Sủng Mị

Đám người Hòa thành một đường đồng hành với Tân Nguyệt Địa, thậm chí thời điểm tiến vào Lưỡng Khôn sơn bị những thế lực khác nhìn soi mói cũng không có ý định phân ra giới hạn.

Tiến vào Lưỡng Khôn sơn, đám người hầu của hoàng tộc đã xuất hiện dưới sơn môn chuẩn bị tiếp đãi.

Phía trên Lưỡng Khôn sơn là một tòa sơn trang tựa như thế ngoại đào nguyên, bên trong sơn mạch có rất nhiều ngọn núi, mỗi đỉnh núi đều có một tòa sơn trang được an bài cho khách nhân trú ngụ. Mà đỉnh núi cao nhất chính là địa điểm triển khai hội nghị lần này, đại biểu các thế lực sẽ tụ tập ở trong một gian đại sảnh xa hoa.

Phần lớn sơn trang là dành cho khách nhân, một ngọn núi tiếp đãi một thế lực. Nếu hai thế lực muốn trao đổi với nhau sẽ lựa chọn cư ngụ cùng một nơi.

"Thành chủ Lâm Hàm, mời ngài đi theo lão nô."

Lão quản gia mỉm cười ôn hòa, đi trước dẫn đường cho đám người Lâm Hàm.

Một lão ẩu khác tiếp đãi Tân Nguyệt Địa, những lão phụ nhân này không có ôn hòa như lão nô, mà bộ dạng lãnh đạm kỳ lạ. Nàng chỉ nói một chữ mời rồi xoay người đi tới sơn trang, mặc kệ đám người Tân Nguyệt Địa có hiểu hay không.

Liễu Băng Lam nhìn thoáng qua Lâm Hàm, đang định lên tiếng cáo từ thì người này đã gọi lại lão ẩu chịu trách nhiệm tiếp đón Tân Nguyệt Địa.

"Lâm thành chủ gọi lão phụ có chuyện gì?"

Lão ẩu lạnh nhạt hỏi.

"An bài cho chúng ta một tòa sơn trang. Chúng ta đều là lãnh thổ tự do, hiện tại muốn ở gần nhau để tiện trao đổi."

Lâm Hàm nói.

Lão ẩu không biết trả lời như thế nào, phần lớn thế lực đã được an bài sơn trang. Bọn họ chỉ là người thi hành mệnh lệnh, cho tới bây giờ còn chưa gặp tình huống này.

Lão quản gia nhanh chóng tiến lại gần, mỉm cười nói:


"Mỗi một tòa sơn trang đều đã an bài cho các thế lực, thật ra sơn trang Tân Nguyệt Địa và Hòa thành cách nhau không xa, các ngươi giao lưu tương đối dễ dàng. Hơn nữa, chung quanh sơn trang Lâm thành chủ đều là những thế lực lớn, ngài có thể kết giao với bọn họ tốt hơn."

"Ta cùng với Tân Nguyệt Địa Nữ Tôn mới gặp đã thân, trò chuyện với nhau thật vui. Ta không có hứng thú kết giao những người khác, người tới là khách, chuyện nhỏ thế này cũng làm không được sao?"

Trên mặt Lâm Hàm lộ vẻ không vui.

"Đây... vậy để lão nô đi xin chỉ thị chủ tử, làm phiền các vị ở trong sảnh nghỉ ngơi chốc lát."

Lão quản gia vội vàng nói.

"Ừ, đi đi!"

Lâm Hàm phất tay áo một cái, sau đó tùy tiện ngồi xuống ghế.

Sau khi lão nô và lão ẩu rời đi, Băng Lam mới nhìn thoáng qua Lâm Hàm, trong lòng âm thầm buồn bực:

"Rốt cuộc là ai mới gặp đã thân, trò chuyện với nhau thật vui? Mấy ngày qua nàng với hắn nói chuyện không quá mười câu, phần lớn chỉ là lễ tiết và khách sáo mà thôi."

"Này này, Thẩm Mặc, chẳng lẽ Lâm Hàm thành chủ coi trọng Nữ Tôn của chúng ta rồi?"

Bàng Duyệt nhỏ giọng nói với Thẩm Mặc.

"Hẳn là thế, nhưng mà Lâm Hàm thành chủ bình thường không chịu chủ động lên tiếng, ta còn tưởng rằng hắn là người đàng hoàng trầm mặc ít nói. Kết quả người này nói láo ánh mắt cũng không nháy mắt một cái. Nếu không phải hai bên cùng nhau đi một đoạn đường, ta thiếu chút nữa đã tin tưởng lúc nãy hắn nói thật rồi."

Thẩm Mặc lắc lắc đầu bất đắc dĩ.

Trong lúc hai người này thì thầm to nhỏ, Lâm Hàm ngồi thoải mái trên ghế thưởng thức trà thơm. Một hồi lâu mới nhớ ra cái gì đó, quay sang nói với Băng Lam:


"À, lúc nãy ta tự tiện chủ trương. Nữ Tôn không ngại chứ?"

Liễu Băng Lam khẽ lắc đầu. Dù sao nói cũng đã nói rồi. người cũng bị hắn đuổi đi. Cho dù nàng để ý có tác dụng gì chứ?

Trên thực, đây vốn là chuyện tốt. Hòa thành hành động như vậy đã nói rõ bọn họ là đồng minh Tân Nguyệt Địa rồi. Liễu Băng Lam không thể vô duyên vô cớ từ chối một minh hữu có tiềm lực.

Thời gian trôi qua không lâu lắm, lão quản gia đã quay trở lại đại sảnh, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa dẫn đám người Tân Nguyệt Địa và Hòa thành đi tới một tòa sơn trang nghỉ ngơi.

Đây là một ngọn núi lớn có hai đỉnh ngang bằng nhau, phía trên được xây hai tòa sơn trang nối liền bằng một cây cầu gỗ. Chung quanh là vườn hoa rực rỡ, hai bên có thể qua lại dễ dàng.

"À, Bạch Ngữ tiên sinh, chúng ta đã sắp xếp chỗ ở cho ngài. Nhưng ngài ở lại đây, hay là..."

Lúc này lão quản gia mới nhớ tới một người khách khác cũng ở trong đoàn, vội vàng chạy lại hỏi Bạch Ngữ.

"Ta ở nơi này, có chuyện gì cứ đến gọi ta."

Bạch Ngữ lạnh nhạt nói.

"Vâng!"

Lão quản gia theo sơn đạo rời khỏi trang viên, khi hắn đi xuống cầu thang bỗng nhiên có hai bóng người xuất hiện ngăn cản trước mặt.

Lão quản gia không có kinh hoảng, ánh mắt trấn định nhìn hai người kia, mở miệng nói:

"Không có biện pháp, lúc trước ta đã dự định an bài Tân Nguyệt Địa ở trong sơn trang cách biệt để cho các ngươi dễ dàng hạ thủ. Nhưng mà thành chủ Hòa thành chủ động yêu cầu ở chung một chỗ."


"Cái tên thành chủ Hòa thành kia đầu óc có bệnh hay sao?"

Trần Tĩnh tức giận mắng to.

Đây chính là Lưỡng Khôn sơn, hạ thủ ở chỗ này thật ra rất nguy hiểm. Nhưng mệnh lệnh của lão phu nhân không thể làm trái, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Hai người đã chuẩn bị tốt tinh thần liều mạng xuất thủ tại Lưỡng Khôn sơn rồi. Kết quả đám người Hòa thành lại muốn ở chung một chỗ với Tân Nguyệt Địa, có thể nói là bóp chết ý đồ của bọn họ từ trong trứng nước.

"Có phải là thành chủ Hòa thành đã nhận ra cái gì không? Cho nên hắn mới cố ý bảo vệ Tân Nguyệt Địa?"

Khuất Phong đưa tay vuốt chòm râu, mở miệng nói.

"Làm sao hắn biết? Hơn nữa, Hòa thành và Tân Nguyệt Địa không có bất kỳ liên hệ, nếu như thành chủ Lâm Hàm coi trọng Băng Lam muốn tính chuyện lâu dài, ta còn tin tưởng một chút. Hừ hừ, cái tên thành chủ Lâm Hàm này ở trong nhà lâu quá, đầu óc có bệnh rồi. Hắn không nghĩ tới lấy năng lực của mình làm sao chống lại chúng ta? Lại dám chủ động ngỏ ý liên minh với Tân Nguyệt Địa, đây không phải là tự mình nhảy xuống hố lửa hay sao? Chẳng lẽ hắn muốn lấy sức một người ngăn cản tất cả thế lực chinh phạt Tân Nguyệt Địa?"

Trần Tĩnh phi thường tức giận, sự việc phát triển đến nước này, bản thân hắn cũng không biết nên làm gì nữa.

"Ta muốn nói cho các ngươi biết một chuyện."

Lão quản gia cắt ngang lời Trần Tĩnh.

"Chuyện gì?"

"Ta thấy một khuôn mặt cũ trong đội ngũ Tân Nguyệt Địa."

Lão quản gia nhỏ giọng nói.

"Khuôn mặt cũ?"

Hai người Trần Tĩnh và Khuất Phong đồng thời mở to mắt nhìn lão quản gia.

"Ừ, đó là Vũ lão đầu."


Lão quản gia nói.

"Vũ lão đầu nào?"

Trần Tĩnh nghe mà không hiểu.

Sắc mặt Khuất Phong trầm xuống, mở miệng nói:

"Thật sự là hắn?"

"Là hắn, nhìn bộ dáng thân phận hắn bây giờ hẳn là hộ vệ của Nữ Tôn. Chỉ cần có hắn tồn tại, hai người các ngươi rất khó hoàn thành nhiệm vụ này, hay là các ngươi trở về xin chỉ thị lão phu nhân."

Lão quản gia nói.

Nói xong câu này, lão quản gia lập tức phất tay áo rời khỏi, lưu lại hai người Trần Tĩnh và Khuất Phong sững sờ ngay tại chỗ.

"Này này, Vũ lão đầu là ai?"

Trần Tĩnh nhích lại gần hỏi nhỏ một câu.

"Ngươi không rõ những thành viên ngoại tộc của hoàng tộc chúng ta. Nhưng ta đã nghe không ít chuyện về người này, hắn tên là Vũ Phong Địch, tổng giáo đầu tiền nhiệm chuyên dạy dỗ thành viên trẻ tuổi hoàng tộc. Rất nhiều thành viên trọng yếu hiện tại là do một tay hắn dạy dỗ nên người."

Khuất Phong trầm giọng nói.

"Không phải chứ? Hắn là tổng giáo đầu kỳ trước? Vậy ba, bốn người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn rồi."

Vừa nghe đến đây, Trần Tĩnh giật mình kinh hãi.

"Hắn bây giờ già rồi, thực lực hẳn là không bằng trước kia. Thế nhưng, đương kim tổng giáo đầu chính là đệ tử đắc ý của hắn."

Cho đến bây giờ, Khuất Phong đã thật sự nhức đầu. Rõ ràng là hai người bọn họ đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui