Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

“Liễu Phong, Tiểu Tuệ à, bố nghe nói Nhược Hà đã đính hôn với Lý Hạo Dương rồi à?”

Hôm nay, ông cụ Liễu Hồng Thanh và Liễu Thừa Phong đến nhà của Vu Tiểu Tuệ.

Từ lần trước Liễu Hồng Thanh bị Đoàn Thiên Hành đẩy ngã ở trước cổng tập đoàn Huy Hành, ông ta không thể đứng dậy được nên phải ngồi xe lăn. Bác sĩ nói phải mất ít nhất nửa năm ông ta mới có thể đi lại bình thường.

Liễu Thừa Phong đưa Liễu Hồng Thanh đến nhà Vu Tiểu Tuệ.

“Vâng, vâng ạ. Bố đến đây có chuyện gì sao ạ?”, Liễu Phong cảm thấy hơi kì lạ hỏi.

Trước đây nhà họ có địa vị rất thấp trong nhà họ Liễu nên ông cụ sẽ không đến nhà họ. Sao hôm nay bỗng dưng đến vậy, hay là đến vì chuyện của Liễu Nhược Hà và Lý Hạo Dương?

Liễu Hồng Thanh cười ha hả nói:

“Cũng không có gì, bố chỉ muốn đến chúc mừng cho con bé Nhược Hà thôi. Các con cũng thật là, không báo cho ông già này một tiếng gì cả”.

“Sao vậy, xem bố là người ngoài à?”

Liễu Phong thật thà cười nói:

“Bố à, bố xem bố nói gì thế”.

“Nhược Hà đính hôn với Hạo Dương cũng là chuyện hai ngày trước rồi, hai nhà bọn con còn đang bàn về thời gian tổ chức một lễ đính hôn chính thức”.

“Đến lúc xác định thời gian rồi sao có thể không nói cho bố chứ?”


Liễu Phong không nghĩ nhiều, ông ta cứ nghĩ bố mình thật lòng đến chúc mừng, còn mừng thầm một lúc.

Nhưng Vu Tiểu Tuệ lại không nghĩ đơn giản như Liễu Phong, ông cụ vẫn luôn xem thường nhà họ như vậy thì sẽ đến chúc mừng à?

“Bố, bố nghe nói về gia cảnh nhà Hạo Dương rồi nhỉ, thằng bé Hạo Dương này rất có triển vọng, sắp thành lập công ty thứ ba rồi”.

“Bố đến đây chúc mừng hay muốn “đầu tư” vào gia đình bọn con ạ?”

Vu Tiểu Tuệ mỉm cười nhìn Liễu Hồng Thanh và Liễu Thừa Phong.

“Tiểu Tuệ, cô nói gì vậy, tất nhiên bố đến để chúc mừng rồi”, giọng điệu Liễu Thừa Phong có hơi bất mãn với Vu Tiểu Tuệ nhưng ông ta cũng không nhiều lời.

Vì lần này họ đến chính là muốn “đầu tư” vào nhà của Vu Tiểu Tuệ.

Tình hình bây giờ của nhà họ Liễu rất đáng lo ngại, đã bán đi vài công ty. Ông cụ không muốn bị phá sản, nên vẫn cố gắng chống đỡ hai công ty. Một là trụ sở chính, một là công ty chi nhánh của Liễu Nhược Hà.

Công ty của Liễu Nhược Hà vì nhờ cá nhân Đoàn Thiên Hành giúp đỡ nên còn lại rất nhiều tài nguyên, cũng có vài mối quan hệ mà Liễu Nhược Hà để lại.

Bây giờ Liễu Nhược Hà kết hôn với Lý Hạo Dương, dĩ nhiên ông cụ muốn tạo mối quan hệ tốt với Lý Hạo Dương thông qua cả nhà Liễu Nhược Hà, hy vọng đến lúc đó Lý Hạo Dương có thể giúp đỡ nhà họ Liễu một chút.

“Ha ha, bố à, bố đến để chúc mừng thật sao?”

Vu Tiểu Tuệ cười khẩy nhìn Liễu Hồng Thanh, bà ta đã không còn kính trọng ông ta như trước nữa.

Bây giờ nhà họ Liễu đã gần như sụp đổ, họ cũng không cần phải dựa vào nhà họ Liễu để sống, hơn nữa bây giờ Vu Tiểu Tuệ đã có con rể giàu sang, còn cần phải nhìn sắc mặt Liễu Hồng Thanh à?


Liễu Hồng Thanh cũng không tức giận, lấy ra một trăm nghìn tệ từ trong túi văn kiện của mình rồi đặt lên bàn trà.

Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong sửng sốt khi thấy một trăm nghìn tệ được đặt ngay ngắn trên bàn.

Đặc biệt là Vu Tiểu Tuệ, bà ta yêu tiền như mạng sống, mắt lập tức sáng rực lên khi thấy nhiều tiền như vậy.

“Đều là người một nhà cả, tất nhiên bố đến để chúc mừng cho cháu gái của mình rồi”, Liễu Hồng Thanh cười: “Đây là một trăm nghìn tệ, con nói xem làm bố mẹ không dễ gì mới nuôi lớn một đứa con, người làm ông như bố trước đây quá bận không có thời gian quan tâm đến các con các cháu”.

“Không biết một trăm nghìn này có khiến các con hài lòng không?”

Vu Tiểu Tuệ thấy tiền như thấy bố mẹ mình, đâu có chuyện tiền tự động dâng đến cửa mà không lấy được, bà ta nhanh chóng lấy một trăm nghìn bỏ vào túi:

“Bố, bố xem bố kìa, lại chẳng phải người ngoài, bố đến một chuyến là được còn cho bọn con tiền làm gì”.

“Con thay mặt Nhược Hà cảm ơn bố!”

Dĩ nhiên Vu Tiểu Tuệ không khách sáo nhưng Liễu Phong lại không dám nhận, vội nói:

“Có phải bố có chuyện cần bọn con giúp không, có gì bố cứ nói đi, đưa nhiều tiền vậy không tốt đâu”.

Vu Tiểu Tuệ thấy tên vô tích sự này không cần tiền tự dâng đến cửa, bà ta lập tức tức giận trừng mắt, nhỏ giọng mắng:

“Không cần cái gì! Ông im ngay cho tôi!”


“Đây là tấm lòng của bố, nói bậy bạ cái gì!”

Liễu Phong lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.

Liễu Hồng Thanh biết Vu Tiểu Tuệ mới là người làm chủ gia đình nên ông ta cũng không nói gì với Liễu Phong mà nói thẳng với Vu Tiểu Tuệ:

“Tiểu Tuệ, con cũng biết bây giờ nhà họ Liễu đang đứng ở bờ vực, chỉ cần gió thổi một cái là rơi xuống vực thẳm”.

“Nhà họ Liễu không thể bị diệt vong, còn rất nhiều người đang sống dựa vào nhà họ Liễu. Thế nên ý của bố là hy vọng Nhược Hà và Hạo Dương mau chóng kết hôn, đến lúc đó nói Hạo Dương giúp chúng ta để công ty chúng ta vực dậy lần nữa”.

Vu Tiểu Tuệ nghe vậy cũng không bất ngờ, bà ta đã đoán ra được mục đích đến đây của Liễu Hồng Thanh.

Yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao đều là người một nhà. Nhưng trước đây lúc nhà họ Liễu chưa suy tàn, ông cụ và những người khác lại xem thường cả nhà họ, chưa bao giờ đưa thứ gì tốt cho họ, họ cũng chẳng có chút cổ phần nào trong công ty.

Công ty mà Liễu Nhược Hà giúp nhà họ Liễu quản lý kia có thành tích tốt hơn các công ty chi nhánh khác. Nhưng Liễu Nhược Hà cũng chỉ có thể nhận lương bốn năm nghìn mỗi tháng, bây giờ tình thế đã thay đổi thì tại sao Vu Tiểu Tuệ bà ta phải lấy ơn báo oán?

Hơn nữa tính cách của bà ta không giống người sẽ lấy ơn báo oán lắm.

“Bố, trước đây sao bố đối xử với bọn con như vậy, chắc hẳn bố cũng hiểu nhỉ. Bây giờ Nhược Hà có một mái ấm tốt, bố nói xem sao con có thể không biết xấu hổ mà nhờ vả Hạo Dương người ta?”

“Dựa vào cái gì mà con phải hạ thấp mặt mũi của mình để đi nhờ vả Hạo Dương?”

Vu Tiểu Tuệ châm chọc nói.

Liễu Phong ngồi một bên không nghe nổi nữa, ông ta chỉ cảm thấy Vu Tiểu Tuệ nói rất quá đáng, còn nói trước mặt bố mình.

“Tiểu Tuệ, sao bà lại nói chuyện với bố như vậy”, Liễu Phong không nhịn được nói.


Vu Tiểu Tuệ trừng ông ta mắng:

“Ông câm miệng cho tôi, đồ vô tích sự!”

Liễu Hồng Thanh nghe vậy cũng hơi xấu hổ, nhưng cầu xin người khác thì phải vứt hết thể diện.

Ông ta cười nói:

“Thế này đi, bố đưa các con thêm một trăm nghìn nữa. Ngoài ra, nếu sau này Hạo Dương có thể giúp công ty nhà họ Liễu đứng vững, nhà các con chính là người có công lớn nhất. Bố sẽ để lại ba mươi phần trăm cổ phần của công ty dưới danh nghĩa của các con, thế nào?”

Ông ta vừa nói như vậy, Vu Tiểu Tuệ bỗng thay đổi sắc mặt, môi run rẩy không ngừng.

“Bố… bố nói thật sao?”, bà ta không dám tin, hỏi.

Phải biết rằng trước đây cả nhà Liễu Thừa Phong mới nắm giữ được mười lăm phần trăm. Những người khác lại chưa đến mười lăm phần trăm, tất cả cộng lại mới được năm mươi phần trăm, một mình ông cụ sở hữu năm mươi phần trăm còn lại.

“Tiểu Tuệ, cô xem cô kìa, bố còn có thể lừa cô sao?”, Liễu Thừa Phong không vui cười nói: “Nếu công ty có thể vực dậy, nhà cô có công lớn nhất, hơn nữa chúng ta còn phải dựa vào Hạo Dương người ta”.

“Cô nói đến lúc đó bố còn có thể nuốt lời sao?”

Lúc này, ngay cả Liễu Phong cũng trở nên kích động. Nếu nhà họ nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần công ty, như vậy các anh chị em khác đều phải tôn trọng họ.

“Bố sẽ không lừa các con”, Liễu Hồng Thanh nói: “Nhưng dĩ nhiên phải đợi sau khi công ty đứng vững lần nữa thì bố mới giao một trăm nghìn còn lại đó và ba mươi phần trăm cổ phần cho các con. Nếu không ông già bố đây nào có tiền đưa cho các con?”

Vu Tiểu Tuệ không nói nhiều, vỗ mạnh lên ghế sofa, cười rõ tươi nói:

“Bố à, xem bố nói gì kìa”.

“Đều là người một nhà mà còn khách sáo cái gì. Bố yên tâm, con sẽ gọi cho mẹ của Hạo Dương để bàn chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui