Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên



“Nhạc Huy, cháu đang đùa với mọi người à?”

Vương Hạc Niên kích động suýt nữa mất kiểm soát.

Nhạc Huy muốn sắp xếp cho Trần Ngọc Đình một vị trí phó tổng giám đốc, theo bọn họ thấy thì rất quá đáng.

Dẫu sao nhà Trần Ngọc Đình vốn không có địa vị gì trong nhà họ Vương, hơn nữa Trần Ngọc Đình lại là một cô con gái không khiến người ta tôn trọng trong đám con cháu, cô lại không mang họ Vương, sao có thể làm phó tổng giám đốc nhà họ Vương chứ?

Đương nhiên, nếu Nhạc Huy giúp nhà họ Vương, Trần Ngọc Đình lại là vợ anh. Nhạc Huy có dự định đó thì bọn họ có thể hiểu được, cũng có thể nhượng bộ.

Nhưng bây giờ Nhạc Huy lại muốn phân chia hai mươi phần trăm cổ phần tài sản nhà họ Vương cho Trần Ngọc Đình. Nói cách khác, bất kể nhà họ Vương kiếm được bao nhiêu tiền đều tặng không hai mươi phần trăm cho Trần Ngọc Đình.

Dựa vào cái gì chứ?

Lúc đó không chỉ có Vương Hạc Niên, còn có cả Vương Hạc Tường và mấy anh em khác, thậm chí mấy ông chú ai nấy đều khá kích động.

Theo bọn họ thì yêu cầu của Nhạc Huy thực sự như được voi đòi tiên.

“Nhạc Huy, thôi bỏ đi...”


Trần Ngọc Đình cảm thấy không thỏa đáng, dù gì trước giờ cô cũng chưa từng mưu tính một miếng tài sản nào của nhà họ Vương.

Ánh mắt cô yếu ớt nhìn Nhạc Huy, dường như muốn ngăn Nhạc Huy tiếp tục nói chuyện với đám người Vương Hạc Niên.

Đối mặt với sự kích động của đám người Vương Hạc Niên, Nhạc Huy vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, anh nở một nụ cười với Trần Ngọc Đình tỏ ý bảo cô đừng nôn nóng.

“Chẳng lẽ cháu giúp không công cho nhà họ Vương sao? Vậy tại sao cháu không đi giúp những gia tộc khác?”

Giọng điệu Nhạc Huy từ nhẹ nhàng đến cứng rắn. Anh không cười nữa mà lạnh lùng đáp:

“Mọi người đều làm kinh doanh, chắc mọi người hiểu đạo lý có cho có nhận. Ngọc Đình là vợ của cháu, cũng là người nhà họ Vương, cháu tính toán cho Ngọc Đình vài thứ là việc không có gì đáng trách”.

“Đương nhiên chỉ là cháu đưa ra yêu cầu, còn mọi người không nhất định phải đồng ý với cháu. Kết quả bàn bạc thế nào thì đương nhiên phải có được sự đồng ý của hai bên”.

“Nhưng cháu hi vọng mọi người có thể nhìn xa một chút, trước hết nhìn thấu được toàn bộ tình hình và lợi ích lâu dài. Chứ không phải tính toán những cái được mất nho nhỏ, mọi người thấy đúng không?”

Mặc dù ngữ khí của Nhạc Huy đã cương quyết hơn nhưng lời nói vẫn lễ phép và có căn cứ.


//


Còn Nhạc Huy lại muốn xây dựng một ‘nhà họ Nhạc’. Mặc dù hơi khoa trương nhưng mục tiêu theo đuổi của anh là muốn xây dựng nên một đế quốc thương nghiệp to lớn mang tầm quốc tế.

Anh cảm thấy bây giờ bản thân giống như chọn nhầm đối tượng.

“Nếu bây giờ có một trăm nghìn tệ, Ngọc Đình được chia hai mươi phần trăm. Tám mươi phần trăm còn lại tất cả người nhà họ Vương vẫn có thể chia đủ”.

Nhạc Huy nhìn đám người Vương Hạc Niên dõng dạc nói:

“Nếu là một triệu tệ thì sao? Ngọc Đình được chia hai mươi phần trăm, tám mươi phần trăm còn lại vẫn chia cho tất cả mọi người nhà họ Vương. Thực ra cách phân chia này vẫn không có gì thay đổi, nhưng tám mươi phần trăm này đã gấp nhiều lần so với một trăm nghìn tệ khi nãy rồi”.

“Hơn nữa những người còn lại nhà họ Vương, mỗi người đều có thể chia đủ tiền gấp nhiều lần hơn lúc trước. Biết đâu có người có thể được chia đến một trăm nghìn tệ. Mọi người đều kiếm được nhiều tiền hơn lúc trước, thì ai còn nói lời phàn nàn đây? Chẳng lẽ là vì kiếm được nhiều tiền sao?”

Nói xong, Nhạc Huy lắc đầu phì cười.


Anh không hiểu lắm, đạo lý rõ ràng như vậy tại sao những người này vẫn cảm thấy không công bằng chứ. Chẳng lẽ bọn họ như ếch ngồi đáy giếng, không muốn thấy người ta hơn mình sao?

Vừa dứt lời, vợ chồng Vương Lệ sửng sốt. Suy nghĩ kĩ thì dường như Nhạc Huy không hề nói sai. Nếu như cậu con rể này giúp nhà họ Vương kiếm được nhiều tiền gấp mấy lần lúc trước, anh kiếm ít lợi ích cho vợ mình Trần Ngọc Đình thì có chỗ nào không hợp lý chứ?

Quá hợp lý!

Vả lại bây giờ vị trí của gia đình Vương Lệ ở nhà họ Vương đã không còn như trước, dựa vào cái gì mà không thể phân chia nhiều hơn một chút, dựa vào đâu mà vẫn thấp hơn một bậc như trước kia?

Nghĩ đến đây, bất kể Vương Lệ hay Trần Đông Lai đều rất tự tin.

“Cái này…”

Nghe Nhạc Huy nói vậy, Vương Côn cười gượng gạo, hơi cúi đầu như đang ngẫm nghĩ.

“Bố, con thấy chuyện này vẫn phải cân nhắc kĩ càng, nghiêm túc bàn bạc. Không thể để Nhạc Huy nói bao nhiêu là bấy nhiêu được, hai mươi phần trăm là Ngọc Đình đã chiếm cổ phần nhiều nhất nhà họ Vương mình rồi!”

Vương Hạc Niên vẫn không chịu thua, thấy Vương Côn đang suy ngẫm nên ông ta lo sợ Vương Côn sẽ đồng ý với điều kiện của Nhạc Huy.

Sau đó đại sảnh càng yên tĩnh, Nhạc Huy không nói gì, Vương Côn cũng không tùy tiện lên tiếng.

Nếu Vương Côn không đồng ý, câu chuyện ngày hôm nay có thể sẽ kết thúc ở đây, Nhạc Huy cũng lười nói thêm với bọn họ.

Anh chỉ muốn kiếm một chút lợi lộc cho Trần Ngọc Đình mà thôi, cho dù nhà họ Vương không đồng ý thì Nhạc Huy anh vẫn có thể nuôi nổi cả nhà Trần Ngọc Đình, thậm chí có thể lo cho bọn họ ấm no cả đời này.

“Nhạc Huy nói đúng!”


Khoảng hai phút sau, Vương Côn đột nhiên lên tiếng.

Đám người Vương Hạc Niên bỗng ngạc nhiên trố mắt nhìn ông ta.

“Bố!”

“Ông!”

Không ai khuất phục!

Nhưng không đợi bọn họ nói xong, Vương Côn đã giơ tay lên ngắt lời, thở dài nói tiếp:

“Các con cũng đừng không phục như vậy, nên cân nhắc kỹ lời vừa nãy của Nhạc Huy một chút đi”.

“Nhạc Huy nói không sai, bây giờ nhà họ Vương đã nguy khốn rồi. Có thể các con vẫn được hưởng phúc lộc được hai năm nữa, nhưng hai năm sau thì sao? Nếu Nhạc Huy có thể giúp nhà họ Vương chúng ta lấy lại vinh quang một lần nữa, thậm chí huy hoàng hơn lúc trước thì sao”.

“Cho dù hai mươi phần trăm cổ phần nhà họ Vương dành cho Ngọc Đình, thì tám mươi phần trăm còn lại đó cũng đủ cho mỗi người các con chia nhau nhiều hơn trước. Bố mong các con đừng có tầm nhìn hạn hẹp, người làm việc lớn không cần chú ý đến chuyện vặt vãnh, phải nhìn ra xa một chút”.

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui