Ta Có Một Toà Đạo Quan

“Giấy ghi nợ?” Triệu lão gia hiểu ra, người ta là đang tính toán tay không bắt sói.

Nếu lão ký tên ấn dấu tay trên giấy nợ này, Triệu gia sẽ vô duyên vô cớ nợ ba vạn năm ngàn lượng bạc trắng.

“Đúng vậy. Ta gần đây thiếu một khoản nợ, ngài coi như thương người nghèo như ta.” Phó Yểu nói.

“Vậy cũng phải đợi ngươi thắng rồi nói.” Vấn đề nguyên tắc, ông cụ rất kiên trì.

……

Phòng bếp, Triệu Hưng Thái gặp được Giang chưởng quầy, tầm mắt không khỏi dừng ở đôi mắt của nàng: “Đôi mắt ngài……”

Hắn có nghe người ta nói, bởi vì chuyện quán rượu, Giang chưởng quầy và con trai xảy ra tranh chấp, kết quả đôi mắt bị con trai chọc mù. Việc này truyền có đầu có đuôi, hơn nữa Dương Anh vẫn luôn phủ nhận đôi mắt của Giang chưởng quầy không phải hắn làm mù. Chưa nói đến nhân quả trong đó, nhưng đôi mắt của Giang chưởng quầy bị mù rất có thể là sự thật.

Mà Giang chưởng quầy trước mặt đôi mắt hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí một vết sẹo cũng không có, điều này khiến cho Triệu Hưng Thái không khỏi hoài nghi tính chân thật của lời đồn.

“Đã tốt rồi.” Giang chưởng quầy không biết ngày đó Triệu Hưng Thái không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra: “Là Phó quan chủ chữa khỏi.”

Triệu Hưng Thái hiểu rõ, nói cách khác lúc trước đôi mắt xác thật bị mù.

Không đúng!

“Phó quan chủ?” Nói đến người này, vẻ mặt của Triệu Hưng Thái trở nên vi diệu, “Nàng biết điều trị đôi mắt? Nhưng ta thấy đôi mắt này của ngài không giống như là bị thương, hoặc là nói không giống như vừa trị khỏi.”

Y thuật tuyệt đối sẽ không khôi phục nhanh như vậy, cho dù là ngự y cũng không làm được điều này.

Thấy vẻ mặt này của hắn, Giang chưởng quầy đoán được hắn đại khái cũng đã trải qua một số chuyện kỳ lạ: “Phó quan chủ biết những gì, ta cho rằng trong lòng ngươi hiểu rõ.” Thấy hắn không nói lời nào, nàng lại cười nói: “Chuyện trước đây ngươi chưa từng thấy, không có nghĩa nó không tồn tại, chỉ là hiện tại ngươi gặp may mắn gặp được mà thôi.”

Nghe lời này, Triệu Hưng Thái biết nàng muốn nói với mình, những chuyện lúc trước gặp được không phải ảo giác. Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “May mắn này ta có thể không cần được sao?”

Khi còn nhỏ bởi vì hay mơ thấy một lão nhân dạy hắn nấu ăn, sau đó người nhà nói đó là ông nội hắn hiển linh, cho nên với những chuyện như thế cũng không phải hoàn toàn không tin. Nhưng hiện tại tự mình trải qua, hắn cảm thấy cả người hơi lạnh.

Rốt cuộc người còn có thể nói đạo lý, nhưng quỷ thần thì không.

“Không thể.” Giang chưởng quầy nói, “Ngươi nếu đã tới, vậy hỗ trợ chuẩn bị bữa tối đi, quan chủ nói rồi, không nuôi người rảnh rỗi.”

Việc đã đến nước này, dù cho Triệu Hưng Thái còn chưa chấp nhận được những chuyện xảy ra hôm nay trước mắt cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Ba người ở trong phòng bếp bận rộn, đến khi làm xong một bàn thức ăn ngon, trời đã tối.


Giang chưởng quầy sắp xếp thức ăn gọn gàng lên mâm, sau đó nói với Triệu Hưng Thái: “Hưng Thái, cùng ta đi đưa cơm.”

Cố ý kêu hắn đi, hẳn là có chuyện muốn nói.

Triệu Hưng Thái nhìn Dương sư phụ còn đang thu dọn, đáp một tiếng sau đó chủ động hỗ trợ bưng khay, đi ra khỏi nhà bếp.

Nhà bếp ở phía sau phòng chính, từ nhà bếp đi qua chỉ vài bước chân.

Có điều khi sắp tiến vào phòng chính, Giang chưởng quầy lại dừng bước, nói: “Hưng Thái, ngươi không có gì muốn nói cho ta sao?”

Triệu Hưng Thái cũng ngừng lại theo, trầm giọng nói: “Một số tin tức của người ngoài mà thôi, ngài cũng muốn nghe sao?”

“Đương nhiên không muốn.” Giang chưởng quầy cười một cái, “Ta và Dương sư phụ của ngươi chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình, chuyện bên ngoài, không biết có lẽ càng tốt.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Dăm ba câu, hai người đã đạt thành ăn ý.

Trong chủ quan, Phó Yểu cười tủm tỉm nhìn Triệu lão gia ký tên.

“Ta lần đầu tiên gặp một đạo sĩ nghèo như vậy.” Triệu lão gia nói thầm, ấn tay lên trên giấy nợ.

“Lão gia tử thật là người sảng khoái.” Phó Yểu xác nhận biên lai không có sai lầm, sau đó thu vào trong người.

Rốt cuộc đạt được thu chi cân bằng khiến Phó Yểu cả người vui vẻ, đặc biệt hào phóng lôi ra hai vò rượu từ hư không, bắt đầu cùng Triệu lão gia đối ẩm.

……

Ngày tiếp theo, chính là giao thừa.

Bên ngoài tuyết lớn bay lả tả, Giang chưởng quầy giữ Triệu Hưng Thái ở lại qua năm rồi đi, Triệu Hưng Thái cũng không cự tuyệt.

Sáng sớm, sau khi hắn và Giang chưởng quầy dán câu đối xuân trở về, đến phòng bếp đã thấy bên trong rượu thịt gạo và mì rau xanh xếp đầy.

“Đây là……”

“Thôn dân dưới chân núi đưa tới.” Dương đầu bếp giải thích, “Nói là tặng lễ năm mới cho quan chủ.”

“Ồ.” Triệu Hưng Thái nhìn nguyên liệu nấu ăn, vô cùng tươi mới, xem ra thực thành tâm.


Khi hắn chuẩn bị đem rau đi rửa, lại thấy bên ngoài nhà bếp đặt không ít bao đan bằng lá cây. Hắn mở ra nhìn, bên trong mỗi một bao là những loại hạt quả khác nhau, như là hạt thông, đậu phộng, hạt dưa, tất cả đều được lột sạch sẽ.

“Đây cũng là thôn dân dưới chân núi đưa tới?” Vậy thì quá thành tâm rồi.

“Cái này không phải, đây là trong núi đưa tới.”

“Trong núi? Trong núi cũng có người ở?” Triệu Hưng Thái nhìn núi rừng bị tuyết bao trùm phương xa, cảm thấy tò mò.

“Ai nói chỉ người mới có thể mang đồ tới.” Giang chưởng quầy gõ hắn đầu, thúc giục: “Mau đi làm việc. Hôm nay cơm tất niên phải làm mười hai món ăn, cẩn thận chậm trễ không kịp.”

Bị gõ như vậy, Triệu Hưng Thái liền bỏ qua thắc mắc lúc trước, tiếp tục bận việc.

……

Vào đêm, tiệc giao thừa đúng giờ khai tịch. Bàn tiệc, đặt ở trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu ngồi ở giữa bàn, Tam Nương và Đại Lang một trái một phải, bên cạnh Đại Lang là Triệu lão gia —— đương nhiên, người bình thường nhìn không thấy, vợ chồng Dương thị và Triệu Hưng Thái ngồi ở hai sườn chỉ nghĩ là Phó Yểu để ra một vị trí trống.

“Ta rốt cuộc có thể ăn được thịt kho tàu của Dương sư phụ.” Đại Lang vô cùng hưng phấn, trời biết hắn thèm thịt đã bao lâu.

Triệu Hưng Thái nhìn thiếu niên áo đỏ mặt trắng, rõ ràng là mặt nghiêm nghị, giọng điệu lại vô cùng nhảy nhót, cảm thấy mí mắt giật giật.

Ngoại trừ thiếu niên áo đỏ làm hắn cảm thấy đáng sợ, bên cạnh nữ tử áo trắng bên cạnh cũng khiến sống lưng hắn phát lạnh. Hơn nữa ở giữa là vị quan chủ cả người áo đen ngay cả mặt cũng bị che mất……

Đạo quan này…… thật ra là ổ quỷ đúng không……

Có điều tuy nửa cái bàn đều là người kỳ quái, nhưng bữa cơm này ăn vô cùng náo nhiệt.

Giang chưởng quầy giỏi ca múa, ăn một nửa, cất giọng hát khúc lưu hành một thời lúc trước để trợ hứng cho mọi người, Dương đầu bếp ở bên cạnh dùng chiếc đũa gõ vào mép bát để cổ động, trong miệng trầm trồ khen ngợi liên tục, thỉnh thoảng đưa lên một chén rượu để thê tử đỡ khát.

Bên cạnh Phó Yểu đang chơi xúc xắc với không khí, Tam Nương ở giữa làm trọng tài, dường như cũng rất tận hứng.

Chỉ có Đại Lang thật thành vùi đầu vào ăn, Triệu Hưng Thái hoài nghi kẻ này lúc trước có phải đói chết hay không ……

“Đại Lang, ăn cơm không được bẹp miệng, nếu không phải đổi thành há mồm ăn.” Phó Yểu nói với Đại Lang.

Đại Lang lập tức ngậm miệng lại, mà hiểu được ý nghĩa Triệu Hưng Thái lại thiếu chút nữa bị sặc.

Chờ sau khi ho xong, trong lòng hắn lại có loại cảm xúc khác.


Hắn cảm thấy bầu không khí như thế này thật thích, đây là một loại cảm giác khác khi ở nhà. Thực nhẹ nhàng, thực thích ý, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm việc mình muốn làm là được. Trong náo nhiệt vui vẻ, chẳng thể nào cô độc.

Ngay khi hắn đang thể nghiệm loại cảm giác kỳ dị này, Phó Yểu tiến lại đây, “Tiểu tử, có muốn chơi đánh cuộc chút hay không?”

Nhìn xúc xắc trên bàn, có lẽ Triệu Hưng Thái bị không khí lây nhiễm, cũng bắt đầu thả lỏng: “Được thôi, tới chơi.”

Ba mươi phút sau, Triệu Hưng Thái nhìn túi tiền lép kẹp dính vào nhau, chỉ muốn cười ha hả.

Quả nhiên hắn vẫn xem nhẹ người nào đó, không đúng, là độ dầy mặt của quan chủ nào đó, trong tình thế như thế này mà vẫn gian lận.

Đợi rượu qua ba tuần, chén ly lẫn lộn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuông.

Thời khắc năm mới giao thế, tiếng chuông sẽ được gõ vang lên, báo cho mọi người một năm nữa đã đến.

“Năm mới rồi.” Giang chưởng quầy dựa vào lồng ngực trượng phu nói.

“Đúng vậy, năm mới.” Triệu lão gia ôm bình rượu, nhìn khói lửa lóe sáng bên ngoài.

“Quan chủ, một lát nữa đệ có thể về thăm nhà không?” Đại Lang nhìn Phó Yểu chờ mong. Hắn muốn ngày đặc biệt này, cùng người nhà đoàn viên.

Phó Yểu lại là cự tuyệt hắn, “Không cần, cha mẹ ngươi đã tới.”

“Thật sự?” Đại Lang vui vẻ, xoay người chạy ra bên ngoài, “Vậy đệ đi đón bọn họ!”

Phó Yểu không ngăn cản, có điều những người khác đều nhìn về phía nàng, Giang chưởng quầy mở miệng nói: “Đại Lang hắn là?”

Bọn họ đều biết Đại Lang, nhưng chuyện về Đại Lang lại không hề biết.

Cũng không phải chuyện gì không thể nói, Phó Yểu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, “Lúc trước ta đồng ý cha mẹ hắn, chỉ cần bọn họ có thể giúp ta xây lại đạo quan, ta sẽ để Đại Lang lần nữa đầu thai trở thành con trai của bọn họ.”

“Lại có chuyện như vậy.” Giang chưởng quầy bừng tỉnh, “Vậy hiện tại đạo quan……”

“Đã xây xong.” Phó Yểu nói.

“Nói như vậy, Đại Lang phải đi sao?”

“Đúng vậy.”

Khoảng chừng nửa khắc sau, bên ngoài đạo quan truyền đến tiếng nói chuyện.

Dương đầu bếp đi ra mở cửa đạo quan, thấy mấy chục thôn dân kết bạn lên đây, trong tay đều cầm hương nến.

Trước tiên bọn họ ở cửa đốt pháo trúc, sau đó lần lượt vào cửa dâng hương.

Trong hương khói lượn lờ, buổi tiệc không biết đã rút lui khi nào. Phó Yểu đứng ở trước tượng Tam Thanh, gọi Đại Lang lại đây.


Đầu ngón tay này chỉ vào trán Đại Lang, hồn phách Đại Lang từ quần áo giấy thoát ra. Lúc này mọi người mới biết được, Đại Lang trong thân xác thiếu niên này, thì ra chỉ là hài tử mười mấy tuổi chưa hết tính trẻ con.

“Quan chủ?” Đại Lang nhìn thân thể mình, có chút khó hiểu hỏi quan chủ trước mặt.

“Làm sao, quần áo giấy thoải mái như vậy, khiến ngươi mặc đến quên về nhà với cha mẹ?” Phó Yểu nói.

Đại Lang sửng sốt, đến khi hiểu ra thì vui vẻ ra mặt hỏi: “Thật sự? Ngài nói ta có thể trở về?!”

“Đầu óc ngốc như vậy, về sau không biết phải làm thế nào.” Phó Yểu chậc chậc nói.

“Thật tốt quá! Cảm ơn quan chủ!” Đại Lang nói lời cảm tạ xong, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Cách cửa lớn, phòng trong mọi người có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn vui mừng mà nói cho cha mẹ tin tức tốt này, tuy rằng cha mẹ hắn cũng không thể nghe thấy.

Cao hứng một hồi lâu, Đại Lang lại chạy trở về, vẻ mặt chờ đợi nói: “Quan chủ, sau này đệ còn có thể lại tới nơi này sao?”

“Vì sao không thể, nhớ lúc đó bảo cha mẹ ngươi quyên nhiều tiền dầu mè một chút.” Phó Yểu nói.

“Vâng! Đến lúc đó đệ đem toàn bộ tiền mừng tuổi cho ngài!” Đại Lang vỗ ngực hứa hẹn.

Khi bọn họ nói chuyện, các thôn dân ở bên ngoài bắt đầu tiến vào bái thần.

Chờ đến khi vợ chồng Hà thợ tiến vào, Phó Yểu để đám người Giang chưởng quầy rót cho bọn họ mỗi người một ly rượu trên bàn thờ.

Chờ đôi vợ chồng này đều uống xong rời đi, nàng nói: “Được rồi, về nhà đi thôi.”

Vợ chồng Hà thợ mộc lần đầu tiên nhìn thấy quan chủ, nghe nàng nói như thế  vội vàng dập đầu, lúc sau mới lui ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, Đại Lang cũng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Phó Yểu, “Cảm ơn quan chủ, sau này đệ sẽ thường xuyên tới thăm ngài và Tam Nương tỷ tỷ!”

“Đi đi.” Phó Yểu nói.

“Vâng.” Đại Lang đứng lên, lại cẩn thận nhìn các nàng vài lần, lúc này mới xoay người đuổi theo bước cha mẹ, đi ở bên cạnh bọn họ.

Mãi cho đến khi bóng dáng một nhà ba người đều biến mất không thấy, đám người Giang chưởng quầy thu dọn đồ đạc, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ còn Tam Nương ở lại có chút mất mát, “Đại Lang sau này, sẽ nhớ, chuyện ở nơi này sao?”

“Nếu đã có cuộc sống mới, cần gì phải nhớ lại.”

Tam Nương im lặng trong chốc lát, lại nói: “Ta thì sao? Nếu ta sống lại, có phải hay không, cũng sẽ quên.”

Phó Yểu mở cửa lớn của đạo quan ra, phương xa đèn đuốc như sao. Tại thời khác thế gian chỉ còn ánh sáng và bóng hình này, nàng nhấp một ngụm rượu: “Với ta mà nói, vô luận là ai, đều là khách qua đường.”

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui