Hôm nay là cuối tuần, thời tiết trong xanh.
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Hàn Tiểu Thi không buông tha cho Nhạc Huy, muốn anh đi dạo cùng mình. Nhạc Huy bị quấy rầy cũng hết cách, cuối cùng đã đồng ý hôm nay đi dạo với cô ta.
Hàn Tiểu Thi vui mừng khôn xiết, cô ta đến thành phố Sở Châu hơn một năm nay, nhưng Nhạc Huy chưa từng đi riêng với cô ta. Trước kia Nhạc Huy là người đã có vợ, nhưng bây giờ anh đã là người độc thân.
Hôm nay Hàn Tiểu Thi thay đổi hình tượng cô gái cao ngạo lạnh lùng, thay vào đó cô ta trang điểm rất tươi trẻ xinh đẹp, giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Nhạc Huy cũng mặc bộ đồ tây phẳng phiu, bộ đồ tây này được nhà thiết kế Italia đặc biệt may riêng, tổng cộng hai bộ, mỗi bộ hơn hai trăm nghìn tệ.
Tục ngữ nói trai đẹp xứng với gái xinh, Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi ở trung tâm thương mại lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người.
Đương nhiên Hàn Tiểu Thi rất thích thú, kéo tay Nhạc Huy, muốn dựa cả đầu mình lên vai anh.
“Nhạc Huy, dù sao anh cũng độc thân, em cũng vậy, hay là anh làm bạn trai em đi”, Hàn Tiểu Thi nũng nịu, nói: “Tuy nhà họ Hàn thua kém nhà họ Nhạc, không tương xứng lắm, nhưng em không làm anh mất mặt đâu”.
Hàn Tiểu Thi bắt đầu đề nghị, quả thật hết sức mê hoặc, có điều Nhạc Huy chỉ là sởn gai ốc khắp người.
Anh rùng mình một cái, rồi nói:
“Có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
Hàn Tiểu Thi quay đầu qua, hờn dỗi nói:
“Hừ! Vô vị!”
Nhạc Huy thở dài, nói:
“Tình yêu không phải là tương xứng hay không tương xứng, cái đó là hai gia tộc liên hôn, hai người bên nhau thì cả hai phải yêu nhau mới được, như vậy mới có thể lâu dài, mới là tình yêu khiến người khác ngưỡng mộ”.
Hàn Tiểu Thi nghe vậy, khẽ cong hàng mi thanh tú, tỏ vẻ tủi thân nói:
“Em đã theo anh đến tận Sở Châu, đã lâu như vậy rồi, anh không có chút tình cảm nào với em sao?”
Nhạc Huy bị cô ta nói đến mức mất kiên nhẫn, anh lắc đầu:
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện tình cảm, tôi sẽ không ở Sở Châu lâu nữa đâu, tôi chuẩn bị đi Kim Lăng rồi”.
“Nếu cô còn làm phiền tôi nữa, thì tôi sẽ đưa cô về thủ đô”.
Hàn Tiểu Thi thấy tủi thân, nhưng cũng không dám phiền Nhạc Huy nữa, cô ta sợ Nhạc Huy sẽ đưa cô ta về thủ đô mất.
Đến lúc đó cô ta muốn theo Nhạc Huy đến Kim Lăng, chắc chắn cũng không được nữa.
Lúc này hai người đi dạo ở một trung tâm thương mại cũ của Sở Châu, cũng là một trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất lúc đầu, có điều sau khi Nhạc Huy xây dựng trung tâm thương mại thứ hai, mức tiêu thụ của trung tâm thương mại này dần dần giảm xuống.
Sau này Nhạc Huy cũng thu mua luôn trung tâm thương mại này, vì thế ông chủ của trung tâm thương mại này cũng là anh. Quản lý ngày thường là do Hàn Tiểu Thi phụ trách, Hàn Tiểu Thi ngoài là thư ký riêng của Nhạc Huy, cũng là phó giám đốc của bộ phận Marketing.
Hai người đang bước ra từ cửa hàng độc quyền Rolex, Nhạc Huy đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay Rolex, còn là mẫu mới nhất, tiêu hết hai trăm mười nghìn tệ.
“Mắt nhìn của cô đúng là không tệ, mẫu mã này tôi rất thích”, Nhạc Huy đeo đồng hồ lên tay, mỉm cười nói với Hàn Tiểu Thi: “Để thưởng cho cô, tối nay tôi mời cô ăn cơm, đi đâu ăn do cô chọn chỗ”.
Hàn Tiểu Thi cười hì hì, nói:
“Đương nhiên rồi, em đây rất có mắt nhìn đấy”.
“Ăn ở đâu cô chọn đi, cô ăn gì thì tôi ăn cái đó”.
Hai người đang nói chuyện thì gặp phải hai người khác.
Nhạc Huy nhìn một người trong hai người đó, lập tức nhíu mày.
“Vu Tiểu Tuệ!”
“Nhạc Huy?”
Không sai, người Nhạc Huy gặp được chính là mẹ của Liễu Nhược Hà – Vu Tiểu Tuệ và người còn lại là mẹ của Lý Hạo Dương – Vương Thục Phân.
Hai người họ gần đây qua lại rất thân thiết, dẫu sao cũng sắp thành thông gia, Vu Tiểu Tuệ chắc chắn phải nịnh nọt Vương Thục Phân, nếu không sau khi kết hôn, sao có thể hưởng chút hào quang từ nhà bọn họ chứ.
Vu Tiểu Tuệ không ngờ mình sẽ gặp Nhạc Huy ở đây, khi bà ta nhìn thấy Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi ở cùng nhau, trong tay còn đeo đồng hồ Rolex, lập tức cảm thấy kinh ngạc.
“Thằng ranh sao mày lại ở đây?”, Vu Tiểu Tuệ hỏi anh.
“Tôi ở đây có liên quan gì đến bà, cần phải báo cáo với bà sao?”, Nhạc Huy lạnh lùng nhìn bà ta, không hề nể mặt.
Trước đây khi ở nhà họ Liễu, người mẹ vợ này của anh thường đối xử vô cùng cay nghiệt với anh.
Vu Tiểu Tuệ đối xử với anh còn tàn nhẫn hơn những người khác trong nhà họ Liễu, lúc ăn cơm cũng không muốn anh ngồi chung bàn, rửa chân còn phải đích thân anh bê nước đến trước mặt. Điều quá đáng nhất là, rửa chân xong bà ta còn muốn anh đổ thứ nước bẩn thỉu đó.
Có thể nói Vu Tiểu Tuệ này quả thật đã xem Nhạc Huy anh như người giúp việc để sai bảo.
Trước đây ở nhà họ Liễu, vì để duy trì cuộc hôn nhân với Liễu Nhược Hà, anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Bây giờ anh đã ly hôn với Liễu Nhược Hà, dựa vào đâu mà muốn anh nuông chiều bà già này chứ?
“Nhạc Huy, bây giờ mày mang phong cách tây rồi đúng không, nói chuyện cũng ngày càng ngang ngược”, Vu Tiểu Tuệ nhìn Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi, cười khẩy nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây chắc là cô Hàn, quản lý cấp cao của tập đoàn Huy Hành nhỉ?”
“Nhạc Huy mày cũng có bản lĩnh đó, rời khỏi Liễu Nhược Hà, bây giờ lại bám lấy phú bà giàu có, còn mua cho mày đồng hồ hàng hiệu nữa chứ”.
“Nhạc Huy, mày thật sự không làm người nhà họ Liễu bọn tao thất vọng. Rời khỏi nhà họ Liễu, mày thật sự khốn nạn đến mức không cần thể diện nữa rồi!”
Vu Tiểu Tuệ dùng những lời cay nhiệt nhất để nói với anh.
Hai tay Nhạc Huy đút vào túi nhìn bà già này, không xem bà ta ra gì, lạnh lùng nói:
“Không sai, trong mắt Vu Tiểu Tuệ bà, tôi chính là một tên phế vật vô dụng”.
“Có làm gì thì bà cũng sẽ không hài lòng, bây giờ tôi không phải con rể của bà nữa, tôi bám lấy phú bà thì đã sao, liên quan gì tới bà chứ”.
“Cút, chó ngoan không cản đường!”
Vương Thục Phân bên cạnh thấy vậy, cũng chế giễu:
“Tiểu Tuệ, đây chính là người chồng cũ kia của Nhược Hà à? Tôi nhớ cậu ta rất nổi danh là thằng ở rể vô dụng nhất của nhà họ Liễu, ở nhà thì không làm gì cả, chỉ dựa vào nhà họ Liễu mấy người nuôi sống cậu ta”.
“Không ngờ bây giờ bị nhà họ Liễu mấy người đuổi đi lại bắt đầu bám lấy phú bà, trên thế giới này sao lại có thanh niên không biết xấu hổ như vậy chứ”.
Nhạc Huy nhướn mày, tay phải đã duỗi ra từ trong túi, nhưng chưa đợi anh ra tay, Hàn Tiểu Thi đã đi trước anh một bước, giơ tay tát mạnh vào mặt Vương Thục Phân.
Chỉ nghe một tiếng ‘bốp’, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Bà già này, bà nói cái gì! Nhạc Huy là người mà bà có thể bôi nhọ sao?”
Khuôn mặt Hàn Tiểu Thi lạnh lùng, nổi giận nói.
Vương Thục Phân bị một bạt tai liền choáng váng, khó tin nhìn Hàn Tiểu Thi.
Vu Tiểu Tuệ thấy thông gia của mình bị đánh đương nhiên không bỏ qua, khí thế của người đàn bà chanh chua lan rộng ra, chửi bới:
“Mày dám đánh bà ấy!”
“Con đàn bà không biết xấu hổ như mày, nhà họ Liễu bọn tao đã không cầu xin tập đoàn Huy Hành bọn mày rồi, mày dựa vào đâu mà ra tay đánh người!”
Hàn Tiểu Thi lạnh lùng nhìn bà ta, giơ tay tát thêm một bạt tai, gọn gàng dứt khoát, khiến Vu Tiểu Tuệ phải lùi về sau mấy bước.
“Bà ức hiếp Nhạc Huy còn chưa đủ à?”
“Liễu Nhược Hà sao lại có một bà mẹ như bà, miệng mồm hôi thối vậy chứ”.
Nhạc Huy kinh ngạc nhìn Hàn Tiểu Thi, từ trước đến nay ở trước mặt anh, Hàn Tiểu Thi luôn ngoan ngoãn giống như chú cừu con, không ngờ còn có bộ dạng dũng cảm như vậy.
“Á! Đôi nam nữ chó má chúng mày! Tao giết bọn mày!”
Vu Tiểu Tuệ bị đánh một bạt tai, tức đến mức nổi trận lôi đình, bộ dạng muốn giết người lập tức xông về phía Hàn Tiểu Thi.
Nhạc Huy giơ tay kéo Hàn Tiểu Thi lại, sau đó chân phải giơ ra, đá vào bụng Vu Tiểu Tuệ. Giống như lần trước ở bệnh viện, gọn gàng dứt khoát đá bà ta lùi lại, lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Vu Tiểu Tuệ, nếu bà không phải mẹ của Nhược Hà, thì bà đã chết mấy lần rồi!”
Ánh mắt của Nhạc Huy như mũi dao sắc bén, đằng đằng sát khí nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...