Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Nguyễn Thấm quay phắt người lại, trợn †o hai mắt khó tin nhìn Đường Ân.

“Đường Ân, cậu có tư cách gì mà đuổi sạch? Cậu nói đuổi sạch thì đuổi sạch sao?” Trương Cường bên cạnh nổi giận kêu to.

Đường Ân không để ý đến anh ta mà nhìn Giám đốc Hứa.

Giám đốc Hứa vội gật đầu: “Vâng anh Đường, chúng tôi sẽ mời hết khách đi trong vòng mười phút, tất cả nhân viên sẽ chỉ phục vụ cho anh, hy vọng được anh hiểu cho!” Nguyễn Thấm há miệng, không thể tin được nhìn cảnh này.

“Ông đây là cậu chủ của Trang sức Thiên Tứ Viên, anh lại có thể đuổi tôi ra ngoài…” “Anh à, thật sự ngại quá, xin anh rời đi ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Giám đốc Hứa lạnh lùng nói.

“Đợi đã!” Đường Ân vẫy tay, khàn giọng ra lệnh: “Còn một điều nữa, cái bàn này đã bị bọn họ ngồi rồi, tôi không muốn chạm vào…” “Chúng tôi lập tức đổi cái mới ngay, bộ này sẽ bị ném vào đống rác!” Giám đốc Hứa khom người nói.

“Đường Ân, anh có ý gì?” Nguyễn Thấm tức giận nhìn chăm chăm Đường Ân.

Đường Ân châm chọc: “Tôi chê cô bẩn…” “Anh..” Nguyễn Thấm tức giận đến hơi run rẩy.

Sắc mặt Trương Cường lúc đỏ lúc trắng, cắn răng: “Được, Đường Ân, tôi xem cậu có thể kiêu ngạo đến bao giờ, không biết cậu nhặt được tấm thẻ kia từ trong cái thùng rác nào, cứ đợi cảnh sát đến cửa đi!” Đường Ân không chút dao động, vẫn mang vẻ mặt thoải mái: “Cút đi…” “Chúng ta cứ chờ đấy!” Trương Cường xoay người kéo Nguyễn Thấm đi xuống lầu, u ám rời khỏi phường Lan Quế.


Trong mười phút, phường Lan Quế mời hết tất cả khách đi, đổi một cái bàn mới lên, mười nhân viên phục vụ chia ra đứng hai bên phòng bao của Đường Ân, đợi anh sai bảo.

Mấy người Đinh Huyên khó tin quay đầu nhìn Đường Ân.

Chuyện thay đổi liên tục như vậy khiến bọn họ khó mà chấp nhận được, thậm chí còn gây ra chấn động rất lớn. Nhất là Định Huyên, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ bị đuổi khỏi đây, không ngờ người bị đuổi lại có thể là Trương Cường và Nguyễn Thấm.

“Đường Ân, cậu trở nên trâu bò như vậy từ lúc nào thế?” Đường Ân cười, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, hôm qua lúc tôi đi làm ở quán ăn nhỏ thì nhặt được túi của một người khách, bên trong đúng lúc có tấm thẻ này, vị khách kia nói cho tôi mượn dùng hai ngày trước, còn cho tôi mười nghìn tệ tiền boa nữa…” “Thật trâu bò ghê, hôm nào tôi cũng đến quán ăn nhỏ của cậu bưng bát đĩa…” Bạn cùng phòng Đàm Duệ vội nói.

“Đúng đúng đúng, các cậu còn nhận người không?” Đường Ân cười: “Đâu ra? Một mình tôi đã đủ xài rồi còn thuê các cậu làm gì?” TỐI vậy sao… Đinh Huyên hơi thất vọng.

“Ăn cơm đi…” Đường Ân cười nói.

Mấy người Đinh Huyên cũng lấy lại tinh thần, vội vàng bắt đầu gọi món.

Bữa cơm này ăn gần hai tiếng, mọi người đều ăn uống thoải mái, gọi vài món đặc sắc nổi tiếng của phường Lan Quế, ăn tới quên trời quên đất.

Lúc tính tiền, tổng cộng là mười ba nghìn, khiến mấy người Đinh Huyên sợ tới trợn mắt há mồm.

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau trở Về trường.

Đường Ân cầm thẻ ngân hàng trong tay, đáy lòng liên tục thay đổi, thấy thái độ của Nguyễn Thấm khi nãy khiến anh cảm thấy rất sảng khoái. Tuy mình tiêu hết mười ba nghìn, nhưng anh cảm thấy mười ba nghìn này còn hả giận hơn cả lúc bình thường nữa.

Ong ong ong…

Mới vừa đi tới cửa trường học, điện thoại của Đường Ân đã rung lên.

Đường Ân nghe máy, bên trong vang lên giọng nói chán ghét của Lâm Sở Sở.

“Đường Ân, cuối cùng anh có ý gì? Hôm nay nói không đến thì không đến luôn hả? Cuối cùng anh còn muốn làm nữa không? Nếu anh không muốn làm thì cút sớm một chút, vẫn có người muốn làm công việc này!” Lâm Sở Sở mắng mấy câu.


Anh hơi bất đắc dĩ: “Làm chứ! Nhưng tôi xin phép rồi mà, chẳng lẽ cô chủ Lâm Sở Sở không biết sao?” Lâm Sở Sở giận không có chỗ trút: “Ai cho anh nghỉ? Anh lập tức quay lại đây ngay, nếu không sau này đừng đến nữa.

Thật không biết ba mẹ tôi bị gì, còn trả anh một tháng ba nghìn, đừng tưởng rằng có ba nghìn thì anh giàu rồi nhé…” Cô cả Lâm Sở Sở này là con gái của quán ăn nhỏ mà Đường Ân làm công, bình thường cực kỳ kiêu ngạo, luôn mắt cao hơn đầu, ai cũng khinh thường. Hơn nữa đối xử với người khác rất khắt khe, chỉ khi gặp người có thân phận mới lộ ra vẻ ngoan ngoãn thôi.

Loại hành động nói năng cay nghiệt thế này, anh đã biết từ mấy tháng trước rồi, trong lòng cũng luôn nén giận.

“Tôi có phải người giàu có không, tôi hiểu rõ hơn cô, không cần cô đến chỉ bảo tôi!” Đường Ân lạnh lùng đáp trả.

“Anh…” Lâm Sở Sở lập tức nổi giận: “Đường Ân, có phải anh quá xem trọng mình rồi không? Nếu tối nay anh không đến, sau này cũng không cần đến nữa!” Đường Ân cúp mày, cảm thấy rất tức giận.

“Đường Ân, ai thế?” Đinh Huyên ở bên cạnh dò hỏi.

“Lâm Sở SởI” Đường Ân bĩu môi.

Đỉnh Huyên sửng sốt: “Là Lâm Sở Sở hoa khôi của khoa ngoại ngữ hả?” Đường Ân gật đầu, tuy Lâm Sở Sở hơi dữ dẫn, nhưng thật sự rất xinh đẹp, cũng khá có tiếng ở đại học thành phố Giang.

Có vài bạn học rảnh rỗi tán gẫu nói Lâm Sở Sở thành hoa khôi của khoa ngoại ngữ thành phố Giang, cũng xem như một loại khen ngợi với cô ta.

“Cậu lại có thể qua lại với Lâm Sở Sở hả?” Đinh Huyên giật mình nói, vẻ mặt hâm mộ: “Được đấy, mới chia tay với đại học Ngoại ngữ đã qua lại với Lâm Sở Sở, người anh em, cậu đúng là có phúc!” Đường Ân cười cứng đờ, anh cũng không phải qua lại với Lâm Sở Sở, anh chỉ là một nhân viên phục vụ trong quán ăn nhà cô ta mà thôi. Nhưng loại chuyện này cũng không dễ giải thích với Đinh Huyên, bèn dứt khoát không nói gì.

Mấy người trở về ký túc xá, Đường Ân nằm trên giường gối hai tay sau đầu, nhìn chằm chằm trần nhà.


Chuyện hôm nay giống như một giấc mơ vậy, khiến anh cảm nhận được sự buồn cười của thế giới này.

Nói trắng ra là đều vì tiền, nếu không vì tiền, sao có thể sẽ ầm ï đến mức này? Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất có thể nhìn rõ rất nhiêu người, không đến mức khiến anh chịu thiệt quá lớn trong chuyện này.

Còn về Nguyễn Thấm, chỉ xem như một trò đùa đáng thương của mình là được, sau này cũng sẽ không còn bất cứ liên quan gì nữa.

Đường Ân nở nụ cười lạnh, vào lúc chuẩn bị xoay người ngủ, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.

Cái điện thoại trong nước giá rẻ này đã mất chức năng reo rồi, nếu không phải vì mỗi tháng đều cho Nguyễn Thấm chút tiền tiêu vặt thì anh đã đổi từ lâu.

Điện thoại rung lên vào lúc này thật sự khiến Đường Ân sửng sốt.

Cầm lấy điện thoại, bên trên là tin Wechat của Nguyễn Thấm, khiến sắc mặt anh trở nên u ám.

“Đường Ân, tôi biết hết rồi, có phải tấm thẻ kia là anh nhặt được đúng không, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta! Thật không ngờ anh lại có thể sử dụng thẻ của người khác giả vờ giàu có trước mặt tôi, đúng là khiến tôi nhìn rõ anh rồi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui