Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày


Dục Khánh Cung bỗng nhiên không còn âm thanh vui cười hào hứng nữa, không khí đình trệ cực kỳ, cùng với mùi thuốc vô cùng gay mũi.
Ẩn ẩn trong mùi thuốc đó, có âm thanh nỉ non nức nở của hài tử truyền đến, "Nóng, nóng quá......"
—— Lục a ca không phải bị cảm mạo, mà là bị trúng độc.
Lý thái y xách theo hòm thuốc chạy tới, bắt mạch xong, run run rẩy rẩy mà bẩm báo, thái tử kinh hãi, lập tức cho gọi toàn bộ Thái Y Viện đến thay phiên chẩn trị.
Sau một lúc lâu, các thái y đều đưa ra kết luận giống nhau như đúc, không có nửa điểm khác nào.
Mới đầu, bọn họ cũng không tin.

A ca là hậu duệ quý tộc, sao có thể trúng độc?!
Cố nén sợ hãi trong lòng, bọn họ thay phiên nhau xem mạch, tinh tế quan sát mí mắt và bựa lưỡi của Dận Tộ, thấp giọng thương lượng vài câu, ngay sau đó điều chế một chén thuốc hạ sốt.
Thuốc này là thích hợp nhất, dược tính ôn hòa, thích hợp cho hài tử.
Đối với chuyện trúng độc, Dận Tộ ngây thơ mờ mịt, không có phát hiện ra tí nào, chỉ là đột nhiên choáng váng......!Sau khi kháng cự không chịu uống thuốc, toàn thân lại nóng bừng lên như muốn đem hắn thiêu đốt.
Có vẻ như độc tính đang ngủ đông bị kích thích tỉnh dậy rồi!
"Nóng......" Hắn nằm trên giường, bĩu môi, trong mắt ầng ậc nước mắt, ngay sau đó, trên gương mặt trắng nõn hiện lên từng mảng sưng đỏ nhỏ nhỏ.
Cái trán nóng lên, tay chân thì lạnh lẽo, thân thể nhẹ nhàng mà run rẩy, không tới vài giây, hắn lại khóc lóc hô lên: "Lạnh, nương, ta lạnh quá......"
Các thái y nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng sau đó vội vàng hành động, sắc thuốc sắc thuốc, tham thảo tham thảo, không dám có chút chậm trễ.
Đầu váng mắt hoa, tứ chi phát lạnh, thân hình run rẩy, kế tiếp chính đau bụng nôn mửa không kiềm chế được, đây là biểu hiện thường thấy của trúng độc, chắc chắn không sai.
Để được làm thái y trong cung, ai cũng phải có y thuật cao siêu, độc trên đời này chỉ cần không phải quá hiếm lạ, bọn họ đều có thể giải.
Các thái y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục đau đầu.
Tục ngữ nói đúng bệnh hốt thuốc, nhưng họ lại nhìn không ra nguyên nhân Lục a ca trúng độc, làm sao mà trị đây?
Lý thái y chắp tay, trịnh trọng nói: "Bẩm thái tử điện hạ, độc mà Lục a ca trúng chính là loại độc thường thấy, có thể nói trong cái rủi có cái may.

Vi thần suy đoán, a ca trúng độc cao lắm đã 5 ngày, bởi vì phát hiện sớm, nên độc tính vẫn đang ngủ đông......!Sau khi uống xong thuốc giảm sốt, độc tính giống như ủ chín, lúc này ồ ạt mà nảy mầm......"
"Muốn giải độc này, chỉ cần điều tra rõ xuất xứ," hắn dừng một chút, có chút muốn nói lại thôi, "Bất quá, vi thần không thể bảo đảm được Lục a ca có thể khỏe mạnh như ban đầu hay không."

Hài tử mới 4 tuổi, còn quá nhỏ! Hắn gần như khẳng định sẽ lưu lại di chứng, chỉ là nặng nhẹ chưa biết.
Dứt lời, Lý thái y cúi đầu thật sâu, sợ mấy vị a ca trước mặt giận con chó đánh con mèo là hắn.
Thái tử đứng ở mép giường, mím chặt môi, sắc mặt xanh mét; Tam a ca khiếp sợ mà há to miệng, Tứ a ca nắm tay Ngũ a ca, nắm rất chặt, cắn răng thật mạnh, hốc mắt phiếm hồng.
Đại cung nữ Lục Bình được Đức phi giao phó chăm sóc Dận Tộ đứng kế bên che miệng rơi lệ không ngừng, kém chút ngất đi.
Nàng lẩm bẩm nói: "Lục a ca suốt ngày ở Vĩnh Hòa Cung, bọn nô tỳ lúc nào cũng nhìn chăm chăm không lơ là, nào có cơ hội tiếp xúc với độc vật được? Không có khả năng, không có khả năng......"
Dục Khánh Cung thỉnh toàn bộ thái y tới, động tác lớn như thế, sao cũng không giấu được mọi người, thái tử cũng không muốn gạt, vô cùng lo lắng phái người báo cho Hoàng A Mã và Lão Tổ Tông.
Không tới một lát, bên Từ Ninh Cung liền nhận được tin tức, chuyện vô cùng chấn kinh này cũng truyền tới lỗ tai Hoàng Đế đang ngồi kế bên Thái Hoàng Thái Hậu.
Lúc đó, Khang Hi rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi đến thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn nhấp nhẹ một ngụm trà sữa*, chậm rãi kể mấy chuyện phát sinh trong hậu cung cho lão thái thái nghe: "Việc tôn nhi sắc phong Thành tần và Bình tần, là đã từng suy xét qua, không có liên hệ nhiều đến Dực Khôn Cung......"
*thiệt là trà sữa hả, tui có đang đọc lộn không =)), nguyên văn á nha mọi người
Thái Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ hết thảy, nhưng cũng không phản bác mà cười ha hả nói: "Thành tần sinh tiểu Thất, phong tần là hợp tình hợp lý.

Nhưng tiểu Hách Xá Lí dù sao cũng là dì của Bảo Thành mà chỉ được đến phi vị, Hoàng Đế nếu đã an bài như vậy, ta nghĩ cũng có nội tình gì bên trong."
Khang Hi trầm mặc một hồi, không muốn gạt Hoàng tổ mẫu mà hắn luôn luôn kính trọng, nhàn nhạt nói: "Hách Xá Lí thị, không xứng làm phi.

Cho ở tần vị là cũng tiện nghi cho nàng lắm rồi!"
Thái Hoàng Thái Hậu cả kinh, không nhịn được mà vê Phật châu, sau một lúc lâu thì thở dài, "Sợ là có quan hệ với việc Dận Kỳ rơi xuống nước đi."
Bà sống ở hậu cung hơn nửa đời, đã sớm nhìn thấu tranh chấp của các nữ nhân.

Các nàng đôi khi ngu ngốc, đôi khi tàn nhẫn, ngu ngốc thì ngu ngốc đến triệt để, tàn nhẫn thì tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ run cả thân mình.
Nghi phi luôn luôn lanh lẹ hiểu chuyện, trước đây, nàng là tuyệt đối sẽ không cậy sủng mà kiêu, cũng sẽ không bàn với Hoàng Đế việc thăng vị, đó là can thiệp quá mức.
Thái Hoàng Thái Hậu là người để ý quy củ, nên trước giờ luôn rất thích Vân Tú ở điểm này, nên đến khi nghe việc phong tần cũng nhịn không được mà nhăn mi lại.
Những thứ đó đều là chức trách của Hoàng Hậu, Nghi phi làm vậy là lạm quyền.
Bất quá lại nghĩ Vân Tú vừa mới sinh Dận Đường, lại có Thái Hậu cầu tình, nên Thái Hoàng Thái Hậu mới không mở miệng khiển trách, nhưng trong lòng vẫn như có một cái đinh, khiến bà không được thoải mái.

Đều nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, sau khi xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, Thái Hoàng Thái Hậu liền minh bạch, than thở với Khang Hi: "Đúng là cũng chẳng trách được nàng......"
So với những thứ âm mưu tính kế làm cho người ta sợ hãi, thì việc Nghi phi làm chính là quang minh chính đại, nghĩ như vậy, đúng là có phong phạm của bà khi còn trẻ.
Bình sinh, Thái Hoàng Thái Hậu chán ghét nhất là ra tay với hài tử.
Con trẻ có tội gì? Bọn hắn là a ca cách cách tôn quý, không phải là đồ vật để các nàng sử dụng như vậy!
Huống chi, Dận Kỳ được Thái Hậu nuôi nấng, cũng dưới mắt bà mà lớn lên, phân lượng của tiểu Ngũ trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu có thể sánh ngang với thái tử.
Đây không phải là đã chạm vào nghịch lân của lão thái thái rồi sao?
"Hoàng Mã Ma nói đúng, việc này, khổ cho Tú......!Nghi phi rồi, còn Hách Xá Lí thị, tôn nhi trong lòng cũng hiểu rõ."
Khang Hi không muốn để Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ nhiều rồi tức giận, xoay chuyển nhẫn ban chỉ, nhẹ giọng dời đề tài, "Còn chuyện cung quyền, Hoàng Mẫu phi hiện không muốn chưởng quản, đợi Quý Phi sinh xong, liền giao cho Quý Phi quản lý, còn ba phi là Huệ, Nghi, Vinh phi cũng sẽ hỗ trợ, ngài thấy ổn không?"
Thái Hoàng Thái Hậu trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.
Hoàng Quý Phi tuy muốn tái nhậm chức, nhưng vì uy nghiêm hoàng gia, cũng là để hậu cung an bình, cung quyền không thể đưa lại cho nàng được.
Dưỡng tốt thân mình mới là quan trọng, đừng như cô mẫu* của nàng, xuân xanh mất sớm, chỉ để lại một mình Hoàng Đế......Thật không đáng giá.
*cô mẫu của nàng: ở đây ý nói dì của Hoàng Quý Phi, là mẹ ruột của Khang Hi - Hiếu Khang Chương Hoàng Hậu.

Năm Khang Hi thứ 2, bà mất do một căn bệnh lạ khi gần 24 tuổi, hoàng đế Khang Hi đã cực kỳ bi thống
Quý Phi tuy phân vị cao, nhưng không có kinh nghiệm quản lý, có thêm tứ phi giúp đỡ cũng tốt.
Từ từ.
Thái Hoàng Thái Hậu bỗng ngạc nhiên phát hiện, vừa nãy Hoàng Đế nói là tam phi, không phải tứ phi!
Sao lại để Đức phi ra ngoài?
"Lão Tổ Tông, Ô Nhã thị......!Cũng không xứng làm phi." Khang Hi có lẽ chú ý thấy lão thái thái kinh ngạc, ngừng một lát, chỉ nói: "Tôn nhi không muốn nói rõ, sợ bẩn tai Lão Tổ Tông."
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì thở dài, vỗ vỗ hắn, trong lòng biết Hoàng Đế thật sự rất tức giận!
Bà cũng không dò hỏi tới cùng, bàn tay già nua nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Khang Hi, ánh mắt lại rất hiền hoà, "Ngươi đã lớn rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện, những việc này cứ tự mình quyết định là được, thật sự không cần hỏi ý ai gia đâu.


Chỉ có mấy hài tử kia, ngươi......"
"Trẫm biết." Khang Hi gật đầu, giọng điệu nhu hòa, "Trẫm sao có thể giận chó đánh mèo bọn hắn? Dận Chân và Dận Kỳ đang ở chung, cả hai cũng dần dần thân thiết hơn, còn Dận Tộ......"
Hoàng Đế do dự, muốn hỏi ý Lão Tổ Tông xem xét đem hắn đi làm con nuôi, đúng lúc này, Hà Trụ Nhi hoang mang rối loạn cầu kiến.
Lương Cửu công công trong lòng lộp bộp một chút, Thái Tử gia xảy ra chuyện hả?
"Tham kiến Vạn Tuế Gia, tham kiến Lão Tổ Tông! Lục a ca......!Lục a ca trúng độc, hiện giờ đang nằm ở Dục Khánh Cung, Thái Tử gia không biết làm thế nào cho tốt, vội vàng phái nô tài đến thông báo."
Thái Hoàng Thái Hậu sửng sốt, chuỗi ngọc trong tay rớt xuống đất; Khang Hi bật dậy, trấn an lão thái thái một câu, sau đó trầm giọng nói: "Khởi giá."
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Thấy Khang Hi đã đến, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi giống như nhìn thấy người nhà, đồng thời nói: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Khang Hi bước đến trước giường, liếc mắt một cái đã thấy Dận Tộ đang hôn mê, nhìn thân mình hắn run rẩy không kiểm soát được, gò má nổi đốm đỏ, trong miệng lẩm bẩm cái gì.
Đối với mấy a ca, Khang Hi đều để ý, mặc dù vì Đức phi mà sự yêu thích dành cho Dận Tộ cũng yếu đi một chút, nhưng nhìn đến bộ dáng này của tiểu Lục, sắc mặt Hoàng Đế liền trở nên thâm trầm, lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực.
Lý thái y rũ đầu, thấp giọng thuyết minh tình trạng của Lục a ca.
Nghe được mấy chữ "Không rõ nguyên nhân trúng độc", Khang Hi giận tím mặt, thoáng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thái tử mới khó khăn lắm mà ngưng tức giận.
"Trẫm miễn tội cho các ngươi, hiện tại phải cứu được Lục a ca m.

Nhanh chóng tra rõ việc này......" Khang Hi ngồi ở mép giường giúp Dận Tộ ghém chăn gấm, mắt phượng nặng nề, bỗng nhiên nghe được vài chữ nói mớ.
"Bùa bình an......!Nương, cầu phúc......" Dận Tộ sốt đến mơ hồ, vô ý thức mà để tay lên trước ngực, bày ra tư thế bảo vệ vị trí đó.
Nhìn thấy có điểm lạ, Khang Hi nghe xong mấy câu, đột nhiên đầy hi vọng mà đứng lên: "Thái y, soát người!"
"Nương nương, nương nương!" Đức phi lâm vào hôn mê, Vĩnh Hòa Cung cũng chìm vào một mảnh rối ren.
Các cung nữ người thì ấn huyệt nhân trung, người thì đút thuốc, có lẽ là lo lắng cho bệnh tình của Dận Tộ, nên Đức phi rất nhanh đã từ từ tỉnh lại.
Hai mắt nàng đỏ bừng, tròng mắt giăng đầy tơ máu, đôi tay run rẩy buông thõng xuống, tim đau đớn như bị gì cắt qua.
Sao Dận Tộ lại trúng độc?
Sao lại có người vào Vĩnh Hòa Cung làm được chuyện đó?
Nàng thầm nghĩ vậy, cũng thầm tự hỏi như vậy, trên mắt lệ tuôn lã chã, không ngừng mà kêu Hoàng Thượng, thanh âm ngăn không được sự tuyệt vọng và bất lực.
"Có một thứ mà hắn xem như bảo bối, là túi thơm bên người, bên trong có giấu một tấm bùa bình an......!Trong đó trộn lẫn hoa mạn đàa, cây trúc đào diệp, rễ cây ô đầu, thủy tiên vàng......" Khang Hi nhắm mắt, thanh âm hiếm có lúc mà run rẩy, "Đều là những loại kịch độc vừa được ngắt không lâu."
Nếu trộn lẫn mấy thứ đó vào một chỗ, kỳ thật cũng không có tác dụng; nhưng bởi vì đeo bên người, độc vật và bùa bình an bị quần áo thay phiên đè ép, chảy ra một loại chất lỏng, đó mới chính là thứ muốn mạng người!
Nếu không phát hiện ra túi thơm, thì thêm hai ngày nữa là có thể phát huy hoàn toàn độc tính của chất lỏng, ai cũng sẽ không phát hiện ra hắn bị trúng độc.

