Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Không biết sử dụng linh lực có thể đối phó tà vật hay không, nếu là có thể thì đối với nàng mà nói quả là một đại kinh hỉ. Nhưng chưa thử qua, nàng cũng không dám xác định.
Hiện nay có cơ hội thực nghiệm, Lâm Diệp Nhi có chút động tâm, trong lòng tuy có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là chờ mong.
"Vương đại nhân, tà vật bên trong rất lợi hại, chỉ sợ không dễ dàng đối phó." Lâm Diệp Nhi nói độ khó lên cao nhất, vạn nhất nàng mà không đối phó được, không đến mức làm Huyện thái gia oán trách nàng.
Đến nỗi vấn đề an toàn, Lâm Diệp Nhi cũng suy xét qua, đánh không lại nàng có thể lựa chọn chạy, tránh ở trong không gian, dù sao nó cũng không vào được.

Nếu là thành công loại trừ nó, xem như là đại ân với Huyện thái gia, về sau ở Huyện Đan Dương làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Trong triều có người quen cũng rất tốt, những lời này cũng không phải là nói chơi, ở thế giới ban đầu Lâm Diệp Nhi đã nhận thức rõ ràng. Đúng là bởi vì nhìn trúng điểm này nên nàng mới không muốn đắc tội quyền quý, mới có thể sống trong vũng nước đục này.
Diệp Nhi tỷ bắt đầu bật COCC Mode ^^
Vương Phú Quý vừa nghe, trong lòng cũng thật lạnh, nhưng vẫn đặt hy vọng ở trên người Lâm Diệp Nhi. Hắn thỉnh quá nhiều đạo sĩ nổi danh, hòa thượng tới làm pháp sự, cuối cùng một đám đều chạy, chỉ có trước mắt vị này có chút bản lĩnh, nếu nàng buông tay mặc kệ, thì có lẽ trên đời này không có người nào giúp được hắn.
Huyện Đan Dương tuy nói không phải là nơi giàu có và đông đúc, nhưng so với loại cằn cỗi kia thì tốt hơn chút. Làm một chức quan một được, ở chỗ này sống qua ngày cũng rất thích hợp. Hắn tạm thời còn chưa muốn đi nơi khác, càng không nghĩ bởi vì việc này mà vứt đi chức quan không dễ mà có được.
Vương Phú Quý là như thế nào cũng không thể buông tha hy vọng duy nhất, "Diệp Nhi cô nương, chúng ta tin tưởng ngươi. Tà vật đó tất nhiên không phải đối thủ của ngươi. Này tà vật một ngày không trừ, Huyện Đan Dương chúng ta không có một ngày an bình, vì ngàn ngàn vạn vạn bá tánh của Huyện Đan Dương, Diệp Nhi cô nương ngàn vạn không thể mặc kệ được."
Ê ê(*), bay tới cả đại nghĩa dân tộc rồi cơ à.
Chỗ này là chữ囧 của tung của, ta sẽ edit theo văn cảnh nha mn ^^
Nhưng nói trở về, Vương Huyện Lệnh nói không có sai, nếu mặc kệ tà vật tiếp tục tác quái, nếu tệ nhất có thể ảnh hưởng không nhỏ tới bá tánh một phương.
"Ta sẽ tận lực." Lâm Diệp Nhi thần sắc ngưng trọng, "Nếu vô pháp hàng phục, còn thỉnh huyện lệnh sớm có tính toán."
Vương Huyện Lệnh liên tục gật đầu, "Đó là đương nhiên."

Nếu muốn lưu lại đối phó đồ vật không biết tên, thì không thể về nhà trước thời gian được.
"Phiền toái Vương đại nhân phái người thông báo cho đệ đệ muội muội trong nhà một tiếng."
"Đương nhiên, đương nhiên." Vương huyện lệnh lập tức phân phó người tiến đến.
Trước khi làm, tất nhiên phải chuẩn bị một chút. Lâm Diệp Nhi muốn có không gian riêng tư, cho tất cả người hầu lui xuống, đóng lại đại môn, trong lòng vứt bỏ tạp niệm cảm thụ dòng nước ấm trong cơ thể kia.
Đột nhiên, trong tay xuất hiện một hỏa cầu, bùng lên lòng bàn tay. Nàng vừa trở tay, hỏa cầu hướng ghế đá trong viện lao tới, phanh một tiếng, phát ra động tĩnh rất lớn.
Lúc này, vài nha hoàn vội vàng chạy tới, Vương Phú Quý cùng Vương Uyển Nhi cũng đi theo lại đây.
Lâm Diệp Nhi như thế nào cũng không nghĩ tới uy lực lớn như vậy, một chưởng dập nát ghế đá, làm ra động tĩnh lớn như vậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Phú Quý nôn nóng hỏi, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện tại Lâm Diệp Nhi cũng không thể xảy ra chuyện.

"Xin lỗi, ta vừa mới làm một cái ghế đá bị......" Lâm Diệp Nhi cũng vẻ mặt mộng bức đối mặt đầu với ánh mắt kính sợ mọi người.
o.o nàng thật sự không biết cái hỏa cầu này uy lực lớn như vậy, ở trong tiềm thức của nàng, dùng để nấu nướng, đốt củi các thứ đã là được rồi.
Mọi người theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy ghế trong bộ bàn ghế thiếu một cái, nhìn những vụn đá rơi trên mặt đất, bọn họ kinh hãi.
Vương Phú Quý là vừa mừng vừa sợ, nàng bản lĩnh càng lớn, tỉ lệ thành công cũng càng lớn.
"Không có việc gì, không có việc gì." Vương Phú Quý không thèm để ý xua xua tay, nhìn Lâm Diệp Nhi ánh mắt như lửa nóng a, không biết còn tưởng rằng Huyện thái gia coi trọng miếng đậu rán như nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui