Tất cả mọi người trong phòng họp đều không ngờ Trần Lỗi lại dám tức giận với chủ tịch tập đoàn Huy Hành ở trước đám đông như vậy.
Bọn họ càng không ngờ được hai anh em Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh lại dám biển thủ công quỹ trong tập đoàn. Bởi vì hai anh em bọn họ là nhân viên kỳ cựu ở đây, vẫn luôn tận tụy cống hiến cho tập đoàn, lẽ ra không nên biết lỗi mà vẫn phạm phải chứ?
"Giám đốc Trần, sao ông có thể tức giận với chủ tịch Đoàn như vậy chứ? Chủ tịch Đoàn, có phải là có hiểu nhầm gì hay không, hay là chúng ta thành lập một tổ điều tra nhỏ để điều tra trước sau đó lại nói tiếp".
Trong phòng họp có không ít người nói đỡ cho bọn họ.
Người ngồi ở bên trong đều là những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, đương nhiên bọn họ cũng hi vọng tập đoàn có thể bình an phát triển thuận lợi. Nếu như xảy ra hiểu lầm hoặc mâu thuẫn nội bộ nào không đáng có, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới sự phát triển của tập đoàn.
"Không cần thiết phải thành lập tổ điều tra gì cả!"
Đoàn Thiên Hành giơ tay lên ngăn những người khác nói chuyện, sắc mặt không đổi nhìn Trần Lỗi, nghĩ đến sự phân tích và suy đoán của Nhạc Huy, lạnh lùng nói:
"Năm triệu là một con số không nhỏ, thử hỏi ngoài giám đốc Trần Lỗi và phó giám đốc Trần Hướng Vinh ra còn ai có gan dám trộm số tiền năm triệu này?"
"Trong thời gian một năm, một người phải lấy bao nhiêu khoản nhỏ, mất bao lâu mới trộm được số tiền năm triệu đó? Ít nhất cũng phải cần đến hơn hai trăm khoản thu chi, một mình người đó có thể làm được sao?"
Mọi người nghe phân tích của Đoàn Thiên Hành cũng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Hình như đúng như Đoàn Thiên Hành nói, Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh quả thật đáng nghi nhất.
Nhưng bọn họ lại không dám tùy tiện nói bừa, ngộ nhỡ không phải, hai anh em nhà họ Trần báo thù, bọn họ sẽ không thể chống đỡ nổi.
"Chủ tịch Đoàn, theo như phán đoán của cậu thì ai cũng đều có thể!", Trần Lỗi không chút kiêng dè nhìn Đoàn Thiên Hành, vẻ mặt u ám nói: "Đừng nói hai người, ba người cũng đều có thể, điều này rõ ràng không phải chuyện mà một người có thể làm ra được, cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ là do hai anh em tôi làm?"
"Hai anh em chúng tôi tận tụy với công ty, cậu đang chuẩn bị tùy tiện áp đặt cho chúng tôi tội danh vô căn cứ, đá chúng tôi ra ngoài sao?"
Đoàn Thiên Hành tức giận khi đối mặt với sự kiêu ngạo của Trần Lỗi, anh ta tốt xấu gì cũng là chủ tịch của tập đoàn, Trần Lỗi chỉ là một tổng giám đốc bộ phận dưới quyền vậy mà lại dám nói với anh ta như vậy.
"Láo xược!"
Đoàn Thiên Hành đột nhiên đập bàn, tức giận chỉ vào Trần Lỗi.
"Tôi muốn đuổi ông cần thiết phải áp đặt tội danh vô căn cứ sao? Ông là cái thá gì, tập đoàn này có cổ phần của ông sao? Hay là ông mới là chủ tịch của tập đoàn này?"
"Thật khốn nạn! Trần Lỗi, tôi đã nhìn thấy sự chột dạ của lão già nhà ông rồi, còn không thừa nhận là hai anh em ông làm, chờ đến khi tôi tìm ra được chứng cứ, không để hai anh em ông ngồi tù thì Đoàn Thiên Hành tôi theo họ của các ông!"
Những người khác trong phòng họp lập tức lo lắng bất an, đã rất lâu bọn họ chưa từng nhìn thấy Đoàn Thiên Hành tức giận như thế. Mặc dù Đoàn Thiên Hành còn trẻ tuổi nhưng làm việc dứt khoát quyết đoán, hơn nữa còn đa mưu túc trí, như thể ở phía sau anh ta có cao nhân chỉ điểm.
Bọn họ làm sao biết được cao nhân ở phía sau Đoàn Thiên Hành lại là cậu chủ của nhà họ Nhạc.
Trần Lỗi cũng bị sốc trước khí thế của Đoàn Thiên Hành, nhưng ông ta không thể thừa nhận, số tiền biển thủ công quỹ đã lên tới năm triệu, đủ để ông ta ngồi tù từ ba đến mười năm.
Nhưng Trần Hướng Vinh lại không thể bình tĩnh thoải mái được như vậy, ông ta đã bị dọa đến mức cả người run rẩy, đổ mồ hôi lạnh từ lâu. Dáng vẻ này của Trần Hướng Vinh đã bị người khác để ý, thật ra trong lòng mọi người cũng đã có được đáp án.
"Ha ha ha!", Trần Lỗi đột nhiên cười lớn, kích động nói: "Hai anh em nhà họ Trần chúng tôi tận tụy vì tập đoàn Huy Hành, không ngờ rằng lại bị Đoàn Thiên Hành cậu đối xử như vậy. Tốt! Rất tốt!"
"Cậu có chứng cứ thì cứ đi tố cáo chúng tôi đi, bây giờ Trần Lỗi tôi từ chức, tôi không chịu được tính khí của ông chủ Đoàn cậu nữa rồi".
Nói xong ông ta cười lạnh lùng nhìn Đoàn Thiên Hành.
"Chủ tịch Đoàn, cậu lợi hại, từ khi tập đoàn Huy Hành thành lập tôi đã làm việc ở đây. Có rất nhiều nhân viên cũ đều có qua lại với tôi, bao gồm cả phần lớn những tinh anh ở trong bộ phận kinh doanh cũng là do tôi bồi dưỡng mà ra, bọn họ có tình cảm rất sâu sắc với tôi".
"Không biết chủ tịch Đoàn muốn bồi dưỡng lại những nhân tài này cần phải mất bao nhiêu thời gian?"
Những lời này nói ra lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi. Hàm ý trong lời này của Trần Lỗi là muốn đưa những nhân viên cũ và tinh anh đi theo ông ta. Nếu như không có những nhân tài này, thành tích của bộ phận kinh doanh chắc chắn sẽ bị giảm sút rất lớn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tình hình chung của tập đoàn. Tất cả các chức vụ đều sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, cuối cùng tổn thất chính là công ty, mà tiền lương và tiền thưởng của tất cả bọn họ đều sẽ bị giảm đi đáng kể.
"Trần Lỗi, ông đang uy hiếp tôi sao?", Đoàn Thiên Hành siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn con cáo già trước mặt.
"Chủ tịch Đoàn, cậu muốn đuổi chúng tôi ra khỏi cửa, còn muốn hãm hại tôi ngồi tù. Chút phản công lại của tôi lẽ nào không nên sao?", vẻ mặt của Trần Lỗi u ám nhìn Đoàn Thiên Hành, ánh mắt đầy sự khiêu khích.
Lúc này những người khác không thể không nói đỡ cho bọn họ, cho dù đa phần đã biết được rằng người biển thủ tiền của công ty chính là anh em Trần Lỗi.
"Chủ tịch Đoàn, cậu hãy suy nghĩ lại đi, những nhân viên cũ và những tinh anh của công ty đều là những bảo vật vô giá, không phải tùy tiện kiếm vài người là có thể thay thế bọn họ được đâu".
"Chủ tịch Đoàn, giám đốc Trần và phó giám đốc Trần là những người kỳ cựu của tập đoàn chúng ta, vẫn luôn tận tụy làm việc kiếm được không ít mối làm ăn về cho tập đoàn, hay là cho qua đi, giá trị của hai giám đốc này thật sự còn hơn năm triệu".
Bọn họ đóng vai trò là người thuyết phục, hoàn toàn muốn giúp cho hai anh em nhà họ Trần thoát tội.
Trần Lỗi nhìn thấy điều này liền ưỡn thẳng lưng, ung dung nhìn Đoàn Thiên Hành, nở nụ cười đắc thắng.
Nếu như Đoàn Thiên Hành đuổi hai anh em bọn họ sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng.
"Tuyệt vời, giám đốc Trần, ông thật sự quá giỏi".
Đoàn Thiên Hành giơ ngón cái về phía của Trần Lỗi sau đó nhìn ông ta với vẻ mặt không chút biểu cảm:
"Tôi nói cho ông biết, tôi đã chắc chắn 100% là do hai anh em ông làm rồi, hai người chờ ngồi tù đi".
"Năm triệu, tôi muốn các ông phải nôn ra nguyên vẹn!"
Trần Lỗi nghe thấy lời này, liền nhún vai bất cần:
"Được thôi chủ tịch Đoàn, nếu cậu có chứng cứ thì xin mời đi tố cáo chúng tôi".
Lời của Trần Lỗi vừa nói xong, cửa phòng họp đột nhiên bị người đá tung ra.
Động tĩnh lớn này khiến cho người ở trong phòng họp đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi ở bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Nhạc Huy đi vào với vẻ mặt bình tĩnh, Đoàn Thiên Hành lập tức nở nụ cười. Anh ta biết, Nhạc Huy đã nắm trong tay chứng cứ hai anh em nhà họ Trần biển thủ công quỹ.
"Phó giám đốc Hàn, đây là ai thế? Hình như không phải là người của công ty chúng ta, sao cô có thể tùy tiện dẫn người ngoài vào phòng họp của chúng ta chứ, mau chóng đưa ra ngoài đi".
Lúc này Trần Lỗi vẫn đang ngạo mạn ra lệnh cho Hàn Tiểu Thi.
Nhạc Huy nghe xong, vẻ mặt nở nụ cười giễu cợt nhìn ông ta:
"Ông là Trần Lỗi đúng không, giám đốc Trần quả nhiên uy phong thật lớn, gan cũng không nhỏ, lại dám biển thủ nhiều khoản tiền của công ty như vậy".
Trần Lỗi nhìn thấy cảnh này nhíu mày mắng chửi:
"Cậu từ đâu tới, đến lượt cậu dạy dỗ tôi sao?"
Nhạc Huy hừ một tiếng, không để ý đến ông ta nữa mà đi thẳng đến bên cạnh Đoàn Thiên Hành, vỗ vai của anh ta, nói:
"Có thể tất cả mọi người đều không quen tôi, tôi xin giới thiệu một chút".
"Tôi là chủ tịch thật sự của tập đoàn Huy Hành, tôi tên Nhạc Huy, là cậu chủ của nhà họ Nhạc ở thủ đô".
"Sở dĩ các ông chưa từng thấy tôi là bởi vì tôi thường ở tầng cao nhất của tòa nhà này, cũng là tầng ba mươi sáu mà tất cả mọi người đều không được phép lên".
Lời nói này khiến cả phòng họp chấn động, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...