"May mà Bảo Thành mời đến chọn ngựa, tiểu Ngũ phát hiện ra sớm, thế nên Dận Tộ vẫn còn đường sống! Hắn sẽ được chữa khỏi." Khang Hi dừng một chút, ngữ khí hơi hoà hoãn, câu cuối cùng hắn nói, Đức phi lại nghe không rõ ràng lắm.
Nàng chỉ ngồi đó mà kêu một tiếng "Dận Tộ", rồi lại nhanh chóng nhảy xuống giường, cắn răng, trên người chỉ khoác mỗi lớp áo mỏng liền phóng ra ngoài.
Ngô ma ma khiếp sợ cực kỳ, nương nương sinh còn chưa tới ba ngày a!
"Vạn Tuế Gia!" Ngô ma ma đuổi theo không kịp, hoang mang lo sợ quỳ xuống, "Vạn Tuế Gia thứ tội! Này......!Này......"
"Cứ để nàng đi đi, đưa kiệu đến che là được rồi." Khang Hi không có trách tội, ngược lại trầm giọng nói, "Dận Tộ hắn cũng hy vọng có nương ở đó.

Lương Cửu Công, khởi giá Dục Khánh Cung."
Ngô ma ma ngạc nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là bóng dáng Khang Hi bước nhanh mà đi, thoáng chốc lòng Ngô ma ma rơi xuống đáy cốc.
......
Ai cũng không nghĩ tới Đức phi vậy mà cố chống đỡ thân mình, đi tới Dục Khánh Cung!
Thấy dung nhan Đức phi như vậy, trong mắt thái tử chợt lóe lên tia kinh dị, chần chờ mà kêu một tiếng Đức phi nương nương.
Đức phi mắt điếc tai ngơ, lập tức bổ nhào đến trước mặt Dận Tộ, một tay run rẩy phủ lên giữa trán hắn, một tay xoa xoa nước mắt.
Dận Chân đứng ở một bên, rũ đầu không nhìn Đức phi, biểu tình vô cùng ảm đạm; Dận Kỳ thấy vậy, gãi gãi đầu, há miệng thở dốc, vội vàng cố gắng nói một đống lớn Hán ngữ loạn xạ với Mông ngữ: "Thái y nói, tìm được bệnh là có thể trị! Lục đệ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, rất nhanh là có thể tỉnh lại......"
Lời nói còn chưa nói xong, Đức phi đột nhiên quay đầu nhìn hắn, cái liếc mắt kia, như là muốn đem người ăn tươi nuốt sống, ẩn chứa sự hung ác khiến lòng người rét run.
"Ngũ a ca sao lại biết được Dận Tộ trúng độc?" Giọng nói nàng tràn đầy lệ khí, từng câu từng chữ hỏi Dận Kỳ.
Cùng lúc đó, tại Dực Khôn Cung.
Đổng ma ma xanh mặt, chỉ vào chiếc rương gỗ tinh xảo giữa điện: "Còn không nâng xuống! Làm nương nương kinh hãi, các ngươi ai cũng không xong đâu!"
Trong rương bày rất nhiều trang sức vàng ròng lóng lánh bắt mắt, cũng có rất nhiều ngọc trai trân châu trân quý, điểm xấu duy nhất, chính là một con chim màu đen nằm trơ ra đó.
Quạ đen không kêu nổi tiếng nào, bị một mũi tên xuyên qua tim, dáng chết cực kỳ thê thảm.
Vân Tú xua xua tay, ngăn Đổng ma ma lại, tiện thể nhìn chằm chằm rương gỗ, nhíu mày không nói.
"Hoàng Quý Phi có ý gì đây?" Thụy Châu hơi có chút kinh hồn táng đảm, không dám nhìn vào cái rương.
"Nàng muốn cùng bổn cung liên thủ đối phó Đức phi." Vân Tú thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói, song lời nói bỗng nhiên dừng lại, "Không.

Nàng đã động thủ rồi."
Con quạ đen này, kẹp ở bên trong "Hạ lễ tới muộn", chính là ước hẹn, cũng là muốn khoe khoang.
Hoàng Quý Phi, nói nàng ta điên cuồng, đúng là cũng không oan uổng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui