Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Nhạc Huy quay lại sau khi đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện bầu không khí trên bàn ăn có gì đó không đúng lắm.

Khóe mắt của Lâm Phương Như hơi đỏ, sắc mặt của Nhạc Thiên Hùng cũng không tốt, Đoàn Thiên Hành thì lại y như con gà con ngồi bên cạnh.

“Sao thế, con mới đi vệ sinh thôi mà đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Nhạc Huy hỏi.

Nhạc Thiên Hùng nhìn anh, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc:

“Nhạc Huy, bố hỏi con lần nữa, tại sao vợ con – Liễu Nhược Hà không tới gặp bố mẹ?”

Lời vừa dứt, trong lòng Nhạc Huy bỗng nặng trĩu, bị lộ rồi!

“Cậu được lắm, Đoàn Thiên Hành!”

Nhạc Huy đánh Đoàn Thiên Hành một cái, Đoàn Thiên Hành co chân chạy trốn, chạy vòng quanh bàn ăn.

Có thể nói anh ta đang cực kỳ uất ức, buồn bã nói.

“Đại ca, không trách em được, anh bảo em làm sao lừa được chú và cô Phương đây?”

“Em vừa nói đã bị lộ rồi, anh nghĩ em còn dám cứng đầu ở trước mặt chú sao?”

Nhạc Thiên Hành cũng gõ xuống bàn hai cái, lạnh lùng nói với Nhạc Huy.


“Được rồi, quay lại đây và ngồi xuống đi!”

“Chuyện này trách Thiên Hành được sao? Con ngày càng nhát gan rồi, biết cả nói dối luôn. Bố mẹ con mà con cũng lừa gạt, bố đã thắc tại sao Liễu Nhược Hà đó không tới, thì ra là con bị người ta đuổi ra khỏi cửa!”

Nhạc Thiên Hùng càng nói càng kích động, con trai của ông ấy, đứa cháu trưởng của nhà họ Nhạc lại bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thể diện của nhà họ Nhạc biết để đi đâu đây?

Lâm Phương Như cũng không nhịn được, bà ấy lại khóc và kéo Nhạc Huy tới, vừa đánh anh vừa đau lòng nói:

“Con xem con kìa, không ngoan ngoãn mà làm cậu chủ của nhà họ Nhạc đi, lại chạy đi ở rể nhà người ta”.

“Còn để người ta ức hiếp, từ nhỏ ngay cả quần áo của con cũng là người giúp việc giặt cho. Bố và mẹ đều nuôi con như báu vật, con lại đi làm người giúp việc cho người ta, con muốn mẹ tức chết có phải không?”

Lâm Phương Như càng nói càng kích động, vốn dĩ bà ấy chỉ định cho anh một cái bạt tai, nhưng bàn tay đang giơ lên lại buông xuống. Có thể thấy Lâm Phương Như yêu thương Nhạc Huy đến mức nào, bà ấy không nỡ tát anh một cái.

Người làm mẹ như bà ấy chưa từng đánh Nhạc Huy cái nào.

Ấy vậy mà không biết Nhạc Huy đã bị Liễu Nhược Hà tát bao nhiêu cái rồi.

Nhạc Huy cúi đầu, cũng là dáng vẻ áy náy, xem ra Đoàn Thiên Hành đã nói hết mọi chuyện với bố mẹ anh rồi.

“Đại ca, anh đừng trách em, dù sao cũng chẳng giấu được nên em đã nói cho chú và cô Phương rồi”.

Đoàn Thiên Hành đứng nói với vẻ hả hê.

Nhạc Huy trừng mắt nhìn anh ta, chửi.

“Im mồm!”

Anh hít một hơi thật sâu rồi nói với hai người.

“Bố, mẹ, con biết hai năm qua ở nhà họ Liễu con đã khiến bố mẹ phải mất mặt. Con cũng biết con không nên để họ bắt nạt con như thế. Con thật lòng thích Liễu Nhược Hà, hồi học cấp ba con đã thích cô ấy rồi. Con tưởng con có thể khiến cô ấy và người nhà của cô ấy lay động”.

“Nhưng kết quả lại không như con mong đợi, đây cũng là chuyện thất bại nhất trong đời con, con không thể lay động được ai cả”.

“Có lẽ ngay từ đầu con nên nói cho họ biết con là cháu trai trưởng của nhà họ Nhạc, con là con trai của Nhạc Thiên Hùng. Có lẽ làm thế họ sẽ tôn trọng con, thậm chí tất cả mọi người đều sẽ quỳ xuống nịnh nọt con. Nhưng con không muốn như thế, con không thực hiện được chuyện hồi đó con hứa với bố mẹ, con xin lỗi”.

Nhạc Thiên Hùng nghe xong bỗng thở dài, ông ấy dựa vào ghế, hơi thất vọng nhìn Nhạc Huy.

“Con không có lỗi với ai cả, con có lỗi với chính bản thân con!”

“Bố đã nói với con rồi, đời là phải trải qua khó khăn trắc trở. Nhưng đáng ra con cũng không cần trải qua những chuyện này, nhà họ Liễu đó là cái thá gì, thứ hèn hạ, vô liêm sỉ!”


“Thứ con cần phải trải qua là phải đi giao tiếp với những thế gia và những nhân vật quyền thế trong thủ đô, đi rèn giũa bản thân”.

“Con biết hai năm có ý nghĩa như nào không? Có nghĩa là bố con có thể tiêu diệt được một trong ba gia tộc lớn còn lại rồi!”

Đoàn Thiên Hành đứng bên không dám nói gì nữa, rụt cổ lại, không dám thở mạnh.

Nhạc Huy cũng cúi gằm mặt xuống, khóe mắt hơi đỏ.

“Con xin lỗi bố!”

Thấy dáng vẻ của Nhạc Huy như này đương nhiên Lâm Phương Như không vui, vội vàng vỗ vào vai Nhạc Thiên Hùng.

“Được rồi được rồi, lâu rồi không gặp con trai, ông lại muốn dạy dỗ nó à?”

“Hai năm nay Huy Nhi cũng chịu nhiều khổ sở rồi, ông để nó tự rút kinh nghiệm đi, cứ mắng nó làm gì”.

Nhạc Thiên Hùng lại thở dài, thật ra ông ấy cũng không dễ chịu gì khi thấy anh phải chịu khổ trong suốt hai năm qua. Nhà họ Nhạc đều biết Lâm Phương Như thương yêu chiều chuộng con trai, nhưng thật ra chỉ cần là người sáng suốt ắt hẳn đều biết Nhạc Thiên Hùng càng cưng chiều con trai hơn.

Hiện giờ ông ấy còn có ý định muốn san bằng cả nhà họ Liễu.

“Nhưng con cũng được coi là có tài năng thiên bẩm”, giây trước còn chửi Nhạc Huy mà ngay giây sau Nhạc Thiên Hùng đã nhẹ nhàng nói.

“Hai năm qua con lén xây dựng tập đoàn Huy Hành và có được quy mô như hiện nay. Nói thật bố cũng rất mừng cho con, con không phát huy tài năng thiên bẩm của mình, dùng nó vào con đường ngay thẳng”.

“Mà lại để người ta bắt nạt con như thế, vừa nãy Thiên Hành đã nói với bố rồi, tý nữa bố sẽ đích thân đi gặp người nhà họ Liễu, bố phải xem thử coi bọn họ lấy dũng khí ở đâu mà dám đối xử với con trai của Nhạc Thiên Hùng bố như thế!”

Nói mãi nói mãi, Nhạc Thiên Hùng đã muốn ra mặt cho Nhạc Huy rồi.


Sắc mặt Nhạc Huy bỗng thay đổi, sao anh có thể đồng ý được, nếu anh để Nhạc Thiên Hùng tới nhà họ Liễu, chắc hẳn tối nay nhà họ Liễu sẽ có thêm hai người chết, có khi còn nhiều hơn thế. Cuối cùng nếu liên lụy tới cả Liễu Nhược Hà nữa thì đây không phải cảnh tượng mà Nhạc Huy muốn thấy.

“Bố, không cần đâu, bố cứ để con tự xử lý”.

“Người nhà họ Liễu không hề biết thân phận thật sự của con, giống như bố nói đó, nếu họ biết con là con trai bố, có cho họ trăm lá gan, họ cũng không dám đối xử với con vậy đâu”.

Nhạc Huy vội vàng nói.

Nhạc Thiên Hùng thấy thế, mặt mày lạnh băng. Ông ấy không nói gì nữa, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên gượng gạo, Đoàn Thiên Hành không dám gắp thức ăn, anh ta ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.

Mãi lâu sau Nhạc Thiên Hùng mới nói với Lâm Phương Như và Đoàn Thiên Hành.

“Cũng ăn no cả rồi nhỉ, Phương Như và Thiên Hành, hai người đi nghỉ ngơi đi, để tôi nói chuyện riêng với Nhạc Huy một lát”.

Thật ra cũng ăn no rồi, Lâm Phương Như và Đoàn Thiên Hành biết đây là cuộc trò chuyện giữa hai bố con họ nên bọn họ cũng không làm phiền, vội vàng rời khỏi tầng ba.

Lúc này trong tầng ba chỉ còn lại Nhạc Thiên Hùng và Nhạc Huy, Nhạc Thiên Hùng nghiêm nghị nhìn Nhạc Huy và hỏi anh.

“Con biết trách nhiệm trên vai con là gì không?”

Cả người Nhạc Huy run rẩy, anh nhìn Nhạc Thiên Hùng với vẻ mặt đầy phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui