợi, có nên ra tay trợ giúp nàng một phen hay không, thế nhưng không nghĩ tới nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, nguyên nhân chính này, mới làm cho hắn càng nghi hoặc, Đại La Mê Huyễn Âm chính là âm công cực kì lợi hại, bình thường người có nội lực thấp, cũng bị cái này mê hoặc, cho dù nội lực cao, tâm trí không kiên định của bị cái này mê hoặc, nhưng Hoa Kinh Vũ một chút cũng không bị mê hoặc, nàng rất nhanh liền phản ứng lại, cái này thật sự không giống Hoa gia Đại tiểu thư a.
Bốn phía im lặng, Hoa Kinh Vũ biết Nam Cung Lăng Thiên đi rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu là người này nói cho Minh Bích Thạnh nàng không bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, như vậy nàng hạ độc, chỉ sợ không hại được Minh Bích Thạnh, không phải nàng uổng phí công phu, Hoa Kinh Vũ đang nghĩ ngợi. Đột nhiên phía sau có hàn khí sắc bén xé rách không khí bay tới, một đường gió cuốn mưa bay thẳng hướng nàng mà tới, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng trở mình, vỏ đao Ẩm Huyết màu cam bay tới.
Đương đương, sàn sạt.
Đao khí sắc bén va chạm vào nhau. Theo đó còn có một âm thanh khẽ vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tiện nhân này, thế nhưng ngươi dám can đảm tơ tưởng tới Bích Thạnh.”
Hoa Kinh Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt người đang tức giận mắng nàng là nữ nhi của Hoàng hậu Nam Cung Như Tuyết, phía sau Nam Cung Như Tuyết người lạnh lẽo nhìn chằm chằm thân thể của nàng, đúng là Nam Cung Như Họa.
Hai nữ nhân này luôn luôn đối chọi gay gắt, giờ phút này đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ vừa dùng sức thu lại vỏ của Ẩm Huyết đao, vừa lui ra phía sau hai bước, trầm giọng quát hỏi: “Lời ấy của công chúa là có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì?” Nam Cung Như Tuyết cười lạnh một tiếng, chỉ về phía cách đó không xa Minh Bích Thạnh đang chậm rãi thu hồi cây sáo: “Lúc nãy Bích Thạnh thổi tiêu, thế nhưng ngươi vẻ mặt si mê muốn tiến lên quấy nhiễu hắn, hắn là người Hoa Kinh Vũ ngươi có thể tơ tưởng sao, ngươi thân là Đông Cung Thái tử phi, thế nhưng chẳng biết kiểm điểm, thật sự là đáng giận đến cực điểm.”
Hoa Kinh Vũ nhìn về Minh Bích Thạnh chậm rãi đứng dậy cách đó không xa, lúc này đôi mắt Minh Bích Thạnh u ám, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đứng ở bên trong một bức tranh tươi đẹp, yêu khí tản ra khắp nơi.
Hoa Kinh Vũ thản nhiên cười, nghênh đón ánh mắt của Minh Bích Thạnh, nhẹ giọng nói: “Lời ấy của công chúa sai rồi, ta cũng không phải vẻ mặt si mê, ta đến đây chính là muốn nói cho Minh tiểu vương gia một việc.”
Minh Bích Thạnh thấy ánh mắt Hoa Kinh Vũ thanh tỉnh, rõ ràng không có bị Đại La Mê Huyễn Âm khống chế, hắn thế nhưng thất bại, chưa từng có chuyện hắn thất bại, thế nhưng thất bại, Minh Bích Thạnh cực kì kinh ngạc, áp chế lại ý nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì?”
“Ngươi thổi tiêu quá khó nghe, mời không cần thổi lại nữa, chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức hồ, còn bị quấy nhiễu, thật sự là tâm giống như trừng phạt,” tiếng nói nàng vừa dứt, bốn phía không ít người ngay ngẩn cả người, lúc trước mọi người nghĩ Hoa Kinh Vũ si mê Minh Bích Thạnh, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy.
Sắc mặt Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa càng khó nhìn, hai người nhịn không được đồng thời mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, lá gan của ngươi cũng thật to, thế nhưng dám can đảm nói Minh Bích Thạnh thổi tiêu khó nghe.?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được,” khóe môi Hoa Kinh Vũ nở ra một nụ cười lạnh châm chọc.
Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa trợn mắt, không biết nói cái gì cho phải, đúng lúc này, Minh Bích Thạnh đứng ở cách đó không xa, đột nhiên thần sắc thay đổi, ánh mắt đỏ đậm mê loạn, lúc trước còn là một hoa công tử ôn nhu, nháy mắt liền biến thành điên cuồng, chỉ thấy hắn nhanh chóng thoát quần áo của chính mình, một bên cởi còn một bên kêu to: “Các ngươi mau đến xem ta a, xem mông ta trắng như tuyết, đùi thon dài a.”
“Mau đến xem a, xem ta có tuấn không, có đẹp không?”
Trong nháy mắt áo bên ngoài cùng áo bên trong đều bị cởi ra, lộ ra toàn bộ thân thể, hạ thân chỉ còn duy nhất một tiết khố, chính là như vậy, người này còn điên cuồng cởi tiết khố.
Bên bờ hồ của Minh vương phủ, mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó phản ứng lại, liên tục thét chói tai, loạn thành một đoàn, các nha hoàn che chở tiểu thư phu nhân nhà mình, chung quanh tán loạn, hỗn loạn một mảnh.
Minh vương phi phản ứng lại, lập tức lệnh cho nha hoàn đi gọi thủ hạ của Minh Bích Thạnh, mạnh mẽ kiềm chế Minh Bích Thạnh, điểm huyệt ngủ của hắn, đem hắn mang đi, lúc này Minh Bích Thạnh, làm sao cái gì vẫn là hoa công tử a, một người say rượu, nhưng toàn bộ lại không có chuyện gì giống như là say rượu.
Không ít tiểu thư thấy được hình ảnh lúc trước, nôn ra không ngừng, tiểu thư khuê các khi nào thì lại thấy những loại hình ảnh như thế này.
Minh vương phi liên tục dẫn theo người đi bồi tội, chuyện như thế này, tất cả mọi người đều nghiêm mặt rời khỏi Minh vương phủ, không ít người còn thề, về sau Minh vương phủ có yến hội, các nàng không bao giờ tham gia nữa, còn có Minh Bích Thạnh căn bản không phải là cái gì hoa công tử, hắn chính là bệnh tâm thần.
Hoa Kinh Vũ ý cười trong suốt, khóe môi nở nụ cười, tâm tình cực kì tốt, đi theo phía sau người khác rời đi, những người khác thì tức giận phẫn hận, nàng thì tâm tình hoàn toàn tốt.
Thời điểm nàng đi tới viện ngoài của Minh vương phủ, sắc mặt liền không tốt, bởi vì các phu nhân cùng tiểu thư đã lên xe ngựa đi rồi, chỉ có nàng đứng một mình, xe ngựa của Hoa gia cùng xe ngựa của phủ Thái tử đều đã rời đi, Nhan Băng nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Chỉ thấy ở cửa lớn của Minh vương phủ, có người đi ra, đúng là hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình.
Hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình hung hăng tiến lại đây, nhìn Hoa Kinh Vũ: “Minh tiểu vương gia vì cái gì đột nhiên phát bệnh, có phải hay không ngươi động tay động chân?”
Trên mặt Hoa Kinh Vũ ánh mắt mãnh liệt, khóe môi cười lạnh: “Các ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta như thế nào nghe không hiểu?”
“Nhất định là ngươi động tay động chân, bằng không Minh tiểu vương gia đang tốt như thế lại làm ra cái chuyện không biết thể thống như thế.”
Lăng Hàn Mai kiên trì là Hoa Kinh Vũ động tay động chân, Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ tức giận, hai cái nữ nhân phá hoại này, thế nhưng dám can đảm khi dễ Tiểu Vũ Nhi, tên này muốn chết, nó giận dữ xoay thân mình lao nhanh thẳng tới hướng Lăng Hàn Mai, nhanh như sao băng, một móng vuốt liền hung hăng cào xuống, Lăng Hàn Mai kêu thảm thiết một tiếng, theo bản năng nâng tay chụp Tiểu Bạch, đáng tiếc thân mình Tiểu Bạch vừa động liền rất nhanh tránh thoát được, tấn công về phía Giang Nhược Tình ở phía sau Lăng Hàn Mai, cũng là dùng một móng vuốt cào như cũ, Giang Nhược Tình đau đớn hét ầm lên.
Tiểu Bạch nhảy trở lại vào trong lòng ngực của Hoa Kinh Vũ, Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình lấy tay che máu chảy trên mặt, chỉ vào Hoa Kinh Vũ điên cuồng kêu to: “Hoa Kinh Vũ, tiểu súc sinh trong tay ngươi thế nhưng đả thương chúng ta?”
“Mặt của ta a.” Giang Nhược Tình thét chói tai, đau đớn hơn nữa lo lắng, chuyện này xảy ra quá nhanh khiến cho bọn họ hồ đồ.
Chuyện xảy ra ở nơi này làm kinh động đến nhiều người nên họ lại đây nhìn xem, không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay thật đúng là xảy ra thật nhiều chuyện a, đầu tiên là thái tử cùng Nhị tiểu thư Hoa gia ở trong xe ngựa làm chuyện bại hoại đạo đức, sau đó là Minh tiểu vương gia phát điên trước mặt mọi người cởi hết quần áo, còn một đám này chính là làm sao nữa?
Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình: “Tiểu Bạch của nhà ta từ trước đến nay không cho phép có người khi dễ ta, nếu là các ngươi không ăn nói cho cẩn thận, ta không dám cam đoan nó có thể hay không cắn chết hai người các ngươi, đúng rồi, ta nói các ngươi biết, nó là động vật có độc, nếu nó cắn các ngươi một cái, tin tưởng không ai có thể giải được độc của nó một cách dễ dàng, hai người các ngươi, chỉ có chờ chết.”
Một câu cuối cùng tràn ngập huyết tinh cùng hàn khí, hai người Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình, tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại bị kinh sợ, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, hai hạ nhân nhanh chóng chạy vội tới, đem hai người, đưa về phủ trị liệu.
Hoa Kinh Vũ đang định dẫn Nhan Băng rời khỏi Minh vương phủ, không nghĩ tới ở của Minh vương phủ lại đi ra hai người, nhìn thấy thân ảnh của nàng liền kêu lên.
“Tiểu Vũ Nhi.”
Hoa Kinh Vũ quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hiếu Thân vương phủ Nam Cung Cẩn, bên người Nam Cung Cẩn còn có một công tử đi phía sau: “Tiểu Vũ Nhi, xe ngựa của ngươi đâu?”
Hắn vừa hỏi xong, dường như nhớ tới cái gì, cúi người nhìn Hoa Kinh Vũ: “Chuyện xảy ra lúc trước với Thái tử là thật hay là giả a?”
Xem ra Nam Cung Cẩn cũng nghe chuyện xảy ra với Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Như Yên, cho nên mới hỏi như vậy.
Hoa Kinh Vũ nâng mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là thật, ai dám đem chuyện của Thái tử điện hạ ra nói bậy a.”
“Tên này thật không biết xấu hổ là gì.” Nam Cung Cẩn trực tiếp mắng, một chút kiêng kị cũng không có, có thể thấy được ngày thường hắn cũng không để Nam Cung Nguyên Huy vào mắt, Nam Cung Cẩn mắng Nam Cung Nguyên Huy xong, nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi đừng thương tâm, nếu ngươi không muốn gả cho Thái tử, ta tiến cung tìm hoàng bá phụ, để cho hoàng bá phụ hạ chỉ, hủy hôn sự của các ngươi.”
Hoa Kinh Vũ suy nghĩ, nếu thật sự đơn giản như hắn nói, hôn sự này liền sẽ không kéo dài lâu như vậy, cho nên chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
“Quên đi, chuyện này ta đều có chủ trương, ngươi đừng để ý tới.”
Hoa Kinh Vũ đi theo phía sau Nam Cung Cẩn, leo lên xe ngựa Hiếu Thân vương phủ. Trên xe ngựa, Hoa Kinh Vũ tùy ý xiêu vẹo dựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa, chiếm một nửa vị trí, miễn cưỡng nhắm mắt dưỡng thần, tuyệt không dè dặt chút nào, Nam Cung Cẩn nhịn không được đẩy nàng một phen, giễu cợt nàng: “Ngươi ngược lại thật biết tiết kiệm sức lực, tuyệt không xem mình như người ngoài.”
“Chúng ta là bằng hữu, có tất yếu phải làm như vậy không?” Hoa Kinh Vũ trợn trắng mắt, sau đó còn thừa cơ đưa ra yêu cầu: “Đúng rồi, phân một chút trà ngon của ngươi cho ta đi, để cho ta nếm thử loại trà thượng hạng của Hiếu Thân vương phủ.”
Nam Cung Cẩn thực sự không biết phải nói gì, người bình thường nhìn thấy hắn trốn cũng không kịp, chỉ có nha đầu này, không thích xem mình như người ngoài, nhưng mà trời sinh cá tính của nàng đã như thế, để hắn cảm thấy rất hiếm có người như nàng, cho nên hắn thật lòng xem nàng như bằng hữu.
“Được, hai ngày trước ta vừa tìm được một bình Tuyết Sơn Ngân Hào, xem như tiện nghi cho ngươi.”
Nam Cung Cẩn linh hoạt từ trong một góc của xe ngựa lấy ra một ít Tuyết Sơn Ngân Hào, pha trà cho Hoa Kinh Vũ.
Tuyết Sơn Ngân Hào này quả đúng là trà ngon, vừa pha xong, trong xe ngựa liền tràn ngập một mùi hương thanh u nhã nhặn giống như mùi vị của Thiên Sơn Tuyết Liên, lượn lờ ở trong xe ngựa, thật lâu cũng không tiêu tan.
Hoa Kinh Vũ lập tức hưởng thụ nhắm mắt lại, sau đó đưa tay bưng ly trà Tuyết Sơn Ngân Hào uống một hớp lớn, Nam Cung Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, đau lòng kêu to lên: “Ngươi là trâu a, nào có ai thưởng thức trà ngon như ngươi chứ, căn bản là trâu uống nước mà. Đạp hư trà ngon của ta.”
“Lời này của ngươi không đúng rồi, cái gì gọi là trâu uống nước hả? Ai quy định khi thưởng thức trà phải giống như tiểu cô nương, nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ mà uống, ta nói cho ngươi biết a, ngươi cũng quá nhỏ mọn đi, không phải chỉ là một ly trà thôi sao?”
Nàng nói xong lại uống một hớp lớn, sau đó đưa tay ra ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm một ly nữa, khóe miệng Nam Cung Cẩn hung hăng co rút: “Ngươi cái nữ nhân phá của này, về sau ai cưới ngươi thế nào cũng nuôi không nổi, ngươi có biết một chén Tuyết Sơn Ngân Hào này phải mất bao nhiêu tiền hay không?”
“Không biết, ta chỉ biết là uống vào cũng không tệ, rất ngon.”
“Hừ, đương nhiên là ngon rồi, một chén trà này trị giá một trăm lượng bạc, có thể không ngon sao? Ta phải tốn hao rất nhiều ngân lượng mới mua được một bình đấy.”
“Một trăm lượng một ly…” Nhan Băng mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, má ơi, một chén trà thôi mà trị giá một trăm lượng, quả nhiên là chỉ có tài đại khí thô* Hiếu Thân vương phủ mới dám uống a, Hoa Kinh Vũ vừa nghe lời này, liền đưa mắt nhìn bình Tuyết Sơn Ngân Hào bên cạnh Nam Cung Cẩn, trong mắt lóe ra hào quang giống như sói đói.
*Ý là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Da đầu Nam Cung Cẩn lập tức run lên, nhanh chóng kêu to: “Ngươi đừng nghĩ, ta chỉ còn một bình cuối cùng, hơn nữa còn là rất khó tìm, nếu ngươi muốn có thể đi đòi Lăng Thiên, nếu hắn muốn thứ này, có thể tùy tiện tìm ra, ta thì không được.”
“Tại sao hắn thì được, còn ngươi thì không?”
“Bởi vì thứ này đến từ đất Bắc U của hắn, hắn khẳng định chiếm lợi nhiều hơn ta a.” Nam Cung Cẩn rất bất đắc dĩ, thật ra thì thứ này, là do hắn vất vả tốn nhiều ngân lượng mua được từ trong tay tên kia.
Hoa Kinh Vũ ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm một ly, Nam Cung Cẩn không có biện pháp, đành phải rót cho nàng thêm một chén, Hoa Kinh Vũ một bên uống trà một bên thản nhiên nói: “Ta cứ muốn của ngươi, đồ của hắn ta có nghĩ cũng không nghĩ tới.”
Nàng nói xong lại uống thêm một ngụm trà, Tuyết Sơn Ngân Hào quả thật đặc biệt, uống vào rất ngon, vừa uống vào lập tức có một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho thân thể người ta cảm thấy thư sướng. Khóe môi Hoa Kinh Vũ nhếch lên một cái, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn nói: “Không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu có lẽ nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngươi như vậy mà gọi là bằng hữu đấy sao? Không phải chỉ là muốn một ít là trà của ngươi thôi ư? Đến nỗi như vậy sao?”
“Đại tiểu thư của ta, ngoại trừ thứ này, ngươi muốn lá trà gì cũng đều cho ngươi, được không?”
“Ta chỉ thích thứ này, uống vào rất tốt, ta cũng không cần nhiều, một nửa được không?”
“Không được, một nửa kiên quyết không được.”
“Xem ra, bằng hữu này không thật nha, về sau không thể tùy tiện tin tưởng người khác…” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt đau lòng, tựa hồ Nam Cung Cẩn đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó, khóe môi Nam Cung Cẩn oán hận co rút, sau đó hung ác trừng mắt nhìn nha đầu này một cái, thanh âm oán hận nói: “Coi như ta sợ ngươi, cho ngươi một phần ba, nhiều hơn nữa thì không có đâu.”
“Được rồi, ta thật sự là không muốn mất đi người bằng hữu như ngươi, cho nên ta sẽ cố thu lấy một phần ba lá trà.” Hoa Kinh Vũ nhàn nhàn mở miệng, tròng mắt Nam Cung Cẩn thiếu chút thì rơi ra ngoài.
Thật sự là nữ thổ phỉ giết người không thấy máu a, Hoa Kinh Vũ mới không để ý tới u oán của hắn, trực tiếp phân phó: “Mau, đem một phần ba lá trà đưa cho ta.”
Nam Cung Cẩn đau lòng như bị ai cắt thịt, lắp bắp mở miệng: “Sớm biết như vậy, vừa rồi không mang theo ngươi cùng lên xe ngựa.”
“Trễ rồi.” Hoa Kinh Vũ cười nhưng trong không cười nói, trong xe ngựa Nhan Băng ngạc nhiên nhìn hết thảy những điều này, đừng nói Tiểu vương gia của Hiếu Thân Vương phủ đối với tiểu thư nhà mình thật đúng là đặc biệt tốt a, nhìn thấy thật sự không giống như bạn tốt bình thường.
Nam Cung Cẩn đổ ra hơn một nửa bình Tuyết Sơn Ngân Hào đưa cho Hoa Kinh Vũ, sau đó vẻ mặt đau lòng căm thù nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta là bằng hữu, về sau nếu ta có được thứ tốt, nhất định sẽ nhớ đến ngươi.”
“Ngươi đừng quên những gì ngươi đã nói hôm nay đấy.”
“Nhất định.” Hoa Kinh Vũ gật đầu, xe ngựa một đường quay lại Hoa phủ mà đi, đi được hai con phố, chạy đến một góc ngã tư đường yên lặng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại không chạy nữa, Nam Cung Cẩn kỳ quái mở miệng: “Sao không đi tiếp?”
Thị vệ của Hiếu Thân vương phủ bẩm báo: “Hồi bẩm vương gia, xe ngựa của Bắc U vương phủ cản đường của xe ngựa chúng ta.”
“Ách, Lăng Thiên tìm ta có việc sao?” Nam Cung Cẩn nhấc màn xe lên, bước ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy một thân tú dật của Mặc Trúc đi đến: “Mặc Trúc, vương gia các người tìm ta có việc gì sao?”
“Hồi bẩm Hiếu Thân vương gia, vương gia của thuộc hạ có việc cần gặp Đại tiểu thư Hoa gia.”
Vẻ mặt Nam Cung Cẩn kỳ quái, quay lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ hỏi: “Tiểu Vũ Nhi, Lăng Thiên tìm ngươi làm gì?”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, nhất thời không biết phải nói thế nào với Nam Cung Cẩn về những ân oán lúc trước của nàng với Nam Cung Lăng Thiên, bất quá hôm nay Nam Cung Lăng Thiên không có chọc giận nàng, ngược lại làm cho nàng cũng có chút hảo cảm, nghĩ vậy, nàng cười nhìn về phía Nam Cung Cẩn: “Nói vậy, Bắc U điện hạ hẳn là có việc mới tới tìm ta. Chắc cũng không phải đại sự gì?”
“Vậy ngươi đi đi, đừng lo lắng, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Nam Cung Cẩn phất tay, nhưng lời của hắn vừa rơi xuống. Bên ngoài Mặc Trúc mở miệng: “Tiểu vương gia mời trở về đi, vương gia của thuộc hạ sẽ đưa Hoa Đại tiểu thư trở về Hoa phủ.”
Nam Cung Cẩn nhíu mày, vẻ mặt bất khả tư nghị, khi nào thì Lăng Thiên có lòng tốt như vậy, thế nhưng còn nguyện ý đưa Tiểu Vũ Nhi trở về, nhưng mà hắn quả thật không có nghĩ đến những chuyện khác, chỉ có một suy nghĩ đơn giản rằng Nam Cung Lăng Thiên tìm Hoa Kinh Vũ là có việc gì đó, cho nên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi nói chuyện với Bắc U vương gia phải mềm mại một chút, đừng trêu chọc hắn, tính tình của hắn không được tốt đâu.”
Đôi mắt Hoa Kinh Vũ u ám, thầm nghĩ, đâu chỉ là không tốt a, nam nhân này đã ba lần bốn lượt uy hiếp nàng, còn muốn giết nàng đấy chứ, hắn nghi ngờ nàng là mật thám của nước khác hoặc là gian tế gì đó…, sở dĩ hắn đi lại gần gũi với nàng như thế, chẳng qua là vì hắn muốn điều tra rõ ràng đến tột cùng nàng là người nào mà thôi!
“Ừ, ta đã biết, ngươi trở về đi.”
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng xuống xe ngựa, hướng về phía Nam Cung Cẩn phất tay, Nam Cung Cẩn gật đầu phân phó cho thị vệ đánh xe rời khỏi, Mặc Trúc cung kính mở miệng: “Hoa tiểu thư, mời.”
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng cùng Tiểu Bạch đi theo phía sau Mặc Trúc tới bên cạnh xe ngựa của Bắc U vương phủ, bên trong xe ngựa, một thanh âm u ám vang lên: “Lên đây đi.”
Lúc này đây Hoa Kinh Vũ không có cự tuyệt, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, bên trong xe ngựa, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên đang lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, một đôi mắt thâm thúy thần bí và lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, hơn nửa ngày cũng không có nửa điểm nhúc nhích, Hoa Kinh Vũ tùy ý cho hắn nhìn chằm chằm, nâng mi tự nhiên hướng về phía Nam Cung Lăng Thiên mở miệng: “Đa tạ Bắc U vương gia lúc nãy đã không phá hư chuyện của ta.”
Tuy rằng người nam nhân này muốn bắt được sai lầm của nàng lần nữa, còn hoài nghi nàng gian tế hoặc mật thám của nước khác phái tới, nhưng nàng không thể không thừa nhận một chuyện, mỗi lần nàng gặp chuyện đều do nam nhân ra tay giúp đỡ, cho nên nàng nói: “Ngày sau Vương gia nếu có việc gì cần đến Hoa Kinh Vũ thì cứ việc lên tiếng.”
Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ chân thành tha thiết không có một tia hàm hồ nào, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi nheo lại, nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt chân thành tha thiết, dường như không có một chút giả dối nào, để cho người ta liếc mắt một cái cũng nhìn ra nàng thật sự đang nghĩ như vậy, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm u như mực hơi hơi lóe lên một tia ấm áp, hắn thản nhiên mở miệng: “Không nghĩ đến ngươi thông minh như thế, chẳng những nhìn thấu Đại La Mê Huyễn Âm, còn động tay động chân với Minh Bích Thạnh, ngươi như thế vô luận ra sao cũng không nên là Hoa gia Đại tiểu thư?”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm sâu u ám, tuy rằng hiện tại có thể khẳng định Hoa Kinh Vũ chính là Đại tiểu thư của Hoa gia, nhưng vì sao nàng lại cho hắn cảm giác không giống chứ? Tựa như chuyện đã xảy ra hôm nay, đầu tiên là Thái tử, sau đó là Minh Bích Thạnh, những chuyện này Hoa Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không làm.
“Chuyện xảy ra với Thái tử lúc trước cũng là do ngươi làm phải không?”
Nam Cung Lăng Thiên nhíu chân mày nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, thần thái Hoa Kinh Vũ hết sức thong dong cười rộ lên: “Điện hạ suy nghĩ nhiều quá, ta nào có bản lãnh động tay động chân đối với Thái tử chứ.”
“Ngươi cho là ngươi gạt được người khác, thì có thể qua mặt được bổn vương sao?” Nam Cung Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó không đợi Hoa Kinh Vũ mở miệng còn nói thêm: “Đối với ân oán của ngươi cùng với Thái tử và những người khác, bổn vương không có hứng thú, bổn vương chỉ muốn biết, đến tột cùng ngươi là ai? Có mục đích gì?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nghiêm túc nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chầm chậm nói từng chữ: “Bắc U vương điện hạ, ta có thể cam đoan từng câu từng chữ ta sắp nói ra đều là sự thật, nếu lừa ngài, thì để cho ta bị sét đánh chết không toàn thây, ta không phải là mật thám hay gian tế của nước khác phái tới, cũng không phải thám tử của bang nhóm nào, ta chính là ta, không phải kẻ giả mạo, ta chính là Đại tiểu thư của Hoa gia – Hoa Kinh Vũ.”
Hoa Kinh Vũ nói xong thì nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, trên mặt của nàng đều là chân thành, không có một chút dối trá nào, Nam Cung Lăng Thiên thân là Bắc U vương của Yến Vân quốc, đã từng thấy qua vô số hạng người, phân biệt thật giả chỉ cần nhìn qua là biết, nhìn ánh mắt Hoa Kinh Vũ trong suốt như nước, thần thái tự nhiên bình tĩnh, ánh mắt không né tránh không chột dạ, không lung lay không hoảng hốt, quả thật không giống như là bộ dáng nói dối, hơn nữa nàng còn thề độc như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không phải là mật thám hay gian tế của nước khác, cũng không phải thám tử do bang phái khác điều đến, vậy vì sao bản tính nàng lại đột nhiên thay đổi, trở nên lợi hại như vậy?
Hắn hơi hơi chau mày, khóe môi Hoa Kinh Vũ lại cong lên một ý cười nhàn nhạt, bất quá nụ cười kia lại lạnh lẽo như một phiến băng mỏng, đột nhiên nàng duỗi tay ra kéo ống tay áo của mình lên, chỉ thấy trên cánh tay dày đặc vết thương loang lổ, mới cũ không đồng nhất, ngoại trừ vết thương, còn có một ít dấu răng nhỏ, thập phần dữ tợn, Nam Cung Lăng Thiên nhìn thấy ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt trong lòng co rút lại, tựa hồ không thể hô hấp được.
Nha đầu này thế nhưng phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên lóe lên sát khí, huyết khí cũng hùng dũng xông lên, trong nháy mắt con ngươi hóa thành màu đỏ như máu, giống hệt Tu La Địa Ngục, giờ phút này hắn quả thực muốn giết người.
Hoa Kinh Vũ nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chậm rãi nói: “Ngoại trừ những thứ này, trên người ta tất cả đều là vết thương y như vậy, Vương gia, ngài có muốn xem thử không?”
Hoa Kinh Vũ nói xong quả thật động thủ cởi vạt áo, Nam Cung Lăng Thiên đưa tay ngăn cản Hoa Kinh Vũ tiếp tục cởi quần áo của chính mình, mâu quang của hắn phủ lên một tầng sương mù dày đặc hàn ý, ngón tay cũng nắm chặt lại, trầm giọng mở miệng: “Bọn người chết tiệt.”
“Vương gia, hiện tại ngài tin ta rồi sao? Mặc kệ là ai trải qua những thứ này, chỉ sợ tâm tính đều sẽ trở nên đại biến, không phải sao?”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm thúy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, không nói lời nào, nhưng thái độ rõ ràng đã buông lỏng, Hoa Kinh Vũ nhẹ nhõm thở ra một hơi, không có gì bất ngờ khi Nam Cung Lăng Thiên có thể tin tưởng nàng, đây chính là điều mà nàng cần, nàng chậm rãi buông ống tay áo trên cánh tay, thần sắc thản nhiên mở miệng.
“Vết thương trên người ta, có một ít đã qua bảy tám năm, nếu như ta là mật thám của nước khác, chung quy không thể nào trụ ở trong Hoa gia nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng chịu nhiều khổ sợ lâu như vậy, nếu nói là ta gạt ngài, những vết thương này cũng sẽ không gạt ngài.”
Nam Cung Lăng Thiên hí mắt, trầm tĩnh nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, chậm rãi mở miệng:
“Ngươi nói ngươi không muốn gả cho Thái tử ư?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ta không muốn gả cho Thái tử, cho nên vương gia không cần phải lo lắng.”
“Được, chỉ cần ngươi không gả cho Thái tử, bổn vương tin tưởng ngươi không phải là gian tế của nước khác, cũng không phải mật thám do bang phái điều đến.”
Cuối cùng, Nam Cung Lăng Thiên cũng lựa chọn tin tưởng Hoa Kinh Vũ, bởi vì tính cách cứng cỏi và sự cố chấp của nàng, còn có vết thương lớn nhỏ trên người nàng, cùng với lời cam đoan sẽ không lấy Thái tử điện hạ của nàng.
“Cảm tạ.” Trong lòng Hoa Kinh Vũ nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể giải quyết một cửa ải Nam Cung Lăng Thiên này, chỉ cần hắn không hoài nghi nàng là mật thám hay gian tế của nước khác… Vậy là tốt rồi.
Nam Cung Lăng Thiên không nói gì, phân phó cho thị vệ bên ngoài: “Đi Hoa phủ.”
“Vâng, điện hạ.” Thị vệ đánh xe rời đi, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch lên một chiếc xe ngựa ở phía sau, đoàn người một đường hướng về phía Hoa phủ mà đi, trên xe ngựa xa hoa phía trước, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám chậm rãi thu lại sát khí sắc bén, dường như cũng có độ ấm hơn, thanh âm trầm thấp tỏa ra mùi thơm của hoa ngọc lan như mọi khi: “Biết chơi cờ không?”
Hoa Kinh Vũ ngẩn ra, không biết nam nhân này có ý gì, chơi cờ sao? Nàng cũng biết chút ít, bất quá không thể coi là cao siêu, bởi vì mỗi lần đánh cờ nàng đều không phải là đối thủ của Ninh Duệ, trước kia lúc nàng chưa rời khỏi tổ chức, Ninh Duệ đã dạy cho nàng không ít, để cho nàng dùng giết thời gian.
“Biết một chút, bất quá chỉ sợ không đủ kì nghệ giao thủ với Vương gia.”
“Chơi với bổn vương một ván.” Nam Cung Lăng Thiên dứt lời, tao nhã từ một bên xe ngựa lấy ra một bộ cờ, Hoa Kinh Vũ cũng thật không có đường lui, đành phải ngồi gần một chút, đưa mắt đánh giá quân cờ trên bàn, quân cờ được làm bằng ngọc, bàn cờ gấm trắng tinh như tuyết, điều này thể hiện bộ cờ này không chỉ vô giá, chỉ sợ cũng phải tốn vạn lượng hoàng kim, khó nhất là cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vì cờ trắng cùng cờ đen đều được làm từ hắc ngọc và bạch ngọc, mỗi một quân cờ đều tỏa ra ánh sáng của ngọc lưu ly, chạm vào cảm thấy trơn tru lạnh lẽo, đều là những loại ngọc đẹp được chọn lựa kĩ càng.
“Cờ tốt.” Hoa Kinh Vũ tán thưởng một câu, Nam Cung Lăng Thiên ngồi đối diện hơi nâng mi, khóe môi ngập tràng ý cười, cười như hoa Bạch Ngọc Lan nở rộ, mùi thơm bao phủ toàn bộ xe ngựa, nếu không phải nàng biết hung thần trước mặt yêu thích chém giết, người nam nhân này thật đúng là yêu nghiệt a, đáng tiếc hắn lại là một kẻ đoạn tay áo, Hoa Kinh Vũ thực sự tiếc hận thay cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...