Lúc ở tiệm mát-xa, Lưu Tiểu Viễn bị tên tóc vàng gọi là đại ca, Lưu Long Huy đã thấy kỳ lạ, giờ lại thây đầu đinh gọi là đại ca, Lưu Long Huy ngạc nhiên nhìn người anh em tốt từ nhỏ đến lớn này, cậu ta trở thành đại ca của đám côn đồ trong thị trấn này khi nào vậy?
"Anh Dương, chuyện! chuyện này là sao?" Gã đầu xanh đỏ đi đến trước mặt đầu đinh, khó hiểu hỏi.
"Chuyện gì ư?" Đầu đinh đá một phát khiến gã đầu xanh đỏ ngã lăn ra đất, chết tiệt, mày chọc ai không chọc, lại đi chọc đại ca!
Bản lĩnh của Lưu Tiểu Viễn, đầu đinh đã được chứng kiến, chọc ai cũng không thể chọc vị đại gia này!
"Vị đại ca này, là đại ca mà ngay cả anh Cường cũng phải nhường nhịn ba phần.
Đừng nói là xe của mày bị đâm thành thế này, cho dù có đập nát xe của mày, mày cũng không được phép nói nửa lời!"
Dạy dỗ xong gã đầu xanh đỏ, đầu đinh nở nụ cười nói với Lưu Tiểu Viễn: "Đại ca, anh em dưới quyền không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến đại ca, mong đại ca đừng chấp nhặt.
"
Thực ra đây cũng không phải chuyện gì to tát, Lưu Tiểu Viễn thấy đầu đinh đã dạy dỗ gã đầu xanh đỏ một trận rồi, liền phất tay nói bỏ qua chuyện này.
Cuối cùng, đầu định lại nói muốn bồi tội với Lưu Tiểu Viễn, muốn kéo Lưu Tiểu Viễn đến khách sạn sang trọng nhất thị trấn để bày tiệc xin lỗi.
Lưu Tiểu Viễn nói không cần thiết như vậy, nhưng đầu đinh lại tưởng rằng Lưu Tiểu Viễn không chịu tha thứ cho họ, suýt nữa thì quỳ xuống.
Không còn cách nào khác, Lưu Tiểu Viễn đành phải đồng ý.
Khách sạn Hoa Cường!
Khách sạn tốt nhất thị trấn, nếu đánh giá theo tiêu chuẩn quốc tế thì có lẽ chỉ được hai sao!
Tuy nhiên, các đầu bếp của khách sạn này hầu hết đều là người địa phương, nên các món ăn đều phù hợp với khẩu vị của người dân địa phương.
Vì vậy, những người giàu có thường thích tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Hoa Cường.
Trên đường đến khách sạn Hoa Cường, đầu đinh gọi điện cho đại ca Cường của mình.
"Đại ca, anh vào trước đi, anh Cường sắp đến rồi!" Đầu trọc làm động tác mời Lưu Tiểu Viễn vào.
Vào khách sạn, lễ tân lập tức mỉm cười chào đầu trọc: "Anh Dương, chào anh!"
Đầu trọc gật đầu, lập tức chỉ vào Lưu Tiểu Viễn, nói với lễ tân: "Gọi là đại ca, sau này đại ca đến đây tiêu tiền, miễn phí toàn tập, nghe rõ chưa?"
Lễ tân lập tức gật đầu nói đã biết.
"Gọi quản lý ra đây!" Đầu đinh ra lệnh như ông chủ khách sạn, nói với cô lễ tân.
Lễ tân cầm bộ đàm, gọi quản lý sảnh lớn của khách sạn.
Lưu Tiểu Viễn cảm thấy rất kỳ lạ! Đầu đinh này hoàn toàn có vẻ như một ông chủ, điều này không đúng!
Nếu đầu đinh là ông chủ khách sạn Hoa Cường, tại sao hắn còn làm cái nghề lưu manh này? Mỗi ngày còn dậy sớm ra phố thu phí bảo kê hai đồng một chỗ làm gì? Chẳng lẽ ăn no rửng mỡ?
Quản lý tiền sảnh nhanh chóng đến, thấy đầu đinh, cũng cung kính gọi một tiếng anh Dương.
"Quản lý Trương, vị này là đại ca của chúng tôi, sau này, đại ca đến khách sạn tiêu tiền, miễn phí hết, biết chưa?" Đầu đinh nói.
Quản lý sảnh sảnh lớn tức gật đầu nói vâng, cung kính gọi Lưu Tiểu Viễn một tiếng đại ca.
"Sắp xếp một phòng riêng, bảo đầu bếp khách sạn làm món tủ nhất của họ!" Đầu đinh phân phó.
"Đại ca, anh uống rượu gì, rượu trắng hay rượu vang?" Đầu đinh cung kính hỏi.
"Cho tôi một chai nước ép trái cây.
" Lưu Tiểu Viễn không thích uống rượu.
"Hả?" Đầu đinh tưởng mình nghe nhầm, "Đại ca, anh không lừa em chứ?"
Lưu Tiểu Viễn nhìn đầu đinh, nói: "Anh thấy tôi giống như đang lừa anh sao?"
Đầu đinh lập tức lắc đầu nói không giống, sau đó nói với quản lý sảnh lớn: "Lát nữa không cần rượu, thêm vài chai nước ép trái cây, biết chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...