Trên đường phố náo nhiệt, Hiểu Đông và Triệu Thắng Nam hai tay xách túi, vừa đi vừa thảo luận.
Chân Hiểu Đông mệt rã rời, cô ôm một lượng lớn túi đóng, thở hổn hển: “Tôi nói này, cô Thắng Nam, tại sao chúng ta không tìm người giao hàng đến khách sạn?”
Triệu Thắng Nam cũng hơi mệt, nhưng vẫn rất hào hứng: "Cách mua sắm đó thật là tẻ nhạt, cô không nghĩ việc mang theo sẽ vui hơn sao? Cảm giác thật tuyệt khi trở về nhà với một đống đồ đầy ắp!"
Hiểu Đông: "Chỉ là nó ảnh hưởng đến việc đi lại một chút."
Triệu Thắng Nam: "Ừm! Cũng đúng!"
Hiểu Đông: "Vẫn còn sớm, tám giờ mới là giờ bắt đầu cuộc sống về đêm, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Triệu Thắng Nam: " Tới sòng bạc sau khi uống rượu được không?"
Hiểu Đông: "Được, được!"
Hai người rất phấn khích, chuẩn bị thua vài triệu.
Nhưng vào lúc này, có mấy người đột nhiên từ trong ngõ lao ra, khiêng hai người bọn họ chạy đi!
Hiểu Đông: "A!!!"
Triệu Thắng Nam sợ hãi đến hét lên, trong nháy mắt trong đầu cô có hàng vạn ý nghĩ.
Cô gặp nguy hiểm? Cướp tiền hay cướp sắc? Nghiêm trọng hơn, cô bị phát hiện rồi sao?
Xong rồi! Cô sẽ bị kiểm soát và đe dọa gia đình mình, phải không?
Đợi đã, vệ sĩ của cô đâu?
Triệu Thắng Nam đột nhiên nhận ra rằng anh chàng tên Thương Hải đi theo cô đã biến mất?
Nhìn xuống, hóa ra Thương Hải là một trong những người đang cõng cô chạy trên lưng.
Triệu Thắng Nam: "..."
Sau khi Hiểu Đông hét lên, cô ấy cũng nhận thấy một điều kỳ lạ, một trò những người bắt cóc họ trông rất quen, cô ấy đã nhìn thấy anh hai lần.
Một lần là khi anh bị Nam Tương Uyển kéo đi từ trường khi quay MV "Kiếm mộ", lần còn lại là khi anh làm vệ sĩ ở sân bay.
Mặc dù họ đã cải trang ở sân bay vào thời điểm đó nhưng Hiểu Đông vẫn nhớ anh.
Cho nên dọc đường cô cũng không kêu la, cô biết nhất định anh có nhiệm vụ đặc biệt!
Ngay sau lễ trao giải, một án mạng xảy ra, khiến Hiểu Đông càng thêm chắc chắn đối phương xuất hiện vì một nhiệm vụ nào đó.
Nhưng bây giờ, tại sao lại cõng cô và Triệu Thắng Nam chạy?
Điên à!
Đội đặc công khoá 21 ai cũng đều khẩn trương, vội vàng định vị địa điểm tập kết bắt người, không cách nào phái thêm người đi bảo vệ hai nữ đại gia thích mua sắm này.
Nói chung, chỉ cần đưa họ trở lại khách sạn!
Bàn luận trước thì không được, lại phí thời gian nên mới có cảnh trên.
Họ rất nhanh, họ chạy như đang bay, họ còn ước mình có thể vác người qua mái hiên và những bức tường, đi cả một quãng đường và đưa hai cô gái đến khách sạn.
Thương Hải: “Ở trong khách sạn đừng ra ngoài.”
Nói xong những lời này, anh cùng đồng đội nhanh chóng rời đi.
Nhóm chat trầm mặc đã lâu, anh đoán chừng những người khác đều đã tới địa điểm, chẳng lẽ mọi chuyện đã xong rồi?
KHÔNG! Thương Hải lập tức hoảng sợ!
Dù không kịp xử địch cũng có thể tới hỗ trợ, đúng không?
Hiểu Đông và Triệu Thắng Nam ngơ ngác nhìn nhóm người vội vã đưa họ đến đây rồi vội vã rời đi, nhất thời không nói nên lời.
May mắn thay, những thứ họ đã mua không bị mất, họ đã mang chúng theo.
……
Bên ngoài căn hộ cũ rất phức tạp, Nam Tương Uyển đỗ xe bên đường, sau đó đi bộ vào.
Khi đi qua một chiếc đèn đường bị hỏng, cô nhìn thấy Crystal.
Crystal hóa trang thành một người đàn ông vô gia cư.
Ừm, anh mặc bộ quần áo mà Vô Song đã giật được từ những người đàn ông vô gia cư khác, giả vờ ngồi xổm dưới đèn đường và quan sát.
Nam Tương Uyển sờ túi, lấy vài đồng xu rồi đi tới.
Trong khi chờ đợi cô bố thí với đôi mắt sáng ngời, Crystal thì thầm: "Mọi người vẫn chưa tới đây hết."
Nam Tương Uyển để lại đồng xu, gậy tự sướng và điện thoại di động: "Tôi vào trước."
Crystal sửng sốt, rồi đưa cô một viên thuốc: "Nuốt đi, bên trong toà nhà có mấy hộ gia đình đang mở tiệc."
Nam Tương Uyển vội vàng nuốt xuống viên thuốc, sau đó biến mất trong bóng tối.
Sau khi đi vòng qua một số ngõ ngách, cô thấy một căn hộ đã cũ kỹ, trông như thể nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chỉ có sáu tầng, nhưng nó chiếm một diện tích lớn, ít nhất phải có hàng trăm gia đình sống trong đó.
Khả năng cách âm không tốt, cô có thể nghe rõ tiếng nhạc đang bùng nổ.
Có người mở tiệc rượu, có người say rượu điên cuồng, có người đánh vợ, âm thanh lộn xộn trộn trộn lẫn với nhau hoàn toàn che giấu sự khác thường của một vài người trong số họ.
Nam Tương Uyển tỏ vẻ bối rối và bước lên phía trước.
Đầu bên kia không cho biết địa chỉ cụ thể mà chỉ cho định vị của chung cư này.
Quả nhiên, khi tới gần cổng, có hai người nước ngoài cao lớn ôm theo súng trên người bước ra.
Cả hai nắm lấy cô bằng tay và bắt đầu lục soát.
Nam Tương Uyển không kháng cự hay la hét.
Một người nước ngoài cười toe toét: “Thật thông minh, không mang theo thứ gì.”
Một người khác bất mãn: "Cô nên mang theo thẻ ngân hàng hoặc tiền mặt.”
Cứ như vậy, Nam Tương Uyển bị hai người đó bắt đi, một đường đến lên tầng ba và vào một căn phòng không có số nhà.
Bên cạnh căn phòng này, có một bữa tiệc rất hoành tráng, ồn ào và vô cùng náo nhiệt.
Độ hưng phấn của người tham gia quá cao, có vẻ như họ đã chơi thuốc.
Nam Tương Uyển thấy mừng vì đã chọn thâm nhập thay vì tấn công.
Đối thủ ở tầng ba, tìm kiếm từ trên xuống dưới hoặc từ dưới lên trên sẽ mất nhiều thời gian, thậm chí anh ta còn có đủ thời gian để nhận thấy sự bất thường và bỏ đi.
Mở cửa bước vào nhà, bên trong tối om, không bật đèn.
Nhưng Nam Tương Uyển, người có khả năng nhìn ban đêm, có thể nhìn thấy rõ tất cả đồ đạc trong nháy mắt, căn nhà nhỏ ước tính chưa đầy 50 mét vuông.
Một người đàn ông chột mắt với vết sẹo trên mặt đang ngồi trên ghế sofa, nghịch khẩu súng trên tay và ai đó đang bị anh ta giẫm lên.
Đó là Bàng Khai Cát!
Lúc này, Bàng Khai Cát đã hôn mê, ông bị tra tấn dã man đến nỗi toàn thân bê bết máu.
Quá khủng khiếp.
Nam Tương Uyển đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá người đàn ông trên sô pha, người này nhìn quen quá!
Không bao lâu sau, trong bóng tối một thanh âm vang lên: "Ngươi sợ hãi sao?"
Nam Tương Uyển lập tức nhận ra thân phận đối phương, là Đàm Thâm!
Mây tan trăng liền sáng, giờ khắc này hết thảy manh mối đều đã lộ rõ, cho dù là người vụng về như Bình Đầu Ca, giờ phút này cũng đã đoán ra kẻ chủ mưu.
Cô khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Tôi biết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nên đấm chết anh rồi.”
Hai người nước ngoài đóng cửa khóa trái, sau đó đứng ở cửa.
Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại ba người, Nam Tương Uyển không có vũ khí, Bàng Khai Cát trói gà không chặt và Đàm Thâm với một khẩu súng trên tay.
Đàm Thâm bật một ngọn đèn nhỏ, anh ta không biết rằng Nam Tương Uyển có khả năng nhìn ban đêm, anh ta muốn dọa đối phương và để cô nhìn rõ cảnh tượng đẫm máu.
Nhưng anh ta phải thất vọng, Nam Tương Uyển không hề sợ hãi.
Đàm Thâm đá vào chân Bàng Khai Cát, đá ông sang một bên như một bao cát, rồi chỉ vào Nam Tương Uyển.
Đàm Thâm: “Đi ngồi xổm trong góc đi.”
Nam Tương Uyển đã làm theo như anh ta nói.
Đàm Thâm: “Cởi quần áo ra.”
Nam Tương Uyển: “???”
Đàm Thâm nhếch miệng cười: “Ta đột nhiên ý thức được, trực tiếp giết ngươi còn chưa đủ.
Mấy tháng nay không chỉ có ngươi khiến ta phải chịu đựng thống khổ, ta còn muốn dụ cả Cố Bắc Hoài tới đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...