Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng


Nếu như miệng giếng này quan trọng thì Quý Hành nghĩ cậu nên xuống dưới xem thử như thế nào.

  
"Cô đợi tôi một lát," Quý Hành nói, "Tôi xuống giếng xem thử."
  
Hùng Manh Manh trợn mắt ngoác mồm.

Nghe Quý Hành nói đi mạo hiểm mà như thể nói đi ăn cơm uống nước: "Cậu, cậu...!cậu định đi vượt phó bản sao? "
Thấy Quý Hành có vẻ không nói đùa, Manh Manh quyết định giới thiệu sơ lược về phó bản cho cậu: "Phó bản thực ra là một cái mê cung, cậu tìm thấy đường ra sẽ được thưởng thêm một thuộc tính nhất định.

Tuy phó bản có hơi đáng sợ nhưng thực ra cũng có lợi cho người chơi, cậu chỉ cần nhớ đừng để bị thực vật cắn là được.

"
  
" Cắn? "Quý Hành cảm thấy rằng thực vật là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới.

  
Manh Manh gật đầu lia lịa, "Bên trong mê cung một bên là cỏ, một bên hình như...!là hoa?" Cô rất miễn cưỡng nghĩ kỹ lại, "Dù sao thì...!rất tàn nhẫn, đáng sợ, điên cuồng...!chỉ có việc cậu không nghĩ ra, không có việc nó làm không được.

Vì cái thứ quỷ này về sau mỗi lần tôi thấy thực vật đều theo bản năng muốn bỏ trốn ấy."
 
" Trong tủ đồ có đạo cụ, hình như có hơi vô dụng.

Lúc đó tôi chỉ lo chạy chạy và nên sau này chie nghe lời người khác kể.

Nói chung cậu hãy cẩn thận nha".

  
Quý Hành gật đầu.

Cậu hiểu rồi.
  
Cái giếng trông rất bình thường, Quý Hành trước đó thậm chí còn dùng nó để múc nước tưới rau.


Bây giờ Quý Hành đã ngồi ở miệng giếng, hai chân thả xuống rồi nhưng người vẫn ở im trên mép.

Quý Hành thở sâu mấy lần, có vấn đề là cậu không biết bơi...
  
Manh Manh lo lắng nhìn cậu, "Nếu không thì đừng thử.

Dù sao cũng chỉ thiếu một cái phần thưởng thuộc tính.

Hay là đợi tới bệnh viện, ở đó cũng có mấy người nhát gan không dám làm..

đợi thời gian sau phó bản đầu sẽ dễ hơn chút, dễ lấy điểm hơn.

"
  
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Phó Bằng Lan không rõ sống chết, Quý Hành không muốn đợi thêm nữa," Cô đợi tôi hai mươi phút.

Nếu tôi không ra, cô hãy tự về bệnh viện nhé.

"
  
" Đừng có nói vậy." Manh Manh giận dỗi nói: "Nếu không phải phó bản đầu tiên chỉ một người được vào tôi đã đi chung với cậu rồi".
  
Quý Hành đang chuẩn bị tâm lý để nhảy giếng, Hùng Manh Manh bên này vẫn còn lầm bầm lầu bầu, thở ngắn than dài, nhìn thấy Quý Hành có hơi do dự cô nàng liền tiếp tục khuyên: " Tiểu Hành Hành ơi, hay là không đi nữa......!Đợi khi tìm được chúng ta tìm được trưởng khoa đã......"
Quý Hành quay đầu lại, muốn nghe cô nói tiếp, ai dè thấy Manh Manh vấp mảnh vỡ trên sàn, cả người lao đến phía cậu.

  
Quý Hành chưa kịp phản ứng đã bị té xuống.
  
Cậu nhắm mắt, thả lỏng người, chấp nhận định mệnh như quần què này.

Quý Hành bất đắc dĩ nghĩ đến nãy giờ chuẩn bị tâm lý này nọ cũng như không.
  
"Tiểu Hành Hành ơi huhuhuhu".


Manh Manh quỳ bên miệng giếng nhìn vào trong:" Chị có lỗi với em huhuhu.."
  
Quý Hành tưởng tượng khi rơi xuống nước, nhưng lại không có, cậu bèn mở mắt ra, phát hiện rằng mình đang ở trong không gian xa lạ, không có miệng giếng trên đầu mà là mặt trăng treo cao, toả ra ánh sáng hoang vắng.

Ngay khi Quý hành di chuyển cơ thể c, bức tường bên cạnh cậu liền sáng lên, và một câu nói lại nhảy ra.

  
[Mê cung Hoàng Tuyền:
Đây là nơi bắt đầu lại cuộc sống.

  
Tôi mong bạn sẽ đủ nhanh để không bị kẻ khác đuổi kịp.

Trong trường hợp bị đuổi kịp thì tôi mong bạn sẽ đủ khôn ngoan và biết lựa chọn, đừng lo lắng khi bị thương, cửa ra sẽ có nước suối trị liệu.

Chúc bạn may mắm.]
Từ quả đầu xanh thì Quý Hành hiểu được cậu với cái game này bị kị hệ, vì vậy cậu chả thèm hy vọng vào nó tí nào.

Ví dụ cái giới thiệu nè, cậu không hiểu gì hết luôn.
  
Thôi thì tự thân vận động vậy.

Quý Hành hoạt động tay chân một lát, ai ngờ lúc cúi người thì thấy một chiếc hộp ở bên trái đằng trước.

Quý Hành cẩn thận dùng chân đạp cho rương mở ra, bên trong là đạo cụ máy gia tốc, cách dùng là gắn máy xuống chân tăng 20% tốc độ trong 20s.
  
Chỉ mới đi vài bước cậu đã cảm thấy mê cung có hơi âm u, nhưng từ cửa ra vào đã nhặt được ba đạo cụ, ngoại trừ cái đầu tiên là gia tốc, hai cái sau là ngưng đọng thời gian, và thời gian sử dụng là 5 giây.
  
Vận may của cậu...!chắc cũng không đến nỗi nào đâu ha?
Quý Hành đi đến ngã ba đầu tiên trên đường thì bước chậm lại, bởi vì cậu nghe có tiếng động rất kỳ lạ.

Âm thanh vừa mang theo sự oán hận lại có chút thê lương, hoà theo làn gió va đập với từng góc cạnh của mê cung khiến cho người khác nổi da gà.


Quý Hành chà xát hai tay vào nhau và bắt đầu quan sát tình hình ở ngã tư đường.

  
Đúng là mê cung có hai bên, giống lời của Manh Manh nói.

Một bên là cỏ, còn một bên...!xa quá cậu nhìn không tới.
  
Quý Hành suy nghĩ một lúc rồi chọn mặt cỏ, giữ chặt đạo cụ trong lòng bàn tay và lặng lẽ tiến đến bãi cỏ.

Càng đến gần, câu càng cảm thấy bụi cây kia đang kích động, có cảm giác chúng cũng đang tiến đến gần cậu.

Quý Hành nhờ ánh sáng của mặt trăng mà nhìn lại, nghĩ thầm tiêu rồi.

Hoá ra đó phải là một cảm giác, mà bụi cây trước đây chỉ dài hơn mười inch lúc này đã lớn gấp đôi, bây tán loạn trong gió.
  
Quý Hành còn chưa kịp suy nghĩ thì đã chạy rồi, không biết mê cung rộng đến mức nào, cậu sợ bản thân sẽ tiêu hao sức lực sớm nên lục đầu còn hơi dè dặt, nhưng đám cỏ phía sau hình như điên lên rồi, còn phát ra tiếng la hét nữa.

Cùng lúc đó Quý Hành cảm nhận có gì nay sượt qua tai mình, may là cậu phản ứng kịp thời né nó được, tăng tốc chạy về phía trước bỏ xa thứ đằng sau.

Cậu nghĩ nếu chỉ ở cấp độ này thì còn qua được.

  
Nhưng cậu chưa kịp hít thở đã nghe lại tiếng hét sau lưng khiến da đầu cậu tê dại.

Đám cỏ dại mà cậu vừa vứt sau lưng bây giờ đã mọc đầy lá và di chuyển nhanh hơn.

Quý Hành nhanh chóng đem máy gia tốc thả xuống dưới chân và chạy ra ngoài.

Khi đám cỏ suýt đuổi kịp thì cậu lại ném thêm một cái đạo cụ, thành công chạy tới cửa ra.

Ở đây quả thật có một dòng nước suối, cậu muốn ra ngoài phải đi qua nó.

Nước suối rơi xuống khiến cậu sảng khoái thật sự.
Quý Hành đứng ở lối ra quay lại nhìn.

Đám cỏ vừa đuổi theo cậu giờ đã cao tới mười thước, lớp sau điên cuồng lao lên lớp trước, xếp chồng lên nhau, nhìn từ xa y chang một con quái vật.

Nhưng có vẻ bọn nó sợ nước suối ở cửa ra này nên không dám vượt qua mà chỉ đứng đối diện Quý Hành hét lên.

  
Bức tường ở cửa sáng thêm lần nữa.

Hệ thống trò chơi thông báo Quý Hành đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

  
[Xin chúc mừng bạn vượt qua phó bản.

Phần thưởng của bạn là thuộc tính: Thực vật yêu thích +20, hãy cố gắng nhé!]
  
Đây là thứ phần thưởng gì vậy? Cậu không khỏi lại nghĩ tới quả dâud xanh của mình, cho nên...!Đây là tiết tấu xanh chết cậu hả? Quý Hành đột nhiên muốn hỏi xem độ yêu thích đó có bao gồm lũ cỏ vừa nãy khônng.
  
Hệ thống không cho cậu có cơ hội mở mồm mà trả cậu lại về vị trí cũ.

Quý Hành lại xuất hiện trên mép giếng, nhìn Manh Manh đang bị toà án lương tâm phán quyết, đi qua đi lại liên tục, không ngờ Quý Hành có thể về nhanh như vậy.

Cô vừa định lao lên hỏi chuyện thì đã thấy cậu nhảy xuống lần nữa.
  
Manh Manh nghi ngờ nhìn hai tay của mình: không lẽ cô vừa đẩy Quý Hành xuống nữa hả???
  
Có kinh nghiệm đầu tiên, lần này Quý Hành đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Có điều những nơi cậu đã đi hồi nãy chỉ còn mấy cái hộp rỗng, không có xuất hiện đạo cụ khác.

Quý Hành nghĩ về thuộc tính mới nhận được, cậu quyết định lại đi theo hướng bụi cây, lỡ xui thì chạy tiếp.

Lần này bụi cây vẫn hăng máu như trước, có điều lần này còn mang theo một đồ vật phát sáng đưa cho cậu.
  
Cái này..

là tụi nó tặng cậu đúng không? Quý Hành liếc nhìn cái hộp sáng bóng, đó cái hộp đạo cụ mà lúc nãy cậu làm mất khi chạy đi.

  
Quý Hành cầm lấy một chiếc đèn lồng đỏ, cuối cùng cậu cũng hiểu Thực vật yêu thích +20 là gì.

Ngay khi cậu cầm cái đèn lồng thì mấy bãi cỏ lại hét lên.
~~
Đáng lý định đăng sáng sớm nhưng giờ đó tui bận ngủ nên thôi đăng sớm luôn ~~~ mấy chương mở đầu đã xong, chuẩn bị vào cày phó bản rồi ý~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui