Lamborghini được Bùi Nhược lái rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã biến mất ở cuối con phố.
Đường Ân ngồi trên ghế lái phụ, ánh mắt trở nên vắng lặng.
Tuy giáp mặt châm chọc Nguyễn Thấm khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, nhưng từng cảnh trước đây xuất hiện trong đầu khiến đáy lòng anh hơi khó chịu.
Có lễ đoạn tình cảm thất bại này là một bài học cho cuộc đời anh, khiến anh hết hy vọng với tình yêu.
“Cậu Đường, diễn xuất của tôi khi nấy thế nào?” Bùi Nhược quay đầu nhìn Đường Ân.
Anh mỉm cười: “Rất tốt! Cảm ơn côi” “Bây giờ cậu là ông chủ, đương nhiên là cậu quyết định, tôi giúp đỡ ông chủ, sao còn dám để cậu cảm ơn?” Bùi Nhược cười, dịu dàng nói.
Đường Ân thấy cực kỳ thoải mái, thậm chí còn có cảm giác muốn nhắm mắt hưởng thụ.
“Đó là bạn gái cũ của cậu à?” Bùi Nhược đảo mắt, cười tủm tỉm hỏi.
“Ừm! Đã là quá khứ rồi!” Đường Ân nhún vai.
“Tôi thấy cũng phải! Người tuyệt vời như cậu Đường đây thì làm sao cô ta có thể xứng nổi chứ? Nếu cậu cần bạn gái, bên cạnh tôi có rất nhiều chị em. Chị gái trưởng thành? Loli? Ngây thơ? Hay là hoạt bát đáng yêu? Đảm bảo cho cậu chọn đến hoa mắt, mỗi một người đều mạnh hơn cô ta gấp trăm lần!” Bùi Nhược cong môi cười, thoáng quan sát Đường Ân: “Nếu cậu cũng không thích thì thấy tôi thế nào? Tuy lớn tuổi hơn cậu một chút, nhưng tôi rất biết chăm sóc người khác đấy!” Lúc đầu, khi đối mặt với người có gia thế như Đường Ân, cô ấy vẫn thấy rất căng thẳng, dù sao cũng không biết sở thích của cậu Đường này. Nhưng ở trong quán ăn nhỏ, phát hiện thật ra Đường Ân là một người khá ngây thơ, bèn tiện tay ném cảm giác căng thẳng đó ra sau đầu.
Mặt Đường Ân đỏ lên, có chút xấu hổ: “Bỏ đi, tạm thời tôi muốn yên tĩnh!” “Yên Tĩnh là ai?” Ánh mắt Bùi Nhược mang theo giận dữ.
Đường Ân thoáng ngơ ngác, sau đó cười ha hả ra tiếng, ngay cả Bùi Nhược cũng cười theo.
Xe dừng lại trước một quán cà phê, Đường Ân xuống xe, đi vào cùng Bùi Nhược.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Nhược để tài liệu vào tay anh.
Sau khi mở ra, Đường Ân xem hết một lượt, phát hiện không có vấn đề gì thì ký tên của mình lên.
Hai người nói nói cười cười, tới lúc màn đêm buông xuống mới đi ra khỏi quán cà phê.
Đường Ân từ chối lời đề nghị muốn đưa mình về của Bùi Nhược, một mình đi dọc trên phố, hướng tới đại học thành phố Giang.
Suốt một năm nay đều luôn phiền não vì vấn đề ăn uống sinh hoạt, thật sự chưa từng đi dạo quanh thành phố Giang.
Thật ra phong cảnh của thành phố Giang rất đẹp, khiến người ta có cảm giác ngợp trong vàng son.
Nếu là người bình thường, có lẽ sẽ bị mê hoặc trong đó, nhưng Đường Ân là người đi ra từ trong cuộc sống mơ màng như thế. Sau khi bị đuổi đi suốt một năm mới khôi phục lại thân phận của mình, cho nên nhìn thấy nơi phồn hoa này chợt có một cảm giác khác.
Cả đường đi rồi lại dừng, cũng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ xa xa thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của Đường Ân.
Đường Ân nhìn thấy một đám người vây quanh bên hồ đang chỉ trỏ cái gì đó, mà trên mặt nước lại có bóng người đang đập nước ầm ầm, nhìn qua rất đáng sợ.
Có người nhảy hồ à? Đường Ân cũng hoảng hốt, vội vàng xông qua, nghe thấy người xung quanh đang hét chói tai.
Trong hồ nước thật sự có người, hơn nữa còn cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước, thật sự có người nhảy xuống hồ.
Đường Ân không chút nghĩ ngợi, vội vàng cởi đồ nhảy xuống.
Lúc này, mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy có người đã bơi qua, lập tức lớn tiếng cổ vũ.
Kỹ năng bơi của Đường Ân không tệ, lúc còn nhỏ từng học với huấn luyện viên bơi lội chuyên nghiệp, cho nên sau khi vào trong nước, đầu óc vẫn rất bình tĩnh.
Hai tay sải về trước tựa như người cá, chẳng mấy chốc đã bơi tới.
Vào khoảnh khắc đến gần người tự tử, Đường Ân vòng tới sau lưng, dùng một cánh tay nắm chặt lấy người đó.
“Đừng động vào tôi, để tôi chết đi…” Anh không nói thêm gì, cũng không có sức để nói, hai chân bắt đầu nhanh chóng dùng sức.
Cả quá trình nhìn qua rất nhanh, nhưng khiến Đường Ân cảm thấy tay chân hơi vô lực, suýt chút nữa đã mất hết sức †rong nước.
Đến bên bờ rồi, anh nắm lấy tảng đá bên trên, kéo người tới đây, ngồi bên cạnh thở hổn hển từng hơi.
“Đừng động vào tôi, để tôi chết…” “Chết? Tôi không biết cô đã trải qua cái gì, nhưng nếu cô ngay cả chết còn không sợ, thì cô sợ gì nữa chứ? Trên thế giới này, còn cái gì đáng sợ hơn cả chết ng 13 Nữ sinh nhảy xuống nước sao?” Đường Ân quát to, kéo cánh tay của cô gái này: “Đứng lên!” “Cậu cứu tôi làm gì… Cả người cô gái ướt sũng, khóc sướt mướt nói.
Đường Ân nhìn chằm chằm gò má cô gái, thoáng chốc ngơ ngác: “Sao lại là cô?” “Đường Ân?” Kỷ Du Du hơi sửng sốt, rồi đột nhiên khóc to.
Đường Ân hơi ngây người, vội vàng lấy lại quần áo mình ném trên bờ, kéo Kỷ Du Du chạy đi xa.
“Anh này, có thể dừng lại một chút không, chúng tôi là phóng viên của tin đô thị về đêm, tôi muốn phỏng vấn anh một chút…” “Người tốt bụng này, xin hỏi anh tên gì…” Đường Ân hơi khó chịu dùng quần áo che mặt mình và Kỷ Du Du lại, nhanh chóng xông ra ngoài đám người, sau đó đi dọc theo ven hồ, chạy đi rất xa.
Kỷ Du Du vẫn còn đang khóc, mắt đã sắp sưng lên.
Đường Ân thấy sau lưng không còn ai đuổi theo thì hơi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Kỷ Du Du: “Cuối cùng cô muốn làm gì? Cô có biết nguy hiểm lắm không?” Cô ngồi xổm xuống đất, ôm đầu khóc rống.
Đường Ân khẽ thở dài, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Kỷ Du Du này là bạn cùng lớp của anh, thành tích học tập trong lớp vẫn luôn đứng đầu. Tuy vẻ ngoài hơi xấu, trên mặt có mấy vết mụn mủ, nhưng tính cách vẫn rất thân thiện.
Bình thường Đường Ân rất ít qua lại với cô ta, chỉ nói chuyện được mấy lần về học tập thôi. Sau này từng nghe người ta nói gia cảnh của Kỷ Du Du rất nghèo, hàng năm đều phải ăn cơm từ thiện. Đây cũng là lý do khiến cô ta rất tự ti, nhát gan, bình thường nói chuyện cũng nhỏ.
Một nữ sinh như thế lại muốn tự tử? “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đường Ân đặt mông ngồi trên bờ hồ, hơi mất sức nói.
Kỷ Du Du còn đang khóc, cũng không biết có phải thật sự đau lòng không.
Đường Ân nhìn cô ta một cái, khá là bất đắc dĩ, chỉ có thể lớn giọng: “Nói đi, cuối cùng cô xảy ra chuyện gì?” Kỷ Du Du sợ tới không nhịn được run rẩy.
Đường Ân hung hăng đe dọa: “Nếu không nói tự cô ở lại đây là được, bình thường ở đây có rất nhiều người xấu, nói không chừng có mấy tên biến thái mò qua đây, kéo cô đi luôn…” Kỷ Du Du sợ tới vội ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
“Cô không nói thì tôi đi nhé…” Đường Ân bĩu môi, đứng dậy.
“Tôi… Kỷ Du Du lại khóc: “Vì… là vì…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...