Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Ở cửa trước lớp có không ít đệ tử vây quanh hai bên xem náo nhiệt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, phỏng đoán xem Hoa Kinh Vũ có dám tiếp nhận huyết chiến thư này hay không. Bất quá có người hạ huyết chiến thư, nếu như người bị hạ chiến thư không dám tiếp nhận thì phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương.

Hoa Kinh Vũ nhíu mi nhìn, cái gì cũng không nói, phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng chậm rãi quay đầu lại. Có mấy người đi tới, dẫn đầu chính là Vân Ương Ương, mặc dù vết sưng trên mặt Vân Ương Ương tiêu tan không ít, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra dấu vết bị cái quạt tát tai đêm qua, bây giờ trên trán nàng cột một miếng vải trắng, trên miếng vải trắng viết hai chữ “huyết chiến”.

Không chỉ có Vân Ương Ương, Lăng Hàn Mai, Giang Như Tình, còn có nữ tử khác đứng phía sau Vân Ương Ương, trên đầu đều cột vải trắng, phía trên viết hai chữ huyết chiến, ngược lại hết sức chấn động người.

Chuyện huyết chiến này, ở học viện Ngọc Hoàng cũng không phải là chưa từng có qua, bất quá mấy năm gần đây lại không có. Vân Ương Ương lạnh lùng ngạo nghễ liếc Hoa Kinh Vũ, hung hăng nói: “Hoa Kinh Vũ, ngươi có dám tiếp nhận hay không, nếu không dám nhận, liền cởi quần áo ra chạy vòng quanh thư viện Ngọc Hoàng một vòng.”

Sau khi phát sinh chuyện tối hôm qua, toàn bộ người trong thư viện đều đã biết, ả thật sự rất mất mặt, cho nên hiện tại ả ta muốn lấy lại danh dự. Nếu như Hoa Kinh Vũ cũng giống như ả cởi sạch quần áo chạy một vòng, như vậy hai người mỗi người một lần, xem như huề nhau.

Ả cũng không còn gì để mất nữa, bằng không ả tình nguyện đấu một trận để lấy lại danh dự, Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Vân Ương Ương, ánh mắt nheo lại am ngao mở miệng: “Ngươi xác định sao? Sẽ không quay đầu lại lập tức chạy về nhà cáo trạng gì gì đó đi.”

Nàng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cho nên lạnh nhạt mỉa mai Vân Ương Ương ở đối diện, sắc mặt Vân Ương Ương khó coi đến cực điểm.


Ả không nghĩ tới Hoa Kinh Vũ cư nhiên cuồng vọng như vậy, tuy rằng trước kia ả chịu thiệt thòi, nhưng đó là vì ả quá khinh địch, hiện tại ả sẽ không khinh địch. Lấy võ công của ả chống lại Hoa Kinh Vũ, thì sẽ có phần thắng rất lớn. Hơn nữa nàng nắm chắc bài.

Sắc mặt Vân Ương Ương âm u lạnh lẽo, hừ lạnh: “Hoa Kinh Vũ, ngươi không cần nói lời vô nghĩa, ngươi cứ nói đi, trận chiến này ngươi có dám nhận hay không?”

Bốn phía vây quanh không ít người, mỗi người đều nhìn vào Hoa Kinh Vũ, đúng lúc này, Mộ Dung lão sư dẫn theo người đi tới, sắc mặt lạnh lùng quét nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía Vân Ương Ương: “Vân Ương Ương, ngươi lại muốn làm gì?”

Lúc này Vân Ương Ương đang tức giận, cũng bất chấp Mộ Dung Lan ngày thường kính mến, giận tím mặt trực tiếp mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, đây là chuyện của hai chúng ta, ngươi không cần lúc nào cũng trốn ở sau lưng người khác, hôm nay ngươi nói cho ta một câu, rốt cuộc ngươi có dám ứng chiến hay không, nếu như không dám, ngươi chính là loại không đứng đắn, chính là Vân Ương Ương mạnh hơn ngươi.”

Vân Ương Ương kích thích Hoa Kinh Vũ, kỳ thật Hoa Kinh Vũ cũng không phải người bị nói khích một câu liền nhảy dựng lên, nhưng hôm nay nàng đến đây, chính là muốn tìm người đánh một trận thử xem bản lĩnh hiện tại của mình rốt cuộc đã đến tình trạng nào, nếu nữ nhân này muốn chiến, nàng liền thành toàn cho nàng ta, nếu nói nàng trước kia sợ hãi Vân Ương Ương, vậy thì nàng hiện tại cũng không phải sợ nàng ta.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Lời nói bay bổng hạ xuống, bốn phía nhất thời vang lên đủ loại âm thanh trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng có một vài người không đành lòng lặng lẽ khuyên Hoa Kinh Vũ: “Hoa Kinh Vũ, ngươi vẫn là thôi đi.”


Vân Ương Ương cũng không để cho Hoa Kinh Vũ đổi ý, trực tiếp kêu to: “Được, ngươi có khí phách, hiện tại chúng ta liền đến trường quyết đấu, sống chết của mỗi người là do số trời an bài, chúng ta cần phải ký một khế ước sinh tử.”

“Được, tùy ngươi.” Hoa Kinh Vũ vẫn hờ hững như cũ tiếp lời, đi theo phía sau Vân Ương Ương một đường đi tới trường quyết đấu, bốn phía không ít người hưng phấn hoan hô. Sắc mặt Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng tối sầm, đi theo phía sau Hoa Kinh Vũ đi đến trường quyết đấu, đám người Mộ Dung Lan cũng đi theo phía sau đến trường quyết đấu.

Hoa Kinh Vũ đã đáp ứng, hắn tiếp tục nhiều lời cũng vô dụng, chẳng bằng đi theo các nàng, nếu như Hoa Kinh Vũ thực sự nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ ra tay cứu nàng một phen.

Trường quyết đấu của học viện Ngọc Hoàng, ba tầng trong ba tầng ngoài đầy người vây quanh, mỗi người đều hưng phấn xem náo nhiệt, lúc trước Vân Ương Ương đem chuyện này làm lớn lên, tất cả mọi người trong thư viện hầu như đều biết nàng ta hướng Hoa Kinh Vũ hạ huyết chiến thư, lúc này nghe nói thực sự đánh nhau, liền đều chạy tới nhìn.

Mỗi trường quyết đấu đều có hai vị trưởng lão của học viện duy trì thứ tự quy tắc, đám người Vân Ương Ương vừa xuất hiện, liền mời hai vị trưởng lão chuẩn bị kế ước sinh tử. Sắc mặt hai vị trưởng lão có chút tối, phải biết rằng khế sinh tử không phải tùy tiện là có thể ký tên, những người này, lại không có bao nhiêu thù hận, muốn khế sinh tử làm cái gì a.

Trưởng lão thư viện vốn định cự tuyệt, lại bị Vân Ương Ương rừa rống vừa kêu ra lệnh chuẩn bị, sau đó Vân Ương Ương ký lên trước, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cũng ký tên của mình, ném bút, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, Vân Ương Ương cũng nhảy lên đài cao.


Hai người đứng trên đài cao, một đen một trắng, đen giống la sát, trắng giống sát thần, hai người chính là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt trong truyền thuyết, trong hai ánh mắt nồng đậm sát khí, ngay cả khế sinh tử cũng đã kí, đây không phải là kẻ thù vậy thì là cái gì.

Thân mình Vân Ương Ương hơi khom, làm một độ cong hình cung, hai tay bảo vệ trước ngực, cảnh giới nhìn Hoa Kinh Vũ, nữ nhân bên kia không thể khinh thường, nàng vừa ngoan lại độc, đồng thời còn có bản lĩnh sử dụng độc, cho nên nàng đương nhiên cần phải cẩn thận.

Hai người ở trên đài cao nhìn nhau, bốn phía một mảnh im lặng, ai cũng không nói gì. Không biết khi nào, mấy lão sư ở thư viện cũng chạy đến đây.

Xa xa còn có một thân ảnh u buồn cao lớn cũng đi tới, đứng ở bên ngoài nhìn tình huống trên đài quyết đấu.

Trên đài, Vân Ương Ương đột nhiên chuyển động, tựa như một con mãnh hổ xuống núi, miệng hổ mở ra, rống, dĩ nhiên là trực tiếp sử dụng công pháp gia truyền của Vân gia, mãnh hổ đằng phi. Một tiếng hổ gầm, khiến người khác đầu hoa mắt choáng.

Tâm thần Hoa Kinh Vũ rùng mình, nhoáng lên một cái, thân ảnh phía trước lắc mình chạy tới, bạch hổ đào tâm, bóng dáng màu vàng đánh tới, kình khí màu vàng gió cuốn mưa bay chạy thẳng tới trước ngực Hoa Kinh Vũ.

Trên đài cao, sắc mặt Hoa Kinh Vũ đột nhiên biến đổi, thân hình nhanh chóng thối lui, lui vài bước đến mép của đài cao, kinh hoảng một chút mới đứng vững, đồng thời trầm giọng mở miệng: “Xem ta đến phá bí kiếp công pháp của Vân gia ngươi.”


Ngón tay của nàng khẽ động, trên tay có thêm một loan đao, chuôi của thanh loan đao vừa mỏng vừa bén, vừa nhìn liền biết là binh khí ngắn tốt nhất, loạn đao chói lọi cùng gai bạc, phía dưới đài cao không ít người lên tiếng kinh hô: “Mau nhìn, Hoa Kinh Vũ lộ ra binh khí.” (mũi ngọn bằng bạc)

“Đó là binh khí gì a, hình như là một thanh loan đao, loan đao thật sắc bén a.”

Phía dưới đài còn nghị luận, trên đài Vân Ương Ương đã lấn thân tập kích, lúc này nhìn cả người nàng biến thành một đạo ảo ảnh, hai tay cùng nhau đánh về phía trước, tập kích về phía Hoa Kinh Vũ, thân mình Hoa Kinh Vũ nhanh chóng né tránh, đồng thời một đạo ngân quang chói lên, theo đó là tiếng khẽ quát của nàng: “Sát Phá Lang.”

Đây chính là thức thứ nhất của Ẩm Huyết Loan đao, Sát Phá Lang, sát khí mù mịt, trực tiếp nghênh đón Vân Ương Ương, đỉnh mũi nhọn sắc bén mang theo màu vàng thản nhiên, bao vây lấy Hoa Kinh Vũ một đường tấn công mãnh hổ đằng phi của Vân gia, vèo, loan đao xé rách không khí, một đao vung ra, trực tiếp phá mãnh hổ đằng phi của Vân gia, rống, mãnh hổ bị xé rách, Vân Ương Ương bị đao phí đánh úp, thân mình lui về phía sau hai bước lúc nãy mới đứng vững, bây giờ nhìn lại nàng, sắc mặt âm trầm khó coi, vừa thu tay âm u trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ.

“Hoa Kinh Vũ, nội lực của ngươi thế nhưng đạt tới cấp bốn, chuyện này xảy ra khi nào?”

Một tiếng xôn xao, chung quanh đài quyết đấu vang lên tiếng kinh hô, không ít người bắt đầu ở phía dưới kêu lên: “Má ơi, nội lực của Hoa Kinh Vũ tại sao lại tăng nhanh vậy a, nữ nhân này không phải phế vật sao?”

“Đúng a, hơn một tháng trước nội lực của nàng vẫn ở cấp hai a, lúc này mới hơn một tháng, không nghĩ tới nội lực của nàng thế nhưng tăng lên hai cấp đạt tới cấp bốn, đây là người sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui