Lần này thực sự là bảo bối có đạp, "Có đạp, có đạp, Phàm, bảo bối của chúng ta thật thông minh".
Hắn ngây ngốc một hồi sau đó ôm chầm lấy nàng, hét to, "Thật tốt quá, Yên nhi, nàng có con với ta".
"Uh, ta có con với chàng, là bảo bối đáng yêu đó".
"Nhưng không phải nàng đã nói nàng không thể mang thai với ta sao, sao lại có chuyện thần kỳ như vậy!".
"Quả thực như vậy, nhưng mẫu thân xinh đẹp của ta nói chàng không phải người thường nhưng lại không chịu nói chàng là ai làm ta rất bực".
Mẫu thân? Người thường? Sau khi hắn đi sao lại có nhiều chuyện ly kì vậy, "Nàng chờ đã, mẫu thân của nàng tới, còn có ta không phải người?"
"Đúng a, sau khi chàng đi, ta rất thương tâm nên khóc, mẫu hậu qua thăm ta, sau đó thì đột nhiên mẹ cùng cha xuất hiện".
Hắn nghe đến đây thì đau lòng, "Là ta có lỗi với nàng".
"Đúng, chàng có lỗi với ta, nhưng cũng do ta kêu chàng làm a".
"Được rồi, nàng nghỉ đi, ngày mai ta đem nàng hồi cung".
Khinh Duật Phàm nắm tay ôm nàng ngủ, không hề có dục vọng, chỉ có tình yêu.
Sáng hôm sau, ngoài cửa ồn ào đã đánh thức hắn, hắn nhìn người trong lòng mềm mại đáng yêu, không nỡ gọi nàng dậy sớm nên cẩn thận ngồi dậy đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?".
Tiểu thái giám hôm qua thấy kinh động đến hoàng thượng, liền cúi xuống báo cáo, "Bẩm hoàng thượng, công chúa Tây quốc từ sớm đã kêu la ầm ĩ muốn gặp hoàng thượng, nô tài ngăn cản kêu về nhưng nàng ta nhất quyết không đi".
"Hoàng thượng, mau cứu anh trai thiếp, hoàng thượng".
Hắn bước ra nhìn thấy gương mặt trang điểm kĩ càng, không có chút nào là đau buồn cả.
"Ngươi làm gì ở đây?".
"Hoàng thượng, Tây quốc xảy ra chuyện, mau cứu anh trai thiếp đi".
"Cứu? Tại sao trẫm phải cứu trong khi chính ta là người đã hủy".
"Cái gì, chẳng phải thiếp là quý phi của người sao, sao lại như thế?".
Lúc này mặt hắn đã lạnh băng, môi khẽ nhếch lên, nói độc ác, "Ngươi chỉ là vật hy sinh thôi, trẫm đời này chỉ có một thê tử là hoàng hậu", nói xong chỉ vào tên lính bên cạnh, "Ngươi, kéo nàng ta ném ra ngoài".
"Không thể nào, hoàng thượng, không thể nào, aaaaa", ả ta đã hoàn toàn điên rồi, bị tên lính kéo ra ngoài sau đó đóng sầm của lại.
Nam Yên mơ mơ màng màng nói, "Phàm, gì mà ồn ào thế?".
"Không có gì, chó sủa đó mà, nàng cứ ngủ tiếp đi".
Khinh Duật Phàm ra thư phòng, nhấc tay lấy bút lông viết thánh chỉ, sau đó đem đưa cho tiểu thái giám, "Ngươi đi thông báo đi".
Nội dung thánh chỉ đó là Tây quốc phản loạn xâm lược Khinh quốc, đã được quân của nước ta trấn áp. Công chúa Tây quốc đau buồn nên tự tử, nên phế truất ngôi quý phi.
Khinh Duật Phàm cùng Nam Yên quay về cung, thái hậu ra đón nhưng nhìn thấy mặt con trai bà nhịn không được đánh cho hắn một trận.
"Mẫu hậu à, không phải chứ, sao người đánh con!".
"Con ấy, làm đau lòng tiểu Nam, con nói xem đáng đánh không".
Đầu óc hắn hoạt động nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ lạ, "Mẫu hậu, sao lại gọi Yên nhi là tiểu Nam?".
"Ta còn chưa nói con đó, dám gạt ai gia lâu vậy, làm ai gia đau lòng khi biết tin tiểu Nam mất tích".
Hắn không ngờ bà cũng biết bí mật này, hắn quay đầu nhìn chằm chằm nàng, nàng cười, "Ai da, coi ta đi, ta chưa nói cho chàng biết chuyện này sao?".
"Nàng trở về biết tay ta", hắn nhéo nhéo cánh tay nàng sau đó xin phép về tẩm cung nghỉ ngơi.
"Hì hì, Phàm yêu dấu, ta không cố ý mà, tại mẹ xinh đẹp xuất hiện bất ngờ nên mẫu hậu biết hết rồi", nhìn hắn dỗi thật nên nàng nhón chân lên hôn chụt lên môi hắn, cười xinh đẹp
"Được, được, cùng lắm sau này giấu nàng kỹ một chút, không thì mẫu hậu sẽ cả ngày tranh giành nàng với ta".
Thật là trẻ con, nhưng mà nàng yêu hắn, yêu tính khí trẻ con bá đạo ấy.
Buổi tối khi đi ngủ, vì nương tử đại nhân lấy lý do mang thai không cho hắn đụng vào nên hắn đành đau khổ nhịn ôm nàng đi ngủ.
"Mẹ", "Mẹ".
Hai tiếng nói khác nhau vang lên trong không khí, nhưng không gian vẫn im lặng không trả lời.
"Cha", "Cha".
Nam Yên tỉnh dậy đầu tiên, nàng nghe hai tiếng đầu thì cứ tưởng mình nằm mơ, nhưng hai tiếng sau thì tuyệt đối không phải là mơ, nàng lay hắn bên cạnh dậy,
"Phàm, dậy đi, có ai đang nói chuyện vậy?".
Hắn cũng nghe được nên ngồi dậy cùng nàng, "Ừ, ta cũng nghe được, là ma sao?".
"Cái gì, ma sao?", nhìn mặt nàng tái mét làm hắn bật cười,
"Yên nhi, không phải chứ, nàng đường đường là tiên sao lại sợ ma?".
"Ai quy định ta không được sợ ma, ai!", nàng tuy sợ nhưng vẫn cứng miệng.
"Mẹ", "Cha", lại là hai giọng nói đó lên tiếng.
"Aaa, Phàm, cứu ta, ta sợ", nàng run rẩy trong lòng hắn.
"Mẹ, đừng sợ, không phải ma, là con",
"Đúng đó, mẹ, là con đây".
Hai người ngẩn ra một lúc mới để ý bụng của Nam Yên phát ra tiếng nói đó, làm vẻ mặt không thể tin được, cũng là Khinh Duật Phàm bình tĩnh hỏi
"Bảo bối, là con lên tiếng sao?"
"Đúng a", "Dạ".
Aaaa, bảo bối nhà nàng, có thể đạp còn có thể nói chuyện trong một tháng mang thai? Tốt lắm, không hổ danh là con của nàng, nhưng sao lại có hai giọng cơ chứ.
"Bảo bối, sao lại có hai giọng nói?".
Trong bụng nàng phát ra tiếng cười như lục lạc vậy, "Đương nhiên là vì có hai người rồi, mẹ ngốc", "Mẹ không có ngốc, vì mẹ không biết thôi, anh đừng nói bậy".
Được rồi, bảo bối nhà mình lại nói nàng ngốc, nhưng không sao vì nàng đang vui vẻ phát hiện nàng hoa lệ mang thai song sinh nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...