Đáng ăn mừng duy nhất chính là Tam đại cung điện từ đầu đến cuối vẫn còn rất khổng lồ, lực lượng quân đoàn tầng dưới quá đông cũng có thể tạo thành uy hiếp lớn với Hồn Hoàng tạo, đây cũng là nguyên nhân cao tầng Hồn Minh tới bây giờ không dám mạo hiểm công kích các trạm gác, tường thành tương ứng của Tam đại cung điện, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Hỏa ảnh màu vàng chiếu rọi, chiếu vào gương mặt lo nghĩ của các tướng sĩ.
Đứng trên lưng Quan Hoàng Vương, Mục Thanh Y quay đầu lại không nhìn thấy thánh điện có chút động tĩnh nào, lại nhìn qua Liễu Băng Lam mang theo đại quân Tam đại cung điện rút ra ngoài.
- Triệu hoán thất bại sao?
Mục Thanh Y thì thào tự nói.
- Mục tiểu thư, chẳng lẽ còn có hy vọng nào xuất hiện sao?
Âm thanh của nam tử truyền vào trong tai của Mục Thanh.
Mục Thanh Y ngẩng đầu, có chút chán ghét nhìn qua Ngô Quảng trên bầu trời.
Băng Thương Chi Vương của Ngô Quảng cũng chưa chết, Mục Thanh Y vừa ra tay không bao lâu thì thằng này đã dùng hồn sủng băng thuộc tính quấn lấy Quan Hoàng Vương của nàng, tiến hành áp chế, Mục Thanh Y không thể không cho Quan Hoàng Vương cùng Bạch Hổ liên thủ mới có thể chống lại Băng Thương Chi Vương, cảnh tượng này làm Mục Thanh Y phi thường bị động.
- Mục tiểu thư, hiện tại đi qua bên ta đi, ngươi vẫn là Thiên Cơ điện hạ được người của phía ta kính trọng, cần gì phải lãng phí tinh lực lên Tam đại cung điện vận số đã hết chứ.
Ngô Quảng cười toe toét nói ra.
- Bắt đầu từ ngày hôm đó thì ta và người Hồn Minh thề bất lưỡng lập!
Mục Thanh Y lạnh lùng nói ra.
Nghe được câu này Ngô Quảng trực tiếp thu hồi bộ dáng giả nhân giả nghĩa kia, mở miệng nói ra:
- Hừ, không thức thời vụ ah, Sở Phương Trần hèn nhát đâu rồi, tại sao không dám xuất hiện đi, ta đã từng nói qua muốn giẫm lên mặt của hắn, cướp nữ nhân của hắn, đã nói thì phải làm được!
Mục Thanh Y ngược lại là cảm thấy Ngô Quảng thật sự đáng buồn cười, nếu không phải thuộc tính tương khắc, Mục Thanh Y cũng có thể nhẹ nhõm thu thập hắn, loại mặt hàng này cũng có thể chống lại Sở Mộ?
Mục Thanh Y không hề nói nhảm với Ngô Quảng, Quan Hoàng Vương huy động cánh bay lên không trung bố trí một quang thuẫn cực lớn bao phủ lấy tường thành, bảo hộ đại quân của Tam đại cung điện.
Ngô Quảng nhìn qua Mục Thanh Y, trong mắt nhiều hơn vài phần âm tàn và dục vọng. Nhưng mà hắn cũng không nóng nảy bắt lấy nàng, dù sao phía sau nàng còn có một chi đại quân vạn người, trước khi quân đoàn của Hồn Minh tới đây, hắn cũng không muốn làm cho Băng Thương Chi Vương biến thành bia ngắm cho vài vạn hồn sủng cao cấp.
Ngô Quảng nhìn qua quân đoàn thú hệ công kích trong Hồn Minh, ánh mắt cao ngạo nhìn qua cuồng thú vài lần.
- Đè nát chướng ngại vật đi!
Ngô Quảng ra mệnh lệnh!
Sau khi ra lệnh thì vạn thú cùng rống tê thiên động địa, khí thế thú hệ như biển gầm chà đạp qua tường thành. Đại quy mô muốn mang đi tất cả.
- Hống hống hống... NGAO NGAO NGAO NGAO...
Tiếng rống đinh tai nhức óc, đại quân áp tới!
Vô số hồn sủng cùng hồn sủng sư bị chà đạp biến thành thịt nát, những thi thể bị hóa thành thịt nát kia không ngừng bị đạp nhừ, trong lúc này ngoài thành hóa thành một địa ngục, hỏa diễm, sấm vang và mùi huyết tinh tràn ngập trong không khí.
...
Trung thành vốn là tuyến phòng ngự kiên cố nhất của Tam đại cung điện, nhưng mà sau khi bị sinh vật cấp chúa tể phá hủy thì cho dù tuyến phòng ngự này chắc chắn cỡ nào cuối cùng cũng bị đánh nát.
Quân đoàn Hồn Minh lại tiến tới lần nữa, thế không thể đỡ, trung thành cuối cùng tới lúc hoàng hôn đã rơi vào tay giặc, tất cả thành viên Tam đại cung điện không thể không tiến vào nội thành.
Phải cố thủ nội thành, bởi vì trước khi thân thuộc của bọn họ rời đi, quân đoàn tuyệt đối không thể rút khỏi.
Nhưng mà cố thủ nội thành không thể kiên trì thời gian quá lâu, sinh vật cấp chúa tể hủy diệt căn bản không thể ngăn cản... Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
- Cũng đã rút lui khỏi sao?
Liễu Băng Lam mở miệng dò hỏi.
Hiện tại cao tầng cũng đã lui tới Yểm Ma Cung. Yểm Ma Cung tương đối an toàn, bởi vì Diệp Khuynh Tư đã đi vào Yểm Ma Thánh Vực điều khiển quân doàn Bạch Yểm Ma và quân đoàn Lam Yểm Ma gia nhập chiến trường.
Bạch Yểm Ma do kẻ thống trị Yểm Ma chỉ huy, nhưng mà chiến sự xảy ra quá đột ngột. Kẻ thống trị Yểm Ma và những Bạch Yểm Ma khác phân bố ở các vị trí khác nhau của Yểm Ma Tuyệt Địa, muôn hợp lại cần một ít thời gian.
Hiện tại Diệp Khuynh Tư có thể điều động quân đoàn Yểm Ma cũng chỉ có Bạch Tứ từ một bộ lạc điều động năm ngàn Bạch Yểm Ma và năm vạn Lam Yểm Ma.
Cổ lực lượng này có thể tạm thời cam đoan nội thành không bị công phá, nhưng mà chỉ là tạm thời mà thôi.
- Hiện tại nên đi tới khu tây.
Hướng đại nguyên lão nói ra.
Lúc này sắc mặt mỗi vị nguyên lão đều phi thường khó coi, trong mấy ngày ngắn ngủi ngoại thành và trung thành đã bị công phá, số lượng quân đoàn thì Tam đại cung điện chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng mà sinh vật cấp chúa tể chính là hóa thân của tử thần trên chiến trường, một kỹ năng có thể mang đi gần ngàn trung cấp quân đoàn, bọn họ không nghĩ tới lực lượng quân đoàn lại nhỏ bé như thế.
Phương của Tam đại cung điện cũng chỉ có Mục Thanh Y có thể hạn chế Băng Thương Chi Vương của Ngô Quảng, Diệp Khuynh Tư toàn lực phụ trợ Diệp Hoàn Sinh cũng miễn cưỡng ngăn cản Thái Nga Cự Nhân đại khai sát giới, hồn sủng của Liễu Băng Lam thì hạn chế một chúa tể của Hùng Thủ. Hướng đại nguyên lão, Khương Ma Đế, lão ẩn sĩ, Trầm nguyên lão, Bàng nguyên lão là những nguyên lão thực lực mạnh nhất liên thủ chống lại hồn sủng cấp chúa tể của Hùng Tá.
Còn lại chính chỉ có bảy nguyên lão của thành Vạn Tượng, bảy tên nguyên lão này ứng phó bát Hoang đã vô cùng cố sức, không cần phải nói thập lục Tuyệt vị.
Đương nhiên làm cho Tam đại cung điện cảm thấy vô lực chính là minh chủ Lăng Xiển.
Vị trí này tới bây giờ minh chủ Lăng Xiển cũng chỉ triệu hoán hai hồn sủng, một chỉ là Quỷ Đồng Huyết Ma Sát xuất hiện sớm nhất.
Quỷ Đồng Huyết Ma Sát quỷ bí phiêu ẩn trong chiến trường, trừ Liễu Băng Lam thì không ai phát hiện ra hành tung của nó, nó không ngừng thu hoạch tính mạng của sinh vật cấp Đế Hoàng, cấp Đế Hoàng chết trong tay của nó khó mà tính được.
Một con khác chính là Vẫn Long vô cùng hung mãnh!
Vẫn Long rất ít khi ra tay, nhưng mà tất cả phòng tuyến kiên cố cua Tam đại cung điện đều bị Vẫn Long đánh tan, mỗi một kỹ năng của Vẫn Long này mang lại tai nạn cho thành thị, không biết bao nhiêu tánh mạng đã bị kỹ năng khủng bố của nó chôn vùi.
Liên tiếp tan tác, hơn nữa là dưới tình huống đối phương không triệu hoán toàn bộ hồn sủng cấp chúa tể.
Trận chiến đấu này đã không có bất kỳ chỗ trống này xoay người.
...
Vốn Liễu Băng Lam có ý định cho toàn quân lui lại, buông tha cho thành Vạn Tượng, lui giữ những thành thị khác.
Lần này lui lại nhất định sẽ bị truy kích, nhưng chiến sự nhất định là toàn quân bị diệt, loại tình huống này chỉ có thể nói là đau đớn.
Nhưng mà tin dữ lại tới, bởi vì có người nói không còn chỗ trống để lui lại...
Thành Hướng Vinh, đại sảnh thành chủ.
Nghe được Diệp Khuynh Tư miêu tả chuyện thất bại rút lui, tất cả mọi người trầm mặc, cả đại sảnh yên tĩnh chỉ còn tiếng bọn họ hít thở.
- Quân đoàn hoa yêu thôi miên toàn thành...
Hồi lâu âm thanh khàn khàn của Ly lão nhân lại truyền tới.
Sở Mộ vẫn đang lắng nghe. Không bỏ sót câu nào miêu tả quá trình.
Thành Vạn Tượng rơi vào tay giặc quá đột ngột, không hề có dấu hiệu, nhưng hình như đã sớm nằm trong dự mưu của người nào đó rồi.
Thất Đồ Thánh Vương không cách nào triệu hoán ra được, minh chủ Lăng Xiển xuất hiện. Chuyện này có ý nghĩa Tam đại cung điện đã rơi vào bại cục.
Nhưng mà lại để cho Sở Mộ căn bản không thể tưởng được là, tại cuối cùng rút lui khỏi thời điểm, thành thị phía tây sở hữu tất cả thực vật hóa là cao cấp hoa yêu!
Những hoa yêu này phân bố ở những nơi khác nhau của ngoại thành, nội thành, cơ hồ là đem toàn bộ quân đoàn của Tam đại cung điện bao phủ vào trong, thời điểm cố ý tập trung thân thuộc rút đi, phấn thôi miêu vô sắc vô vị không ngừng truyền bá, tràn ngập cả khu phía tây!
Có lẽ hồn sủng sư cao cấp có thể ngăn cản được, nhưng mà thân thuộc của những hồn sủng sư cấp thấp thì không thể. Căn bản không có khả năng chống cự tinh thần lực làm bọn họ tiến vào giấc ngủ!
Quân đoàn cấp thấp ngã xuống thành phiến, quân đoàn trung cấp căn bản không cách nào bảo trì ý thức thanh tỉnh, mà quân đoàn cao cấp chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Hồn Minh mà không thể làm gì.
Bại, ngay cả rút lui cũng thất bại, không có ai biết những hoa yêu này tới từ đâu, cũng không có ai chính thức hiểu rõ vì sao Tam đại cung điện không gì phá nổi lại suy tàn nhanh như vậy, minh chủ Lăng Xiển tham chiến đã làm tan vỡ tín niệm chiến đấu của Tam đại cung điện, cuối cùng hoa yêu mê thành càng làm cho Tam đại cung điện không có cơ hội xoay người...
Sở Mộ trầm mặc, trận chiến đấu này từ đầu tới cuối là va chạm lực lượng, nhưng rốt cuộc trong đó cất dấu bao nhiêu bẫy rập thì Sở Mộ căn bản không cách nào đoán được, chỉ nghe được cuối cùng quân đoàn hoa yêu xuất hiện cũng làm cho Sở Mộ cảm thấy toàn thân không rét mà run.
Sở Mộ nghe được thành Hướng Vinh bị Triêu Lãnh Xuyên công phá thì ý thức được quân đoàn yêu hoa của nữ nhân phản bội kia không ở thành Hướng Vinh, nếu không cho dù bao nhiêu lực lượng cũng không thể lấy được thành Hướng Vinh.
Nhưng mà Sở Mộ thật không ngờ nữ nhân phản bội kia lại có thể dưới tình huống không ai biết cho quân đoàn hoa yêu bao phủ phía tây thành Vạn Tượng.
Chuyện này có ý nghĩa nàng đã sớm đoán được thế cục của ngày hôm nay sẽ diễn ra...
Có lẽ tất cả đều nằm trong thiết kế của nàng, có lẽ cũng xác định Tam đại cung điện vận số đã hết, mặc dù nhiều ra một hai cấp chúa tể cũng không cách nào cải biến sự thật suy bại.
- Thiếu chủ, nói gì đi.
Ly lão nhân nhìn qua Sở Mộ thật lâu. Thấy hắn trầm mặc không nói gì.
Sở Mộ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua Ly lão nhân đang sầu lo.
- Như vậy hiện tại ta muốn đối phó chỉ có một mình minh chủ Lăng Xiển.
Sở Mộ ngữ khí bình tĩnh nói ra.
Nhiều hơn một người lại nhiều hơn một ngọn núi không thể vượt qua. Sở Mộ biết rõ dù là thành Vạn Tượng rơi vào tay giặc, thơi điểm đó mình có ở thành Vạn Tượng cũng không cách nào cải biến sự thật thất bại, mà bây giờ quân đoàn hạch tâm của Tam đại cung điện toàn bộ bị bắt làm tù binh. Cao tầng bị giam lỏng, tôn vị, nguyên lão, trưởng lão thì bị nhốt...
Muốn đối mặt địch nhân chỉ nhiều hơn một người sao?
Có lẽ phải nói là đối đầu với toàn bộ Hồn Minh.
- Hạ Chỉ Hiền đang ở trong tay chúng ta, có lẽ có thể dùng nàng đổi nữ tôn điện hạ trở về.
Ly lão nhân mở miệng nói ra.
Sở Mộ lắc đầu, đổi lại chính mình là minh chủ cũng tuyệt đối không thể đồng ý trao đổi như vậy.
Hơn nữa Liễu Băng Lam cùng nguyên lão khác cũng không có rơi vào trong tay của bọn họ, nếu như bọn họ bị bắt làm tù binh thì Sở Mộ càng không có tư cách chiến đấu với Hồn Minh.
- Mục Thanh Y ở đâu?
Sở Mộ liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Tư, mở miệng dò hỏi.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ có điều sau khi rút vào thánh điện dưới mặt đất thì bá mẫu nói cho ta biết, tình huống cụ thể không phải quá rõ ràng...
Diệp Khuynh Tư thấp giọng nói ra.
- Ly lão nhân, ngươi nghĩ biện pháp tìm được Mục Thanh Y.
Sở Mộ nói ra.
- Ân.
Ly lão nhân gật gật đầu.
- Tình huống Yểm Ma Tuyệt Địa thế nào?
Sở Mộ tiếp tục mở miệng hỏi.
- Sau khi bại cục đã định, ta lại bảo Bạch Tứ mang theo quân đoàn lui vào Yểm Ma Tuyệt Địa, nhưng mà hiện tại thánh vực Yểm Ma Cung hẳn là bị phong bế rồi.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Chưa từng nghĩ qua trận chiến đấu này chỉ còn lại lẻ loi mình hắn...
Nhưng cho dù là lẻ loi một mình cũng nhất định phải chiến!!!
Đằng nguyên lão đã bắt đầu triệu tập đội ngũ, bắt đầu tụ tập tới thành Hướng Vinh, tuyệt đại quân đoàn của Tam đại cung điện đều phân bố ở miền tây, tuy hiện giờ thế cục ngã xuống đáy cốc nhưng muốn cho Tam đại cung điện cứ như vậy mà bị diệt thì chỉ sợ bất cứ thành viên nào của Tam đại cung điện cũng không đáp ứng.
Hiện tại Đằng nguyên lão chỉ có thể cứu những người đang bị nhốt ra ngoài, đem tất cả lực lượng đều tụ tập tại thành Hướng Vinh, gây áp lực lên thành Vạn Tượng.
Đương nhiên bất kể là ai đều rõ ràng, mất đi đông đảo nhân viên cao tầng thì Tam đại cung điện chỉ dựa vào những lực lượng này chống lại Hồn Minh thì cái giá phải trả là hi sinh thật lớn.
...
Sau khi thành Hướng Vinh kết thúc chiến tranh thì cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh ngày xưa.
Thời điểm sáng sớm ánh mặt trời đắm chìm trong hào quang của những thực vật xanh mát, giọt sương lập lòe trong nắng sớm bình minh, cả thành thị càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Phần lớn quân đoàn của Tam đại cung điện đều trú đóng bên ngoài thành, sau chiến tranh thì bọn họ cũng không quá nhẫn tâm phá hủy tòa thành này, dù sao tòa thành thị này đã thuộc về Tam đại cung điện.
Cửa thành mở ra thì hai bên là rừng rậm xanh mát, một đội thánh vệ cưỡi sừng thú đi tuần.
Thánh vệ đến dưới thành thì gặp Đằng nguyên lão đứng trên thành lâu, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ nói:
- Nguyên lão, Hồn Minh độc hoang đã cách năm mươi dặm.
Đằng nguyên lão nhíu mày, thời điểm này người Hồn Minh xuất hiện ở chỗ này khẳng định không phải chuyện tốt.
- Đức lão Linh Sư, Thiếu chủ Đằng Lãng đang ở trong tay của bọn họ, có đưa công văn tới đây.
Thánh vệ nói ra.
Toàn thân Đằng nguyên lão khẽ run lên, hắn lo lắng nhất chính là nhi tử Đằng Lãng này, mà rất hiển nhiên là độc hoang Niếp Vân Tân đang dùng danh nghĩa Hồn Minh muốn đàm phán với bọn họ.
- Mang bọn họ đi tới đây.
Đằng nguyên lão hít thở sâu một hơi, tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Vâng!
Sau đó thánh vệ hành lễ quay người đi, chạy như bay về hướng đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...