Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn bầu trời, Phượng Khinh Vũ cư nhiên quên thời khắc Khúc Điệp Y mất hồn ở nơi này, ra tay tự cứu. Mà khi tử y vệ phản ứng kịp, chuẩn bị cứu Phượng Khinh Vũ, thì cả trăng sang cũng bị màu đỏ che kín, biến thành Huyết Nguyệt, trong nháy mắt, ánh sáng bắn về phía Phượng Khinh Vũ và Khúc Điệp Y
Con ngươi của Khúc Điệp Y ngưng tụ, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, thấy hồng quang trước mặt đánh tới, theo bản năng lui ra.
“Chi chi. . . . . .”
Phượng Khinh Vũ bởi vì không kịp phản ứng cho nên không kịp né tránh, đã bị hồng quang đánh trúng phần lưng, chỉ nghe được tiếng áo bị xé rách và tư vị lở loét truyền đến, bốc khói trắng
“Ưmh. . . . . .” Phượng Khinh Vũ phát ra một tiếng khổ sở than nhẹ, cả người nằm trong hồng quang, nhưng kì lạ là cảm giác đau đớn ở phần lưng chỉ dừng lại trong nháy mắt, toàn thân cũng không còn cảm thấy khó chịu
“Vũ nhi!”
Thanh âm lo lắng của Ân Dạ Ly truyền đến, một thân mặc y như gió đã nhanh chóng chạy tới chỗ Phượng Khinh Vũ
Khúc Điệp Y lúc này cũng khôi phục thần trí, thấy Ân Dạ Ly đến gần Phượng Khinh Vũ, chuẩn bị phi thân đuổi theo, chỉ là, những tử y vệ này không phải để chơi, ngay lúc Khúc Điệp Y kịp thời phản ứng họ cũng đồng thời phản ứng lại, nhanh chóng ngăn cản giữa Phượng Khinh Vũ và nàng ta
Hai bên lập tức rơi vào trong trận chiến của mình, mà giờ khắc này, Ân Dạ Ly cũng chạy tới, đỡ Phượng Khinh Vũ dạy, đem nàng ôm vào trong ngực, thanh âm run run :
“ Vũ nhi, nàng không sao chứ?”
PhượngKhinh Vũ sắc mặt trắng nhợt, nhìn con ngươi lo lắng của Ân Dạ Ly, chậm rãi lắc đầu một cái.
Ân Dạ Ly bắt đầu kiểm tra thân thể Phượng Khinh Vũ, hắn vạch những mảnh y phục bị hồng quang đốt trụi, chuẩn bị bôi thuốc cho nàng, nhưng đang vạch thì ngưng lại
Ân Dạ Ly không chớp mắt nhìn chỗ da thịt lộ ra bên ngoài, nơi đó chính là trên vai phải của nàng, thế nhưng xuất hiện một dấu vết hình trăng tròn, nói chính xác là một cái bớp hình mặt trăng, trước khi hồng quang chiếu xuống không có, sau này đột nhiên xuất hiện cái bớp
Nguyệt nhi, là Nguyệt nhi!
Tất cả tâm tình đột nhiên vào thời khắc này bộc phát, mặc dù cho tới nay Ân Dạ Ly nhận định nàng chính là tam sinh tam thế của Minh Nguyệt mà bạn tốt của hắn từ dị thời không mang về, nhưng vẫn không có bằng chứng nào xác thực. Phượng Khinh Vũ lại không có dung mạo như Nguyệt nhi, cũng không có trí nhớ của Nguyệt, tựa hồ như là người từ dị thời không tới, ngoài ra cùng hắn và Minh Nguyệt không có quan hệ gì
Nhưng là, giờ phút này, hắn có thể đối với mọi người hô to, Phượng Khinh Vũ thật sự là Minh Nguyệt nhi của hắn
Phượng Khinh Vũ thế nhưng lúc này không chú ý tới Ân Dạ Ly đột nhiên cảm xúc dâng cao, bởi vì giờ phút này đầu óc nàng rất đau, có rất nhiều trí nhớ không thuộc về nàng, mà thuộc về Minh Nguyệt nhi chen chúc vào
Nàng nhìn thấy ở ngàn năm trước, mọi chuyện nàng cùng hắn đã qua
“Ách. . . . . .”
Trong nháy mắt tiếp thu quá nhiều thứ, đầu của Phượng Khinh Vũ càng ngày càng đau, như muốn vỡ ra, nàng dùng tay ôm đầu khổ sở
“Vũ nhi, nàng làm sao vậy?”
Ân Dạ Ly từ mừng như điên hồi tinh lại, thấy Phượng Khinh Vũ mặt khổ sở, trong long không khỏi đau đớn, một đôi mắt thật sâu nhìn nàng tất cả đều là thương tiếc và lo lắng
“Ưmh. . . . . .” Phượng Khinh Vũ giờ phút này không có biện pháp trả lời vấn đề của hắn, nàng chỉ cảm thấy đầu đau nhức đã tốt hơn một chút, nhưng gương mặt lại giống như có hang ngàn mũi kim đâm vào
Ngay sau đó, Ân Dạ Ly kinh ngạc phát hiện, da mặt đen của Phượng Khinh Vũ đang dần biến mất, dần dần thay thế bằng làn da trắng nõn giống trên cổ. Ngữ quan của Phượng Khinh Vũ tinh xảo, chỉ là, màu da xanh đen che giấu vẻ đẹp của nàng mà thôi, hiện tại màu da đã trở lại như cũ, vẻ đẹp của nàng đã khôi phục toàn bộ
Đau đớn của Phượng Khinh Vũ cũng theo đó biến mất, nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Ân Dạ Ly, lại phát hiện Ân Dạ Ly đang ngây người nhìn nàng
“ Ly”
Một chữ Ly thân mật được thốt lên, Phượng Khinh Vũ rốt cuộc nhớ lại chuyện của kiếp trước.
“Nguyệt nhi, a, không, Vũ nhi, nàng mới vừa rồi gọi ta cái gì?” Ân Dạ Ly từ trong cơn chấn động hồi phục tinh thần vui mừng hỏi
” Ly, thật ra, tên chỉ là một cách xưng hô mà thôi, chỉ cần chúng ta có thể ở chung 1 chỗ, những thứ khác đều không quan trọng!” Phượng Khinh Vũ thật sâu nhìn Ân Dạ Ly, mỉm cười
“ Nàng, nàng đã nhớ rồi?”
