Sủng Mị

"Vạn chưởng môn khách khí, ta chỉ muốn tìm về một chút công đạo cho thê tử Diệp Khuynh Tư của mình."

Sở Mộ vừa nói vừa liếc sang Lữ Phong Nam.

"À, nơi này nhất định là có hiểu lầm."

Vạn Thu lập tức đảm nhiệm vai trò hoà giải, không thể không nói cách làm người của hắn rất là hòa ái, dễ gần.

"Hiểu lầm thuộc về hiểu lầm, đệ tử các ngươi lúc nãy rõ ràng là muốn vây công Sở Vương."

Vào lúc này, Bách Thiểu Dạ chợt nói chen vào một câu.

Thật ra Lữ Phong Nam không cần phải sợ Vạn Thu, hắn có tiềm lực rất lớn trên con đường Huyền sư nên được Huyền Môn coi trọng. Vạn Thu cũng ngại không dám trách cứ Lữ Phong Nam quá nhiều, nhưng hắn lại đẩy trách nhiệm lên gã Nguyên sư huynh và Lữ Không Đồng, ít nhất cũng có thể giảm bớt tức giận trong lòng Sở Mộ:

"Hai người các ngươi tại sao không hiểu đạo đãi khách, tâm tính táo bạo như thế làm sao trở thành một vị Huyền sư hợp cách. Hơn nữa, hai người các ngươi không có đầu óc hay sao? Thực lực Sở Vương hoàn toàn xứng đáng vị trí thanh niên tối cường tại Tranh Minh thành, cho dù các ngươi cùng lên cũng không có tư cách khiêu chiến Sở Vương."

Phó chưởng môn Vạn Thu khí thế dào dạt, lời lẽ nặng nề không ngừng bắn tới khiến cho Lữ Không Đồng và Nguyên sư huynh trợn tròn mắt.

Đối phương đã chủ động khiêu khích đệ tử Huyền Môn, bọn họ nhìn không được mới xuất thủ lấy lại công đạo. Cho dù không có công cũng có lao, chẳng lẽ cả đám bọn họ sai lầm hết rồi?

"Còn suy nghĩ cái gì, mau xin lỗi Sở Vương. Sau đó trở về phòng diện bích ba tháng, không cho rời đi nửa bước."

Vạn Thu trừng mắt liếc Lữ Không Đồng và Nguyên sư huynh, nghiêm nghị trách mắng.

Lữ Không Đồng và Nguyên sư huynh sắp khóc rồi, nhưng chưởng môn hạ lệnh bọn họ không dám cãi lại. Thế là hai người mặt mày cứng ngắc hành lễ rồi xin lỗi Sở Mộ.

Những đệ tử khác cũng không biết nên nói gì nữa rồi, đã bị người ta khiêu khích ngay tại địa bàn của mình, kết quả lại còn chủ động xin lỗi. Không biết cái tên Sở Mộ này rốt cuộc có năng lực gì để cho Vạn chưởng môn coi trọng như thế.


Sở Mộ biết đã có nhân vật cấp chưởng môn gia nhập, hắn không thể nào tiếp tục thu thập Lữ Phong Nam.

Mục tiêu Sở Mộ muốn đối phó chính là Lữ Phong Nam, nhưng không cần phải đẩy quan hệ Tân Nguyệt Địa và Huyền Môn tiên tông vào thế đối lập. Hắn cũng lui một bước, không có tiếp tục bức bách Lữ Phong Nam.

Dĩ nhiên, cho dù Sở Mộ không có ép chiến, sắc mặt Lữ Phong Nam cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ngay tại địa bàn của mình bị người ta nhục nhã như vậy, đối phương lại còn ra vẻ tâm cao khí ngạo, điều này chính là một cái tát vang dội vào mặt Lữ Phong Nam.

Lữ Phong Nam phất tay áo rời khỏi, nhưng ánh mắt vẫn không quên đe dọa Sở Mộ, trong lòng khẳng định đang âm thầm nguyền rủa mấy câu.

Sở Mộ không thèm để ý Lữ Phong Nam căm thù, bản thân người này vốn là địch nhân, sau này cứ từ từ tìm cơ hội giết hắn là được.

Hơn nữa, Sở Mộ cũng đã đạt được mục đích chuyến đi này, Cổ Tây Sa chính là ngụy Bi Khấp Giả không thể nghi ngờ.

"Tản mát hết đi, đừng có vây quanh chỗ này."

Vạn chưởng môn nói với các đệ tử.

Các đệ tử cũng không dám lưu lại quá lâu, người nào vốn làm cái gì thì đi làm cái đó. Nhưng Sở Mộ có thể nhận ra được trong lòng bọn họ cực kỳ buồn bực.

" Nếu Sở Vương rảnh rỗi mời tới chỗ của ta làm khách, đúng lúc ta có một số chuyện cần bàn."

Vạn Thu cười nói.

"Ta lần đầu tiên tới Huyền Môn, tùy tiện đi dạo một chút là tốt rồi. Thật ra ta rất ít khi để ý sự tình trong lãnh thổ, ngài cứ việc bàn bạc với Bách hộ pháp."

Sở Mộ cũng mỉm cười đáp lại, uyển chuyển cự tuyệt lời mời.

"À, vậy cũng tốt!"


Vạn Thu nhìn thoáng qua Lam Âm, hắn cũng nhận ra nữ đệ tử này. Vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại:

"Lam Âm, hầu hạ Sở Vương cẩn thận, không được chậm trễ."

Lam Âm cách cấp bậc chưởng môn xa tới vạn dặm, bây giờ tuy rằng ngữ khí Vạn Thu chưởng môn có vài phầm nghiêm nghị nhưng nàng biết rõ chỉ cần mình làm tốt chuyện này. Nói không chừng sẽ có cơ hội tấn chức, nàng lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lam Âm cũng không ngờ thân phận Sở Mộ cao thượng như vậy, vốn là nàng có hứng thú đối với tướng mạo Sở Mộ, bây giờ nhìn thấy Vạn chưởng môn khách khí với hắn như thế. Có thể nói chỉ cần Sở Mộ bảo Lam Âm dẫn đến khuê phòng, nàng cũng sẽ gật đầu không chút do dự.

Lúc Bách Thiểu Dạ rời khỏi đã hỏi thăm Sở Mộ có muốn ưu tiên cung cấp tài nguyên lãnh thổ phương bắc cho Huyền Môn Tiên Tông hay không.

Sở Mộ gật đầu đồng ý.

Huyền Môn Lữ Phong Nam cần phải thu thập, nhưng không có lý do gì phá hư quan hệ hòa thuận giữa Tân Nguyệt Địa và Huyền Môn. Dù sao Huyền Môn Tiên Tông cũng là thế lực lớn, bây giờ Tân Nguyệt Địa còn không có tư cách đứng ngang hàng với bọn họ. Nếu như bày ra tư thái quá cao sẽ khiến cho Tân Nguyệt Địa rước lấy phiền toái không cần thiết.

"Sở Vương, Huyền Môn Tả Hòa Phong vốn có giao tình với ta, thực lực hắn cũng không thua Lữ Phong Nam bao nhiêu. Nếu Sở Vương muốn đối phó Lữ Phong Nam, không ngại có thể liên lạc với người này. Hắn cũng là nhân vật có tài, đáng tiếc sư phụ Lữ Phong Nam chiếm cứ địa vị quá cao mới không ngóc đầu lên nổi. Nếu ngài giúp Tả Hòa Phong đoạt được vị trí thủ tịch đệ tử hẳn là chuyện tốt không nhỏ đối với Tân Nguyệt Địa."

Bách Thiểu Dạ dùng tinh thần âm nói.

"Hắn là liên quan gì đến Vạn Thu không?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Hắn là người ủng hộ Tả Hòa Phong. Tại Huyền Môn, Tả chưởng môn là phụ thân của Tả Hòa Phong. Bên phía Tiên Tông, Tả phó tông chủ là ông nội Tả Hòa Phong. Còn Lữ Phong Nam là đệ tử của Tần đại tông chủ."

Bách Thiểu Dạ lập tức giải thích.


"Vậy giữ liên lạc với Vạn Thu, Tả Hòa Phong, Tả chưởng môn. Bọn họ cần gì có thể tận lực cung cấp, ngươi có thể chịu trách nhiệm trên phương diện này?"

Sở Mộ hỏi.

"Không thành vấn đề."

Bách Thiểu Dạ gật đầu nói.

"Tốt, mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới trợ giúp ngươi. Mặc dù bọn họ là Huyền Môn Tiên Tông, nhưng chủ yếu thần phục phải là chúng ta, các ngươi trước tiên ẩn giấu lực lượng, lúc cần ta sẽ đích thân giải quyết Lữ Phong Nam. Đến lúc đó bên trong Huyền Môn Tiên Tông nhấc lên sóng gió gì phải dựa vào các ngươi bình ổn."

Sở Mộ chậm rãi nói.

Sở Mộ quyết đoán giết chết Hàn Nhi Tinh là bởi vì Hàn chưởng môn làm phản Tiêu tông chủ. Bây giờ đã có Tiêu tông chủ và Tiêu phán quan ngày đêm canh giữ, Hàn Nham cũng không dám trực tiếp gây chuyện với Tân Nguyệt Địa.

Nhưng trực tiếp giết Lữ Phong Nam lại là chuyện khác, bên trong Huyền Môn Tiên Tông nhất định nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Sở Mộ không sợ Huyền Môn Tiên Tông trả thù, nhưng cũng phải suy nghĩ đến Tân Nguyệt Địa.

Chính vì thế, trước khi giết Lữ Phong Nam phải chuẩn bị sẵn kế hoạch chu toàn. Nếu không sóng gió quá lớn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Tân Nguyệt Địa phát triển. Tự nhiên tạo ra một kẻ địch hùng mạnh như Huyền Môn Tiên Tông không phải là hành vi sáng suốt.

"Sở Vương yên tâm, ta đã gặp qua Tả Hòa Phong mấy lần. Tính tình và tầm nhìn của hắn hơn xa Lữ Phong Nam, chỉ cần chúng ta có thể giúp hắn đoạt được vị trí thủ tịch đệ tử, hắn nhất định sẽ đè xuống phong ba. Hơn nữa, Tân Nguyệt Địa chúng ta sẽ nhận được hồi báo rất lớn."

Bách Thiểu Dạ vỗ ngực bảo đảm.

Sở Mộ gật đầu, lựa chọn tin tưởng Bách Thiểu Dạ phán đoán.

"Sở Vương, hi vọng ngài nói mấy câu với Ưng lão phu nhân. Lão phu nhân có địa vị đặc thù tại Huyền Môn Tiên Tông, nếu lão phu nhân ra mặt ủng hộ thì tốt hơn.”

Bách Thiểu Dạ nhắc nhở Sở Mộ.

"Có thể!"


Sở Mộ gật đầu đồng ý.

Bách Thiểu Dạ hành lễ, sau đó theo Vạn Thu rời khỏi.

"Sở Vương còn muốn đi đâu?"

Ánh mắt Lam Âm lóe lên hưng phấn, giọng nói cũng nhu mì hơn trước.

"Đến sơn trang Ưng lão phu nhân."

Sở Mộ nói.

"À?"

Lam Âm hơi kinh ngạc, nàng vốn đã chuẩn bị xong tư tưởng hiến thân, ai ngờ nam nhân này không có ý định tới phòng của nàng? Chẳng lẽ vóc người nóng bỏng của nàng không có một chút hấp dẫn đối với hắn?

Sơn trang Ưng lão phu nhân, Sở Mộ đi theo tỳ nữ đến phòng khách.

Hắn vừa tới đại sảnh đã nghe được tiếng cười của một lão thái từ trong vang ra, từ đó có thể biết được tâm tình lão thái rất tốt.

Sở Mộ đi vào phòng khách lập tức nhìn thấy một lão phu nhân thần sắc sáng rỡ ngồi cạnh Diệp Khuynh Tư. Lúc này lão thái đang tươi cười để lộ mấy hàng nếp nhăn thẳng tắp trên trán.

Sở Mộ nhìn không ra niên kỉ của Ưng lão phu nhân, nghe Diệp Khuynh Tư nói Ứng Vinh là con nuôi của Ưng lão phu nhân, bình thường cực kỳ sủng ái thích gì cho nấy.

Nhưng Ứng Vinh sinh tính tình phóng đãng không kiềm chế được, tuổi còn trẻ đã đi khắp nơi lịch lãm, Ưng lão phu nhân không có cách nào quản hắn. Sau đó Ứng Vinh thích Tân Nguyệt Địa quyết định ở lại nơi đó, nhưng sự tình phản bội hãm hại xảy ra quá nhanh. Ứng Vinh không có cơ hội trở về Huyền Môn cầu cứu, cuối cùng chết thảm tha hương, nhắc tới chuyện này đúng là thê thảm.

Người xưa có câu nói “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, Ưng lão phu nhân rất thích Diệp Khuynh Tư, cộng thêm nàng có thiên phú hơn người trên phương diện Huyền thuật hiển nhiên được lão phu nhân coi trọng. Trải qua mấy năm chung đụng, lão phu nhân cơ hồ đã xem Diệp Khuynh Tư như cháu gái rồi, ngay cả mấy loại bí tịch Huyền thuật bất truyền của Huyền Môn cũng mang ra truyền thụ.

"Là Sở Mộ hả? Khuynh Tư không chỉ một lần nhắc tới ngươi ở trước mặt ta. Mau vào đây!"

Ưng lão phu nhân nở nụ cười hòa ái, ấn tượng đầu tiên với Sở Mộ cũng không tệ lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui