Lạch cạch.
Tiếng bước chân của Triệu Vân Tấn.
Trong sơn động sạch sẽ, trên mặt đất không có thứ gì, dù là một mảnh đá vụn cũng không tìm được.
Dù từng có đá ở đó thì khi cuồng phong thổi qua cũng đã bị nuốt chửng, những hòn đá quá cứng không thể bị gió đen phá hủy thì bị thổi ra ngoài động, chất đống dưới đáy vực.
Triệu Vân Tấn đi phía trước, cực kì gắng gượng chống đỡ cả trận pháp.
Mới năm mươi thước...
Năm mươi thước ngắn ngủi, với sức của một mình ả không ngờ lại chỉ có thể đi vào sâu như vậy.
Khi bước tới thêm một bước nữa, Triệu Vân Tấn lập tức có một cảm giác vô lực khó tả.
Vị sư muội hơi mập đã sắp không đi được nữa, thân hình chao đảo trong cuồng phong.
Triệu Vân Tấn coi như mình không nghe thấy. Ả cắn chặt khớp hàm, cuối cùng lại bước về phía trước một bước nữa.
Không...
Không cầm cự được nữa!
Ả bắt thủ quyết định gọi pháp khí trên người ra chống đỡ, không ngờ lúc đưa tay lên lại nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Póc!
Như là một con cá dưới nước thở ra bong bóng, như là bong bóng nổi lên mặt nước, như là bong bóng vỡ ra khi chạm đến mặt nước.
Trong lòng Triệu Vân Tấn lập tức sinh ra điềm báo: "Không tốt!"
Tuy nhiên...
Đã quá muộn.
Người bày ra trận pháp này chính là con cá đó, còn Triệu Vân Tấn là người chạm vào làm vỡ bong bóng.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Từng viên linh thạch khảm khắp nơi trên vách động lần lượt sáng lên, chỉ trong nháy mắt đã kết nối lại với nhau như những ngôi sao phân bố trên bầu trời đêm mênh mông.
Chúng sáng lên, tim Triệu Vân Tấn lạnh đi.
Hoàn toàn không kịp phản ứng, từ lúc chạm vào trận pháp đến lúc trận pháp xuất hiện còn không đủ nửa hơi thở.
Lách tách!
Một tiếng động vang lên.
Giữa những đường nét của trận pháp vừa sáng lên, linh lực lập tức hội tụ.
Trong không gian tối tăm, một luồng điện quang màu lam dữ tợn như một con rắn dài xuất hiện.
Bóng tối đậm đặc như thực chất lúc này dường như cũng phải khuất phục trước điện quang cuồn cuộn.
Vách đá xung quanh lập tức trở nên sáng rực.
Vị trí của những "ngôi sao" đó chính là những vết sâu trên vách đá, xung quanh còn có vết vách đá vỡ vụn, rõ ràng là vừa bị người ta bày trận pháp.
Được trận pháp thúc đẩy, một luồng điện quang đánh thẳng về phía Triệu Vân Tấn đi phía trước.
"Sư tỷ!"
Đệ tử Tiễn Chúc phái hơi mập phía sau đã sợ đến mất hồn mất vía, không nhịn được kêu một tiếng sợ hãi.
Triệu Vân Tấn cắn chặt răng, biết mình lúc này muốn tránh cũng không tránh được, chỉ ra sức giơ hai tay lên, một màn sáng xanh rực rỡ lập tức xuất hiện bảo vệ ả ở bên trong.
Màn sáng xanh vừa hình thành, sấm sét đã đánh thẳng tới nơi.
Ầm một tiếng!
Tia sét và màn sáng đụng vào nhau, màn sáng yếu ớt lập tức bị đục thủng.
Ầm!
Sức ép không khí điên cuồng lan rộng.
Nữ tu sĩ hơi mập đứng sau lưng Triệu Vân Tấn không kịp ngăn cản, bị sức ép không khí hất văng ra.
Cuồng phong vẫn cuồn cuộn trong Hắc Phong Động, nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái này hét lên một tiếng, liền bị cuồng phong thổi bay ra ngoài.
Bị tia sét dánh trúng người, Triệu Vân Tấn cảm thấy nửa người tê liệt, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lập tức nhuộm đỏ cả vạt áo.
Tay trái ả cháy đen, đã bị thương nặng. Chỉ có tay phải còn có thể miễn cưỡng giơ lên.
Sau khi sấm sét tiêu tan, cuồng phong trong Hắc Phong Động lập tức ập tới. Triệu Vân Tấn đứng không vững, suýt nữa bị gió thổi bay ra ngoài.
Đúng lúc này ánh sáng xanh lóe lên trong tay áo ả.
Keng!
Tiếng kiếm ngâm lập tức vang vọng!
Một thanh kiếm màu lam xuất hiện trong tay phải ả, bị ả đâm thẳng vào vách đá cứng rắn bên cạnh.
Phập!
Mũi kiếm đâm thẳng vào vách đá.
Thân thể Triệu Vân Tấn bị thổi về phía sau, bàn tay lại nắm chặt chuôi kiếm, cuối cùng cũng ổn định được thân hình.
Điện quang vẫn tán loạn cuối cùng dần dần trở nên ảm đạm.
ÁNh sáng xung quanh trận pháp cũng ảm đạm theo.
Trước khi Hắc Phong Động một lần nữa chìm vào tối tăm, cuối cùng Triệu Vân Tấn đã nhìn thấy...
Phía trước không xa có bóng dáng năm người.
Trước mắt tối sầm lại, tối tăm lần nữa ập đến.
Hai ămts Triệu Vân Tấn trợn rất to trong bóng tối.
Là bọn chúng...
Không ngờ lại là bọn chúng!
Xem ra mình vẫn sơ ý, sau khi đoán được đối phương lừa gạt mình lại cho rằng đối phương không biết mình đã đoán được, vì thế tiến vào Hắc Phong Động mà không hề phòng bị.
Thì ra bọn chúng đã có chuẩn bị!
Gương mặt xinh xắn nhã nhặn bên ngoài Hắc Phong Động lúc trước đột nhiên xuất hiện trong đầu Triệu Vân Tấn.
Ả không khỏi cắn chặt khớp hàm, hận ý ngập trời. Chính là nữ tu sĩ đó đã nói với mình về tung tích của Thương Liễu Phàm, nói dối như cuội mà vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.
Nhất định cũng là nó đã bày ra trận pháp này.
Mưu đồ thật là ác độc, tâm tư thật là kín đáo.
Bây giờ Triệu Vân Tấn mới biết, thì ra ngoài Hứa Lam Nhi, trên đời này còn có phụ nữ ác độc như vậy!
Thậm chí còn ác độc hơn cả Hứa Lam Nhi!
Chỗ bị sét đánh trúng đến bây giờ mới bắt đầu dần dần khôi phục cảm giác.
Linh lực trong thân thể Triệu Vân Tấn cũng bắt đầu lưu chuyển tiếp, mặc dù không thông suốt như trước nhưng cũng đã bắt đầu tự động chữa trị thương thế. Ả vất vả đứng xuống đất, xoay người lại nhìn, vị sư muội đi theo phía sau đã không còn bóng dáng.
Đơn độc chiến đấu!
Không ngờ lại mang một loại bi thương khó tả...
"Ha ha ha..."
Triệu Vân Tấn phá lên cười không lí do, cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Sự đời đúng là ảo diệu, một tiểu tu sĩ không môn không phái mà cũng dám giẫm lên đầu Tiễn Chúc phái, rốt cuộc là có chỗ dựa nên không sợ hay là có thâm thù đại hận?
Điều này không quan trọng.
Ánh mắt Triệu Vân Tấn hiện ra sắc máu.
Lần này ra ngoài hết sức không thuận lợi, thật sự là khiến ả bất ngờ. Trong tình hình hiện nay, muốn hoàn thành việc sư tỷ Hứa Lam Nhi phân phó sợ là cực kì khó khăn.
Đã thế, vì sao không bắt những kẻ kia phải trả giá vì hành vi của mình?
Trong nháy mắt, Triệu Vân Tấn đã có quyết định.
Tiếng cười của ả ngừng lại, ánh sáng từ thanh trường kiếm cắm trên vách đá tắt đi, thân kiếm màu xanh lam nửa trong suốt cực đẹp.
Triệu Vân Tấn chậm rãi nhắm mắt lại, môi mấp máy, bắt đầu mặc niệm.
Tiếng rì rầm từ trong miệng ả phát ra, trên trường kiếm, một phù văn đột nhiên sáng lên rồi tắt đi, tiếp theo là một phù văn khác.
Từng phù văn không ngừng sáng lên rồi tắt đi, thoáng chốc đã chạy khắp cả thanh kiếm.
Triệu Vân Tấn nắm chặt chuôi kiếm, lúc này như đột nhiên có vô hạn thần lực, ánh sáng xanh thẳm chiếu sáng má ả, lại không chiếu sáng được bóng tối dày đặc xung quanh.
Keng!
Ả rút thanh trường kiếm ra khỏi vách đá.
Khi âm tiết cuối cùng từ miệng phát ra, Triệu Vân Tấn cầm kiếm bằng hai tay, ầm ầm chém xuống.
Xẹt!
Như lưỡi kiếm chém xuống mặt hồ, một luồng rung động đáng sợ đột nhiên truyền ra từ mặt đá cứng rắn dưới chân.
Ầm ầm, ầm ầm...
***
Độ sâu chín mươi tám thước.
Tiền Khuyết đã thở hồng hộc, chỉ thiếu nước nằm bẹp dưới đất, cố gắng tiến về phía trước, mồ hôi vừa toát ra đã bị gió đen trong Hắc Phong Động thổi bay.
Bùi Tiềm trở thành người chuyển vận linh lực nhiều nhất, cũng mạnh nhất trong tất cả mọi người.
Hắn thoáng nhìn mọi người, đột nhiên muốn đề nghị để mình chống đỡ một thời gian, những người khác thay phiên nhau nghỉ ngơi một lát.
Không ngờ Tiền Khuyết đã cắn răng nói: "Chỉ còn ba thước nữa thôi, ông mày sắp nhìn thấy thôn phong thạch rồi!"
Trong Hắc Phong Động cơ bản trống rỗng, những thứ có thể tồn tại đều là thứ tốt.
Thôn phong thạch là một loại trong đó, nó có thể tồn tại là nhờ nó có thể "nuốt" được gió.
Một trăm thước là một tiêu chuẩn, thôn phong thạch chỉ tồn tại ở khu vực vài thước sau một trăm thước.
Chỉ cần có thể đi qua một trăm thước, tiến thêm một vài bước nữa là cơ bản có thể nhìn thấy thôn phong thạch, tuy nhiên vài bước cuối cùng này lại gian nan quá sức tưởng tượng.
Trong tất cả mọi người, người duy nhất hơi thoải mái một chút chính là Kiến Sầu.
Nàng chớp chớp mắt, ung dung duy trì trận pháp trên đỉnh đầu, cảm thấy linh khí xung quanh dường như mỏng manh hơn bên ngoài một chút, dường như còn bắt đầu có hơi thở khác lạ xuất hiện, không giống linh khí, nhưng dường như lại tương tự như linh khí.
Tốc độ bổ sung linh khí trong thân thể lại rất nhanh.
Cơ thể nàng đã trải qua rèn luyện, lại căn bản không có cái gọi là kinh mạch, vốn sức chứa linh khí đã rất lớn, tốc độ hấp thu lại càng kinh người, bên cạnh Bùi Tiềm ngay cả cũng kém nàng.
Mọi người cảm thấy tất cả linh khí dường như đều âm thầm chạy về phía Kiến Sầu, duy trì trận pháp đến bây giờ, chỉ có linh lực chuyển vận của Kiến Sầu và Bùi Tiềm là chưa từng yếu đi.
Cũng là Trúc Cơ kì, tại sao mọi người lại chênh lệch lớn như vậy?
Tần Lãng và Chu Khinh Vân bây giờ không tốt hơn Tiền Khuyết bao nhiêu, cả hai không ngừng thở hổn hển.
Kiến Sầu vừa bước về phía trước vừa nói: "Còn vài bước nữa là đến, nếu lúc này dừng lại không chừng sẽ bị gió cuốn đi, không bằng cắn răng đi thêm mấy bước. Tại hạ thấy Bùi đạo hữu dường như vẫn còn dư lực, lát nữa nếu nhìn thấy có thôn phong thạch, mời bùi đạo hữu ra tay là thích hợp nhất".
Bùi Tiềm ngẩn ra, nghe âm thanh lưu loát và bình thản của Kiến Sầu, trong lòng có chút khác thường.
Có dư lực dường như không phải chỉ có mình hắn.
Tiền Khuyết nghe xong gật đầu thật mạnh: "Đúng thế, lúc đó... Cái gì?!"
Hắn nói được một nửa, đột nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn lại!
"Trận pháp..."
Trận pháp bị người ta đụng vào rồi.
Thấy Tiền Khuyết thảng thốt, mọi người còn chưa kịp hỏi xem có chuyện gì thì đã có một luồng điện quang rực sáng xuất hiện trong Hắc Phong Động đen như mực.
Oành!
Sấm sét!
Trong ánh sáng chói mắt lờ mờ có bóng dáng một phụ nữ đưa tay ngăn cản.
Tuy nhiên...
Kết cục bi thảm.
Chỉ trong nháy mắt, màn hào quang hộ thân đã bị đánh tan, nữ tu sĩ đó bị ném bay ra ngoài, trong thời khắc mấu chốt dùng một thanh kiếm đâm vào vách đá ổn định được thân thể.
Sau đó điện quang màu lam tiêu tan, thế giới lần nữa chìm vào tối tăm, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn hình ảnh một đôi mắt đầy căm hận!
Quả thật là Triệu Vân Tấn!
Cách xa không đủ năm mươi thước, đâu phải quá xa? (ND: một thước là 33cm, 50 thước là 165m)
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảnh giác. Lúc nhìn thấy ánh mắt Triệu Vân Tấn, Kiến Sầu lập tức cảm thấy nguy hiểm.
"Cẩn thận!"
Nàng quát to một tiếng.
Mọi người cho rằng Triệu Vân Tấn đã kiệt lực, hơn nữa còn bị trọng thương, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Nghe thấy Kiến Sầu hét lớn một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, còn chưa kịp hỏi lại thì đã có tiếng ầm ầm vọng đến át hết tiếng gió trong Hắc Phong Động.
Mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt!
Ầm ầm!
Kiến Sầu cảm thấy mặt đất dưới chân dường như sống dậy, dường như có thứ gì đó từ dưới chân Triệu Vân Tấn ầm ầm lan tới.
Cách xa nhau gần năm mươi thước, mọi chuyện chỉ trong chớp mắt.
Trong lúc nàng ngưng thần nhìn, khe nứt to lớn đó đã điên cuồng chạy tới theo con đường họ vừa đi qua.
Mục tiêu rõ ràng, chính là chỗ năm người họ đang đứng.
Lúc này nhóm năm người Kiến Sầu gần như đều đã dùng hết toàn lực, hai tay duy trì trận pháp trên đỉnh đầu, cùng nhau đổ linh lực vào trận pháp.
Thấy khe nứt sâu hoắm đó chạy tới, không một ai dám buông tay ra để chống lại khe nứt này.
Bùi Tiềm trợn mắt như muốn nứt khóe mắt, ánh mắt hung ác, một khí tức dương cương hoàn toàn khác lúc trước từ trên người hắn tràn ra.
Tay phải đang giơ lên trên đầu khẽ động, dường như chuẩn bị rút ra khỏi trận pháp.
Không nghĩ tới lúc này còn có người nhanh hơn hắn.
Lúc này dù là tu sĩ Kim Đan kì có thị lực kinh người nhưng Bùi Tiềm cũng chỉ nhìn thấy một vệt tàn ảnh.
Nữ tu sĩ Vô Sầu lúc trước lừa người ta xoay mòng mòng bây giờ đang đứng bên cạnh hắn. Khe nứt đó như một con ác thú há cái miệng khổng lồ điên cuồng cắn tới, mắt thấy đã sắp chạy đễn chỗ năm người bọn họ, Tần Lãng và Chu Khinh Vân đều không khỏi tái mặt.
Chỉ có Kiến Sầu...
Ánh mắt lóe sáng, trên khuôn mặt lại mang một vẻ lạnh lùng vô tận. Hai tay đang giơ trên đỉnh đầu vẫn không hề nhúc nhích, phía dưới lại có một cái chân thon dài giơ lên.
Sau đó chính là tàn ảnh mà Bùi Tiềm nhìn thấy.
Nhanh đến mức khó có thể nắm được quỹ tích.
Bùi Tiềm chỉ cảm thấy ngạt thở, ngạt thở bởi vì linh khí thiếu hụt.
Tất cả linh khí trong Hắc Phong Động lúc này đều hội tụ đến bên cạnh hắn, hội tụ về phía cái chân Kiến Sầu đã hóa thành tàn ảnh.
Vù...
Bùi Tiềm cảm thấy có một âm thanh vang lên bên tai, một luồng khí tức cổ xưa từ chỗ chân Kiến Sầu lan ra, bao trùm lên cả người hắn.
Đó...
Dường như là một hư ảnh.
Hư ảnh một bàn chân.
ĐÚng lúc khe nứt như quái thú há miệng cắn tới, hư ảnh bàn chân cũng đánh ra.
Ầm!
Dùng chân phát ra Phiên Thiên Ấn!
Cứng rắn như kim thiết!
Bàn chân nàng lại mạnh mẽ đạp nát nền đá cứng bị gió đen thổi vô số năm vẫn hoàn hảo, đá vụn bắn lên tung tóe.
Hơn nửa cái chân Kiến Sầu nằm giữa đống đá vụn đó. Nàng cắn răng, trên mặt mang một sự tỉnh táo gần như lạnh lùng, hùng hổ hất mạnh chân về phía trước.
Như đang đứng giữa dòng sông cuồn cuộn, tung chân đá ra ngàn vạn con sóng lớn.
Cái chân Kiến Sầu đá ra mang theo một con rồng khổng lồ bằng đá vụn dữ tợn.
Ầm ầm ầm!
Lấy chỗ Kiến Sầu đạp xuống làm khởi điểm, con rồng khổng lồ ngẩng đầu lên lao thẳng về phía khe nứt đó!
Phụp!
Như một tờ giấy, khi bị con rồng khổng lồ bằng đá vụn đụng vào, khe nứt to lớn lập tức bị lấp đầy, bị đánh lui.
Dọc theo khe nứt này, con rồng khổng lồ bằng đá vụn gầm thét lao tới, sau khi lấp hết khe nứt lớn nhất, thế đi vẫn không hề giảm.
Gầm!
Trong Hắc Phong Động loáng thoáng có tiếng gầm thét đáng sợ.
Triệu Vân Tấn đứng ở chỗ năm mươi thước, sau khi nhìn thấy khe nứt như tia chớp chạy sâu vào trong bóng tối, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Tất cả các ngươi đều phải bỏ xác ở đây!
Linh lực trong cơ thể trống trơn, bàn tay ả dùng sức muốn giơ thanh trường kiếm lên.
Ầm ầm!
Một tiếng động lớn vang vọng cả Hắc Phong Động.
Màng nhĩ Triệu Vân Tấn suýt nữa bị chấn động rách toạc.
Cuồng phong trong Hắc Phong Động không bao giờ dừng, con rồng khổng lồ bằng đá vụn thuận gió lao ra, càng tỏ ra cực kì kinh khủng.
Thế như chẻ tre.
Những khe nứt không ngừng bị rồng khổng lồ phá hoại.
Triệu Vân Tấn còn không kịp trợn mắt nhìn đã thấy có vô số tảng đá lớn đập thẳng vào ngực.
Rầm!
Sức mạnh khổng lồ đập tới.
Ả không đứng nổi nữa, bị con rồng khổng lồ lao vào đập thẳng người vào vách đá, phun ra một ngụm máu tươi.
Gió đen điên cuồng thổi ra cuồn theo Triệu Vân Tấn như cuốn theo rác rưởi, nhanh chóng vượt qua khoảng cách năm mươi thước ngắn ngủi, tiên tử Triệu Vân Tấn cao cao tại thượng bị đập cho ngã thẳng xuống đất
Lại là một tiếng nổ.
Ngoài động, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vị này là...
"Triệu sư tỷ!"
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái vừa rồi bị thổi ra nhìn thấy Triệu Vân Tấn mặt đầy máu me nằm ngất xỉu dưới đất quả thực không thể tin được mắt mình, lập tức lao tới, hét to một tiếng.
Tiếng kêu này đã vạch trần thân phận của nữ tu sĩ có kết cục thê thảm kia.
Không ít người chờ đợi ngoài Hắc Phong Động đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.
Đúng là...
Đúng là quá thê thảm.
***
Trong động, chín mươi bảy thước, nửa bước chưa động.
Tất cả đã yên tĩnh lại.
Trên mặt đất vốn bằng phẳng bây giờ có vô số đá vụn bị đạp vỡ đá ra ngoài, để lại vết tích bừa bãi trong động.
Tất cả mọi người đều như bị bóp chặt cổ, không nói được câu nào.
Kiến Sầu mặt không biểu cảm, rút chân từ dưới hố sâu lên, ngẩng đầu nói thản nhiên: "Giải quyết xong rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...