Ân Dạ Ly vui mừng, nụ cười lơ lửng trong đáy mắt, ấm áp như xuân. Thì ra lời tiên đoán là sự thật: Thất tinh vây tròn, huyết nguyệt sẽ xuất hiện, nhân duyên kiếp trước, kiếp này tái tục. Ý nghĩa của lời này chính là, ở ngày đặc biệt nơi này, Phượng Khinh Vũ sẽ khôi phục dung mạo và trí nhớ của kiếp trước
“ Ly…..” Phượng Khinh Vũ chỉ gọi 1 chữ, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, nàng ôm chặt vai của Ân Dạ Ly, dường như muốn bắt được hạnh phúc của chính mình
Ân Dạ Ly ôm chặt Phượng Khinh Vũ, vỗ nhẹ lưng nàng : “ Không sao, có ta ở đây, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa”
“ Vũ nhi, nàng thật là đẹp”. Ân Dạ Ly nhìn khuôn mặt nàng, trong mắt đều là kinh ngạc ( Ly ca đến giờ này còn chưa phục hồi tinh thần a~ )
Đẹp?.
Phượng Khinh Vũ chớp chớp mi, lau khuôn mặt, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của mình, không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ nàng vừa bị hồng quang đánh trúng, khuôn mặt có cảm giác đau đau chính là do biến sắc mặt. Nghe được Ân Dạ Ly thật lòng ca ngợi, lúc này nàng muốn xem một chút, đến tột cùng biến thành dạng gì rồi
Bùm. . . . . .
Cuối cùng một Tử Y Vệ ngã xuống, Khúc Điệp Y đứng ở trong vũng máu, mắt nhìn thấy Ân Dạ Ly và Phượng Khinh Vũ ôm nhau thâm tình kể chuyện ly biệt, lòng của nàng đã đau đến chết lặng, có lẽ nói chính xác hơn phải là hận đến chết lặng.
húc Điệp Y nàng là cô gái trong Dực tộc, người có huyết thống cao quý, thuật pháp cũng đứng nhất nhì. Tại sao, Ân Dạ Ly lại tình nguyện lựa chọn một cô gái tầm thường, cũng không lựa chọn nàng? Trong thế giới của nàng, chưa bao giờ nhận thua
Cho nên, nàng không thể thua, nàng nhất định phải lấy được tâm của Ân Dạ Ly
“Xoạt!”
Khúc Điệp Y nâng trường kiếm lên đâm thẳng về phía Phượng Khinh Vũ trong lòng Ân Dạ Ly
“ Phượng Khinh Vũ ngươi nếu khôi phục trí nhớ, thì nên biết ngươi và A Ly là không thể nào! Ngươi tại sao còn phải ở lại bên cạnh hắn, liên lụy hắn?”
Nghe được chất vấn của Khúc Điệp Y , Phượng Khinh Vũ từ trong lòng của Ân Dạ Ly đứng lên, nhìn Khúc Điệp Y mỉm cười :
“ Ai nói ta cùng với Ly là không thể nào, chỉ cần ta nguyện ý, tất cả đều có thể. Huống chi kiếp này hay kiếp sau, ta đều sẽ cùng chàng mãi mãi ko chia cách”
Phượng Khinh Vũ sau khi nói thì nghiêng đầu nhìn Ân Dạ Ly, vẻ mặt ấm áp. Ân Dạ Ly nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Vũ nhi, có câu này của nàng, cho dù ta có chết cũng cam tâm tình nguyện”
Phượng Khinh Vũ lập tức đưa ngón tay lên môi của Ân Dạ Ly “Không cho chàng nói bậy, chàng chết, người nào cùng ta vĩnh viễn không chia cách?”
Ân Dạ Ly ánh mắt mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng đem Phượng Khinh Vũ ôm vào vào trong ngực, Thiên Ngôn Vạn Ngữ đều ở không nói nên lời
“Đủ rồi!”
Những lời tâm tình buồn nôn như vậy, lại bộc bạch rõ ràng như thế, nàng nghe không nổi nữa . Khúc Điệp Y không nhịn được hét lớn.
Phượng Khinh Vũ khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, cái nàng muốn chính là hiệu quả này. Không thể chiến thắng kẻ địch trong trận đấu, thì cũng phải chiến thắng tâm lý của kẻ địch
“Tốt, rất tốt, bất kể ngươi là Phượng Khinh Vũ hay là Minh Nguyệt , ta có thể giết ngươi lần thứ nhất, liền có thể giết ngươi lần thứ hai!” Khúc Điệp Y dứt lời, kiếm quang tăng vọt, kiếm đâm thẳng vào Phượng Khinh Vũ
Năm đó, nàng vì ngăn cản Ân Dạ Ly và nhị kiếp của Minh Nguyệt gặp nhau, mà không tiếc gây sóng to gió lớn, phát động chiến tranh giữa Long Thành và Nam Cương, khiến sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, hôm nay nàng cũng không tiếc bất cứ giá nào, giết Minh Nguyệt , để cho bọn họ vĩnh viễn không được gặp nhau.
Ân Dạ Ly nhanh chóng kéo Phượng Khinh Vũ về phía sau lưng, tay còn lại ngăn cản đường kiếm sắc bén của Khúc Điệp Y, 2 ngón tay như sắt, kẹp giữa thân kiếm sáng loáng. Rắc một tiếng, thanh kiếm gãy làm 2
Khúc Điệp Y vốn đoạt kiếm dài trong tay tử y vệ, dùng cũng không thuận tay, lúc này bị Ân Dạ Ly kẹp lại, dễ dàng bẻ gảy, cũng không tức giận, nghiêng người giống như rắn xoay 1 vòng quanh người hắn, bàn tay xoay 1 cái một chuỗi phù chú bắn ra, đánh thẳng Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ mắt thấy có tử sắc quang hóa thành kiếm đánh về phía mình, phản xạ có điều kiện lấy tay đỡ lấy
Cũng trong nháy mắt, Ân Dạ Ly thấy nàng gặp nguy hiểm, cũng không kịp ngăn cản, thân hình nhanh chóng chợt lóe, lợi dụng thân thể chặn một đạo kiếm kia
“Phốc!”
Ân Dạ Ly cảm thấy ngực đau xót nhất thời chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra 1 ngụm máu tươi, trên áo bào, trên đất, diễm lệ như hoa đào
“ Ly”
Phượng Khinh Vũ kêu lên, vội vàng, run rẩy lui về phía sau Ân Dạ Ly, con mắt tràn ngập ân cần, tình ý thiết tha
“Ta không sao!”
Ân Dạ Ly lau máu ở khóe miệng, cười nhìn Phượng Khinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.
Khúc Điệp y Thấy tử sắc kiếm làm bị thương Ân Dạ Ly không phải Phượng Khinh Vũ, trong nháy mắt thần sắc biến chuyển mấy lần, đầu tiên là nổi giận, sau đó từ giận chuyển thành cơ tiếu. Ánh mắt nàng tựa hồ sáng lên, tựa hồ trong nháy mắt hiểu ra cái gì, cười nhìn Ân Dạ Ly
“ A Ly, không nghĩ tới bây giờ chàng cũng học được cách gạt người rồi. Công lực của chàng chỉ hồi phục được 3 phần phải không?. Nếu không sao không chịu nổi 1 chiêu này”
“Hừ!”
Ân Dạ Ly tự biết mình đã bị nàng nhìn thấu, cũng không che giấu, lạnh lùng nói : “ Từ đầu đến cuối ta có nói, công lực của ta đã hoàn toàn khôi phục sao?”
Xác thực, Ân Dạ Ly từ đầu đến đuôi cũng không có nói qua như vậy. Chỉ là khi nàng bị Ân Dạ Ly vạch trần, cho nên liên tưởng đến
Khúc Điệp Y lạnh lùng cười một tiếng : “ A Ly, với 3 phần công lực của chàng bây giờ có thể đánh với ta không?. Bảo hộ được nữ nhân này sao?”
“ Hừ, Khúc Điệp Y, ngươi cho rằng không có Vũ nhi, ta sẽ yêu và xem trọng ngươi sao?. Không thể nào!”
Ân Dạ Ly tự biết lúc này mình không phải là đối thủ của nàng ta, chỉ có thể công tâm
Không muốn, Khúc Điệp Y ha ha cười nói : “ Không thể nào?. Làm sao sẽ không thể. Trên đời này không có chuyện gì Khúc Điệp Y ta ko làm được. Chờ sau khi ta giết nữ nhân này, ngươi sẽ hối hận,ngươi sẽ quên nàng ta ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ta, vĩnh viễn không rời xa ta”
Ân Dạ Ly nghe được nhướng mày, ánh mắt cũng đang trong nháy mắt sáng lên, nói: "Không nghĩ tới 17 năm không gặp, ngươi lại tu luyện nhiếp hồn luyện thi!" Nhiếp hồn luyện thi, đúng như tên gọi của nó, là đem trí nhớ của một người lấy đi, sau đó luyện kỳ hồn phách, làm cho thân thể người đó trở thành nơi khư trú cho linh hồn của người luyện chưởng pháp này. Nữ nhân này sao mà ác độc, nữ nhân này sao mà hiếu thắng, vì nàng tham muốn tình yêu của một người mà chấp nhận biến bản thân thành một hành thi (*) trong thân xác Nguyệt nhi, cũng muốn đem hắn đoạt lấy ở bên người.
(*) một thi thể biết hoạt động (nghe cứ như kiểu zombie ý ạ -_-)
"Ngươi điên rồi!" n Dạ Ly nhìn Khúc Điệp Y đang cuồng tiếu thật lâu, trầm giọng nói.
Phượng Khinh Vũ đỡ n Dạ Ly, nghe cuộc đối thoại của hai người, mặc dù không biết cái gì gọi là nhiếp hồn luyện thi, nhưng nàng cũng có thể đoán được một chút. Không khỏi cảm thấy lạnh gáy, Khúc Điệp Y đang cười như điên loạn kia trong mắt nàng chẳng khác nào một nữ ác ma.
"Ta không điên, kẻ điên là ngươi, A Ly, uổng công ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại tình nguyện lựa chọn đời chờ mấy kiếp của nữ nhân này cũng không chịu chọn ta. Hừ! A Ly, ta nói rồi ngươi bây giờ không chọn ta, một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận." khuôn mặt tươi cười của Khúc Điệp Y bỗng trở nên khác thường dữ tợn, khóe môi nâng lên nụ cười âm hiểm.
n Dạ Ly lại không thèm để ý tới nàng, khóe miệng hắn dán lên bên tai Phượng Khinh Vũ nhẹ giọng nói: "Vũ nhi, chút nữa ta ngăn trở cô ta, nàng nhanh lên thoát đi!"
Phượng Khinh Vũ nghe vậy sao có thể đồng tình bỏ lại n Dạ Ly đang bị thương có đánh cũng không lại đánh Khúc Điệp Y chứ, nàng túm lấy cánh tay hắn, trong mắt ẩn hàm lo lắng.
"Hừ, muốn trốn thoát, không có cửa đâu!" Khúc Điệp Y lật bàn tay đạo đạm tử ánh sáng nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm quang sắc bén nhằm thẳng hướng thẳng Phượng Khinh Vũ đánh tới.
n Dạ Ly giơ chưởng chuẩn bị đánh trả, lại chợt cảm thấy lồng ngực đau đớn âm ỷ, mắt thấy đạo kiếm quang kia sắp đánh trúng Phượng Khinh Vũ, Khúc Điệp Y cười gằn một tiếng, n Dạ Ly ánh mắt ngập tràn lo lắng lại không Ly nào hộ vệ kịp, Phượng Khinh Vũ thản nhiên tiến lên đẩy n Dạ Ly qua một bên.
"Bùm!"
Đạo tử sắc quang kiếm va chạm cùng ánh đao màu xanh dương không trung, làm lóe lên ta quang hoa (*) sáng quắc.
(*) cái này mình đoán là tia lửa tóe ra
Khúc Điệp Y lui về phía sau một bước thu chưởng liền thấy n Dạ Ly đứng cùng Phượng Khinh Vũ bên cạnh còn xuất hiện thêm một người, mà mới vừa rồi cản một chưởng của nàng chính là người này.
"Cha!" Phượng Khinh Vũ nhìn người vừa tới vui mừng kêu lên.
Thẩm Kính Chi khẽ mỉm cười, lập tức lại chuyển con mắt nhìn về Khúc Điệp Y, nói: "Khúc cô nương, đã lâu không gặp a!"
"Ngươi?" Khúc Điệp Y nhìn Thẩm Kính Chi, nhất thời nhớ không nổi hắn là ai . Dù sao năm đó Thẩm Kính Chi phong thái vẫn hào hoa, tráng kiện, tác phong nhanh nhẹn, lúc này đã qua 17 năm, hắn mặc dù vẫn tuấn tú như cũ nhưng mái tóc hai bên đã nhiễm sương (*), quan trọng hơn là hắn giờ phút này khuôn mặt vẫn mang mặt nạ da người.
(*) đã lấm chấm bạc
"Khúc cô nương quên rồi sao, mười bảy năm trước, Nam Cương. . . . . ." Thẩm Kính Chi nhàn nhạt liếc nhìn Khúc Điệp Y, câu nói giản lược chỉ còn lại vài từ ngữ quan trọng, tin tưởng Khúc Điệp Y đã có thể hiểu.
"Ngươi là người thiếu niên năm đó! ?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng nàng là khẳng định.
Thẩm Kính Chi nghe vậy gật đầu một cái. Mười bảy năm trước, Khúc Điệp Y cùng n Dạ Ly so đấu thuật pháp, khiến hai bên tổn hại, trọng thương, Khúc Điệp Y được một thiếu niên cứu giúp, Khúc Điệp Y cảm động và ghi nhớ ơn cứu mạng của hắn, liền đem cuốn sách dùng để tu tập thuật pháp của bản tộc nhân (thuật pháp tinh yếu) đưa cho hắn để báo đáp lại. Nàng vốn tưởng rằng quyển sách kia dù có quý, nhưng thiếu niên nhân tộc này cũng khó mà lĩnh hội được, nay không nghĩ tới người thiếu niên đó không chỉ tinh thông mà giờ phút này đã có thể vận dụng thành thục như vậy.
Thật là bê đá tự đập vào chân của mình a!
"Năm đó chính là ta đưa cho ngươi cuốn ‘thuật pháp tinh yếu’ , giờ ngươi lại muốn cùng ta đối nghịch sao?" Khúc Điệp Y lớn tiếng chất vấn Thẩm Kính Chi, mặc dù Thẩm Kính Chi khổ luyện tới được trình độ chỉ còn Ly nàng có một tầng, nhưng muốn đánh thắng nàng, hắn căn bản chưa phải đối thủ. Nhưng tối nay nàng cũng đã tiêu tổn không ít pháp lực đánh nhau cùng mấy chục tên Tử Y vệ, lại cùng n Dạ Ly đối trận, nếu n Dạ Ly cùng Thẩm Kính Chi liên thủ, nàng chỉ sợ tối nay khó có thể an toàn rời khỏi Chiến Vương phủ.
Thẩm Kính Chi trầm ngâm một chút, mới nói: "Khúc cô nương, ta không muốn làm khó ngươi, nhưng nếu như ngươimuốn tổn hại nữ nhi cùng nữ tế (*) của ta, ta quyết sống chết cũng liều mạng, đấu với ngươi một trận tử chiến. !"
(*) con rể
"Nữ nhi nữ tế? Ha ha!" Khúc Điệp Y cười lạnh một tiếng, "Vậy thì tốt, hôm nay ta cũng không gây khó khăn cho bọn chúng nữa, nhưng chỉ là nhất thời về sau không thể nói trước!" Nhiếp hồn luyện thi của nàng còn chưa hoàn thành, lúc này chưa thể đối đầu trực tiếp cùng Thẩm Kính Chi và n Dạ Ly.
Dứt lời, thân hình vụt lên, bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh trăng di chuyển rất nhanh, chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của ba người bọn họ.
Thẩm Kính Chi thu hồi ánh mắt khi nãy nhìn Khúc Điệp Y, xoay người nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, đôi mắt trong đột nhiên tuôn ra tia lửa chói mắt, vẻ mặt vô cùng kích động, thanh âm run rẩy không ngớt: "Vũ nhi, mặt của con là sao? Con giờ quả thật giống mẫu thân của con!"
Nghĩ đến Phượng Thanh Di đã khuất, Thẩm Kính Chi không nhịn được nơi khó mắt bộng lệ quang lấp lánh.
Lời nói của Thẩm Kính Chi càng khiến Phượng Khinh Vũ muốn nhìn thật kỹ dung nhan hiện giờ của mình một chút, hàng lông mi dài khẽ chớp động, nhìn về phía Thẩm Kính Chi, ánh mắt ôn nhu, nói: "Cha, người đừng nên quá đau lòng! Mẫu thân trên trời có linh thiêng, cũng hi vọng người có thể tiếp tục sống thật vui vẻ!"
"Vui vẻ! ? A! Không có Thanh Di, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?" Thẩm Kính Chi trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh đẹp ngày nào của Phượng Thanh Di, không khỏi càng thêm đau buồn.
Phượng Khinh Vũ nghe xong cũng bị nỗi sầu nhiễm vào lòng, mặc dù nàng đối với mẫu thân sớm mất kia căn bản không có một chút ấn tượng, nhưng thứ tình cảm phụ mẫu này cho tới chết cũng khiến tâm nàng rung động.
"Bá phụ, bây giờ không phải là lúc thương tâm, chúng ta còn phải suy nghĩ Ly đối phó Khúc Điệp Y. Bây giờ có vẻ như đại pháp nhiếp hồn luyện thi của nàng ta vẫn chưa thành công, nếu không với tính tình hung hăng của nàng ta tuyệt sẽ không chịu nhường bước mà thoái lui như vậy." n Dạ Ly thấy hai người cùng lâm vào những hồi ức thương tâm về cổ nhân, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Nhiếp hồn luyện thi đại pháp?" Phượng Khinh Vũ nghe vậy không khỏi nhíu mày, cái tên này thật là kinh hãi, nghĩ đến cũng làm chân tay bủn rủn, thế mới biết hậu quả của nó đáng sợ ra sao.
Thẩm Kính Chi cũng tu luyện thuật pháp, tự nhiên biết nhiếp hồn luyện thi đại pháp là cái thứ đáng sợ gì. Hắn nghe thôi cũng không chịu nổi nhíu nhíu mày, nói: "Thuật pháp tinh yếu thượng từng đề cập tới loại công pháp này, nhưng kia thủy chung vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi!"
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta cần phải trước làm xong phòng bị." Nghe giọng điệu Khúc Điệp Y, nàng thật giống như đã biết phương pháp tu luyện, nếu để cho nàng tu luyện thành công, hậu quả kia thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Trước mắt quan trọng nhất chính là ngươi mau sớm khôi phục công lực!" Nếu n Dạ Ly hoàn toàn khôi phục, như vậy việc đối phó Khúc Điệp Y khó khăn sẽ giảm bớt rất nhiều, nếu khi đó Khúc Điệp Y không có luyện thành nhiếp hồn luyện thi bí pháp thì có thể hoàn toàn giải quyết cô ta.
"Ly, công lực của chàng phải làm thế nào mới có thể mau chóng hồi phục?" Phượng Khinh Vũ tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa n Dạ Ly Dữ cùng Khúc Điệp Y khi nãy, n Dạ Ly vì cứu nàng, chỉ đành phải nhẫn nhịn mà dùng thân thể đỡ một kích kia. Nếu n Dạ Ly công lực hoàn toàn khôi phục, nghĩ đến muốn đánh lại Khúc Điệp Y cũng không phải là việc khó.
"Hiện tại mặc dù có bá phụ vận công hiệp trợ, nhưng còn cần một vị thuốc dẫn!" Nhiều năm qua, hắn một mực tìm kiếm vị thuốc dẫn kia, nhưng thủy chung không tìm được.
"Thuốc dẫn gì?" Phượng Khinh Vũ lo lắng hỏi.
"Thiên niên mặc liên (*) !"
(*) hoa sen đen ngàn năm
Mặc liên, hình dạng đúng như tên gọi, chính là một loại hoa sen từ cánh hoa tới hành diệp chỉ có một màu đen đặc. Tuyết liên đã hết sức hiếm có, huống chi là mặc liên, hơn nữa còn là thiên niên mặc liên.
"Ta lập tức phát động toàn bộ Ma Môn trên dưới đi tìm kiếm!" Thẩm Kính Chi nói dứt lời, liền biến mất không chút tàn ảnh trong bóng đêm.
