Sở Mộ biết rõ Mục Thanh Y khẳng định nhìn thấy trạng thái ma hóa của mình rồi, sở dĩ hắn thiết lập Chướng Mục Không Gian cùng biển ma diễm là dùng ngăn cản ánh mắt của mọi người, nhưng Mục Thanh Y chính là người ảnh hưởng nhiều nhất trong đó.
- Về sau lại giải thích a.
Sở Mộ biết rõ nếu như mình nói dối thì trong nội tâm Mục Thanh Y sẽ ngờ vực vô căn cứ nhiều hơn, phải cho nàng biết rõ mới được, ở chung với nữ nhân này một đoạn thời gian rất dài, Sở Mộ cảm thấy Mục Thanh Y hiện giờ tín nhiệm được.
Mục Thanh Y muốn nói lại thôi, vẻ không tin trong mắt nhiều hơn.
Hắn không có phủ nhận!
Chuyện này có ý nghĩa Ngân Sắc Ma Nhân là chân thật, trước mắt nam nhân ở chung sớm chiều với nàng hơn một năm kia chính là Ngân Sắc Ma Nhân đả thương nàng lúc trước! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thế nhưng mà hắn là nhân loại hay là ma nhân, vì sao có thể lại là Ngân Sắc Ma Nhân biến ảo thành nhân loại đơn giản như vậy?
Nếu như hắn là ma nhân, tại sao hắn có được khế ước hồn sủng sư của nhân loại. Nếu hắn là nhân loại thì vì sao có được lực lượng ma nhân?
Chuyện này làm cho Mục Thanh Y cảm thấy khó có thể tiếp nhận và nghi vấn trùng điệp trong lòng, ánh mắt Mục Thanh Y rung động, không thể tin chuyển đổi thành phức tạp khó hiểu.
Cho tới nay nam tử này đều cho Mục Thanh Y một loại cảm giác nhìn không thấu, nhưng mà suy đoán như thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân này bề ngoài là nhân loại, nhưng mà ẩn sâu trong đó là cường hoành tới cực điểm, tà tính nghiêm nghị ma quỷ!
- Ù ù!!!!!!!!
Một tiếng nổ nhỏ làm cho không gian chấn động mạnh mẽ mang Mục Thanh Y từ trong suy nghĩ vô căn cứ kéo về thực tại. Nàng quay đầu nhìn qua một vòng lại ngạc nhiên phát hiện Thái Nga Cự Nhân chẳng biết lúc nào xuất hiện bên ngoài Chướng Mục Không Gian, ngưng tụ một quyền đầy lực lượng nện vào trong này.
Trong nội tâm Mục Thanh Y hoảng hốt, vừa rồi thất thần làm cho nàng xem nhẹ Thái Nga Cự Nhân!
Bạch Hổ cùng Quan Hoàng Vương đang truy kích Băng Thương Chi Vương cùng Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương, Mục Thanh Y hiện tại không đọc chú ngữ triệu hoán kịp thời, chớ nói chỉ là triệu hồi chúng ra.
- Bạch Ma Quỷ!
Sở Mộ thấy tình thế không ổn, lập tức ra lệnh cho Bạch Ma Quỷ đi ngăn cản. Chướng Mục Không Gian đã bị đánh nát, Sở Mộ không dám tái sử dụng lực lượng bán ma.
- Chiếp!!!!!!
Bạch Ma Quỷ vừa muốn thi triển Thác Vị Ma Ảnh, bỗng nhiên ba con chủ sủng của Mạch Lăng đã phá tan Chướng Mục Không Gian xuất hiện bên cạnh Bạch Ma Quỷ cùng Mục Thanh Y.
Bạch Ma Quỷ vừa định thi triển kỹ năng phòng ngự thì bị ba con hồn sủng kia quấy nhiễu. Động tác rõ ràng chậm một chút. Đúng là dừng lại thì trí mạng, nắm đấm của Thái Nga Cự Nhân tới càng gần bóng ma tử vong bao phủ đỉnh đầu của Sở Mộ cùng Mục Thanh Y!
Mắt thấy nắm đấm kinh khủng rơi xuống. Sở Mộ không dám do dự, dùng Thác Vị Ma Ảnh đến trước mặt Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y đang muốn áp dụng biện pháp giải quyết thì nhìn thấy Sở Mộ dã ở trước mặt của nàng. Còn chưa chờ nàng phản ứng thì cánh tay nam tử này đã ôm lấy nàng vào lòng.
Hương vị của nam nhân mang theo tà tính lọt vào mũi của Mục Thanh Y, tâm của Mục Thanh Y càng hoảng sợ, lại bỗng nhiên cảm giác được một quyền trí mạng trên đầu mất đi lực lượng hủy diệt, giống như bản thân đã ở trong vịt tri an toàn...
- B-A-N-G...GG!!!!!!!!
Nổ mạng cơ hồ phá hủy màng tai, Mục Thanh Y cảm giác được canh tay kia ôm càng chặt hơn, trong năng lượng nham hệ cường bạo kia linh hồn của nàng không ngừng phiêu diêu, làm cho đầu óc của nàng choáng váng...
Biển ma diễm cũng bị dặp tắt. Trong năng lượng nham hệ khổng lô thì hai đạo thân ảnh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống dất lại trượt một rãnh dài trên mặt tuyết!
Người của Tam đại cung điện nhìn thấy một màn này trái tim lập tức nhảy lên mạnh mẽ!
Trong chiến đấu mà hồn sủng sư lọt vào công kích trực tiếp của địch nhân là tối kỵ, lúc này Sở Phương Trần cùng Mục Thanh Y lại lọt vào trọng kích của Thái Nga Cự Nhân, nếu như bọn họ không có biện pháp bảo vệ thì nhất định sẽ miểu sát trực tiếp!
Nhìn qua hai thân ảnh bị trọng thương. Hai đấm của Liễu Băng Lam có chút nắm chặt, chỉ cần Mạch Lăng dám đuổi theo ra tay với trí mạng với Sở Mộ cùng Mục Thanh Y tay không tất sắt, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự đánh nát Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng!
- Khuynh Tư, chuẩn bị chữa thương cho bọn họ.
Liễu Băng Lam nhìn Diệp Khuynh Tư nói ra.
Diệp Khuynh Tư xác thực rất lo lắng, chỉ có điều nàng lo lắng cũng không phải Sở Mộ. Mà là Mục Thanh Y được Sở Mộ bảo vệ.
Sở Mộ chi tiết Diệp Khuynh Tư rất rõ ràng, tên kia có phòng ngự tiếp cận chúa tể cấp thấp. Công kích cấp bậc của Thái Nga Cự Nhân nhiều nhất là đánh hắn bay đi và trầy da mà thôi, căn bản không tổn thương tới gân cốt.
Mà Mục Thanh Y là hồn sủng sư có năng lực chống cự yếu ớt, lực lượng một quyền này đủ sức đánh nát lục phủ ngũ tạng của Mục Thanh Y, cũng không biết Sở Mộ bảo hộ có giúp nàng giảm bớt hay không.
Diệp Khuynh Tư biết rõ những chuyện này, những người khác lại không biết, trông thấy Sở Mộ cùng Mục Thanh Y song song bị đánh thì tâm đã nhảy lên cổ họng rồi.
Nhìn qua bọn họ không đánh lại thiên tử Ngô Quảng cùng Mạch Lăng ah!
Đống nhìn qua điểm cuôi của khe rãnh dài thì Sở Mộ vịn Mục Thanh Y chậm rãi đứng lên, con mắt màu bạc nhìn qua Thái Nga Cự Nhân hiện ra một tia giận dữ.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, nhìn qua mái tóc và xiêm y của Mục Thanh Y mất trật tự, mở miệng hỏi:
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Lỗ tai của Mục Thanh Y vẫn còn ong ong lên, ý thức có chút mơ mơ hồ hồ. Một lát sau nàng cũng chầm chậm khôi phục lại, đôi mắt nhìn qua Sở Mộ chỉ bị hư hao quần áo mà thôi.
Một kích vừa rồi là do Sở Mộ trực tiếp ngăn cản toàn bộ, nàng chỉ trốn ở trong lòng ngực của hắn, nhưng mà nam tử này căn bản không bị tổn thương chút nào cả, ngược lại chính mình toàn thân bị chấn động khó chịu...
- Ta... Ta cũng không có việc gì.
Dù sao Mục Thanh Y cũng là chín niệm Hồn Hoàng, Sở Mộ vì triệt tiêu đại bộ phận tổn thương cho nàng, công kích còn lại không làm gì được nàng cả.
Thời điểm nói chuyện thì Quan Hoàng Vương đã bay đến trên đầu Sở Mộ cùng Mục Thanh Y, bảo đảm hai người sẽ không bị công kích lần nữa.
- Bạch Hổ của ngươi...
Sở Mộ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua hàn băng chi lực của Băng Thương Chi Vương đánh Bạch Hổ thương tích đầy mình, nhắc nhở Mục Thanh Y một câu.
Thực lực kém một cấp bậc. Bạch Hổ có thể kiên trì lâu như vậy đã rất khó khăn rồi, hiện tại hẳn là đến cực hạn, cố gắng nữa có thể Bạch Hổ sẽ bị giết chết.
Diệp Khuynh Tư cũng biết Bạch Hổ hết sức, lập tức niệm chú ngữ đem Bạch Hổ thu vào trong không gian hồn sủng.
Xa xa Ngô Quảng thấy Bạch Hổ đột nhiên biến mất thì sững sờ. Chợt cất tiếng cười to. Tiếng cười đắc ý cuồng vọng vang lên, rơi vào trong tai Sở Mộ cùng Mục Thanh Y thì chói tai bén nhọn.
- Các ngươi không có gì hơn cái này cả.
Ngô Quảng nhảy lên người Băng Thương Chi Vương. Khống chế nó hạ xuống mặt đất, từ trên cao nhìn bao quát Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Băng Thương Chi Vương, cũng không quan tâm tới tên này.
- Ngươi mới vừa nói là cái gì. Cuộc quyết đấu của chúng ta liên quan tơi việc Hồn Minh phát động tổng công kích?
Sở Mộ dùng tinh thần chi âm trao đổi với Mục Thanh Y trao.
Tinh thần trao đổi nói còn nhanh hơn miệng nhiều lắm, thường thường chỉ bằng một ý nghĩ là nói xong toàn bộ rồi.
Mục Thanh Y là từ một vị trưởng lão biết được tin tức này, nàng vốn tưởng rằng Sở Mộ cũng được cho biết, lập tức đem tình huống đại khái nói cho Sở Mộ nghe.
Sở Mộ nhíu mày, tuy ánh mắt của hắn nhìn qua Thái Nga Cự Nhân và Bạch Ma Quỷ, nhưng trong lòng suy nghĩ độ tin cậy của tin tức này.
- Sở Phương Trần, ta nói rồi, về sau có Ngô Quảng ở nơi nào thì ngươi phải đi đường vòng.
Ngô Quảng trên lưng Băng Thương Chi Vương cười rộ lên. Trào phúng Sở Mộ.
- Đương nhiên, ta sẽ tận lực dẫn theo Diệp Khuynh Tư xuất hiện ở đó, khi đó ngươi nên cách xa nữ nhân của ta một chút, ngươi không nên đi quấn lấy nàng làm gì.
Âm thanh Ngô Quảng lại truyền ra lần nữa.
Lúc này âm thanh của hắn còn bén nhọc và cay nghiệt hơn nhiều, có thể nói là người toàn trường nghe được toàn bộ!
Khiêu khích trần trụi như vậy, tất cả người quan chiến đều xôn xao lên, ánh mắt đồng loạt rơi vào người Diệp Khuynh Tư.
- Nha. Ah, thiếu chút nữa quên còn có Mục tiểu thư, hai vị này đều là mỹ nhân khó có được, tại sao lọt vào trong tay của phế vật như ngươi chứ. Vốn ta có ý định giết ngươi hôm nay. Nhưng ta cẩn thận tưởng tượng, giết ngươi không mang lại bao nhiêu vui thứ. Ta muốn đem ngươi biến thành phế nhân, sau đó ôm nữ nhân của ngươi giẫm vào mặt của ngươi, ha ha ha ha!
Ngô Quảng nói lời này truyền ra ngoài, rơi vào trong tai của mọi người.
Sau khi nghe những lời này toàn trường càng nổ tung, thiên tử Ngô Quảng cùng Sở Phương Trần không có huyết hải thâm thù, không ngờ trước mặt bao người nói ra lời này!
- Ngô Quảng này quá cuồng vọng!
Đằng Lãng vô cùng tức giận kêu lên.
- Thật sự muốn xé nát cái miệng của hắn!
Bàng Duyệt cũng cắn răng nói.
- Đệ muội yên tâm, thằng này tuyệt đối không có kết cục tốt, hắn dám đến thì Tam đại cung điện chúng ta tuyệt đối băm vằm hắn.
Đằng Lãng hung hăng nói ra.
Trên mặt Diệp Khuynh Tư cảm xúc không có bao nhiêu biến hóa, vẫn bảo trì bộ dáng nhàn nhã như trước, chuyện này làm các thành viên Tam đại cung điện thầm than trong lòng, vị hôn thê của Sở Phương Trần cũng quá tỉnh táo và bình tĩnh a? Người khác nghe ác ngữ như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi a!
Diệp Khuynh Tư đi theo Diệp Hoàn Sinh vào Nam ra Bắc, nghe những lời như vậy quá nhiều, cho nên nàng sớm đem những lời ác ngữ của đối phương như tiếng chó sủa loạn.
Đương nhiên trọng yếu nhất một điểm là Diệp Khuynh Tư phi thường tinh tường Ngô Quảng nói lời này không hoàn toàn đúng cuồng vọng tự đại, mục đích chính thức của hắn là chọc giận Sở Mộ, làm cho Sở Mộ xúc động tiếp tục chiến đấu, như vậy hắn có cơ hội giết chết Sở Mộ thậm chí Mục Thanh Y.
Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ nhất định sẽ nghĩ tới điểm này, cho nên ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Đối với ác ngữ như thế, Sở Mộ không làm ra biểu hiện gì làm cho người ta tức sùi bọt mép, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng!
Sở Mộ nhìn qua Ngô Quảng hồi lâu, nói ra một câu lạnh như băng.
- Đã nói hết di ngôn chưa?
Di ngôn!!
Chỉ hai chữ ngắn ngủi này làm toàn trường lặng ngắt như tờ, càng làm cho cơ mặt Ngô Quảng run rẩy lên.
Di ngôn?
Sở Phương Trần muốn làm gì, hắn muốn giết chết thiên tử Ngô Quảng sao?
Không nói thiên tử Ngô Quảng có thể giết được hay không, hắn có được thực lực cường đại, hiện nay trừ minh chủ ra thì không tìm được người nào chống lại hắn cả, Sở Phương Trần lại nói ra thiên tử Ngô Quảng này nói những lời đó là di ngôn?
- Sở Phương Trần, không nên vọng động...
Mục Thanh Y nhìn qua nam tử lạnh lùng như băng kia, ẩn ẩn cảm giác được sát khí đang khuếch tán ra ngoài.
Nàng bắt lấy tay Sở Mộ, chăm chú lắc đầu!
Một khi Ngân Sắc Ma Nhân xuất hiện thì tất nhiên sẽ nhắc lên sóng to gió lớn trong lĩnh vực nhân loại, Sở Phương Trần tuyệt đối không thể hóa thân thành ma trước mặt mọi người!
- Hắn đang cố ý chọc giận ngươi thôi, nếu chúng ta tái chiến tiếp thì hắn sẽ có lý do giết ta và ngươi!
Mục Thanh Y nói ra.
- Ta biết rõ.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Vậy ngươi còn...
Mục Thanh Y muốn nói lại thôi.
- Đã hắn muốn chiến, hắn muốn chết, ta cũng như hắn mong muốn.
Sở Mộ lãnh đạm nói ra!
Mục Thanh Y nghe Sở Mộ nói lời này càng thêm sốt ruột.
Bạch Hổ đã thu hồi lại, Băng Thương Chi Vương căn bản không cách nào đối phó, trận chiến đấu này không có bất cứ phần thắng nào, trừ phi thằng này hóa thân thành Ngân Sắc Ma Nhân...
- Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng, ngươi có muốn báo thù cho Ti Dạ Chi Hoàng không?
Sở Mộ tỉnh táo nhìn Mục Thanh Y nói ra.
- Bây giờ không phải là thời gian báo thù...
- Có thể làm được sao?
Sở Mộ không có cho Mục Thanh Y nói thêm gì nữa, tiếp tục hỏi một câu.
Mục Thanh Y sững sờ nhìn qua ánh mắt kiên định của Sở Mộ, giống như căn bản không có ý định cải biến suy nghĩ.
- Có thể, nhưng mà...
Mục Thanh Y gật gật đầu. Đối phó một Hùng Mạt Mạch Lăng tuyệt đối dư xài!
- Vậy là đủ, ngươi kế tiếp chỉ cần báo thù cho Ti Dạ Chi Hoàng là được, hồn sủng của Ngô Quảng ta đi đối phó.
Sở Mộ nói ra.
- Ngươi thật muốn biến thành ma nhân trước mặt nhiều người như vậy sao...
Mục Thanh Y biết rõ mình không cách nào cải biến suy nghĩ của nam nhân này. Chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Sở Mộ nghiêm túc và tươi cười nhìn qua nàng, nói:
- Ta là một gã hồn sủng sư.
Nói xong Sở Mộ xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú vị trí thành Vạn Tượng. Ánh mắt lập tức phát sinh biến hóa!
Mục Thanh Y không rõ cử động của Sở Mộ, thuận thế nhìn qua hướng Sở Mộ đang nhìn, đột nhiên phát hiện ở ngọn núi do người tạo thành kia có một đạo thân ảnh ô sắc thần tuấn đang phóng qua sơn mạch, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện lao xuống nơi này.
- Đó là...
Ánh mắt Mục Thanh Y không biết nên giải quyết như thế nào.
Đó là một con Ô Sắc Chiến Hổ, ngoại hình phi thường tương tự Bạch Hổ, cảm giác được thân thể khí phách uy vũ, có chỗ khác biệt chính là toàn thân bao phủ trong lân giáp màu đen, góc cạnh rõ ràng, hàn quang rạng rỡ!
Lực lượng, cuồng dã, cương nghị!
Đây chính là cảm giác mà hắc hổ mang lại cho Mục Thanh Y!
Tốc độ Ô Sắc Chiến Hổ này thật nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trong đám người Tam đại cung điện, sau đó nhảy lên nhẹ nhõm xuyên qua tất cả mọi người, vậy mà trực tiếp vọt tới kết giới.
- Phanh ~~~~~~~~
Kết giới này bị chiến hổ đánh nát dễ dàng, dường như bất cứ lực lượng nào cũng không ngăn cản được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...