Vốn nhìn đến Xuân Cầm, Phong di nương liền có chút đổ hoảng, nghe được nàng gọi “phu nhân” lại càng cảm thấy quẫn bách, dù sao nàng cũng không phải danh chính ngôn thuận phu nhân. Ở trong phủ, hạ nhân xưng nàng “phu nhân”, nang tương đương vui mừng, chính là hiện nay ở Thọ Di Viên, bên cạnh còn có Tuệ vương, không khỏi có chút vì việc trước mắt mà đỏ mặt.
Yên lặng ngồi ở một bên Sở Tiêu Mộng kiềm chế không được, nghe thấy trong lời nói của Sở Ngâm Ngọc hàm ý, đáy lòng nhất thời trầm xuống. Sở Ngâm Ngọc, ngươi được lắm, rõ ràng muốn hãm hại ta, thật là người xấu mà làm việc cũng tác quái. Sở Tiêu Mộng cơ mặt có chút cứng ngắc, trong ánh mắt tức giận, lại vẫn duy trì tiểu thư khuê các nhã nhặn. Nàng chính là Phong Tân đệ nhất mỹ nhân, không thể để cho bản thân có chút sơ xuất được. Khóe miệng giơ lên, nhẹ nhàng cười, khóe mắt mang theo ý cười, giống như Ngọc Nhụy Đàn mai trong mai lâm, mở miệng nói: “Đại tỷ hôm qua mang muội đi lầu các, vốn định đánh giá năm đó phu nhân như thế nào tu dưỡng thành một thế phong tư tuyệt đại, muội muội cũng tốt học tập theo, lại không nghĩ tới xảy ra chuyện, là do muội muội không chiếu cố thật tốt tỷ tỷ, xin tỷ tỷ không nên trách tội muội muội”.
Nói quanh co liền phiết thanh trách nhiệm của nàng, nhưng lại thể hiện ra một bộ yêu thương tỷ tỷ, cố ý vô tình để lộ ra đại tỷ là người không biết cấp bậc lễ nghĩa. Quả nhiên là con gái ruột của Phong di nương, có mẫu nào tất có nữ ấy a!
Nghe được Sở Tiêu Mộng thanh âm, nguyên vốn bình tĩnh khuôn mặt bỗng vỡ vụn, cả người không khống chế được run rẩy, Sở Ngâm Ngọc nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào da thịt cũng không để ý, cho đến khi chảy máu, may mắn tay áo dài rộng đủ để che đậy của nàng động tác. Sở Ngâm Ngọc trong mắt như có cỗ âm lãnh, quanh thân hơi thở càng thêm ngưng kết. Lúc mới bước vào cửa, nàng cũng đã trông thấy Sở Tiêu Mộng, dùng cường đại địch ý để khống chế bản thân, kiếp trước chuyện tình vẫn còn hiển hiện rõ trước mắt, nhưng nàng bây giờ vẫn không thể đả thảo kinh xà, hiện tại các nàng ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, càng dễ đánh các nàng trở tay không kịp, cho nên, nàng không thể sốt rột.
Lại nhìn đến Sở Tiêu Mộng ngày thường mày ngài mắt ngọc, tương đẹp quang mang bắn ra bốn phía, ngồi ở chỗ kia tựa như hoa thụ đôi tuyết, quỳnh hải áp đường, xứng thượng đầy đầu trâm ngọc, một thân hoa phục, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên hương quốc sắc. Ngay cả bên cạnh Tứ muội Sở Liên Nguyệt, cũng là tú sắc tinh xảo, nhưng đặt cạnh Sở Tiêu Mộng càng có vẻ mờ nhạt, khó trách mọi người bàn luận đến dung mạo, Sở Tiêu Mộng liền đảm nhiệm Phong Tân đệ nhất mỹ nhân. Nhưng cũng không bao lâu nữa, nàng sẽ xé bỏ Sở Tiêu Mộng này phó tiểu thư sắc mặt, để cho người khác biết của nàng ti tiện. Sở Ngâm Ngọc trong lòng cười lạnh, mặt mày cũng nhanh chóng giãn ra, Sở Tiêu Mộng kiếp trước là như thế là đối với nàng, nàng kiếp này xin hoàn trả lại.
“Nếu không có việc gì, chuyện này cho qua đi, chìa khóa của Ức Y Các mau chóng trả lại cho Lý Tề, nếu không các ngươi phụ thân biết, có các ngươi tốt thấy”. Lão phu nhân nhìn đến thế cục có bất lợi cho Phong Tang Nhu, liền lập tức giảng hòa, bày ra dáng vẻ một bộ hiền lành tổ mẫu, khuyên bảo các cháu đừng khắc khẩu. Thần tình lại tươi cười nhìn về một bên ngồi ngay ngắn nam tử. Đây mới là chỗ dựa chân chính của nàng đâu, của nàng cháu ruột, Tam hoàng tử của Phong Tân quốc, tuổi nhỏ liền được phong làm Tuệ vương, tương lai tiền đồ vô lượng a. Lão phu nhân trong mắt tươi cười giống như hoa nở nói: “ Vĩ Nhi hôm nay cố ý đến xem Ngọc Nhi, con mang đến trong cung quý hiếm dược liệu”. Lại quay đầu nói với Sở Ngâm Ngọc: “Ở trong cung, bác ngươi là đau lòng ngươi, nghe nói ngươi xảy ra chuyện, liền bảo Vĩ Nhi đến thăm, ngươi phải nhớ họ đối tốt với ngươi, không được làm cái bội tình bạc nghĩa người”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...