"Vũ nhi, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?" Không khôi phục được công lực, hắn liền không Ly nào vận công khôi phục dung mạo. Hiện tại Phượng Khinh Vũ đã trở thành một mỹ nhân diễm lệ hoa nhường nguyệt thẹn, không còn là hắc sửu nữ vô diệm như trước nữa, bọn họ còn có thể là một đôi trời sanh tuyệt phối nữa không?
Phượng Khinh Vũ từ nãy vẫn mải suy nghĩ về thiên niên mặc liên, nghe vậy ngước mắt lập tức bắt gặp ánh nhìn chăm chú của n Dạ Ly, trong ánh mắt mang theo một tia không xác định. Phượng Khinh Vũ tâm vừa động, nắm tay n Dạ Ly, ánh mắt trong suốt kiên định: "Ly, chàng còn không tin ta sao?"
"Ta, tin!" Không phải là không tin nàng, mà là không tự tin. n Dạ Ly thâm tâm nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại không nói ra sợ làm Phượng Khinh Vũ mất hứng .
Phượng Khinh Vũ nhìn thấu n Dạ Ly nghĩ một đằng nói một nẻo, bàn tay nắm tay của hắn không khỏi siết càng chặt hơn, cho hắn một nụ cười an tâm: "Ly, chàng yên tâm, bất luận bây giờ chàng mang hình dáng gì, về sau đổi thành dáng vẻ gì, ta đều sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng không xa rời!"
. . . . . .
Buổi sáng hôm sau, Phượng Khinh Vũ ngồi phía trước gương đồng để Lan Tâm giúp nàng chải đầu.
Phượng Khinh Vũ nhìn gương mặt tinh xảo hiện lên trông gương đồng không khỏi khẽ nhếch môi, đáy mắt nụ cười tràn ngập. Vô luận là nữ nhân, đều là thích dung mạo xinh đẹp, Phượng Khinh Vũ cũng không ngoại lệ. Lúc trước mặc dù đã yên lặng tiếp nhận khuôn mặt xấu, nhưng vẫn không ngừng hi vọng mình trở nên xinh đẹp.
"Tiểu thư, người thật xinh đẹp!" Lan Tâm cầm lược, nhìn chằm chằm Phượng Khinh Vũ trong gương đồng, tự đáy lòng than thở.
"Ừ! Vậy ý của ngươi là tiểu thư ta trước kia rất xấu có phải không?" Phượng Khinh Vũ cố ý trêu chọc Lan Tâm, nghiêm mặt nói.
"Không có, không có, tiểu thư xử oan ta, ta không có nghĩ như vậy!" Lan Tâm vội vàng biện bạch.
Thấy bộ dạng Lan Tâm sợ hãi, Phượng Khinh Vũ không khỏi bật cười hì hì một tiếng.
"Tốt lắm, tiểu thư người trêu cợt nô tỳ! Nô tỳ không để ý tới người nữa!" Phát hiện Phượng Khinh Vũ cố ý đùa mình, Lan Tâm không khỏi bĩu môi, làm bộ như thực tức giận, không thuận theo nghiêng người sang bên, đưa lưng về phía Phượng Khinh Vũ.
Phượng Khinh Vũ liễm cười, đứng dậy đặt tay lên bả vai Lan Tâm, quay nàng lại đối diện với mình, lúc này mới mềm giọng nhẹ lời mà nói: "Được rồi, được rồi, ta hướng ngươi bồi tội, ngươi nói đi, nghĩ thích cái gì, ta tặng cho ngươi!"
Lan Tâm bổ nhào xích cười một tiếng, lông mi dài chớp chớp, ánh mắt ánh lên, bộ dạng dí dỏm, nói: "Tiểu thư, nô tỳ cũng là trêu chọc người thôi! Ha ha!"
Dứt lời, vội vàng hướng cửa chạy đi.
"Tốt! Ngươi quỷ nha đầu! Nhìn ta bắt lại ngươi, hảo hảo dạy dỗ ngươi!" Lời còn chưa dứt, Phượng Khinh Vũ đã đuổi theo, hai người tiếu tiếu nhốn nháo đuổi xuống tới hành lang.
"Ai da!" Lan Tâm vừa chạy vừa quay đầu lại, không nghĩ lại đụng trúng ngay một người.
"Ai yêu!" Người tới bị nàng đụng phải ngã nhào trên đất, đau kêu thành tiếng, thanh âm bén nhọn vang lên mang theo chất nữ tính, Lan Tâm định thần nhìn lại, hẳn là thái giám bên cạnh Minh Đế, Thái giám Tổng quản Lâm công công.
"Lâm công công, ngươi không sao chớ?" Tề Quản gia dẫn đường vội vàng đỡ Lâm công công lên.
"Là tên trời đánh nào, không có mắt!" Lâm công công nhìn cũng không thấy rõ kẻ làm hắn ngã bổ nhào là ai, thuận tiện mở miệng thầm mắng.
"Lâm công công, thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Lâm công công là kẻ hầu thân cận bên cạnh Hoàng đế, bị Lan Tâm đắc tội không dậy nổi, nàng vội vàng khom lưng nói xin lỗi.
"Ah, ngươi là nha đầu bên cạnh Lãm Nguyệt công chúa ?" Lâm công công nhìn về phía Lan Tâm nói. Trung thu yến ngày đó, Lan Tâm từng đi theo Phượng Khinh Vũ tới hoàng cung, Lâm công công có chút ấn tượng. Phượng Khinh Vũ là người Minh Đế xem trọng, Lâm công công thân là tâm phúc tự nhiên biết, giờ phút này cũng không tiện bởi vì một tiểu nha đầu này mà đắc tội Phượng Khinh Vũ, liền thôi.
Lan Tâm vội vàng gật đầu.
Phượng Khinh Vũ giờ phút này cũng chạy tới, thấy Lâm công công, khẽ nhíu nhíu mày, nàng cố gắng nặn ra nụ cười tươi tắn, tiến ra đón: "Lâm công công đến đây có chuyện gì?"
"Ngươi là. . . . . ." Lâm công công định thần nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt nghi hoặc nói.
"Lâm công công nhận không ra ta sao, ta chính là Phượng Khinh Vũ a!" Kể từ đêm qua nhìn thấy hình dáng chân thực của mình, nàng liền nhận thức rõ ràng, mọi người những ai từng thấy nàng trước đây đều sẽ thất kinh .
"Nha, ngươi là Lãm Nguyệt công chúa, thế nào chỉ qua một đêm, lại thành hai người?" Hắn thế nào cũng không thể đem tiên nữ trước mắt liên hệ với hắc sửu nữ Phượng Khinh Vũ kia.
"Mặt của ta đã lành bệnh!" Phượng Khinh Vũ nhàn nhạt nói, liền giải thích nghi ngờ trong lòng Lâm công công .
"A, a! Lão nô tham kiến công chúa điện hạ!" Lâm công công cũng đã nhập cung mấy thập niên, hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng hành lễ.
"Miễn lễ!" Phượng Khinh Vũ nhẹ đỡ Lâm công công, nói, "Công công, là hoàng thượng có chuyện muốn gặp ta sao?"
"A, đúng rồi, hoàng thượng có khẩu dụ, truyền công chúa cùng Chiến Vương vào cung bàn chuyện!" Lâm công công truyền hết khẩu dụ của Minh Đế, khẽ khom người cười nói, "Công chúa điện hạ, lão nô đi về trước đây."
Minh Đế truyền nàng cùng n Dạ Ly vào cung?
Minh Đế hôm qua mới truyền nàng vào cung hỏi chuyện, lần này thậm chí còn muốn cả n Dạ Ly cùng vào cung, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra đây?
Phượng Khinh Vũ không biết, Minh Đế từ khi mới bắt đầu vốn đã tính toán chỉ cho đòi nàng vào cung hỏi thăm, ai biết chỉ ý còn chưa có hạ đạt (*), liền xuất hiện một vị khách không mời mà đến là Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa, cũng chính là Khúc Điệp Y.
(*) hạ thánh chỉ
Hoàng cung, Minh Đức điện.
Khúc Điệp Y thân mình khoác lên làn váy dài màu thủy lam thêu Vân Đóa, bên ngoái mặ chiếc cộc tay màu tím nhạt, khuôn mặt nhẹ điểm chút son phấn, có vẻ hết sức thanh nhã, nhưng một đôi con ngươi ẩn hàm tia sắc bén phá hư phần thanh nhã mỹ cảm, làm cho người ta cảm giác một loại tà mị.
Nhưng một điều không thể phủ nhận chính là, gương mặt này xác thực rất đẹp!
Minh Đế ngưng nhìn gương mặt Khúc Điệp Y kiều tiếu, trong mắt có vẻ kinh ngạc ngỡ ngàng, một bên Lâm công công vội vàng thanh ho một tiếng, Minh Đế lúc này mới thu lại tâm thần, nghiêm mặt nói: "Không biết công chúa hôm nay tới đây có chuyện gì?"
Khúc Điệp Y nghiêm mặt nói: "Hoàng đế bệ hạ tựa hồ đã quên mục đích tới Long thành của bản công chúa lần này!"
Một câu nói, điểm tới liền dừng! Minh Đế tự nhiên hiểu rõ, hắn nói: "Công chúa nói là chuyện kết thân?"
"Hoàng đế bệ hạ, ngày đó trong bữa tiệc, bản công chúa cùng Chiến Vương lưỡng tình tương duyệt, bệ hạ lại không nhanh chóng hạ chỉ ban hôn, chẳng lẽ là muốn làm trái với minh ước sao?" Khúc Điệp Y thanh âm chuyển lệ, từng bước từng bước mà ép sát.
"Có điều này sao! Trẫm, chỉ ý của trẫm đã sớm nghĩ thông suốt lắm a! Ha ha! Chỉ là chưa kịp hạ đạt mà thôi!" tâm trí Minh Đế chợt lóe sáng, đã nghĩ tới một phương pháp xử lí lưỡng toàn tề mỹ (*).
(*) vẹn cả đôi đường
Chưa kịp hạ chỉ ý, a! Hoàng đế này thật đúng là biết lấy cớ.
Khúc Điệp Y lạnh lùng nhếch môi, trên mặt lại cười nói: "Như thế, Minh Nguyệt tạ hoàng đế bệ hạ thành toàn! Xin hoàng đế bệ hạ ngay trước chúng thần trước mặt tuyên đọc gả thánh chỉ."
A Ly! Ta hiện tại không chiếm được lòng của ngươi, nhưng thân thể của ngươi cũng không thể bị nữ nhân kia cướp đi!
Cần Chính Điện.
Minh Đế ngồi ở chỗ cao nhất trên Long Ỷ, chúng thần công điểm đứng hai bên trong điện, Khúc Điệp Y đứng ở trong điện, chờ đợi Minh Đế ngay trước mặt văn võ bá quan lâm triều tuyên đọc thánh chỉ để cho nàng cùng n Dạ Ly lập thành gia thất.
"Chiến Vương, Lãm Nguyệt công chúa đến!" Theo tiếng xướng nặc của nội giám, n Dạ Ly mang theo Phượng Khinh Vũ cùng hướng trong điện đi vào.
Khúc Điệp Y vừa nghe nội giám xướng nặc, không khỏi nhướng mày. Minh Đế tuyên đọc thánh chỉ ban hôn cho nàng cùng n Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ tới làm gì? Chẳng lẽ là n Dạ Ly nhất định phải mang nàng tới, hay hoặc giả là Phượng Khinh Vũ nhất định phải kề cận n Dạ Ly, tự tiện vào cung hay sao?
Khúc Điệp Y không quay đầu lại, không thấy sắc mặt Minh Đế bỗng dưng biến đổi. Mới vừa rồi thần thái còn tự nhiên, giờ cặp mắt mở trừng trừng tựa chuông đồng (*), nhìn chăm chú vào phương hướng sau lưng Khúc Điệp Y.
(*) chẳng hiểu sao lại so sánh với chuông đồng -_-
Bên tai truyền tới trận trận tiếng rút khí, Khúc Điệp Y thấy văn võ đại thần mỗi một người đều ngây ngốc nhìn tới sau lưng nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, so với khi nàng mới vừa gia nhập trong điện thì càng khiếp sợ hơn.
Khúc Điệp Y không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là gương mặt Phượng Khinh Vũ đó đã mê hoặc tất thảy mọi người trong điện. Mặc dù nàng luôn tự phụ cho mình xinh đẹp, nhưng vì n Dạ Ly mà đổi thành khuôn mặt Nguyệt nhi, nàng cũng không thể không thừa nhận, một Phượng Khinh Vũ trắng nõn nà đích xác là một đại mỹ nhân khó ai bì kịp.
Vì thế, nàng càng phẫn hận Phượng Khinh Vũ.
" n Dạ Ly tham kiến hoàng thượng!"
"Khinh Vũ tham kiến phụ hoàng!"
n Dạ Ly sóng vai cùng Phượng Khinh Vũ đứng ở trong điện, hướng Minh Đế hành lễ.
"Bình thân, bình thân!" Minh Đế nhìn dưới bậc Phượng Khinh Vũ, vẫn không tin hỏi "Ngươi, ngươi thật sự là Vũ nhi?" .
Phượng Khinh Vũ ngẩng đầu, cười nói: "Phụ hoàng đến cả thanh âm của Vũ nhi cũng nhận không ra sao?"
n Dạ Ly tu mi nhăn lại thật sâu, lạnh lùng đảo ánh mắt chung quanh khắp lượt chúng quan thần đang nhìn chằm chằm vào Phượng Khinh Vũ không chớp mắt, trong lòng thầm quyết định, lần sau nhất định phải để Vũ nhi đeo khăn che mặt mới có thể ra khỏi cửa.
Vũ nhi của hắn sao có thể để cho mấy tên nam tử trọc thối này hành xử thô tục như vậy? Chỉ nhìn cũng không được!
"Ha ha, không nghĩ tới trong một đêm, Vũ nhi ngươi, cư nhiên trở nên đẹp như vậy!" Minh Đế ánh mắt như cũ dán chặt trên khuôn mặt mê người của Phượng Khinh Vũ, ánh mắt đầy tham luyến.
Phượng Khinh Vũ không nhịn được cau mày, nhưng cũng không thể ngay trên chính điện mắng Hoàng đế cùng quan thần ánh mắt quá dâm tà, dù sao mắt là cả người ta, nhìn mỹ nhân cũng không phải phạm pháp. Xem ra, nàng lần sau phải tìm cái khăn che mặt đeo lên mới được!
"Phụ hoàng!"
Thanh âm trầm lắng của nàng như đánh thức ý nghĩ dâm tà trong điện, Minh Đế ho khan một cái cố che giấu, hướng Lâm công công bên cạnh, nói: "Tiểu Lâm Tử, tuyên đọc thánh chỉ."
Lâm công công từ một bên lấy ra một đạo thánh chỉ màu vàng, đứng ở bậc thềm ngọc chính giữa điện, mở ra.
Nhất thời trong điện mọi người trừ Khúc Điệp Y cùng n Dạ Ly khẽ khom người xuống bên ngoài điện, những người khác đã quỳ gối trên đất.
Lâm công công dõng dạc tuyên đọc: "Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Long thành cùng Mạc Bắc là huynh đệ chi bang, nay ban hôn cho Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa Hách Liên Cầm, Long thành Chiến Vương n Dạ Ly, Lãm Nguyệt công chúa Phượng Khinh Vũ cùng gả, Minh Nguyệt công chúa cùng Lãm Nguyệt công chúa đồng nhất lập thất, chẳng phân biệt lớn nhỏ, không phải cự mệnh, hôn kỳ bàn lại. Khâm thử!"
" n Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ, Hách Liên Cầm, tiếp chỉ!" Theo Lâm công công lời nói thanh rơi xuống, trong điện tất cả mọi người đổi sắc mặt. Cũng không có ai nghĩ đến chỉ ý Minh Đế lại là như vậy, thế nào lại đem Minh Nguyệt công chúa cùng Lãm Nguyệt công chúa cùng gả cho n Dạ Ly.
Khúc Điệp Y lạnh lùng nhíu mày, nàng không ngờ tới Minh Đế cư nhiên tính toán điều này, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Đế, đang muốn phản kháng, lại nghiêng mắt nhìn thấy một bên này n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ sắc mặt đã sớm đại biến, nhất thời đem lời nói đã đến cổ họng nuốt xuống.
Phượng Khinh Vũ sắc mặt tối sầm lại, chuyện hôn nhân đại sự của nàng tuyệt đối không cho phép người thứ ba nhúng tay vào, đạo thánh chỉ này nói gì nàng cũng sẽ không nhận. Không biết n Dạ Ly có cảm tưởng gì, Phượng Khinh Vũ nghĩ tới đây không khỏi hướng n Dạ Ly nhìn.
n Dạ Ly tuy mang mặt nạ không thấy rõ sắc mặt, nhưng tròng mắt ánh lên tia tối tăm rõ ràng, chỉ thấy hắn nghiêng đầu cũng nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, đưa tay cầm tay của nàng, sau đó không tạ ơn cũng không đợi Minh Đế lên tiếng liền tiếp Phượng Khinh Vũ đứng dậy.
Minh Đế sắc mặt trầm xuống.
n Dạ Ly lơ đễnh, nắm thật chặt tay Phượng Khinh Vũ, thản nhiên tiến về phía Minh Đế mặt âm trầm, gằn từng chữ từng câu, kiên định nói: "Hoàng thượng, đạo thánh chỉ này, thần cùng Vũ nhi không thể nhận!"
" n Dạ Ly, ngươi dám kháng chỉ?" Ngày thường, n Dạ Ly hành động cổ quái, diện kiến hắn cho tới bây giờ cũng chỉ là khẽ khom người, cũng không làm đúng lễ thần tử, những thứ này hắn cũng nhịn. Nhưng hôm nay, đang lâm triều, ngay trước mặt chúng thần cùng công chúa xứ khác, hắn dám cư nhiên công khai kháng chỉ, điều này bảo Hoàng đế như hắn mặt mũi biết để đi đâu?
" n Dạ Ly kiếp này chỉ cưới một mình Vũ nhi, điều này ai cũng không thể thay đổi!" n Dạ Ly không trả lời thẳng chất vấn của Minh Đế, nghiêng đầu ngưng mắt thâm tình nhìn Phượng Khinh Vũ, nói.
[/b]
Lời vừa rồi n Dạ Ly là muốn hướng Phượng Khinh Vũ mà khẳng định, vừa tựa như là lời tuyên ngôn đối với Minh Đế, coi như Minh Đế muốn trị hắn tội bất kính, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Thật ra thì kể từ khi quen biết Phượng Khinh Vũ, hắn đã muốn rời khỏi chốn kinh thành đấu đá ranh giành quyền lực đầy mệt mỏi này rồi, đi tìm một phương trời tự do giữa trời đất, tìm thuốc Trương Sinh, cùng Phượng Khinh Vũ sống tới bạc đầu. Chỉ là, nghĩ đến Phượng Khinh Vũ ở Long thành vẫn còn nhiều người liên lụy chưa thể buông tay, cho tới lúc này chưa từng mở miệng nói ra.
Phượng Khinh Vũ nghe được lời n Dạ Ly thổ lộ thâm tình, trong lòng ấm áp, trờng mắt nóng lên, suýt nữa nước mắt chảy xuống. Thời hiện đại lúc nàng chưa bao giờ hưởng qua tư vị tình yêu, mỗi lần nói tới yêu thương đều lấy Nam Phương hả hê tiêu diêu tự tại bên ngoài làm hình mẫu, làm cho nàng thậm chí không dám cùng người khác phái nói hơn một câu, sợ mình sẽ đem vận rủi cho đối phương. Không nghĩ tới, xuyên không trở về ngàn năm cổ đại, nàng thế nhưng có thể tìm được một nam tử toàn tâm toàn ý yêu mình.
Phượng Khinh Vũ trên tay khẽ dùng sức, ngược lại nắm chặt tay n Dạ Ly, đôi mắt đẹp thật sâu nhìn hắn chăm chú, chữ chữ vang lên từ miệng nàng: "Phượng Khinh Vũ kiếp này cũng quyết không phụ n Dạ Ly! Cả đời này không phải là chàng quyết không lấy!"
"Phượng Khinh Vũ, ngươi cũng muốn kháng chỉ sao?" Nghe được hai người không coi ai ra gì lại còn trao lời thề ước trước chính điện, Minh Đế giận đến gân xanh nổi lên, quát to.
Phượng Khinh Vũ thản nhiên không sợ tiến lên trước mặt Minh Đế, khẽ khom người, nói: "Xin hoàng thượng thành toàn!"
Hoàng đế gọi nàng cả tên cả họ , hiển nhiên đã tức giận cực kỳ, nàng cũng không cần phải giả mù sa mưa mà xưng hắn là phụ hoàng rồi.
Minh Đế mặc dù tức giận, nhưng còn biết phân biệt nặng nhẹ, hắn quét ánh mắt hung dữ về phía Phượng Ngạn trong đám quần thần.
Phượng ngạn mới thấy ánh mắt Minh Đế, lập tức run lên, cũng nhất thời hiểu ý tứ Minh Đế, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ nói: "Vũ nhi, ý chỉ hoàng thượng ngươi nào có thể cãi lời không nghe, ngươi coi như nhất thời hồ đồ không suy nghĩ cho cha, cũng nên nghĩ tới Phượng gia, nghĩ tới bà ngoại chứ a!"
Phượng Khinh Vũ nghe vậy thân thể khẽ cương, nhớ tới lão nhân gia hiền lành ấy, không khỏi có chút do dự. Sự do dự của nàng cũng không phải là đã tiếp nhận chỉ ý của Minh Đế, mà là đang suy ngẫm không cần bất cứ thứ gì mà buông tay, để n Dạ Ly mang theo nàng và Phượng lão phu nhân rời khỏi Long thành, có lẽ còn có thể tới Ma Môn tổng đàn tìm phu thân ruột của nàng nương tựa! Nhưng một là không biết Phượng lão phu nhân có nguyện ý buông tất cả đi theo bọn hắn rời đi hay không thôi, hai là sợ Minh Đế dưới cơn nóng giận, ra lệnh tàn sát người trong Ma Môn, lại liên lụy phụ thân nàng! Khiến người nhà nàng phải sống kiêp lưu vong tha phương.
Thấy Phượng Khinh Vũ rơi vào trầm ngâm, n Dạ Ly hiểu nàng vì người nhà mà do dự. Yên lặng một chút, liền mở miệng : "Hoàng thượng, người hạ đạt đạo chỉ ý này là muốn khiến Long thành cùng Mạc Bắc kết thân, vĩnh tu duyên tần tấn (*). Nhưng, nếu vị Minh Nguyệt công chúa này không phải là Mạc Bắc công chúa chân chính thì người nói phải làm sao đây?"
(*) tăng thêm mối thâm tình giao hảo giữa hai nước.
Một lời làm tất cả ai nấy trong điện đều giật mình sững sờ!
Khúc Điệp Y lạnh lùng ngưng hướng n Dạ Ly, nói: "Chiến Vương nói chuyện cần phải suy nghĩ trước sau cho thấu đáo, ngươi như thế nào chứng minh bản công chúa không phải Mạc Bắc công chúa chân chính?"
Nàng tự nhận là thân phận này giúp nàng ngụy trang không chê vào đâu được, n Dạ Ly chỉ là một lúc không nghĩ được biện pháp trì hoãn đành mạnh miệng nói lớn.
" n khanh, việc này quan hệ trọng đại, ngươi có thể đưa ra chứng cớ xác thực không?" Minh Đế cũng không muốn vì một Mạc Bắc công chúa mà phải trở mặt với n Dạ Ly, dù sao hắn cũng không muốn Mạc Bắc công chúa cùng n Dạ Ly kết thân. n Dạ Ly đã khó có thể nắm trong tay, nếu như để cho hắn cùng lúc nắm giữ thêm thế lực Mạc Bắc, bằng hắn dũng mãnh thiện chiến, Long thành chẳng phải là nguy cơ diệt vong đã tới gần quá rồi sao! Hắn tạm thời nghĩ ra phương pháp đồng hôn này, chính là muốn mượn tay Phượng Khinh Vũ từ trong quay vần, ngăn cản n Dạ Ly rời đi ủng hộ thế lực Mạc Bắc, lại không nghĩ rằng n Dạ Ly sẽ khi quân kháng chỉ.
"Thần có thể chỉ ra Minh Nguyệt công chúa không phải là Mạc Bắc công chúa chân chính, dĩ nhiên là có chứng cớ! Hoàng thượng, chứng cứ của thần đang trên đường tới kinh thành lên, còn cần thời gian ba ngày! Xin hoàng thượng cho vi thần thời gian ba ngày, nhất định có thể chứng minh Mạc Bắc công chúa trước mắt là giả ."
"Công chúa có lời nào kháng nghị?" Minh Đế không trả lời n Dạ Ly, lại nhìn về phía Khúc Điệp Y, nói.
"Bản công chúa sẽ chờ Chiến Vương ba ngày, chỉ là nếu trong vòng ba ngày ngươi không chứng minh được, cuối cùng sẽ như thế nào?" Khúc Điệp Y cười lạnh nhìn n Dạ Ly.
"Nếu trong vòng ba ngày không chứng minh được, vậy bản vương mặc ngươi xử trí!" n Dạ Ly lạnh giọng tiếp lời, vang vang đầy uy lực.
n Dạ Ly lời nói nặng như vậy, Phượng Khinh Vũ không khỏi âm thầm lo lắng cho hắn, nhưng biết hắn nhất ngôn cửu đỉnh, lúc này cưỡi lên lưng hổ khó xuống, cũng không tiện khuyên giải.
"Tốt, một lời đã định!" Hừ! A Ly ta biết ngươi nói đến làm được, ngươi đến lúc đó không chứng minh được, chỉ có thể lấy ta làm thê tử thôi. Khúc Điệp Y nghĩ như thế.
. . . . . .
Phượng Khinh Vũ cùng n Dạ Ly tay vẫn nắm chặt đi ra khỏi đại điện, lên xe ngựa xuất cung, nàng không nhịn được hỏi: "A Ly, chàng thật sự có chứng cớ sao?"
n Dạ Ly chậm rãi lắc đầu.
"Vậy sau ba ngày . . . . . ." Phượng Khinh Vũ cả kinh, không khỏi lo lắng nói.
Ân Dạ Ly khẽ vuốt ve mái tóc dài đen nhành bên vai Phượng Khinh Vũ, khóe mi khóe miệng bất giác cong lên, thanh âm mị hoặc, vô cùng dễ nghe, mang theo sự trấn an nói: "Yên tâm, ta tự có biện pháp!"
Phượng Khinh Vũ vì cả thân thể bị ôm trọn vào ngực hắn, thả lỏng người dựa vào bộ ngực rộng lớn, nghe hắn hắn một lời khẳn định mạnh mẽ mà đầy tâm lực, chợt cảm thấy vô hạn an tâm.
Nhưng điều nàng không nhìn thấy chính là, ôm nàng vào ngực, trong nháy mắt, nụ cười của Ân Dạ Ly cũng lập tức nhạt đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...