Thời thơ ấu
Việc khôi phục lại trí nhớ của Ninh Quân Diên là một quá trình diễn ra từ từ, cứ một ngày hắn sẽ nhớ ra vài chuyện, rồi mấy ngày sau lại nhớ ra thêm vài chuyện khác nữa.
Hắn phát hiện hóa ra mình không phải tên là Ngôn Ngôn, mà tên của hắn là Ninh Quân Diên.
Hắn nhớ ra tên của cha mẹ mình, cũng biết nhà mình ở đâu.
Lúc đó thực ra hắn đã có thể rời khỏi nơi này rồi, hoặc là đi báo cảnh sát, nhưng hắn không làm vậy.
Bản thân hắn cũng chẳng thể nói ra được là vì sao, có lẽ do trí nhớ đã dần khôi phục, nhưng vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên phần lớn thời gian hắn đều không dùng để suy nghĩ, mà là nhìn Trần Vận Thành rồi ngẩn người.
Phần quan trọng nhất trong cuộc sống hằng ngày của hắn, chính là nhìn chằm chằm Trần Vận Thành.
Lúc đó Trần Vận Thành còn rất gầy, vì từ nhỏ không có đủ dinh dưỡng, nên trông ốm nhom, Ninh Quân Diên nghĩ mình có thể nắm cổ áo anh nhấc anh lên không trung xoay một vòng.
Tóc Trần Vận Thành chưa bao giờ được cắt tỉa gọn gàng, mà lúc nào cũng bù xù, mặt cũng chẳng trắng trẻo, nhưng lại sở hữu một đôi mắt sáng ngời và một đôi môi hồng hào.
Dáng người của Ninh Quân Diên rất cao, cao hơn so với những cậu bé cùng tuổi, mấy tên lưu manh xung quanh đó đã sớm chẳng có ai dám trêu chọc hắn nữa rồi.
Mẹ nuôi không muốn mua quần áo cho bọn họ, về sau ngay cả quần áo cũ cũng không kiếm cho bọn họ nữa.
Trần Vận Thành bèn tự đi kiếm, anh còn từng trộm mấy thứ, đem về giặt sạch sẽ, rồi chọn cái tốt nhất đưa cho Ninh Quân Diên mặc.
Sau này khi Chu Ngạn đến, Trần Vận Thành cũng sẽ chọn những thứ tốt đưa cho Chu Ngạn trước, nên Ninh Quân Diên vì thế mà cảm thấy không vui.
Phần lớn thời gian Ninh Quân Diên đều đem lại cho người ta cảm giác lạnh lùng, khi hắn dần lớn lên, đến cha nuôi mẹ nuôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hắn, chỉ có Trần Vận Thành là không sợ hắn.
Nếu khoảng mấy ngày mà hắn không chịu tắm rửa thì Trần Vận Thành sẽ giục hắn đi tắm, anh cũng tự cầm kéo cắt tóc giúp hắn, còn giặt quần áo cho hắn nữa.
Chân Ninh Quân Diên dài, quần kiếm được thường vừa eo chứ chẳng vừa chân, Trần Vận Thành còn tự cắt một khúc trên những cái quần khác ghép lại cho hắn.
Buổi tối, hai người họ chen chúc dưới đèn bàn, Trần Vận Thành cầm kim chỉ, cả buổi trời không xỏ kim được, anh không biết may vá nên không biết phải làm như thế nào.
Ninh Quân Diên sáp lại rất gần, rõ ràng chẳng có gì đẹp mắt, nhưng hắn vẫn muốn dán vào trán Trần Vận Thành nhìn anh vá quần.
Trần Vận Thành giơ tay đẩy hắn ra, nói: “Cậu chắn mất ánh sáng của tớ rồi.” Trần Vận Thành vẫn chưa vỡ giọng, lúc nói chuyện vẫn là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, từ nhỏ đã thành thói quen, khi nói chuyện tiếng cũng không lớn lắm, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng.
Ninh Quân Diên tránh ra một chút, nhìn anh lấy hết can đảm chọc kim xuống.
Hóa ra quần của Ninh Quân Diên là quần bò, ống quần mà Trần Vận Thành cắt xuống cũng là quần bò, chỉ là màu sắc hơi khác nhau, nhưng quan trọng nhất là đến kích thước cũng không giống, nên khiến Trần Vận Thành cực kỳ phiền não.
Anh không nghĩ ra thêm được cách nào khác, nên chỉ có thể vá lại trước rồi tính sau, đường khâu mất trật tự, vất vả lắm mới đi được một vòng, mối ghép trông rất lộn xộn.
“Xấu quá đi,” Trần Vận Thành giơ quần lên cho Ninh Quân Diên xem.
Ninh Quân Diên nhìn một lúc rồi gật đầu.
Trần Vận Thành thở dài, rồi thả quần xuống nói với Ninh Quân Diên: “Mặc đỡ đi.”
Ninh Quân Diên tiến sát tới trước mặt Trần Vận Thành, cọ cọ trán anh, tỏ vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Ninh Quân Diên mặc cái quần đó ra ngoài cùng Trần Vận Thành.
Giờ hắn rất cao, gần như đã là thân hình của người trưởng thành rồi, nên rất dễ làm người ta cảnh giác, vì vậy lúc Trần Vận Thành đi ăn trộm, thường sẽ bảo hắn trốn xa một chút.
Bản thân Trần Vận Thành cũng không cố gắng ăn trộm.
Ninh Quân Diên thấy anh thường đứng bên vỉa hè nhìn đoàn người rồi ngẩn ngơ, có một lần anh trộm ví tiền của một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó đi qua bên kia đường thì phát hiện ra ví tiền của mình đã bị mất rồi, lập tức hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi.
Ninh Quân Diên thấy Trần Vận Thành cứ nhìn bà ấy mãi, một lát sau anh chạy tới trả lại ví tiền cho bà, rồi nói với bà ấy câu gì đó.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy ví tiền, mở ra kiểm tra rồi nhanh chóng rời đi.
Trần Vận Thành quay về bên cạnh Ninh Quân Diên, Ninh Quân Diên hỏi anh: “Cậu nói gì với bà ấy thế?”
“Tớ nói tớ nhặt được,” Trần Vận Thành nhỏ giọng nói.
Ninh Quân Diên không nói gì, chỉ là hắn cảm thấy người phụ nữ đó không tin anh.
Buổi tối, Ninh Quân Diên nằm trên giường nhỏ giọng nói với Trần Vận Thành: “Tụi mình rời khỏi đây nhé.”
Trần Vận Thành sửng sốt hỏi hắn: “Đi đâu?”
Ninh Quân Diên gối hai tay ra sau đầu, nói: “Đi một nơi rất xa.”
Lúc đó Chu Ngạn đã ở chung một phòng với bọn họ.
Mỗi ngày Chu Ngạn sẽ nằm trên chiếc giường nhỏ của mình nói chuyện với Trần Vận Thành một lúc, bình thường lúc cậu ta nói chuyện, Ninh Quân Diên sẽ chẳng nói gì.
Đợi cậu ta ngủ rồi, Ninh Quân Diên mới thấp giọng nói chuyện bên tai Trần Vận Thành.
Giọng hai người họ đều rất nhỏ, lúc nói chuyện cũng nằm sát gần nhau.
“Không có chỗ để đi,” Trần Vận Thành nói.
Anh không có nhà, không có người thân, không biết phải đi về đâu.
Ninh Quân Diên quay người qua nhìn anh, dựa vào ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Trần Vận Thành, mũi anh rất thẳng, làm Ninh Quân Diên muốn cắn một cái.
Sau đó Ninh Quân Diên làm như vậy thật.
Trần Vận Thành giật mình, suýt chút nữa kêu thành tiếng, anh che mũi mình nói: “Sao lại cắn tớ?”
Ninh Quân Diên nói: “Muốn cắn.”
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: “Đau lắm đó.”
Ninh Quân Diên giơ tay lên xoa giúp anh.
Hắn chỉ muốn cắn anh một cái thôi, chứ không muốn làm anh đau thật.
Trần Vận Thành im lặng một lát, rồi hỏi Ninh Quân Diên: “Cậu muốn rời khỏi đây rồi à?”
Ninh Quân Diên “Ừ” một tiếng.
Trần Vận Thành trở mình, mặt đối mặt với hắn, nói: “Nhưng cậu muốn đi đâu?”
Hai chữ “về nhà” đã đến bên miệng, nhưng Ninh Quân Diên lại trì hoãn chẳng nói ra.
Trần Vận Thành nói với hắn: “Nếu như cậu có chỗ để đi thì cứ đi đi, tớ —— không đi đâu.”
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Cậu không đi với tớ à?”
Trần Vận Thành nói: “Mấy năm nay cha nuôi và mẹ nuôi đã nuôi nấng tớ, tớ không biết phải đi đâu cả.” Nói tới đây, anh chợt cảm thấy rất buồn, bèn duỗi tay ra nắm chặt tay Ninh Quân Diên: “Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”
Ninh Quân Diên giơ tay lên ôm anh, Trần Vận Thành không từ chối, mà chui vào lồng ngực Ninh Quân Diên, dùng cánh tay ôm lấy eo Ninh Quân Diên.
Bọn họ đều không nói gì, mà cứ ôm nhau như vậy ngủ hết một buổi tối.
Tối hôm đó, Ninh Quân Diên mơ thấy một giấc mơ rất lạ, trong mơ hắn vẫn ôm Trần Vận Thành, Trần Vận Thành rất mềm mại rất ngoan ngoãn, mái tóc và làn da đều thơm ngát, hắn không biết mình phải làm gì, bèn ôm Trần Vận Thành mà mình thích nhất rồi xoa nắn cơ thể anh.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Ninh Quân Diên có cảm giác quần lót của mình ẩm ướt dinh dính.
Trần Vận Thành vẫn bị hắn ôm, khi tỉnh lại cũng cảm nhận được, hai người họ quỳ trên giường vén chăn lên, thì nhìn thấy drap giường cũng bị bẩn.
Trên mặt Ninh Quân Diên không có biểu cảm gì, hắn chỉ bày ra ánh mắt vô tội, nhìn Trần Vận Thành chẳng nói lời nào.
Hai năm qua Trần Vận Thành học được không ít điều, anh bắt đầu ít thuê truyện tranh mà toàn lén đọc tiểu thuyết, hình như anh biết Ninh Quân Diên bị làm sao, bèn nhìn chằm chằm quần lót của Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên rất thản nhiên kéo quần lót xuống cho anh nhìn.
Trần Vận Thành vội vã bảo hắn mặc lại, anh đỏ mặt lén quay đầu nhìn về phía Chu Ngạn, thấy Chu Ngạn vẫn còn ngủ say, bèn xuống giường đi tìm quần lót sạch cho Ninh Quân Diên thay ra.
Sáng sớm hai người họ đã ngồi xổm ở trong sân để giặt drap giường.
Mẹ nuôi thức dậy đi ngang qua nhìn thấy, muốn tới hỏi một câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ninh Quân Diên, bèn vòng qua đi thẳng đến phòng bếp.
Giặt drap giường xong, Trần Vận Thành cũng giặt cả quần lót của Ninh Quân Diên rồi treo ở trong sân luôn.
Lúc này Chu Ngạn mới rời giường, cậu ta tò mò đi đến hỏi: “Sao mới sáng sớm mà đã giặt drap giường rồi?”
Trần Vận Thành lắc đầu: “Không có gì, em nhanh đi ăn sáng đi.”
Chu Ngạn hơi sợ Ninh Quân Diên, nhìn thấy Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh bèn một mình đi đến phòng bếp.
Trần Vận Thành quay lại bên cạnh Ninh Quân Diên, ngồi xuống đó cùng hắn.
“Cậu mơ thấy cái gì vậy?” Trần Vận Thành chợt tò mò.
Ninh Quân Diên không trả lời, hắn quay đầu, nhìn vành tai ửng hồng của Trần Vận Thành, rồi nhớ lại giấc mơ tối qua, muốn ôm Trần Vận Thành vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Không biết Trần Vận Thành đang nghĩ gì, mà tự dưng bật cười thành tiếng.
Lúc này Ninh Quân Diên nói: “Tớ không đi nữa.”
Trần Vận Thành ngạc nhiên nhìn hắn: “Vì sao?”
Không vì sao cả, Ninh Quân Diên nghĩ mình phải nhìn chằm chằm Trần Vận Thành, không thể để Trần Vận Thành rời khỏi tầm mắt của mình được.
Trần Vận Thành cúi đầu, một lát sau lại rầu rĩ nói: “Đợi thêm một chút nữa, nếu như cậu nhớ ra nhà mình ở đâu thì hãy đi được không?”
Ninh Quân Diên không nói cho anh biết là mình đã nhớ ra rồi.
Trần Vận Thành nhẹ giọng nói: “Thật ra tớ hơi ích kỉ, tớ không muốn cậu đi.”
Ninh Quân Diên nhìn gò má của Trần Vận Thành, buổi sáng ngủ dậy, Trần Vận Thành vừa đánh răng rửa mặt xong, làn da không trắng lắm, nhưng lúc này rất sạch sẽ, màu da cũng rất đồng đều, gò má trông mềm mại, đôi môi cũng ướt át phớt hồng.
Muốn hôn một cái.
Suy nghĩ của Ninh Quân Diên bắt đầu bay lung tung, hắn vừa nghe Trần Vận Thành nói chuyện, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua.
Trần Vận Thành nói tiếp: “Thật ra cậu rời khỏi đây chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng như vậy thì chỉ còn lại một mình tớ.
À không đúng, còn Chu Ngạn nữa.”
Ninh Quân Diên nghĩ thầm, Chu Ngạn là cái thá gì chứ!
Trần Vận Thành nói: “Nhưng cậu khác Chu Ngạn.”
Ninh Quân Diên vui hơn một chút.
Nói tới đây, Trần Vận Thành dừng lại, hai tay chống mặt nhìn về phía trước.
Ninh Quân Diên giơ tay lên, dùng ngón tay chạm vào môi anh.
Trần Vận Thành khó hiểu hỏi: “Sao đấy?”
Ninh Quân Diên không nói gì, hắn thả tay xuống, thầm nghĩ thực sự rất mềm, sau đó lại nghĩ, cứ vậy đi.
PN 3
HOÀN TOÀN VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...