Tà Minh Chi Giới

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Gió xuân thướt tha, từng mảnh từng mảnh hoa đào hoàn mỹ nở rộ, gốc cây nhỏ bé trong nháy mắt lớn lên thành một cây rất cao, dưới sự động chạm của gió, hàng trăm hàng nghìn cánh hoa đào bay lên, lúc rơi xuống đất, lập tức khỏe mạnh trưởng thành.
Trong chốc lát, nơi này đã biến thành một rừng hoa đào, làm vẻ đẹp tự nhiên càng thêm lãng mạn.
Tuyết Phong miễn cưỡng dựa vào cửa động xem mọi phát sinh trong chớp nhoáng, đồng mâu xinh đẹp nhìn xa xăm, từ từ tràn ngập một tầng hơi nước.
Rừng hoa đào rất đẹp, trong tầm mắt chất chứa một mảnh phấn hồng mỹ lệ, thanh phong thổi bay mái tóc bạc, nguyên bản biểu hiện lạnh lùng có chút thay đổi.
Như một hồi mộng cảnh tuyên cổ bất biến, lúc cánh hoa bay, nữ tử khiến nàng nhớ nhung sâu sắc đứng trong biển hoa, lẳng lặng hướng nàng mỉm cười.
Trước mắt hoàn toàn mông lung, Tuyết Phong trừng mắt nhìn, bóng người đứng dưới tán cây cũng không phải người mà nàng tâm niệm.
Mộc Thủy Vân đưa tay, nâng niu một cánh hoa, cười nhạt: "Ta chỉ muốn biết cảm thụ bây giờ của ngươi, chúng nó có phải là rất đẹp?"
Hơi nước trong mắt từ từ tiêu tan, Tuyết Phong đi qua, tư thái lười biếng đến cực điểm.
Phong thái hoàn mỹ làm Mộc Thủy Vân cảm thán, mấy bước đi này quá mê người, ngay cả người mẫu thời trang ở hiện đại đều không có khí chất tao nhã của nàng ấy.
Từ Tuyết Phong tiếp cận, Mộc Thủy Vân run lên, lần này sao lại có cảm giác dị thường, nàng luôn cảm thấy cặp đồng tử xinh đẹp kia lập loè thâm ý đặc biệt.
"Cây đào này của ngươi là vì lấy lòng ta?" Tuyết Phong híp mắt tiến đến bên tai nàng, thân thể hai người cách rất gần, cẩn thận lắng nghe, đều sẽ nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Mộc Thủy Vân lần đầu tiên trong đời tim đập hỗn loạn, cảm thụ khí tức ấm áp phun bên tai, nàng không khỏi lùi về sau hai bước, lại bị Tuyết Phong nắm eo, đặt ở trên cây khô.

"Ngươi vẫn không trả lời ta." Tuyết Phong lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, môi vẫn cười rộ.
Mộc Thủy Vân nhìn dung nhan gần trong gang tấc, trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng trên mặt lại cưỡng chế trấn định, bình thản nói: "Nếu ngươi cho là như vậy, cũng có thể."
"Cũng có thể? Vậy ta có thể đổi một sự khẳng định khác sao?" Nụ cười trên khoé môi Tuyết Phong vụt tắt, ánh mắt băng sương đông người: "Ta cho rằng, ngươi là muốn dùng hoa đào kêu gọi tình cảm trong lòng ta. Ngươi yêu thích ta như thế? Lại không tiếc tiêu hao chân khí vì ta. Nếu ta không báo lại ngươi một điểm, chẳng phải khiến ngươi thất vọng rồi?"
Mộc Thủy Vân nhíu nhíu mày, còn chưa kịp giải thích, môi lại bị hôn.
"A..." Mộc Thủy Vân giãy giụa muốn thoát khỏi nàng, bị Tuyết Phong cầm cố chặt hơn, sau lưng dán vào thân cây, căn bản không đường trốn.
Xúc cảm mềm mại trên môi và mùi thơm kết hợp, cường liệt đả kích tâm tư Mộc Thủy Vân, nàng cảm giác mình sắp bị mềm mại nhấn chìm, trong miệng tất cả đều là khí tức của Tuyết Phong, thân thể đang vặn vẹo cùng nàng ấy càng thiếp càng chặt.
Thân cây mềm mại rung động, cánh hoa run rẩy từ đầu cành phiêu đi, rơi xuống đầu vai hai người.
Ngay khi Mộc Thủy Vân sắp sửa thở không nổi thì Tuyết Phong rời đi môi nàng, tương tự thở dốc không ngớt.
Có cánh hoa làm bạn, phảng phất chỉ còn sót lại lẳng lặng đối diện cùng hỗn loạn thở dốc.
Một luồng hỏa diễm thiêu đốt tim, Tuyết Phong híp mắt, nàng rốt cuộc nếm trải cảm giác hôn môi, tự giễu.
Nàng buồn cười bản thân, vì nàng yêu chính là nhận hết tinh thần dằn vặt, thân thể thống khổ, cuối cùng lại không thể hưởng thụ, nhưng hiện tại nàng thay đổi tâm ý!
Ôm lấy Mộc Thủy Vân, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, thoả thích du lịch trong biển lá.
Mộc Thủy Vân mới từ trong hôn sâu tỉnh táo lại, bị Tuyết Phong ôm xoay tròn dưới làn hoa, giữa lúc trời đất quay cuồng, nghìn cánh hoa tung bay trước mắt, sau lưng tiếp xúc một tầng mềm mại.

Tuyết Phong đem Mộc Thủy Vân đặt ở dưới thân, đường viền tận lộ vẻ quyến rũ, ngón tay nhỏ bé xoa nhẹ khuôn mặt mềm nhẵn nhẵn nhụi, thở dài: "Khuôn mặt này thật là tinh khiết."
"Tuyết Phong! Ngươi muốn làm gì hả?" Mộc Thủy Vân giật mình, Tuyết Phong luôn lạnh lùng sẽ làm ra hành động như thế, như một kẻ xâm lược xinh đẹp.
Tuyết Phong đè thấp thân thể, mê hoặc nói: "Ngươi không phải thích ta sao, ta làm như vậy, ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng."
"Nhưng đây cũng quá đột nhiên đi." Mộc Thủy Vân chưa chuẩn bị, in relationship không phải nên có quá trình sao? Sao Tuyết Phong lại trực tiếp như vậy? Lẽ nào nàng đã quên Nguyệt Lạc?
"Xem ra, ngươi cũng không mong muốn, vậy ta quyết không miễn cưỡng." Tuyết Phong thả nàng, vừa muốn đứng dậy lại bị Mộc Thủy Vân kéo, nụ cười lạnh nổi lên gò má.
Quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Thủy Vân, Tuyết Phong hỏi: "Có phải là không nỡ xa ta?"
Mộc Thủy Vân hít sâu một hơi, oán thầm, lấy tính cách "không thể phỏng đoán" của Tuyết Phong, muốn nàng ấy chủ động quả là còn khó hơn lên trời, tuy rằng không biết vì sao nàng ấy đột nhiên như vậy, nhưng cơ hội chỉ có một lần, lần này không hảo hảo nắm, sẽ rất khó đến gần nàng ấy.
"Dáng vẻ của ngươi thật sự rất không tình nguyện, ta không miễn cưỡng ngươi." Tuyết Phong hơi nhíu mày, tuy rằng nói như vậy, nhưng lần này không có đi.
"Ta chẳng qua là cảm thấy có chút đột ngột, cũng không có phản cảm. Hơn nữa, ta yêu thích ngươi, đó căn bản không phải vấn đề miễn cưỡng hay không miễn cưỡng." Mộc Thủy Vân có chút ngượng ngùng, nàng tuy rằng hiểu chút kiến thức về phương diện này, nhưng dù sao không có tự mình trải qua, khó tránh khỏi có chút sốt sắng.
"Nếu đã không miễn cưỡng, ngươi không nên hối hận!" Ánh mắt Tuyết Phong co lại, xé áo choàng của nàng ra, hỏa diễm bị đè xuống lần thứ hai cháy rực.
Thân thể xích loã bạo lậu ở trong không khí, Mộc Thủy Vân hoảng sợ, dùng hai tay che khuất cảnh "xuân" trước ngực, thật không nghĩ tới Tuyết Phong gấp gáp như thế, chí ít cũng phải ôn nhu một chút chứ.
Tóc bạc bồng bềnh, ánh mắt Tuyết Phong trở nên thâm thúy, nhìn kỹ còn mơ hồ lộ ra tơ máu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộc Thủy Vân, cúi người xuống.

"Ân..." Mộc Thủy Vân vòng quanh eo nàng, nhẫn nhịn ngượng ngùng hôn lên môi nàng.
Môi hai người dán vào nhau, đầu lưỡi dây dưa, thưởng thức mùi vị lẫn nhau.
Tuyết Phong dục cầu bất mãn, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại, thân thể nữ nhân quá tươi đẹp, thật là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Tác phẩm nghệ thuật dùng để thưởng thức, nhưng Tuyết Phong không nghĩ như thế, trăm năm cô tịch, nghìn năm cấm dục, như một chiếc đàn đứt dây, ở một khắc triệt để nứt toác!
Hai tay nhanh chóng dạo khắp thân thể tươi đẹp, nghe được Mộc Thủy Vân gấp gáp thở dốc, Tuyết Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, song song nắm giữ hai vú mềm mại của nàng.
"Ân... Tuyết Phong..." Mộc Thủy Vân chăm chú vịn nàng, hết thảy tình cảm trong nháy mắt xông lên đầu, hai mắt tràn ra nước mắt.
Tuyết Phong hôn hai mắt của nàng, đem nước mắt liếm vào môi, tiếp theo khẽ hôn gò má nàng, rù rì nói: "Có phải cảm thấy ta bắt nạt ngươi? Từ trước tới nay, đều là ngươi trêu chọc ta."
"Đúng! Là ta trêu chọc ngươi. Ta yêu thích ngươi, ngươi làm gì với ta ta đều yêu." Mộc Thủy Vân cắn răng nói, vươn mình đặt Tuyết Phong dưới thân, nâng mặt nàng cấp thiết hôn lên, tất cả những thứ này đều là nàng tự tìm, vậy thì hãy để cỗ tình hỏa này, thoả thích thiêu đốt đi.
Tuyết Phong vuốt lưng nàng, mặc cho Mộc Thủy Vân hấp duẫn môi mình, không nghĩ tới tiểu nha đầu này còn có thời điểm nhiệt tình như vậy, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Người thống trị không phải Mộc Thủy Vân, hai ngón tay Tuyết Phong điểm một cái, thân thể trên người bỗng nhiên run lên, triệt để xụi lơ trong lòng nàng.
Một lần nữa đặt Mộc Thủy Vân dưới thân, nhìn dáng dấp nàng mê man, rõ ràng là đã động tình.
Trong con ngươi Tuyết Phong nổi lên một tia nhu ý, song chưởng lần thứ hai bao lấy hai khoả đầy đặn kia, nhẹ nhàng nhào nặn.
"Ân a... Tuyết Phong... Vì sao ta cả người vô lực..." Hai tay Mộc Thủy Vân vô lực thả hoa xuống, chỉ có thể mặc cho Tuyết Phong muốn làm gì thì làm.
Khoái ý tê dại tâm ý từ trên ngực truyền đến, Mộc Thủy Vân không khống chế được mà rên rỉ, ánh mắt như nước nhìn về phía Tuyết Phong.
"Yên tâm, ta chỉ muốn ngươi có cảm thụ hoàn mỹ mà thôi." Tuyết Phong híp mắt, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ vẻ quyến rũ, khóe mắt mị tình triệt để bắt được trái tim Mộc Thủy Vân.

Thị giác cùng cảm giác trùng kích vào, Mộc Thủy Vân có chút không chịu nổi, hai tay bất lực cầm lấy cánh hoa dưới thân, vòng eo vô ý thức cong lên trên.
Lông mày Tuyết Phong hơi động, một tay nhẹ nhàng xoa hai khoả mềm mại, một tay khác lần theo bụng dưới, trượt vào hai chân, bao trùm nơi tùng lâm rậm rạp kia.
"Tuyết Phong!" Toàn thân Mộc Thủy Vân căng thẳng, đôi mắt mê ly tỉnh táo không ít, nàng bình tĩnh nhìn nụ cười bên môi Tuyết Phong, ngay cả thở dốc đều có chút run rẩy.
Tuyết Phong cúi xuống, hôn môi nàng, bàn tay không ngừng ma sát nơi mềm mại kia, ánh mắt hơi thâm trầm.
Nàng làm như thế rốt cuộc có đúng hay không, luôn miệng nói yêu Nguyệt Lạc lại triền miên cùng một nữ nhân khác, có phải thời gian trăm năm đã hòa tan tín niệm trong lòng, hay là bởi vì quá cô độc cho nên muốn tìm an ủi, mặc kệ nguyên do của tất cả những thứ này là gì, nàng chỉ biết là thời khắc này, không thể dừng lại.
"Ân..." Mộc Thủy Vân nhắm hai mắt, đáp lại nụ hôn của Tuyết Phong, hai chân run rẩy khép mở, nàng cảm thấy cái tay kia ma sát thật thoải mái, trong lòng đột nhiên dập dờn lên, một dòng nước ấm theo hành lang trượt ra.
Tuyết Phong hơi nheo mắt, hai ngón khép lại một lần xỏ xuyên vào.
"A!" Mộc Thủy Vân ôm chặt lấy nàng, nỗi đau đớn sắc bén kia khiến nàng khóc lên, lần đầu tiên, sao lại đau như vậy?
Tuyết Phong cắn lên xương quai xanh nàng một cái, ngón tay tăng tốc, hoàn toàn không cho nàng cơ hội thở lấy hơi, chỉ lo lĩnh hội cảm giác tươi đẹp bị mềm mại chặt chẽ bao vây.
"A, không được... Quá nhanh..." Mộc Thủy Vân rên rỉ, da thịt cùng giữa hai chân, song trọng cảm giác suýt nữa đem nàng bức điên rồi, hai tay vuốt mái tóc trắng bạc của Tuyết Phong, xúc tu mềm mại làm cho nàng thở dài.
"Mộc Thủy Vân, ngươi thật sự yêu ta?" Tuyết Phong dùng ánh mắt thâm thúy chăm chú đem Mộc Thuỷ Vân khóa chặt, ngón tay vẫn không ngừng nghỉ nhanh chóng ra vào, tảng lớn ái dịch bị động tác mạnh đè ép phun tung toé ra, triêm ướt lòng bàn tay.
Vẻ mặt của nàng quá mức xinh đẹp mê hoặc, cặp mắt kia tựa hồ có một sức hấp dẫn trí mạng, Mộc Thủy Vân hoảng hốt, suýt bị đôi mắt hút vào, trái tim từ lâu luân hãm động tình: "A... Yêu... Không yêu ngươi, sao đem mình giao cho ngươi..."
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục...
Editors cũng có lời muốn nói: Mới lần đầu đã quất 2 ngón...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui