Huyễn Phong mỗi ngày đều ngồi đợi, mong Ngọc Đế mau mau lại đây đem Lương Lương đi.
Tiểu Hỗ biết y hi vọng Ngọc Đế sẽ đến, bởi vì Ngọc Đế đến, sẽ mang Lương Lương về nhà. Chỉ khi nào Lương Lương đi, y mới thể trở lại tiểu ốc cùng chủ nhân ngủ thôi.
Meow ô~~~ Tiểu Hổ cũng muốn nhìn một chút lão bất tử Ngọc Đế là cái bộ dáng gì nhà.
Theo như lời Lương Lương nói, Ngọc Đề là một đồ đần rất đần, so với Huyễn Phong còn muốn đần hơn. Mà theo chủ nhân nói, Ngọc Đế là thần đã xuất hiện từ thời khai thiên tích địa.
Meow ô~~~~ Tập hợp lời hai người bọn họ nói…, cuối cùng suy ra một kết luật.
“Tiểu quỷ, ngươi lại muốn ngủ?” Hô ca ca hướng lỗ tai ta kêu to.
“Dùng não quá độ a!” Cọ cọ trong ngực Hổ ca ca, “Ta đang suy nghĩ nghiêm túc một việc a!”
“Chuyện gì?” Sờ sờ tóc ta, Hổ ca ca ôn nhu hỏi.
“Thì ra đồ đần là đến từ lúc khai thiên lập địa.” Đây là lĩnh ngộ của Tiểu Hổ suy ra từ lời nói của chủ nhân và Lương Lương a.
“...”
Meow ô~~~~ Hổ ca ca nhất định sẽ cảm thấy ta rất thông minh. “Hổ ca ca, ngươi nói Ngọc Đế là người như thế nào?” Ngẩng đầu nhìn Hổ ca ca, hắn giống như đang ngẩn người a!
Meow ô ~~~~ không có phản ứng...
Kéo kéo y phục của hắn, “Hổ ca ca...”
“Cái gì nha?” Hắn quả nhiên không nghe ta nói sao, thiệt là!
“Ta hỏi ngươi, Ngọc đế là người như thế nào?” Ta tốt bụng lặp lại.
Hổ ca ca nghĩ nghĩ, “”Ngọc đế chứ sao... Ngọc đế... Đúng rồi! Ngọc đế không phải là ngọc thạch hoàng đế sao!”
Ngọc thạch hoàng đế?! Là ngọc thạch Đại vương a!
Meow ô ~~~~ Ngọc đế chẳng phải là rất cứng?
“Ngươi tới làm gì?!” Ồ? Là thanh âm của Lương Lương a!
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
“Hổ ca ca, chúng ta ra ngoài xem được không?”
“Ngươi không muốn ngủ nữa sao?”
Lắc đầu, Tiểu Hổ hiện rất muốn nhìn một chút nguyên nhân khiến Lương Lương lại kêu to như vậy a!
Cùng Hổ ca ca đi ra, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Lương Lương đang la lối với nam tử mặc quần áo màu xanh.
“Lương Lương, về đi.” Thanh y nam tử nói. Hắn nhất định là Ngọc Đế rồi.
Tại sao tiểu Hổ biết a?
Meow ô~~~~ Đó là bởi vì hắn mặc quần áo màu xanh a!
Hổ ca ca nói Ngọc Đế là Ngọc thạch hoàng đế, ngọc thạch phần lớn là màu xanh, cho nên Tiểu Hổ có thể khẳng định hắn chính là Ngọc Đế.
Ta lặng lẽ đến gần bọn hắn.
Hắc hắc! Bọn hắn đều không có phát giác ta a.
“Không về.” Lương Lương đem mặt chuyển sang bên kia, chứng minh mình vẫn còn tức giận. “Ngươi cho đến bây giờ vẫn không biết mình làm sai chuyện gì, ta mới không cần trở về.”
“Ta sai rồi.” Nhận lỗi nhanh như vậy? Ngọc Đế này cũng quá không có nguyên tắc đi?
“Ta nói, ngươi có nhận bừa cũng vô dụng, ngươi rõ ràng không biết tại sao ta lại sinh khí!”
“Ngươi muốn như thế nào?” Tiểu Hổ phát hiện Ngọc Đế nói chuyện đều rất ngắn ngọn nha! Hắn nói hai câu, hai câu đều không quá năm chữ...
“Ta... Ta... Ô...” Nói nói, Lương Lương chợt khóc lên.
Meow ô~~~~ Tiểu Hổ thừa lúc bọn hắn cãi nhau, lặng lẽ đi tới chân Ngọc đế... Ta cắn!
Meow ô ~~~~ đau quá...
“Tiểu Hổ làm cái gì vậy?!” Ngọc Đế không lùi chân về, hắn hình như một chút phản ứng cũng kh6ong có, chỉ có Lương Lương hô to một tiếng.
Meow ô~~~~ Lương Lương thật hung a!
Hổ ca ca bước lên phía trước ôm lấy ta.
“Ta chỉ muốn nhìn xem Ngọc Đế có phải là cứng như ngọc thạnh không nha!” Ta đưa vẻ mặt vô tội nhìn Lương Lương, thấy y có vẻ không có quá tức giận, nhìn qua Ngọc Đế bị ta cắn một cái cũng không có biểu lộ gì, giống như không có tức giận, thế là Tiểu Hổ tiếp tục giải thích “Ta sợ hắn là giả thôi!”
“Tiểu Hổ, ta cho ngươi biết! Vàng và ngọc khác nhau, vàng có thể cắn thử nhưng ngọc thạch chỉ có thể hỏa thiêu.” Lương Lương nghe thấy, còn cẩn thận dạy ta.
Meow ô~~~~ phản ứng của Lương Lương như vậy có phải là y cũng đồng ý chuyện Ngọc Đế chính là ngọc thạch hóa thành hay không?
“Đến đến, Tiểu Hổ nhìn a! Ta làm thử một lần cho ngươi xem.” Nói xong, trong tay Lương Lương đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, y khủng bố cười rồi ném thẳng tới Ngọc Đế.
Rất thần kì a, ngọn lửa kia vừa mới đến trước mặt Ngọc Đế liền tắt ngúm. Lương Lương gật đầu: “Thấy không? Không sợ lửa thì mới đúng là ngọc thạch, hắn chính là một khối ngọc thạch trân quý a!”
Meow ô~~~~ Lương Lương là đang mắng Ngọc Đế sao? Khuôn mặt của Ngọc Đế hình như có điểm đen lại thì phải a!
Hổ ca ca tới kéo ta ra, “Tiểu Hổ đừng quản bọn hắn nữa, chúng ta đi bắt cá ăn.”
Được a! Mặc kệ các người, ta bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...