Chuyện là khi Nam Yên buồn chán liền lén rời đi lên nhân gian thăm tiểu Hương. Bây giờ tiểu Hương đã lấy chồng, một người chồng chân thật, chất phác, hiền lành có chí nên nhà cửa rất khá khẩm. Nàng gật đầu tán thưởng tiểu Hương coi vậy mà có mắt nhìn người. Tiểu Hương vác bụng bầu mừng rỡ nhìn nàng, "Nương nương, mời vào, người đến thăm nô tỳ, nô tỳ rất vui".
Nàng cười cười, kéo váy ngồi xuống, "Còn nô tỳ gì nữa, mau thay đổi xưng hô liền. Nhanh gọi một tiếng tỷ tỷ".
Tiểu Hương đỏ mặt, lắc đầu, "Nương nương...", nhưng khi thấy sắc mặt của nàng không vui thì cúi đầu gọi, "Tỷ tỷ".
"Muội muội ngoan, lại đây tỷ coi bầu là trai hay gái".
"Tỷ tỷ có thể coi ra sao?", tiểu Hương trợn mắt nhìn nàng.
"Coi thường tỷ sao? Lại đây".
Nàng giở trò lưu manh, hết sờ tay mịn màng của tiểu Hương rồi đến vuốt ve khuôn mặt làm tiểu Hương đỏ đến mang tai, nàng bật cười haha rồi đưa tay xoa bụng tiểu Hương.
"Ừm, chúc mừng muội, là con gái".
"Thật sao? Tướng công nhà muội rất thích con gái".
"Thích là được".
Ngồi chơi một chút, Nam Yên nói cần phải về, Tiểu Hương chợt nhớ tới có thứ cần đưa cho Nam Yên nên bảo nàng đợi một chút.
"Đây là cái gì?", nàng nhìn hộp màu đỏ vuông vức mà hỏi.
"Đây là bánh mà nương nương thích, tiểu Hương có bỏ thêm vài thành phần thuốc bổ rất tốt cho người".
Nàng nựng má của tiểu Hương, nói cảm ơn rồi cầm hộp bánh đó về Địa phủ.
Khinh Duật Phàm vẫn đang làm việc, một mình nàng buồn chán lấy bánh và trà ra ăn, vừa vặn ngồi coi vài cuốn tiểu thuyết tình cảm mới lấy từ chỗ của tiểu Hương.
Nàng che mặt ngồi coi, vì đây là tiểu thuyết gió trăng, haha, nàng từ lâu đã được nghe, cung nữ trong cung mỗi lần nhắc tới đều đỏ mặt, lần này nàng phải xem thử như thế nào. Đúng là nóng nha, cảnh trong truyện nàng có thể tưởng tượng ra được, bóng dáng hai người lăn lộn trên giường.
Oành, nàng cảm thấy nóng, rất nóng, không phải là coi cảnh nóng trong truyện mà lây nhiệt sang nàng đấy chứ, vội vàng bỏ cuốn truyện xuống, nhưng thân nhiệt nàng ngày càng nóng hơn, nàng chịu không nổi, muốn thứ gì đó lạnh lạnh áp vào, không suy nghĩ nhiều liền lao ra đến phòng của Khinh Duật Phàm.
Khinh Duật Phàm cảm thấy rất lạ, hắn đang làm việc thấy nàng vô nên cũng không để tâm lắm, tưởng nàng chỉ đi dạo vào, nào ngờ hôm nay nàng gạt hết đống sổ sách của hắn xuống đất, nắm cây bút hắn đang cầm trên tay vứt xuống rồi nhào vào lòng hắn.
Hắn ngạc nhiên, nàng chủ động cũng không phải lần đầu nhưng lần này là bá đạo nhất. Nam Yên cảm thấy chưa đủ, nhào lên xé áo hắn, lộ ra vòm ngực rắn chắc, sau đó xé áo của nàng, áp thân hình nóng như lửa của nàng vào. Hắn liền phất tay đóng cửa tạo kết giới.
"Yên nhi, nàng làm sao vậy, sao lại nóng như vậy, nàng sốt à?".
Ngay khi hắn lo lắng cho nàng thì nàng khàn khàn trả lời, "Nóng, Phàm, ta rất nóng".
"Nóng?".
Nàng há môi nhỏ hôn hắn, hôn cuồng nhiệt, hắn cũng không bị động nữa, kéo gáy của nàng tới hôn lại, môi lưỡi đá nhau, tiếng nước chụt chụt phát ra làm người ta đỏ mặt. Cảm thấy hơi thở sắp hết, nàng mới bất bình buông ra, sợi chỉ bạc trong suốt vội bị nàng mút hết.
"Nhiệt tình như vậy sao?", hắn tà tà cười, hưởng thụ bị nàng cưỡng lấy.
"Ta không biết, vừa nãy chỉ là coi một chút cảnh nóng từ trong truyện, không hiểu sao thân thể đột nhiên nóng, còn có chỗ này nữa".
Dứt lời, nàng kéo bàn tay của hắn xuống tiết khố của nàng, hắn ngạc nhiên, ướt như thế này rồi, hắn còn chưa đụng đến nữa.
Khi bàn tay hắn đụng đến, như có sợi lông gãi ngứa cho nàng, nàng ưm một tiếng rồi cầu hắn, "Phàm, giúp ta".
Con sói nãy giờ được hưởng thụ liền nở nụ cười xấu xa, "Yên nhi, giúp thế nào".
"Ưm, cầu chàng yêu ta".
Hắn cười cười, nhưng vẫn không có động tác tiếp theo. Nam Yên nóng như lửa, buồn bực kéo đồ của hắn xuống, lộ ra vật nam tính đã ngẩng đầu chào nàng, liền tháo tiết khố đã sớm ướt đẫm sang một bên, đưa hoa huy*t ma sát. Nàng thở ra, rên lên.
Hắn bị nàng làm như vậy cũng chẳng khá hơn, ma sát như vậy nàng muốn giết hắn à, thế là đưa tay ôm eo nhỏ của nàng nhấn xuống, đồng thời hắn xốc người lên, tư thế này khiến hắn đâm sâu hơn.
"A", nàng thở dốc, trận ngứa ngáy kia vẫn không giảm, nên nhún eo lên xuống.
Hắn ôm nàng tới bên giường, gạt bỏ tất cả áo váy của nàng, ngậm lấy đầu nhủ tiêm đứng thẳng, ra vào chậm hơn.
"A, Phàm, ngứa quá, nhanh một chút", nàng bất bình với hắn, đưa hai chân kẹp eo của hắn.
"Vật nhỏ nhiệt tình, là nàng nói đó".
Hắn ra vào mạnh mẽ, nàng khẽ run, rên lên nhiệt tình, "Nhanh... quá... Phàm, chậm một chút".
"Yên nhi, không thể hai lời".
Hắn ra vào càng mạnh hơn, chạy nước rút trong nàng, khi đâm tới một chỗ mềm mại kia thấy nàng kêu lên thì hắn liền biết, nhắm chỗ đó mà đâm tới, nàng run rẩy lên đỉnh. hoa huy*t bao chặt lấy hắn khiến hắn thoải mái vô cùng, liền đâm mấy cái rồi phóng hết vào nàng.
Hai người thở dốc nhìn nhau, Nam Yên đỏ mặt nhìn hắn. Gì đây, đây là nàng đang cưỡng hắn sao, mất mặt quá, nhưng sao vẫn chưa hết nóng thế này.
"Phàm, huhu, vẫn khó chịu".
"Được, chiều theo nàng".
Cứ như vậy, bóng dáng hai người trên giường kéo đến nguyên cả một ngày, làm mấy người ở ngoài phát ngốc, "Quái, sao hôm nay Diêm Vương cùng lão đại đều không thấy đâu nhỉ?".
Làm nguyên ngày hôm đó dẫn tới là ba ngày xuống giường không được, Khinh Duật Phàm thì mặt mày sáng lạn vì thỏa mãn, hiếm khi nàng nhiệt tình thế này, hắn ngu gì mà không hưởng.
Nàng khóc, là tự nàng dâng thịt cho sói, nhưng kì lạ quá, tại sao, ai hại nàng đây?.
Nam Yên không biết rằng lọ thuốc xuân dược nàng lỡ tay ăn cắp được mà nàng giấu dưới gầm giường được tiểu Hương khi dọn dẹp đã phát hiện, vì có ghi là thuốc bổ nên tiểu Hương thầm nghĩ là của Nam Yên, là đồ tốt tưởng nàng quên mang theo. Lúc làm bánh có bỏ vào, như vậy mỗi cái bánh đều có thuốc, nên tác dụng ít đi.
Sau này Nam Yên không dám đọc nữa, nhưng lại ăn bánh, thế lại viễn cảnh này lại xuất hiện. Dạo này Khinh Duật Phàm rất vừa lòng, không biết dạo này bảo bối sao lại nhiệt tình như thế, phát hiện mỗi lần nàng ăn bánh đều như thế này, hắn biết bánh kia có vấn đề nhưng vẫn không nói.
Nam Yên ăn gần hết mới lờ mờ biết được mỗi khi mình ăn bánh sẽ bị, liền tức tốc xuống hỏi tiểu Hương nguyên liệu, biết được như vậy nàng mém xỉu, đúng là tự gây nghiệt không thể sống.
(Đêm khuya ngồi viết cảnh nóng, quá xẩu hổ-ing, lâu lâu mới có cảnh trọn vẹn, các sắc nữ mau bơi vào).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...