Editor: hatrang.
- --
Khói toả nơi nơi, trên không trung phấp phới lá cờ đỏ, ngay khi một tia sáng xanh vừa lóe lên phía chân trời, tiếng trống thùng thùng lập tức vang dội khắp khán đài. Âm thanh ấy nặng nề chấn động mang âm hưởng hào hùng của chiến trường xưa cũ, ngựa ô phi nước đại, trường kiếm vẩy máu tươi, bầu không khí trang nghiêm làm người khác vô thức bồn chồn nôn nao trong lòng.
Tiên phong miểu miểu phiếm sùng quang, hương vụ không mông liễm vân đào.
Trên đài cao, mây che mờ ảo khuất đi bóng dáng các trưởng lão ngồi hàng đầu. Tầng tầng lớp lớp mịt mù nhẹ phiêu đãng, ánh sáng vàng rực chói lọi cả vùng trời, uy áp tản ra khắp nơi thi đấu khiến chúng đệ tử phía dưới không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
Vị tiên nhân ngồi chính giữa khẽ gật đầu, cuộc tranh tài môn phái chính thức bắt đầu!
Vô số cột đá to đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, bao bọc lấy một khoảng sân rộng lớn, đó là đài chiến đấu. Xung quanh được trang bị kết giới vô hình, chỉ thấy một con chim xanh uốn lượn trên cao, theo động tác đập cánh hết sức nhẹ nhàng của nó, bề mặt kết giới dần sáng lên một tầng ánh vàng nhạt, tựa như gợn sóng khẽ lay động trên mặt hồ tĩnh lặng. Nó được bố trí nhằm bảo vệ khán giả ngồi bên dưới không bị ảnh hưởng bởi uy lực của các đệ tử chiến đấu “quá khích”.
Tiên nhạc ngân vang, trống rung liên hồi, kết giới ngay lập tức mở ra một lối vào.
Người chủ trì khoác áo choàng trắng tinh, bên trong là áo mỏng diềm vàng, bắt đầu đọc vang những quy tắc cần tuân thủ khi chiến đấu. Mỗi năm chức vị này sẽ thay đổi một lần, tuyển chọn từ các môn phái khác nhau, năm nay người chủ trì là một vị trưởng lão đến từ Ngự Thú Tông. Quyển trục màu vàng lơ lửng giữa không trung, vô số chữ viết lập loè cũng theo đó mà trôi nổi, phía trên ghi danh sách thi đấu, đầu tiên là tỉ thí giữa các đệ tử cùng cảnh giới với nhau, cuối cùng mới đến hạng mục khiêu chiến tự do.
Tu vi Khương Ngâm hiện giờ đang ở Nguyên Anh trung kỳ, song cậu lại khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến. Thẩm Thôi Anh bên cạnh chậm rãi phân tích cho thiếu niên nghe những đệ tử nào cần chú ý, họ thường xuyên sử dụng chiêu thức gì, vân vân và mây mây đủ thứ quan trọng. Dẫu biết mình bây giờ có hơi “ôm đùi* vàng” một chút, nhưng mình có thì mình hưởng thôi, Khương Ngâm cũng nghiêm túc ghé tai lắng nghe.
*“Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi
Cuộc thi đã bắt đầu, vòng đầu tiên là giữa các đệ tử Kim Đan kỳ. Thẩm Thôi Anh chỉ vào hai người đứng trên đài, người mặc áo trắng tu vi Kim Đan trung kỳ, còn thực lực của đối thủ hắn đã đạt Kim Đan hậu kỳ rồi. Theo lý thuyết mà nói, hắn hẳn sẽ không địch lại được, nhưng cây kiếm nam nhân nọ cầm trên tay lại là một pháp khí chất lượng không tồi, nếu có thể tận dụng hết công lực thì ai thắng ai bại vẫn còn chưa chắc.
Khương Ngâm dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy hai đệ tử trên đài đang đối mặt với nhau, biểu cảm hết sức nghiêm nghị. Một người sử dụng ngọc kiếm, bạch y tung bay, dáng vẻ thanh cao có vài phần giống với thần tiên hạ phàm. Người còn lại thì sở hữu ngoại hình khí khái vô cùng, eo lưng thẳng tắp, trong tay cầm một cây đao lớn. Bọn họ lao vào, chỉ một chốc đã tấn công loạn xạ đến trời đất tối sầm, vậy mà thực lực cả hai lại ngang nhau, khiến người khác khó lòng dự đoán kết quả.
Khương Ngâm ngồi xem thôi cũng cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay nhỏ nhắn dần dần rịn mồ hôi ướt đẫm, hoàn toàn không còn luyên thuyên cười đùa vui vẻ như trước. Giống như học sinh đi thi vậy, đứng trước cửa lớp thì dõng dạc nói to tự tin, nhưng khi vừa ngồi xuống bàn liền nín thinh như con đà điểu, chỉ hận không thể vùi luôn đầu xuống đất.
Người ta gọi là gáy to đấy.
Hệ thống 661 an ủi: “Không sao cả, người dạy cậu là công chính và thụ chính cơ mà, ngay cả khi cậu có không tin vào chính mình, thì cũng phải tin tưởng hai người bọn họ chứ!”
Thẩm Thôi Anh nghiêng người nắm lấy tay cậu, “Đừng lo lắng, cứ cố gắng hết sức là được. Bình thường ta và sư phụ dạy ngươi như thế nào, đến lúc đó ngươi áp dụng theo y hệt. Không cần phải hoàn thành xuất sắc, chỉ cần đừng đứng chót.”
Hai chân thiếu niên bỗng run lên nhè nhẹ, cậu cứ tưởng mình sợ đến nỗi trụ không vững, ai ngờ khi nhìn xuống thì lại phát hiện đầu sỏ là tên Thẩm Thôi Anh bên cạnh, người này bây giờ còn khẩn trương hơn cả mình.
Khương Ngâm... Hắn ta không tin tôi đến vậy ư?
Hệ thống 661: “Cậu xem cậu có thứ gì để người khác tin tưởng không?”
Nhờ màn đùa giỡn này mà Khương Ngâm không còn cảm thấy hồi hộp nữa, tâm lý vốn hoảng loạn cũng trở nên bình tĩnh hơn hẳn. Cuộc tỷ thí giữa các đệ tử Kim Đan kỳ chỉ còn mấy vòng là kết thúc rồi, tiếp theo sẽ tới lượt Nguyên Anh kỳ.
Lúc này, tình hình chiến đấu trên đài đang vô cùng căng thẳng nguy hiểm, một đệ tử bất ngờ bị đánh bay ra ngoài, va vào kết giới vô hình rồi đau đớn phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trên người chồng chất vết đâm chí mạng. Người chủ trì thấy thế, bèn truyền tín hiệu làm ngọc bài sáng lên, lớn tiếng hô: “Còn có thể tiếp tục không?” Bởi vì vẫn chưa nhận được phản ứng, nên hắn ta liền được nâng ra ngoài, lúc này người chủ trì tuyên bố chiến thắng thuộc về nam nhân còn trụ vững trên đài.
Kế đến là một số cuộc tranh tài nữa, không biết đã qua bao lâu, hiện tại đã tới lượt của các đệ tử Nguyên Anh kỳ.
Đệ tử tu vi càng cao thì chiến đấu càng thêm xuất sắc mãnh liệt, lực sát thương cũng vô cùng lớn, nào là sử dụng pháp khí, bùa chú, linh thú... đủ thứ đủ loại trên đời khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Có người giành thắng lợi vô cùng dễ dàng, song lại có kẻ liều mình chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng. Cũng không thiếu một vài đệ tử dù ngọc bài đã sáng lên tận hai lần mà vẫn còn ngoan cố trụ lại rồi bị cưỡng chế rời khỏi.
Khi người chủ trì thấy tình hình chiến đấu tương đối nghiêm trọng thì sẽ thắp sáng ngọc bài lên, tránh cho các đệ tử bị thương quá nặng mà tử vong. Lúc ấy đệ tử sẽ có quyền lựa chọn xem nên tiếp tục chiến đấu hay nhận thua để chữa thương.
Lần này, người bị khiêng xuống là một người khá quen thuộc với Khương Ngâm, sau khi tuyên bố đệ tử chiến thắng xong, người chủ trì lại tiếp tục hô to: “Tiếp theo, Thanh Vân Tông Khương Ngâm đối chiến với Thủy Hoa Tông Kỷ Vân!”
Nghe thấy tên của mình, cậu lập tức đứng dậy bước lên đài. Đối diện thiếu niên là một tu sĩ tuấn tú mặc áo xanh, người nọ khẽ mỉm cười với cậu, Khương Ngâm cũng hơi gật đầu lại, sau đó nắm chặt Đào Hoa Kiếm trong tay.
Tiếng trống vừa vang lên, kết giới lập tức loé sáng rồi bao bọc khắp đài thi đấu, trận chiến chính thức bắt đầu!
Bỗng nhiên “vụt” một nhát xé gió, Khương Ngâm nhanh nhảu lùi về phía sau, y phục trắng tinh phấp phới, lộ ra một phần góc áo đã bị cắt đứt. Đối phương vậy mà đã ra chiêu, cậu hơi nhíu mày, không tiếp tục nghĩ lan man nữa mà giơ kiếm trong tay lên.
“Keng”
Vừa chạm vào nhau, hai thân kiếm liền bắn ra tia lửa khắp phía, chỉ còn lại dư ảnh trên không trung. Khương Ngâm đối diện với ánh mắt đối thủ, chỉ thấy biểu cảm người nọ không còn chút khinh thường nào, tràn đầy nghiêm túc nhìn qua đây.
So với sự cảnh giác của hắn, thực ra cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, có lẽ là do đã được các nhân vật chính chỉ dạy, thiếu niên vô thức sắp xếp đối phương vào nhóm: Mạnh hơn Thẩm Thôi Anh hoặc không bằng Thẩm Thôi Anh. Về phần người trước mắt, chỉ sau một chiêu, trong lòng cậu đã kết luận hắn kém xa sư huynh mình. Đã như vậy, cậu đương nhiên có thể yên tâm chiến đấu!
Không biết tự khi nào mà không khí phấp phới vô số cánh hoa đào hồng nhạt, chúng liên tục nhảy múa uyển chuyển giữa không trung. Chỉ thấy tàn ảnh lóe lên sắc đỏ rực, mang theo sát khí lạnh thấu xương mà xuyên qua biển hoa mộng ảo, sau đó bất ngờ rạch một đường đỏ tươi lên cần cổ người đối diện. Tia máu nóng hổi đột nhiên bắn ra, khiến những cánh hoa đào mềm mại vô hại bỗng chốc trở nên cực độ khó lường.
Nhìn thấy một lượng máu lớn chảy ra từ cơ thể đối thủ, bàn tay cầm kiếm của Khương Ngâm thoáng khựng lại, chần chừ không dám tiếp tục. Mà nam nhân đang đau đớn che ngực kia lại cho rằng cậu xem thường hắn, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Làm sao, ngươi đang coi thường ta, ngươi cho rằng ta sẽ thua dưới tay ngươi hay sao?”
Giờ thì tới cả khóe miệng hắn cũng rỉ cả máu ra, rõ ràng thân hình đã xiêu xiêu vẹo vẹo đến không thể đứng vững nổi mà vẫn còn cố gắng chống kiếm lên. Khương Ngâm nhíu nhíu mày, sợ người nọ thật sự sẽ cố quá thành quá cố, cậu nhanh chóng hất hắn xuống đài.
Trận này, Khương Ngâm thắng.
Cậu liên tục chiến đấu thêm vài vòng nữa, một trong số các đối thủ có vị đệ tử của Ngự Thú Tông, không rõ là người nọ bị tâm lý hay như thế nào mà chỉ đỏ mặt ấp úng nhìn cậu một cái rồi trực tiếp nhận thua.
Kế tiếp là yêu tu đến từ Phiêu Miểu Tông, hắn bị các đệ tử xô xô đẩy đẩy phía dưới một hồi rồi mới chậm rãi bước lên. Sau khi chào hỏi nhau xong, Khương Ngâm chỉ vừa mới đặt tay lên kiếm, cậu còn chưa kịp xuất chiêu thì đã thấy đối phương ngã cái oạch xuống, tư thế cực kì khoa trương, hắn đau đớn gào thét rồi nhanh chóng nhận thua.
Khương Ngâm:...
Thiếu niên lại thắng, song chẳng qua cảm giác không vẻ vang gì cho cam, cứ như mình vừa trúng số độc đắc vậy. Vốn dĩ kế hoạch của cậu là chiến đấu để đánh giá thực lực của bản thân, nhân tiện chuẩn bị cho giai đoạn khiêu chiến tự do tiếp theo. Bởi vì nếu cứ tiếp tục như bây giờ thì thứ hạng sẽ khá thấp, chỉ còn cách khiêu chiến với người trong top đầu để thay thế vị trí ấy.
Song không ngờ cậu lại rơi vào tình huống này, hoàn toàn chẳng có cơ hội luyện tập chiêu thức, khiến rồng nhỏ nhất thời không biết nên có biểu cảm gì.
Hệ thống 661: “Nghĩ nhiều làm chi, thắng là được.”
Khương Ngâm chỉ cảm thấy có hơi khó hiểu, “Tại sao bọn họ lại muốn nhường tôi, bởi vì cái danh đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân này sao?”
Cậu biết không riêng gì Thanh Vân Tông mà tất cả đệ tử của Tu chân giới đều rất sùng bái Vệ Từ. Cũng đúng thôi, người nọ đã từng dùng một kiếm phá tan ba châu lục, chống lại cả trăm vạn ma tộc. Ở một thế giới cường giả vi tôn như thế này, có thể coi Vệ Từ là biểu tượng được người người tôn sùng noi theo.
Hệ thống 661 cũng không biết: “Có lẽ là bọn họ yêu ai yêu cả đường đi.”
Khương Ngâm:...
Từ khi thiếu niên bước xuống đài, ánh mắt của mọi người đều vô thức dõi theo cậu. Tu sĩ áo xanh nhảy nhảy chân sáo, có lẽ là do đã chiến thắng nên trên mặt tươi cười vô cùng vui vẻ, một sợi tóc tinh nghịch nhẹ rũ xuống khóe mắt long lanh. Rèm mi cong vút đen nhánh khép hờ, khiến người ta không khỏi nhớ đến kiếm pháp vô cùng sắc bén của cậu, nghĩ tới vòng eo thon thả săn chắc hiển lộ sau mỗi động tác uyển chuyển.
Rõ ràng thiếu niên sở hữu một gương mặt hoàn mỹ mê người tựa ngọc quý, song lúc cầm kiếm lại nghiêm túc đứng đắn đến chẳng ngờ. Đôi con ngươi đen láy phản chiếu tầng tầng lớp lớp ánh dương gắt gỏng, khẽ loé lên vẻ lạnh lùng lãnh đạm. Cậu nâng mi nhìn thẳng vào đối thủ, bờ môi căng mọng đỏ ửng nhẹ nhếch, khiến người khác không khỏi run sợ, chỉ cảm thấy nếu được thua dưới tay cậu là một điều hết sức may mắn.
Dù cho nội tâm mọi người có dậy sóng dữ dội ra sao đi chăng nữa, thiếu niên nọ đã nhanh nhảu nhảy cái phóc lên khán đài.
Khương Ngâm vội vội vàng vàng đi đến chỗ Thẩm Thôi Anh, “Vừa rồi biểu hiện của ta thế nào, kiếm thuật còn thuần thục không?”
Nam nhân đối diện khoanh tay, kiêu ngạo nói: “Ai thèm nhìn ngươi chứ, ta bận quan sát những đệ tử khác thi đấu rồi, không có thời gian để ý đến ngươi.”
Thiếu niên nghe thế, bèn ngồi xuống lẩm bẩm: “Aiss, chiêu ⟨⟨ Bạch Hồng Mê Hà ⟩⟩ của vị đệ tử Thủy Hoa Tông kia thật lợi hại...”
Thẩm Thôi Anh bên cạnh không khỏi phản bác: “Đồ ngốc, lúc ấy chiêu ⟨⟨ Phi Hoa Kiếm Vũ ⟩⟩ của ngươi vẫn thiếu một chút nội lực. Phải bước nhanh thêm một nhịp nữa rồi mới đâm vào eo hắn, như thế sẽ ngăn cản không cho hắn tiếp tục xuất chiêu.”
Khương Ngâm chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội đáp: “Ơ, không phải sư huynh vừa nói không thèm xem ta sao?”
Thẩm Thôi Anh: “........”
Nam nhân quay ngoắt đầu đi, làm bộ đang xem thi đấu, song thiếu niên lại nhìn thấy vành tai đối phương lặng lẽ đỏ bừng lên. Cậu cười khẽ trong lòng, ha, đồ khẩu thị tâm phi.
Sau đó, tầm mắt cậu cũng chuyển về trên đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...