Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----
Lời này nghe như sét đánh xẹt qua màn đêm, nặng nề đánh thẳng vào lòng Hoàng Đế!
Dực Khôn Cung chợt an tĩnh.
Các cung nhân "Bá" một tiếng quỳ rạp xuống, run run thân mình, nằm sấp ở trên mặt đất.
Đổng ma ma mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi tuôn như thác nước, Lương Cửu công công lung lay sắp đổ, chỉ hận sao mắt không mù tai không điếc, biến mất tại chỗ, coi như chưa bao giờ nghe thấy Nghi chủ tử nói gì.
Ghen tị độc ác, lòng dạ hẹp hòi......Nương nương ơi, mấy lời tự hạ mình như vậy sao có thể nói chứ?
' không đảm đương nổi sự ái mộ của Hoàng Thượng ', còn nhắc tới Đức phi, này, cái này chính là đuổi người đó! Có thể nói là đại bất kính!
Xong rồi, xong rồi.
Tất cả đều xong rồi!
Vạn Tuế Gia sẽ thương tâm tức giận đến mức nào đâu?!
Lương Cửu công công đoán không sai.
Khang Hi ngẩn ngơ hồi lâu, tươi cười chậm rãi biến mất, sắc mặt từng chút, từng chút một trầm xuống.
Hắn ôm tiểu Cửu đang dại ra, đứng tại chỗ xoay vài vòng, bước vài bước, liên tục nói ba tiếng tốt tốt tốt.
Đột nhiên vòng qua bình phong, không màng tiếng kinh hô của hạ nhân, Hoàng Đế chế trụ tức giận, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Tú trên giường: "Nghi phi, đây là lời nói thật trong lòng nàng sao?"
Hoàng Thượng thế nhưng không ngại phòng sinh dơ bẩn, lại xông vào......!
Vân Tú trong lòng cả kinh, ngay sau đó có chút hoảng hốt.
Hắn hầu như không tức giận trước mặt Vân Tú bao giờ, ngày nào cũng cười.
Đột nhiên rút đi ôn nhu, thái độ như lôi đình, chỉ còn lại uy thế đế vương, phảng phất như cách một thế hệ.
Vân Tú có chút buồn bã, nhưng nửa điểm cũng không sợ hãi, càng chưa nói tới hối hận.
Từ khi mơ giấc mộng kia, nàng liền tỉnh ngộ, đối với ân sủng của đế vương có nhận thức rõ ràng.
—— hư vô mờ mịt, khó có thật tâm, trong mộng nàng vọng tưởng cả đời, còn không phải công dã tràng?
Hiện nay sinh tiểu Cửu, nàng bỗng nhiên mệt mỏi, vốn không nghĩ khi quân phạm thượng, nhưng sự tức giận cùng lo sợ cho tương lai hài tử khiến nàng không thể không nói những lời đó, Hoàng Thượng không ở bên, những mũi nhọn đó sẽ không chằm chằm vào mẹ con nàng nữa.
Thật thành một chút, đều có lợi cho cả hai.
Vân Tú rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đó là lời nói trong lòng ta.
Ta mệt mỏi, không muốn cùng các nàng tranh một người nam nhân.
Phòng sinh dơ bẩn, thỉnh Hoàng Thượng dời bước."
Nàng mặc một thân áo lót trắng tinh, môi trắng không huyết sắc, mày đẹp nhíu lại, như đang chịu tra tấn bởi vết thương sau sinh.
Diễm sắc mười phần trong quá khứ giờ chỉ còn ba phần, hiếm hoi mà lộ ra thái độ nhu nhược, lúc nói chuyện cả người mệt mỏi, từ xoang mũi phát ra tiếng thở đứt quãng nhè nhẹ.
Đợi chính mắt nhìn thấy người, lửa giận của Khang Hi thoáng chốc tiêu hơn phân nửa; đến lúc Vân Tú mở miệng, Hoàng Đế trong lòng bực bội gì cũng không còn.
Hắn nhìn chằm chằm Vân Tú, Vân Tú nhìn chằm chằm chăn gấm, trong phòng sinh là một mảnh tĩnh lặng.
"Trẫm nói rồi, sẽ cho nàng một công đạo." Khang Hi trầm mặc thật lâu liền tiếp lời, cứng rắn nói, "Cũng không cần phải nói những lời trách móc đó, dưỡng tốt thân mình mới quan trọng.
Trẫm sẽ như nàng muốn, không hề giá lâm Dực Khôn Cung......!Không hề sủng nàng."
Lời nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn ôm tã lót như cũ không buông tay, lòng bàn chân như mọc rễ sinh, một bước cũng không dịch.
Vân Tú: "......"
Nàng sắc mặt nghệch ra, tức khắc nói không ra lời, không thể tưởng tượng được liền ngẩng lên nhìn Khang Hi.
Nàng phạm thượng, phạm tới tình trạng này rồi, lời gì tàn nhẫn nhất cũng nói ra hết, nhưng trong mắt Hoàng Thượng, những lời đó chỉ là ' lời trách móc '?!
Vân Tú tức giận đến bật cười, ' uyển chuyển ' nói: "Vạn Tuế Gia nhất ngôn cửu đỉnh, mong ngài nói được thì làm được......"
Lời còn chưa dứt, Khang Hi nhẹ nhàng mà buông tã lót, đánh gãy lời nói của nàng, mặt không cảm xúc nói: "Trẫm, sẽ không nuốt lời."
Nói xong liền cúi người xuống, ghém ghém chăn gấm cho nàng, ngay sau đó phất tay áo rời đi.
Dận Đường đã chịu một cú sốc thật lớn!
Hắn giống như lọt vào trong sương mù, hốt hoảng, sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại được.
Nương nói nàng ghen tị độc ác, kêu Hoàng A Mã đi sủng người khác, câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim, phạm thượng, châm biếm.
Thế nhưng dù như vậy, Hoàng A Mã giống như vẫn cố gắng nhẫn nhịn, mới vừa rồi sức lực ôm hắn rất lớn, lúc buông hắn còn ẩn ẩn tia không nỡ.
Trong lòng Dận Đường tràn đầy chấn động: "......"
Ngay sau đó, bởi vì chỗ sâu nhất trong linh hồn truyền đến cảm giác đói, hắn khống chế không được mà oa oa khóc rống lên.
Vừa khóc vừa nghĩ, kiếp trước có chuyện này sao?
Nuón thế nhưng uy vũ đến thế, quang minh chính đại mà ghét bỏ Hoàng A Mã, quang minh chính đại mà xua đuổi hắn, càng làm cho người ta hoảng sợ chính là, Hoàng A Mã lại kiềm nén không tức giận!
Đặt ở kiếp trước, nếu là thái tử nói lời này, Dận Đường dám cam đoan, lão gia tử tuyệt không tha cho hắn nhẹ nhàng như vậy, mặc dù hắn là tâm can bảo bối của lão gia tử.
Tại sao vậy nhỉ?
—— chẳng lẽ, Hoàng A Mã đã bị sắc đẹp của nương hắn mê hoặc?
Kiếp này, quan hệ của Hoàng A Mã và nương như bị đảo điên lẫn lộn, Dận Đường cảm thấy việc này vô cùng vớ vẩn, nhưng sau cái vớ vẩn đó, hắn cũng nhè nhẹ mừng thầm.
Như vậy tốt lắm, thật tốt quá.
Nuóng rốt cuộc cũng đánh bóng hai mắt, không lại tự treo mình trên cái cây khô già nua đó nữa.
Dận Đường trong lòng vui rạo rực, thấy bà vú tới gần cũng không kháng cự.
Tiểu oa nhi nhắm đôi mắt to đen bóng, chép chép miệng, chắc chắn là nhờ gia trọng sinh nên đã đưa tới sự thay đổi này, nương thật anh minh!
Chờ Thánh giá về lại Càn Thanh Cung, đã là lúc đi ngủ.
Dọc theo đường đi, Khang Hi nhắm chặt hai mắt, mặt trầm như nước, khiến Lương Cửu công công đi lù lù theo bên cạnh không dám thở một tiếng, nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chờ trở về tẩm cung, hắn đã dự kiến được Vạn Tuế Gia sẽ tức giận như thế nào.
Nếu là lúc trước, còn có Nghi phi nương nương an ủi tiêu giận, nhưng hiện tại, chiêu đó nửa điểm cũng không dùng được!
Hai vị tổ tông giận nhau, gặp tai ương còn không phải là cái nô tài hắn sao?
Khang Hi vuốt ve ngọc ban chỉ, chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên nói: "Ngươi nói xem, trẫm có chỗ nào có lỗi với nàng?" Nàng vậy nhưng lại nói thân thể mệt mỏi, còn nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Lương Cửu công công dĩ vãng còn có thể nói chêm chọc cười vài câu, bây giờ thì trăm triệu không dám.
Hắn khó xử mà cúi người, mín chặt miệng, giống như người câm, trong lòng ngăn không được mà muốn hét lên nô tài không biết.
Nô tài sao mà biết?
Khang Hi cũng không trông cậy Lương Cửu công công có thể nói ra được cái gì, nặng nề mà cười một tiếng, đợi về đến Càn Thanh Cung, liền mấp máy đôi môi kêu hạ kiệu.
Là hắn quá sủng nàng.
Càng nghĩ càng cảm thấy vậy, nhưng này sao gọi là cậy sủng mà kiêu, mà là muốn lật trời, muốn tạo phản!
Một chốc sau, tại noãn các truyền đến tiếng nói bạo nộ của Hoàng Đế: "Hay cho một cái nhất ngôn cửu đỉnh......!Trẫm còn sẽ nuốt lời sao?! Nàng muốn sao thì thế đó! Truyền chỉ cho trẫm, Nghi phi phạm thượng bất kính, lệnh cho tĩnh dưỡng ——"
Lời Hoàng Thượng còn chưa ra hết mà Lương Cửu công công đã tự hiểu, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán, bùm một tiếng quỳ xuống, ôm chặt lấy hai chân Khang Hi, vẻ mặt đưa đám: "Vạn Tuế Gia, Vạn Tuế Gia, không được, không được a!"
Thánh chỉ một khi ra liền không thể hồi, đừng nói không có đường sống, đó là hối hận cũng không kịp!
Đại tổng quản lần đầu dám đánh gãy lời Hoàng Đế, lòng tràn đầy sợ hãi, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lúc này lại không nghĩ được nhiều như vậy.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, gom góp hết dũng khí từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chen vào mà khuyên can nói: "Vạn Tuế Gia! Đều nói sinh hài tử như bước một chân vào quỷ môn quan, Nghi phi nương nương lúc sinh bị đại kinh hách như vậy, còn không phải là vừa đi dạo quỷ môn quan một chuyến sao? Ngũ a ca rơi xuống nước ngay lúc đau đớn sinh ra Cửu a ca, trong lòng nương nương không chừng vô cùng kinh sợ tuyệt vọng! Nên lúc nãy vẫn còn hoảng loạn, nói không lựa lời!"
"Lớn mật......" Khang Hi nhấc chân đá hắn, sau đó từ từ trầm mặc.
Lương Cửu công công trong lòng vui vẻ, nghe lọt tai là được.
Hắn vắt hết óc moi hết cõi lòng một phen, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, tiếp tục nói: "Nương nương sinh xong rất suy yếu, đây đúng là thời điểm ỷ lại vào Vạn Tuế Gia nhất, nhưng thái độ lại khác thường như vậy......!Chắc chắn là có cái tiểu nhân nào mồm mép trước mặt nương nương.
Ngài ngẫm lại xem, ngày thường có dấu hiệu như vậy không? Nô tài cho rằng, Nghi chủ tử làm nương, trong lòng đều có những lo sợ bất đắc dĩ a!"
Lời nói khuyên can thấm đẫm mồ hôi nước mắt này, chắc là cũng đi được vào lòng Khang Hi đi.
"Làm nương" mấy chữ vừa ra, hô hấp Khang Hi cứng lại, mắt phượng thâm trầm, hơi thở trở nên hòa hoãn rất nhiều.
Hắn ừ một tiếng, như tự tìm được bậc thang.
Lương Cửu công công cho cây thang, Hoàng Đế lập tức thuận thế mà bò xuống.
Độ cong bên môi Khang Hi buông lỏng, rũ mắt nhìn hắn: "Đứng lên."
Thanh âm vẫn nén giận như cũ, nhưng lại tốt hơn so với trước rất nhiều.
Lương Cửu công công như sống sót sau tai nạn, lau lau thái dương, thở ra một hơi, xụi lơ ở trên mặt đất vừa khóc vừa cười, họng khô khốc mà nghẹn ra một câu: "Vạn Tuế Gia, nô tài, nô tài đứng không nổi."
Khang Hi liếc nhìn hắn một cái, xoay chuyển ngọc ban chỉ, cũng không có trách tội hắn, sau một lúc lâu liền nhàn nhạt nói: "Nghi phi......!Có nỗi khổ gì?"
Lương Cửu công công: "......"
Đại tổng quản lại có chút ê răng.
Tạm đem sợ hãi vứt ra sau đầu, hắn oán khí tận trời lại muốn hét lên, ngài hỏi nô tài, nô tài đi hỏi ai đây?
Cười gượng một tiếng, Lương Cửu Công thật cẩn thận mà đáp: "Theo như nương nương nói là mong Hoàng Thượng tìm người khác......!Ách, nô tài ngu dốt, suy đoán không ra."
Khang Hi chậm rãi nheo mắt, động tác trên tay dừng lại.
Đúng rồi, Đức phi.
Tú Tú nói tuy là trách móc, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc tới người khác.
Ô Nhã thị làm ra chuyện gì?
Khang Hi xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói: "Tra rõ việc của Ngũ a ca việc, thà rằng giết lầm, cũng không thể buông tha một người.
Trẫm đã nói phải cho Nghi chủ tử của ngươi......Cho Nghi phi một công đạo."
Dứt lời, hắn dừng một chút: "Chú ý bên Vĩnh Hòa Cung một chút, nếu tra không ra, đầu của ngươi cũng đừng muốn giữ."
Tánh mạng bị chủ tử uy hiếp, Lương Cửu công công run run rẩy rẩy mà đáp ứng, chỉ cảm thấy tuổi thọ bị bào mất mấy năm.
Làm nô tài đã khó, làm nô tài bên người Hoàng Đế, càng khó!
Hầu hạ xong cho vạn tuế đi ngủ, hắn đang chuẩn bị nhanh nhẹn lui ra, đột nhiên nghe Khang Hi phân phó: "Đi, đem kinh Phật đang treo trong thư phòng lấy vào đây."
"Vạn Tuế Gia," Lương Cửu công công ngừng thở, lắp bắp hỏi, "Ngài, ngài muốn kinh Phật để làm gì?"
Lão thiên ơi.
Kinh Phật kia chính là thứ mà Nghi phi chủ tử hiến dâng, nhưng là chính tay sao chép.
Vạn nhất Hoàng Thượng nhìn vật nhớ người, không, là nhìn xong nhớ cục tức, mượn cơ hội phát tác, phải làm thế nào mới tốt đây?
"Còn làm gì?" Khang Hi cười lạnh một tiếng, "Xem để tĩnh tâm dưỡng thần, tâm bình khí hòa, chắc là có tác dụng lắm đấy."
Lương Cửu công công: "......"
"Vâng, vâng." Khoé miệng hắn run rẩy, vội vàng chạy như điên ra ngoài, giống như đằng sau có quỷ dí.
"Nếu Nghi phi ương ngạnh bất kính, không cần bận tâm vì trẫm mà niệm tình xưa......"
Sau tấm màn trên giường thánh quân lộ ra mu bàn tay khô gầy, trên đó nằm một người giống Hoàng Đế như đúc, chỉ có già hơn, người trên giường hô hấp khó khăn, tạo thành một cảnh tượng thê thảm đến cực điểm.
Ánh trong mi mắt của Hoàng Đế già nua đó là một đôi mắt đào hoa tuyệt vọng, không còn một chút linh động nào của tuổi trẻ, mất đi tia sáng không nói, còn hằn lên nếp nhăn thật sâu.
Hắn nhìn đôi mắt này, không biết tại sao hô hấp lại trầm xuống, lòng chợt quặn đau.
......!
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời vừa mới sáng, còn có chút tối tăm, tia nắng ban mai vẫn còn ngủ đông, chỉ chờ phá tan gông xiềng liền nghênh đón ánh mặt trời rực rỡ.
Nhớ tới cảnh trong mơ đêm qua, Khang Hi liền bật dậy, ngồi ở trên giường ngây người.
Trừ bỏ mấy lời nói "Ương ngạnh bất kính", còn lại hắn đều không nhớ được.
Che lại sóng to gió lớn trong lòng, còn có cảm giác chột dạ ngày một gia tăng, ngay lúc Lương Cửu công công đang nhẹ nhàng rón rén đi vào, Khang Hi kéo mành trướng, khụ một khụ, lên tiếng nói: "Sau khi hạ triều, liền bãi giá Dực Khôn Cung."
Lương Đại tổng quản khựng lại, ngài nói cái gì cơ?
Hoàng Đế xụ mặt giải thích: "Trẫm đã đáp ứng Nghi phi, tuyệt đối không nuốt lời! Trẫm chỉ đến xem tiểu Cửu."
Lương Cửu công công: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Đại tổng quản mệt mỏi nói: Ngài cao hứng là tốt rồi.
———
Đôi lời editor:
Ý da vậy là Hoàng Thượng cũng trọng sinh hả ta =)).
Mà thương công công quá, hầu hạ kiểu này tổn thọ chứ chẳng chơi =)))
Cũng thương Hoàng Thượng, tự giận tự hết giận luôn =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...