Dự kiến Ashling tới Cork vào tầm ăn trưa ngày thứ Bảy, và cô sẽ trở về nhà trên chuyến tàu năm giờ chiều hôm Chủ nhật. Vì vậy “cuối tuần” thực ra sẽ chỉ dài có hai mươi tám tiếng đồng hồ. Và cô cũng sẽ ngủ tám tiếng liền. Vị chi chỉ còn hai mươi tiếng để nói chuyện với bố mẹ cô. Không thành vấn đề.
Hai mươi tiếng đồng hồ. Nỗi kinh hoàng ùa tới khiến cô bất giác tự hỏi không biết mình có đủ thuốc lá không. Và tạp chí nữa? Và di động của cô? Chắc cô đã bị điên rồi khi nói là cô sẽ đến.
Trong khi ngắm nhìn vùng quê vùn vụt lùi lại phía sau, cô cầu cho con tàu sẽ chiều lòng và bị hỏng. Nhưng không. Tất nhiên là không rồi. Chuyện đó chỉ xảy ra khi bạn đang ở trong hoàn cảnh vội vã đến tuyệt vọng. Khi đó con tàu sẽ dành cả nhiều khoảng nửa giờ không hề giải thích để la cà trong những khu đường tránh. Khi đó kiểu gì bạn cũng phải chuyển sang một chuyến tàu khác, khi đó kiểu gì bạn cũng lại phải rời khỏi chuyến tàu mới và chuyển tiếp sang chuyến xe bus chờ đợi mòn mỏi và rét cóng, và hành trình ba tiếng đồng hồ ban đầu cuối cùng sẽ trở thành tám tiếng.
Thay vào đó chuyến tàu của Ashling đen Cork sớm những mười phút, đến là đáng bực mình. Lẽ dĩ nhiên là bố mẹ cô đã có mặt ở đó, chờ đợi, trông rất có vẻ là bình thường. Nhìn mẹ cô chẳng hề khác bất kỳ bà mẹ Ireland nào ở cái tuổi đó: mái tóc làm quăn rất tệ, nụ cười mừng-con- về-nhà hồi hộp, chiếc áo đan bằng sợi acrylic choàng quanh vai.
“Nhìn con thật là dễ chịu.” Monica lại chực trào ra những giọt nước mắt tự hào.
“Mẹ cũng vậy.” Ashling không khỏi cảm thấy dằn vặt.
Rồi đến cái ôm - màn pha tạp lúng túng của Monica giữa trò má kề má ủy mị và ôm ghì lấy cả người kết thúc giọng với một trận ẩu đả hơn.
“Chào bố.”
“Ờ, chào mừng con, chào mừng, chào mừng!” Mike có vẻ không thoải mái - không biết ông có phải thể hiện tình cảm sướt mướt không nhỉ? Thật may mắn ông đã kịp nắm lấy túi xách của Ashling và bận rộn cả hai tay với việc đó.
Cuốc xe về nhà của bố mẹ cô, màn hỏi han về việc Ashling đã ăn gì trên tàu rồi, và cuộc cãi vã xung quanh việc cô sẽ dùng một tách trà và một chiếc sandwich hay chỉ một tách trà thôi, chiếm trọn cả bốn mươi phút.
“Chỉ một tách trà thôi là cũng được rồi.”
“Mẹ có bánh Penguin,” Monica mời mọc. “Và cả bánh nhân hình bướm nữa. Mẹ tự tay làm đấy.”
“Không, con...ôi...” Nhắc đến bánh nhân hình bướm nhà làm lấy khiến Ashling chết lặng. Monica mở một chiếc hộp đựng bánh quy, khoe ra những chiếc bánh nhân chẳng ra hình thù gì, mỗi chiếc đều có hai cái “cánh” bằng kem xốp được tô điểm với một vệt kem bên trên. Mặt kem được phun rắc những hạt đường cát sặc sỡ[Nguyên văn là "hundreds and thousands": một kiểu trang trí bánh phổ biến ở Anh, với những hạt hoặc sợi đường nhiều màu sắc rắc lên mặt kem.] và Ashling vừa mới cắn một miếng - một cái cánh, có vẻ thế - cô đã phát hiện ra là mình cũng đang nuốt cả một cục đường trong cổ họng.
“Bố phải vào trong thành phố,” Mike thông báo.
“Con sẽ đi cùng với bố.” Ashling đứng bật dậy.
“Ôi, con đi sao?” Monica tỏ ra thất vọng. “Thôi vậy, hai bố con nhớ về kịp giờ ăn tối đấy.”
“Chúng ta có món gì vậy ạ?”
“Sườn.”
Sườn! Ashling suýt nữa cười khẩy - cô không hề biết là loại đồ ăn đó vẫn còn tồn tại.
“Tại sao chúng ta lại vào thành phố làm gì?” Cô hỏi bố khi họ lùi xe ra ngoài đường.
“Để mua một chiếc chăn điện.”
“Vào tháng Bảy sao?”
“Thì cũng chẳng mấy mà đến mùa đông rồi.”
“Không gì bằng chuẩn bị sẵn sàng.”
Hai bố con trao nhau một nụ cười, rồi Mike lại phải bắt đầu và làm hỏng nó bằng câu nói, “Bố mẹ ít được gặp con quá, Ashling.”
Ối, chết tiệt thật.
“Mẹ con rất hạnh phúc khi nhìn thấy con.”
Một sự hưởng ứng đang được chờ đợi, vì vậy Ashling đành mở miệng, “Mẹ, ừm, sao rồi ạ?”
“Tuyệt vời. Con nên về thăm bố mẹ thường xuyên hơn, bà ấy đã trở lại là người phụ nữ mà bố lấy làm vợ.”
Lại một khoảng im lặng nữa, rồi Ashling nghe thấy chính mình hỏi một câu mà cô hoàn toàn không nhớ là đã bao giờ hỏi chưa nữa. “Rốt cuộc thì tất cả là kẻ nào, cái quãng thời gian khủng khiếp ấy? Điều gì khiến nó xảy ra?”
Mike rời mắt khỏi con đưòng để quay sang nhìn cô, nét mặt ông là một sự pha trộn ghê rợn giữa vẻ đề phòng và vẻ vô tội chắc nịch - ông không phải là một người cha tồi tệ. “Chẳng có gì xảy ra cả.” Thái độ cười cợt của ông nghe đáng thương hại đến bất ngờ. “Trầm cảm là một căn bệnh, con biết tất cả rồi còn gì.”
Khi còn bé, người ta đã giải thích với mấy chị em cô rằng chúng hoàn toàn không có lỗi khi có một bà mẹ chập chèng. Lẽ dĩ nhiên, không một ai trong mấy chị em cô tin vào điều đó.
“Vâng, nhưng làm sao người ta lại bị trầm cảm?” Cô cố gắng tìmhiểu.
“Nhiều khi nó bắt nguồn từ một mất mát hoặc một – người ta gọi những cái đó là gì ấy nhỉ - tổn thương,” ông lúng búng, trong xe tràn ngập nỗi khó chịu kinh khủng của ông. “Nhưng cũng không nhất thiết,” ông nói tiếp. “Họ bảo cũng có thể là do di truyền.”
Một ý nghĩ hân hoan chợt đến làm Ashling không còn muốn chuyện trò gì nữa. Cô lục tìm điện thoại di động của mình.
“Con đang gọi cho ai vậy?”
“Không ai cả.”
Ông chăm chú nhìn Ashling tiếp tục bấm phím điện thoại di động của cô. Bị xúc phạm, ông gặng hỏi, “Con nghĩ là bố bị mù chắc?”
“Con không gọi cho ai cả, con đang kiểm tra tin nhắn.”
Marcus không hề gọi cho cô suốt từ khi anh ta rời khỏi căn hộ của cô đêm thứ Năm. Trong hai tháng trời họ đi lại với nhau - không phải cô đang đếm từng ngày - họ đã hình thành một thói quen là ngày nào cũng gọi điện cho nhau. Cô cảm thấy đau nhói vì anh ta không liên lạc. Nín thở, cô khát khao một tin nhắn từ anh ta, nhưng lại một lần nữa, chẳng có gì hết. Thất vọng, cô đóng sập điện thoại lại.
Tối hôm đó, sau bữa tối lạc thời gian của cô - sườn, khoai tây nghiền và đậu Hà Lan đóng hộp - cô quyết định gọi cho anh ta. Cô có một cái cớ hay ho: chúc anh ta may mắn với màn biếu diễn cùng Eddie Izzard. Nhưng cô chỉ gặp cái máy trả lời của anh ta - lại thế nữa. Cô hình dung ra một cảnh khủng khiếp là anh ta đang đứng trong căn hộ của mình, nghe tin nhắn của cô nhưng nhất định không chịu nhấc máy. Không thể kìm được mình, cô thử gọi vào di động của anh ta: nó nối thẳng đến dịch vụ thư thoại. Sao Thủy đang quay ngược rồi! cô tự nhủ[Chiêm tinh (mê tín) phương Tây cho rằng, một năm có ba đến bốn lần Sao Thủy quay chậm dần, rồi dừng lại, và quay ngược. Trong chiêm tinh phương Tây, Sao Thủy tượng trưng cho sự liên lạc, nên khi đến giai đoạn Sao Thủy đi ngược, thì việc liên lạc giữa mọi người thường gặp khó khăn, trở ngại.]. Rồi cô miễn cưỡng thú nhận, hoặc có thể đơn giản chỉ là bạn trai mình đang giận mình.
Rõ quá rồi, anh ta tự ái vì cô về thăm bố mẹ mình, nhưng vấn đề là sự đổ vỡ tồi tệ đến mức nào? Trong giây lát cô đã nghĩ đến khả năng là không thể nào hàn gắn nổi, và nỗi kinh hoàng với ý nghĩ đó ập tới làm cô bủn rủn. Cô thực sự, thực sự, thực sự thích Marcus. Anh ta là người gần nhất với Ngài Thích hợp mà cô từng gặp trong một thời gian dài. Cô đang mòn mỏi chờ đến tối Chủ nhật, bởi vì anh ta đã bảo cô đến lúc đó hãy gọi cho anh ta. Nhưng nếu như anh ta vẫn không chịu nghe máy thì sao...? Lạy Chúa!
“Bố mẹ thưòng xem một bộ phim vào tối thứ Bảy,” mẹ cô cho cô biết.
Từ giờ cho đến mãi mãi - thật là thích hợp làm sao, Ashling nghĩ, trong khi buổi tối kéo dài lê thê như một chiếc kẹo cao su. Chán nản vì lạc lõng, cô khát khao được ở Dublin, với bạn trai của mình. Suốt quãng thời gian Burt Lancaster nô đùa với Deborah Kerr, Ashling đang băn khoăn không biết Marcus đang xoay sở thế nào, và liệu Clodagh cùng với Ted có đến buổi diễn không. Cô thấy xấu hổ vì chỉ hy vọng là họ không đến, vì nó càng khiến cô thậm chí còn cảm thấy bị bỏ rơi hơn.
Bố mẹ cô cố gắng rất, rất khổ sở. Mang ra một túi bánh kẹo đủ các loại đã được mua đành riêng cho cô, ngập ngừng mời cô làm một “cốc” khi họ uống trà, và, khi cô đi ngủ sớm đến phát ngượng lúc mười giờ hai mươi, mẹ cô khăng khăng đòi đổ đầy cho cô một chai nước nóng.[Dùng để sưởi ấm trong chăn]
“Đang là tháng Bảy mà, con sẽ chín thui mất!”
“A, nhưng về đêm có thể vẫn lạnh. Và chỉ hai ngày nữa thôi là sang tháng Tám rồi, chính thức là Mùa thu.”
“Ôi, không, đã gần tháng Tám rồi.” Ashling nhắm tịt mắt lại trong nỗi khiếp đảm đến nghẹt thở. Dự kiến Colleen được ra mắt vào ngày cuối cùng của tháng Tám và vẫn còn một khối lượng không lồ công việc phải hoàn thành - về bữa tiệc ra mắt khốn kiếp cũng như về tờ tạp chí. Trong khi vẫn còn là tháng Bảy, cô còn có thể tự trấn an mình rằng họ vẫn còn nhiều thời gian. Tháng Tám thì có cảm giác là quá, quá, quá sít sao để có thể yên tâm.
Vớ lấy một cuốn sách quăn mép của Agatha Christie trên giá xuống, cô đọc khoảng mười lăm phút, rồi tắt chiếc đèn ngủ có chụp hình quả đào. Cô ngủ ngon gọi là trong chừng mực có thể dưới một tấm chăn lông màu hồng đào và vào buổi sáng việc đầu tiên cô làm là bật di động của mình lên, vừa cầu nguyện là sẽ có tin nhắn của Marcus. Không có gì - đây là giờ phút đen tối nhất của cô. Đã thế lại còn giấy dán tường sọc màu hồng đào và trắng vây quanh cô nữa chứ. Lúc với tay ra lấy bao thuốc lá,cô làm lật úp một bát sáp thơm. Hương đào, nếu như bạn chưa biết.
Cô không thể nào gọi cho anh ta lần nữa. Anh sẽ nghĩ là cô đang tuyệt vọng. Tất nhiên, cô đang tuyệt vọng, nhưng cô không muốn anh nghĩ như vậy. Thay vào đó cô gọi cho Clodagh, nửa muốn dò hỏi tin tức, nhưng nửa lại hy vọng là Clodagh sẽ không ở trong cương vị có thể cho cô biết tí gì.
“Cậu có đi xem Marcus diễn không?” Cô siết chặt nắm tay còn lại của mình và cầu khẩn cô bạn sẽ nói không.
“Có”
“Cậu đi cùng với Ted à?”
“Tất nhiên rồi.” Câu này càng khiến Ashling thấy kinh hoàng hơn. Cô không hề thực sự nghĩ là có bất kỳ khả năng nào Clodagh lại chịu chạm vào Ted dù là với một cây sào, thực sự là...
Clodagh huyên thuyên nói tiếp. “Bọn tớ vui vẻ cực và Marcus thật tuyệt vời. Anh ấy biểu diễn cái trò buồn cười nôn ruột về quần áo của phụ nữ. về sự khác nhau giữa áo sơ mi nữ, áo cánh, áo gi lê, áo thun
“Anh ấy gì cơ?” Mặc xác Ted và Clodagh! Bất thình lình Ashling chỉ còn quan tâm đến bản thân cô.
“Anh ấy thậm chí còn biết thế nào là áo khoét nách nữa chứ,’ Clodagh thốt lên.
“Tớ cá là anh ấy biết.” Ashling biết là cô nên cảm thấy phổng mũi, nhưng thay vào đó cô lại cảm thấy bị lợi dụng. Marcus thậm chí còn không hề nói với cô là anh ta đang nghĩ đến việc cho cả những cuộc trò chuyện của họ vào màn biểu diễn của mình.
“Tớ thấy choáng với cái cách anh ấy suy nghĩ về những thứ đó,” Clodagh trầm trồ.
Vì anh ta có nghĩ đâu.
“Còn sau đó?” Ashling hỏi với vẻ ghen tị, không dám chắc liệu cô có thể chịu đựng thêm bất kỳ tin không hay nào nữa không. “Cậu về nhà à?”
“Không cò đâu, bọn tớ ra sau sân khấu, gặp Eddie Izzard, uống say bét nhè. Thật tuyệt diệu!”
Màn chia tay với bố mẹ cô, vốn nặng nề ngay cả trong những quãng thời gian tốt nhất, còn tồi tệ hơn mọi khi.
“Con đã có bạn trai nào chưa đấy?” Mike vui về hỏi, vô tình xát thêm muối vào vết thương đang chảy máu của Ashling. “Lần sau đưa cả cậu ấy về cùng nhé.”
Ôi, không.!
Tất cả các toa đều chật cứng và cô vừa mệt lử vừa nặng trĩu tâm trạng. Tối Chủ nhật khi ba tiếng đồng hồ sau, đoàn tàu về tới Dublin. Cô chen lấn về phía bến chờ taxi, hy vọng những hàng chờ sẽ không quá điên rồ, khi qua những đám đông xô đẩy nhau ở phòng đợi lớn cô nhìn thấy một người mà cô biết...
“Marcus!” Mặt cô sáng bừng lên vì vui mừng khi nhìn thấy anh ta đứng gần lối ra, nở một nụ cười bẽn lẽn. “Anh đang làm gì ở đây thế này?” “Đi đón bạn gái của anh. Anh nghe người ta kể là thường có một hàng dài chờ taxi.”
Cô bật cười sung sướng. Đột nhiên cô thấy mình hạnh phúc đến phát điên.
Một tay anh ta nắm lấy túi xách của cô và tay kia choàng quanh người cô. “Này, anh xin lỗi về...”
“Không sao mà! Em cũng xin lỗi nữa.”
Lần giận nhau đầu tiên của chúng ta, cô mơ màng nghĩ, trong lúc anh dẫn cô ra xe của mình. Vụ xích mích đúng nghĩa đầu tiên của chúng ta. Giờ thì chúng ta thực sự là một đôi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...