Minh Quang công tử một thân tuấn dật cao ngạo bước vào trong tửu quán, một vị tiểu nhị tóc búi cao, một thân quần áo xanh sạch sẽ thẳng thớm chạy tới cúi đầu chào anh ta, chỉ thấy một giọng nam dễ nghe vang lên:
"Tam Tử có ở đây không?"
"Trần lão sư đợi một chút, A Diện đã đi thông tri với chủ nhân rồi" Nói xong nghiêng người "Mời Trần lão sư lên lầu ba đợi chủ nhân"
Sau đó hai người cùng nhau hướng về phía cầu thang, Đoạn Kiểu vẫn hướng mắt về phía đó, bỗng cảm thấy có ánh mắt của Trần lão sư kia liếc qua chỗ mình mang ý vị thâm tàng khó hiểu...
Bóng dáng anh ta vừa khuất, trà quán lại ồn ào, chỉ khác rằng giờ mọi chủ đề đều hướng về Trần Minh Quang vừa nãy.
"Tiểu Kiểu, Tiểu Thanh, hình như vừa nãy Minh Quang công tử mới nhìn ta..." Doãn Hoài ôm đôi má đỏ bừng nho nhỏ thốt khẽ.
"Ta tưởng hắn nhìn ta??" Vãn Thanh nhấp khẽ một ngụm trà trêu ghẹo ai đó.
Dứt lời, thấy tiếng nhốn nháo sau lưng:
"Trời ơi, Minh Quang công tử vừa liếc mắt đưa tình với ta!!"
"Nói bậy, rõ ràng là nhìn ta"
"Nhìn ta!"
"Ta"
... ...
Đoạn Kiểu toát mồ hôi, rõ ở thời đại nào, trai đẹp cũng đều được hoan nghênh...
Đã trễ nửa khắc rồi, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng Trịnh Bình An xuất hiện?
***
Trên lầu ba, Trần Minh Quang vừa đặt mông ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, một bóng áo trắng đã xuất hiện ở cửa. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa, gương mặt thon dài trắng nõn, đôi mắt như vầng trăng khuyết cong cong, cười như không cười, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang phong thái cao ngạo lạnh lùng.
"Ôi chao Tam Tử lâu ngày không gặp sao trông ngươi tàn tạ thế?"
Đối phương không nói gì bước vào phòng, hắn là chủ nhân của trà lâu này, cũng là người có thân phận bí hiểm, tính cách quái dị vô cùng. Trần Minh Quang giơ ly trà nhấp một ngụm, giấu nụ cười tinh quái phía sau, rồi không báo trước lia ly trà về phía bạch y nam tử.
Bạch y nam tử không nhanh không chậm đón lấy cái chén, chính xác hứng hết nước trà bên trong không sót một giọt.
"ha ha ha ha.." Trần Minh Quang phá lên cười, cười ra nước mắt "Tam Tử, ngươi đã luyện tới Cao Chính Công rồi cơ đấy!!"
Lúc này bạch y nam tử mới từ tốn mở miệng: "Gọi ta là Thập Tam Tử"
"Không không không không" Trần Minh Quang nhếch nhép xua tay "Phải gọi là Hoàng Phủ Hạ, không phải sao?"
Một ánh mắt sắc như dao lao tới, bầu không khí chìm vào trong yên tĩnh, cuối cùng Thập Tam Tử thở dài: "A Quang, ngươi thật trẻ con"
Trần Minh Quang cười tít mắt: "Thế nào là trẻ con?" Suy nghĩ một lúc rồi cười "Đọ mắt với ngươi là trẻ con sao hihihi"
Thập Tam Tử hết nói nổi, cúi đầu chăm chú pha trà. Trần đại công tử hỏi thăm các kiểu về việc làm ăn của quán trà, nghe bạn hiền của mình kể, bữa trước mình tung hỏa mù rằng có tới trà quán kể chuyện, quả nhiên thấy Trần nhị công tử mò tới hóng hớt, lại còn trong bộ dáng thiếu nữ mĩ miều, cuối cùng mặt như đít nồi bỏ đi. Trần đại công tử cười mém chút tắc thở...
Nhắc nhị đệ, Trần Minh Quang cũng kể:
"Vừa thấy ẩn vệ của Tiểu Trầm đang thi hành nhiệm vụ đi hành hạ ai đó, có điều thấy đối phương quả võ công không tồi, ta nghĩ dù sao cũng là người một nhà, liền ra tay giúp ẩn vệ đó một chút, rồi mới tới đây cho nên mới muộn"
Thập Tam Tử nhướn mày: "Hiếm thấy khi nào Tiểu Trầm sử dụng ám vệ, chẳng giống như đại ca của nó"
"xùy xùy.." Trần Minh Quang nhăn mặt "Tiểu Trầm khác ta"
Đúng vậy, tên thật của Trần nhị công tử không phải Trần Trần Trần, mà chính là Trần Trầm, mọi người hay gọi là Tiểu Trầm, A Trầm. Hai anh em tử nhỏ rất thân thiết, dù cả hai là hai kiểu người khác nhau. Cùng bị bắt nạt, Trần Trầm sẽ liều mạng đánh lại đối phương, vừa đánh vừa chửi rất dữ dội, mặc dù bản thân bị ăn khổ, cũng không để đối phương toàn vẹn trở về.Ngược lại Trần đại công tử lại dùng sức chạy gọi ám vệ, sau đó tàn nhẫn để đám ám vệ 'thịt' lũ côn đồ kia bán sống bán chết.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...