Sắc mặt Trương Cường thay đổi liên tục, có chút tối tăm không đoán được.
Hôm nay khi ra cửa, thật sự anh ta không mang theo nhiều tiền, tuy trong thẻ ngân hàng ở điện thoại di động có thể chuyển khoản được, nhưng với anh ta mà nói, tốn gần hai mươi nghìn để mua một bộ quần áo cho Nguyễn Thấm, điều này hơi lãng phí.
“Anh Trương, chúng ta mua đi,đừng để cậu ta coi thường chúng ta!” Nguyễn ‘Thấm kéo cổ tay Trương Cường, nũng nịu nói.
Đường Ân vẫn cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ buồn nôn và ghét bỏ.
Trương Cường hít sâu một hơi: ‘Hôm nay anh còn có chút việc…” “Anh Trương, sao anh lại có thể như vậy?” Nguyễn Thấm không vui.
“Đừng gây chuyện!” Trương Cường lạnh giọng trách mắng, kéo cửa ra, xoay người đi ra bên ngoài.
Đường Ân đứng tại chỗ, nhún vai, quay đầu nhìn Vu Tĩnh: “Khi cửa hàng các cô tiếp đón khách hàng, nhất định phải lau sạch hai mắt mà nhìn, nếu ai cũng đi vào thử quần áo sau đó lại không mua, thì tính thế nào? Là để những khách hàng tiêu tiền như chúng tôi đổ vỏ à?” “Vâng vâng vâng…’ Cửa hàng trưởng Trần vội vàng cười, đứng bên cạnh tiếp lời: “Sau này chúng tôi nhất định sẽ cực kỳ cảnh giác, miễn là anh Đường còn quay lại, tôi chắc chăn sẽ võ tay chào đón!” “Phải cần đến cô vỗ tay chào đón sao? Gô là ai chứ?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn cô ta, cười khế: “Thật sự không hiểu nổi, người như cô làm thế nào lên làm cửa hàng trưởng được vậy? Tôi cảm thấy có chút vấn đề, đợi sau này sẽ phản ánh lại với cấp trên của các cô…” “Tôi… Tôi chỉ là…” Sắc mạt cửa hàng trưởng Trần lúng túng, sau đó cũng không nói nên lời.
Đường Ân thở dài: “Tôi cảm thấy cô Vu Tĩnh rất tốt, có lẽ sẽ thích hợp làm cửa hàng trưởng!” Cửa hàng trưởng Trần sắc mặt biến đổi, hung dữ trừng mắt lườm Vu Tĩnh một cái.
Vu Tĩnh rất muốn cười to.
Đường Ân nhún vai, kéo Kỷ Du Du đi ra khỏi cửa.
Kỷ Du Du giống như đang nằm mơ, đến bây giờ cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vừa nãy nhiều quần áo như vậy, đều bị Đường Ân mua hết rồi sao? Chỗ này phải mất bao nhiêu tiền chứ? Năm trăm nghìn sao? Chỗ tiền này phải trả đến bao giờ chứ? Nghĩ đến đây, Kỷ Du Du lại muốn khóc, cảm thấy mình mặc bộ quần áo hơn hai nghìn lên người, khiến toàn thân cô đều khó chịu. Giá cả bộ quần áo này, đủ để cô ăn cơm ở căn tin suốt cả học kỳ, thế mà hôm nay lại mặc lên người.
“Đường Ân, những bộ quần áo kia…” Kỷ Du Du không nhịn được nói.
Đường Ân nhìn cô, đột nhiên muốn cười: “Sau này những bộ quần áo này đều phải trả! Cô cũng nghe thấy giá tiền rồi đấy, tổng cộng hơn năm trăm nghìn…” “Tôi…” Kỷ Du Du méo miệng: “Làm sao tôi trả nổi chứ!” “Chuyện này không gấp, cứ từ từ trả là được rồi, dù sao tạm thời tôi cũng không thiếu tiền! Có điều sáu mươi nghìn nằm viện kia, cô phải trả lại cho tôi nhanh nhanh một chút, tôi vẫn phải cưới vợ đấy!” Đường Ân trêu chọc nói một câu, xoay người đi vào trong quảng trường Vân Đại.
Hôm nay mua nhiều quần áo như vậy, Đường Ân cũng biết mình thua lỗ, có điều năm trăm nghìn mà thôi, khi anh bỏ ra cũng không quan trọng như vậy: Huống hồ có thể chèn ép được đôi nam nữ đê tiện Nguyễn Thấm và Trương Cường kia, Đường Ân cảm thấy năm trăm nghìn này cũng đáng! Năm trăm nghìn! Đường Ân lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Bùi Nhược: “Cái kia… Vừa nãy tôi mua mấy bộ quần áo ở quảng trường Vân Đại, tổng cộng mất khoảng năm trăm nghìn, cô có thể bảo người phụ trách của quảng trường Vân Đại trả lại lợi nhuận cho tôi, kiếm lời từ tiền của người trong nhà, cảm thấy hơi… không hợp lý lắm nha!” Bùi Nhược ở đầu dây bên kia, gần như cười đến đau hông: “Tôi nói này cậu cả Đường à, cậu đến cửa hàng nhà mình tiêu năm trăm nghìn, chẳng lẽ quay về còn muốn giảm giá à?” Sắc mặt Đường Ân hơi đỏ lên: “Tôi chỉ cảm thấy cửa hàng trưởng kia chẳng ra làm sao, bên trong có một nhân viên bán hàng tên là Vu Tĩnh, rất tốt!” “Được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân cúp điện thoại, nhìn Kỷ Du Du bên cạnh, vẫn có bộ dạng rối rắm, không nhịn được cảm thấy buồn cười.
“Vừa nấy tôi đã hỏi qua rồi, mấy thứ chúng ta vừa mua có giá rất cao, cho nên phí vận chuyển cũng sẽ hơi đắt một chút! Vận chuyển đến bệnh viện, ít nhất cũng mất hai mươi nghìn!” “Hả? Ai lại ra giá cao như vậy chứ? Hay là chúng ta tự mình cầm về đi?” Kỷ Du Du sợ đến mức gương mặt nhỏ nhắn trăng bệch.
“Hai người chúng ta cầm về làm sao được? Tôi cũng còn tạm được, còn thân thể cô suy yếu như vậy, cầm kiểu gì đây?” Đường Ân nhếch miệng cười, không chút lương tâm nào nhún nhảy bước chân, bước vào quảng trường Vân Đại.
Kỷ Du Du sắp khóc đến nơi rồi! Nhiều quá rồi! Dắt quá! Năm trăm nghìn sao? Số tiền này phải trả đến bao giờ chứ? Bên này, Bùi Nhược bấm một dãy số điện thoại, thông báo đơn giản hai câu, rồi duỗi lưng một cái. Dáng người nóng bỏng theo động tác của chị ta mà trở nên càng quyến rũ hơn, giống như trong lười biếng mang theo chút mê hoặc.
Phòng làm việc ở bên dưới quảng trường Vân Đại, hai người vội vàng xuống tầng, đi thẳng về phía cửa hàng quần áo bên trong quảng trường Vân Đại.
Trong cửa hàng bán quần áo, Vu Tĩnh đang cúi thấp đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận.
“Đừng tưởng rằng cô bán được hàng thì sẽ có tư cách tác oai tác quái ở chỗ này! Tôi nói cho cô biết, chỗ này của tôi không nuôi người nhàn rỗi, nếu không muốn làm thì cút đi sớm cho tôi, tôi đã nhìn cô không vừa mắt từ lâu rồi!” Cửa hàng trưởng Trần quát lớn một câu.
Vu Tĩnh mím môi, nắm chặt tay.
“Đúng là một thùng cơm!” Cửa hàng trưởng Trần cười lạnh, chỉ bộ lễ phục trên mặt đất: “Vừa nãy nếu cô có thể nói nên lời, sao không đẩy mạnh tiêu thụ cho bộ lễ phục kia đi? Nhìn cái kiểu chẳng có năng lực gì của cô kìa! Nếu là tôi đã bảo tên coi tiền như rác kia mua hết từ lâu rồi!” Vu Tĩnh ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Người ta không phải coi tiền như rác, chẳng qua người ta muốn mua nhiều một chút thôi…” “Cô biết cái gì!” Cửa hàng trưởng Trần hung dữ trừng mắt lườm cô ta: “Tốn hơn năm trăm nghìn, không phải coi tiền như rác thì là cái gì?” Thân thể Vu Tĩnh hơi run lên, nhưng không biết nên phản bác lại như thế nào “Cửa hàng trưởng Trần có ở đây không?” Cánh cửa của cửa hàng bán quần áo mở ra, từ bên ngoài có một nam một nữ đi vào, trên ngực đeo thẻ phòng làm việc, có chức vụ giám sát.
“Chủ nhiệm Dương, sao ông lại đến đây?” Cửa hàng trưởng Trần lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười, vui vẻ nói: “Mau vào trong đi, mấy ngày hôm nay đúng lúc có một kiện hàng mới về, ông chọn mấy bộ mang về thử xeml” Chủ nhiệm Dương lắc đầu: “Được rồi! Tôi đến đây để thông báo cho cô biết, ngày mai không cần đến làm nữa! Ngoài ra, Vụ Tĩnh là ai? Từ giờ trở đi, cô ấy chính là cửa hàng trưởng của cửa hàng này!” “Cái gì?” Vu Tĩnh mở to mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Cửa hàng trưởng Trần bối rối: “Chủ…
Chủ nhiệm Dương, sao lại như vậy?” Chủ nhiệm Dương ngẩng đầu lên, hờ hững liếc mắt nhìn cửa hàng trưởng Trần: “Đừng hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi chỉ dựa theo bên trên dặn dò đến làm việc, bắt đầu từ bây giờ cô có thể đi được rồi!” “Chủ nhiệm Dương, tôi… Cửa hàng trưởng Trần cảm thấy toàn thân run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt như tuyết: “Chủ nhiệm Dương, tôi cẩn thận cần cù vì cửa hàng này, chưa từng làm bất kỳ chuyện gì thẹn với lòng mình, sao ông lại có thể đuổi tôi đi được? Chủ nhiệm Dương, cho tôi một cơ hội, tôi chắc chắn sẽ không để cho ông thất vọng! Ngay vừa nấy, cửa hàng chúng ta còn bán được một hóa đơn năm trăm nghìn, thành tích này rất cao mài! Ông nói với bên trên một chút, tháng sau tôi chắc chắn sẽ cố gắng, nhất định sẽ khiến cho doanh thu của cửa hàng chúng ta tăng lên một tầm cao mới!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...