Cách đây rất xa, có một con quỷ sống trong một đất nước kì lạ.- Một công chúa nhỏ mập mạp trong chiếc váy xòe máu trắng bắt đầu câu chuyện mời.
- Trước tiên nàng hãy giới thiệu cho mọi người biết tên nàng là gì đã- Hoa Hồng hỏi.
- Ta tên là Hoa Bông Tuyết. Rất nhiều nơi trên thế gian này hát về ta.
Và câu chuyện lại tiếp tục. Trên đất nước này, chỉ cõ những người thợ làm giầy dép sống. Từ sáng đến tối họ chỉ bận rộn với việc đóng, sửa, làm giầy dép. Thậm chí cả nhà vua cũng vậy. Không bao giờ ngài ngồi yên trên ngai vàng, mà là một chiếc ghế gỗ để làm giầy như một người thợ giầy thực thụ. Trong lúc ngài làm việc, không một vị cận thần nào dám đến quấy rầy. Nói tóm lại là trong vương quốc này, nghề truyền từ đời này sang đời khác chỉ có duy nhất đó là nghề làm giầy dép. Tài sản của tất cả mọi người là một kho giầy không thể đếm được là bao nhiêu. Họ sống rất dè sẻn, hà tiện. Chẳng ai muốn làm nghề nông hay học một nghề nào khác. Trong vương quốc này, có một chàng trai trẻ cũng làm nghề đóng giầy tên là Pantoufle. Từ sáng đến tối, chàng chỉ quanh quẩn bên bếp lò mà không bao giờ ra khỏi nhà. Cha của chàng thấy vậy nên khuyên chàng là phải ra bên ngoài, đi nhiều nơi trên thế giới mà học một nghề khác. Nếu không thì có nguy cơ chết đói mất với cái nghề đóng giày này. Tuy nhiên Pantoufle mỉm cười mà trả lời cha mình:
- Cha là thợ đóng giày, con cũng là thợ đóng giày. Đó là nghề gia truyền của dòng họ nhà ta. Con không thể là người đầu tiên phản bội lại dòng họ.
Rồi một hôm mẹ chàng gọi chàng đến và bảo rằng đã đến lúc chàng phải tìm cho mình một người vợ. Pantoufle nghe đến điều này thì cũng thấy thú vị:
- Con sẽ cưới vợ, con hứa với mẹ như vậy.Tuy nhiên con chỉ làm việc ấy khi nào cái lò sưởi trên đó con thường ngủ mang con đi vòng quanh thế giới. Con sẽ kết hôn với người con gái đầu tiên mà muốn chung sống với con.
Thật kỳ lạ, khi chàng vừa dứt lời thì chiếc lò sưởi chuyển động chạy ra phía cửa nhà và mang chàng đi thẳng đến quán trọ nơi đang diễn ra một buổi lễ hội. Pantoufle vô cùng kinh ngạc và có phần lo sợ. Nhưng chàng còn có thể làm gì khác đây. Một lời hứa mãi mãi là một lời hứa. Ngồi trên lò sưởi, chàng tiến lại gần một cô gái đẹp nhất trong số những cô gái được mời đến lễ hội khiêu vũ. Các nhạc công say sưa chơi nhạc, chiếc lò sưởi cũng nhảy điệu Polka cùng với cô gái trẻ xinh đẹp, quyến rũ nhất. Đây mới thật sự là một trò thú vị.Ngồi trên lò sưởi, Pantoufle thích thú cười rất vui vẻ và hỏi cô bạn nhảy của mình:
- Nàng có muốn kết hôn với ta không, hỡi cô gái xinh đẹp?
Lúc đó điệu nhạy cũng kết thúc, cô gái thấy chàng hỏi vậy cũng hỏi lại:
- Thế chàng biết làm việc gì?
Pantoufle kiêu hãnh trả lời rằng mình làm nghề đóng giày dép. Cô gái xinh đẹp bĩu môi cười cợt và bảo rằng những người làm nghề đóng giày theo đuổi cô có đến hàng vài chục. Trò chuyện thêm vài câu chàng thấy mình hoàn toàn không hợp với cô gái xinh đẹp mà kiêu kì này.
Rồi chàng lại cùng chiếc lò lên đường đi tiếp. Đi đến đâu chàng cũng hỏi các cô gái gặp dọc đường xem có muốn làm vợ chàng không. Tuy nhiên, chẳng có ai đồng ý. Chàng chợt hiểu ra rằng làm gì có cô gái nào trên vương quốc đầy rẫy thợ đóng giầy mà lại muốn kết hôn cùng một người thợ đóng giầy cơ chứ.
Một buổi tối, chàng đến một cánh rừng tối om như trong lò sưởi vậy. Gió thổi mạnh trên các chồi non và một cỗ xe xuất hiện rồi một toán cướp từ bốn phía lao ra. Bọn chúng trông rất to khỏe, râu ria xồm xoàm. Tên trùm trông còn gớm ghiếc hơn: mũi của hắn đeo một chiếc vòng vàng rất lớn. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiều diễm đi phía sau. Cả bọn cười sằng sặc và nói lớn:
- Ngươi gặp hạn rồi đấy!
Pantoufle sôi lên vì phẫn nộ trước hành động của bọn cướp. Chiếc lò như cũng hiểu suy nghĩ của chàng liền phun ra vô khối ngọn lửa đỏ rực về phía bọn cướp. Chúng hoảng sợ, kinh hãi hô hoán lên:
- Ai cứu chúng tôi với. Rồng lửa, rồng lừa muốn thiêu cháy chúng tôi!
Vừa hét chúng vừa vắt chân lên cổ chạy trốn biệt tăm. Chỉ có cô gái là không kịp chạy, nàng vẫn đứng đó. Pantoufle tiến đến bên cạnh nàng và khẽ khàng hỏi:
- Nàng có muốn làm vợ ta không? Ta là người thợ đóng giày rất khéo tay đấy!
Nhưng cô gái lại đưa tay làm dấu vẻ rất sợ hãi và nói với giọng xúc động:
- Cầu Chúa hãy phù hộ cho con! Tổ tiên ông bà tôi vốn làm nghề cướp bóc- quay sang phía Pantoufle nàng kể lể- cha mẹ tôi cũng làm nghề đó. Vì vậy, tôi phải nối nghiệp họ. Chàng muốn ta phản bội lại tổ tiên hay sao?
Rồi không để cho Pantoufle có thời gian phản ứng, cô gái rút kéo trong túi ra và cắt đi bím tóc đẹp của mình rồi biến đâu mất. Chàng Pantoufle luyến tiếc nhìn theo.
- Tại sao ta lại cứ phải theo nghề đóng giày cơ chứ.
Rồi chiếc lò lại lắc mình đưa chàng đi tiếp. Cả đêm đó, chàng đi qua nhiều vùng đất khác nhau. Đến sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới xuất hiện thì không khí bỗng trở nên oi bức kinh khủng. Trong lúc chàng toát hết cả mồ hôi và mệt lả đi vì khát thì chợt nhìn thấy một bà cụ đang ngồi bên lề đường. Mặc dù trời rất nắng nóng nhưng bà cụ vẫn khoác ba chiếc ao lông cừu, cổ quàng ba chiếc khăn len rất dày. Tuy nhiên bà lão vẫn run lên vì lạnh. Nhìn thấy bà cụ ngồi run rẩy, Pantoufle thấy rất thương bà lão.
- Bà cụ ơi, hãy ngồi lên chiếc lò sưởi của cháu đây cho đỡ lạnh. Còn cháu thấy nóng tới mức muốn nhược cả người ra mất.
- Ngồi trên lò sưởi cũng chẳng ích gì đâu- Bà cụ run rẩy trả lời- Cháu giúp ta vào sưởi ấm ở bên trong lò kia. Nếu không ta chết vì lạnh cóng mất.
Rồi vừa mới dứt lời bà lão liền nhảy luôn vào giữa lò sưởi đang rực lửa không để cho Pantoufle kịp nói một lời. Bà lão lại lên tiếng vẻ rất dễ chịu:
- Ôi, ở đây quả là ấm. Khuôn mặt ta đang dần hồng hào trở lại đây này!
Pantoufle thấy vậy lấy thêm ít củi cho vào lò rồi hỏi bà lão:
- Thưa bà, cháu thấy rất mến bà, bà không muốn kết hôn với cháu sao?
Chàng đưa ra một lời đề nghị thật bất ngờ. Rồi chàng thầm cầu trời giúp chàng không bị từ chối một lần nữa. Bà lão cười lớn vẻ thích thú trả lời:
- Thật là một đề nghị kì cục, cháu trai tốt bụng của ta ơi! Ta đã hơn ba trăm tuổi rồi đấy. Ta đã qua tuổi kết hôn từ lâu lắm rồi. Tuy nhiên, vì ta thấy cháu rất tốt bụng nên ta cho cháu một lời khuyên bổ ích đây. Ở rất gần chỗ này có một cây hoa nhỏ trên đó có một bông hoa tuyết. Nếu cháu đến đó nói lên mong ước của mình thì điều đó sẽ thành sự thật được. Nhưng cháu phải đọc câu thần chú này thì mới mầu nhiệm.
Nói rồi bà cụ thì thầm vào tai chàng một câu thần chú rồi sau đó biến mất như chưa từng có mặt ở đây. Pantoufle vội vã đi đến cái cây đó. Trên đường đi chàng gặp một lâu đài tráng lệ bằng đá nhưng nó rất nhỏ chỉ đủ để cho búp bê ở mà thôi. Trong lâu đài đó có cây bông tuyết mà bà lão tả cho chàng. Chàng trai làm nghề đóng giày dép vui mừng nói:
Trong thế giới rộng lớn của loài hoa
Bông Tuyết vốn là loài đẹp nhất
Bông Tuyết nàng ơi hãy bước ra đây
Hãy ban cho ta một người vợ xinh đẹp.
Cây Bông Tuyết nghe thấy liền rung rinh cành lá về hướng mặt trời. Rồi một bông hoa nhỏ vươn lên trước mặt Pantoufle và cất tiếng trả lời.
- Ta đây, ta ra đây!- Giọng nói của hoa Bông Tuyết nghe thật dịu dàng.
Pantoufle vô cùng kinh ngạc. Chàng chưa thấy ai lại có chiếc khăn đẹp như của nàng- chiếc khăn trắng mịn màng.
- Xin hãy rủ lòng thương giúp ta với. Thậm chí ta không thể làm một con nhện siêu lòng. Chẳng có ai muốn làm vợ ta cả. Vậy là thế nào chứ?
Vừa nói xong thì một cô gái trong bộ dạng của con nhện xuất hiện ngay trước mặt chàng. Pantoufle thầm mong sao con nhện đó không nghe thấy câu nói vừa rồi của chàng. Tuy nhiên chàng vốn mạnh dạn hỏi:
- Nàng muốn làm vợ ta ư, nàng Nhện bé nhỏ?
- Thiếp xin sẵn lòng.- Con nhện đồng ý ngay lập tức.
Chẳng khác được, chàng đành để con nhện- vợ của mình lên trên chiếc mũ và tiếp tục đi tìm một công việc thích hợp hơn là nghề đóng giày.
Một hôm nọ, chàng đặt chân đến một vương quốc lạ. Người dân ở đây tất cả đều theo nghề thợ may, thậm chí cả nhà vua đứng đầu vương quốc cũng làm nghề này. Tuy nhiên, ở đây chẳng có một ai biết may giầy cả nên họ đều phải đi chân đất. Nhận ra điều này người vợ nhện của Pantoufle khuyên chồng:
- Chàng không phải đi đâu nữa. Ở đây có rất nhiều việc cho chàng làm. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu chàng cần phải xây một ngôi nhà để vợ chồng mình ở.
Nhưng Pantoufle không hề muốn tiếp tục làm nghề đóng giày, chàng muốn đi tìm công việc khác nhưng vợ chàng nhất định không chịu. Cuối cùng, chàng đành phải theo ý vợ. Một thời gian ngắn sau, một ngôi nhà nhỏ xinh xắn được dựng lên. Theo thói quen, Pantoufle chỉ thích ngồi trên lò sưởi cả ngày.
- Chàng đừng có ở lỳ một chỗ như vậy.- Vợ Nhện của Pantoufle lên tiếng vẻ không hài lòng.- Nào, chàng lười của thiếp, phải bắt tay vào công việc thôi!
Và để làm gương, cô xắn tay vào trang hoàng dọn dẹp nhà cửa cho thật tươm tất. Và tất nhiên là Pantoufle không thể ngồi yên mà nhìn vợ tất bật. Tấm biển nhận đóng giày vừa mới được treo lên thì khắp nơi trên vương quốc, mọi người nô nức đến đặt giầy cho mình. Chỉ một thời gian sau chàng trai làm nghề đóng giày bắt đầu thấy thích thú công việc của mình. Tuy nhiên chỉ có một điều luôn quấy rối chàng đó làm đêm nào chàng cũng nằm mơ gặp một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp.
- Chàng hãy cưới thiếp làm vợ đi!- Nàng công chúa luôn nói vậy trong giấc mơ của Pantoufle.
Mỗi khi mà chàng cảm thấy không thể kìm chế được và muốn nhận lời nàng công chúa xinh đẹp thì ý nghĩ về người vợ nhện tần tảo của chàng lại làm cho chàng vô cùng do dự lúng túng. Vậy lên chàng thường trả lời trong mơ:
- Xin công chúa hãy tha lỗi cho ta! Ta đã kết ước với người vợ nhện của ta rồi. Ta không xứng với nàng đâu. Nàng hãy tìm một ai khác xứng đáng với nàng hơn ta. Nàng làm sao có thể kết hôn với một người thợ đóng giầy nghèo khổ như ta chứ.
Mỗi lần như vậy, công chúa lại nhìn chàng với ánh mắt láu lỉnh rồi biến đi đâu mất. Lúc này, Pantoufle cũng chuẩn bị hoàn thành xong đôi giầy cuối cùng cho khách. Vợ chàng liền bày tỏ mong muốn trở về thăm bố mẹ chàng. Pantoufle thì tỏ ra không muốn trở về cái nơi mà ở đó những người thợ đóng giầy khác lúc nào cũng nhìn chàng bằng con mắt chế nhạo. Tuy nhiên, chiếc lò sưởi phun ra những làn khói dày đặc khiến chàng thiếp đi không hề biết gì. Trước khi thiếp đi, chàng nhìn xung quanh tìm xem người vợ của chàng đâu thì nàng đã ngồi trên lưng một con gà trắng bay lên trên chiếc lò sưởi và kêu:
Cúc cù cu, hãy dẹp đường
Cho nàng công chúa Nhện
Cùng Pantoufle chồng nàng
Quay trở về lâu đài.
Pantoufle thấy bài hát của chú gà rất hay nhưng cũng thật hão huyền. Làm gì có lâu đài nào chứ? Chàng phì cười khi nghĩ đến điều đó. Nhưng chỉ một lát sau, một lâu đài lộng lẫy tí hon ở trong đó có cây bông tuyết hiện ra trước mắt chàng. Người vợ Nhện của chàng lúc này mới hỏi:
- Chàng có nhớ không, đây chính là nơi chúng ta đã gặp nhau. Mình dừng lại đây một lát để ôn lại những kỷ niệm đã qua nhé!
Pantoufle không phản đối và cũng dừng lại. Càng về đến gần nhà chàng lại càng không muốn vì chàng luôn nghĩ rằng dân làng chỉ đón tiếp chàng với sự chế nhạo mà thôi. Chàng xuống khỏi lò sưởi xuống ngồi bên cạnh lâu đài vài đặt người vợ nhện bé nhỏ vào trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên lâu đài tí hon rung chuyển và lớn dần, lớn dần cho tới khi thành một lâu đài nguy nga lộng lẫy có vòm mãi toàn bằng vàng. Không hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, Pantoufle thấy mình đang ngồi trên một đám mây trắng bay lượn một vòng quanh lâu đài. Bên cạnh chàng là một nàng công chúa vô cùng kiều diễm chứ không phải là người vợ Nhện bé nhỏ của chàng. Đây đúng là nàng công chúa mà chàng gặp trong giấc mơ hàng đêm. Lúc này công chúa lên tiếng trong lúc Pantoufle còn chưa hết ngạc nhiên:
- Cảm ơn chàng đã giúp thiếp thoát khỏi số kiếp nhện mà người ta đã hành hạ thiếp. Cảm ơn chàng vì lòng thủy chung, tình yêu son sắt dành cho thiếp.
Rồi đám mây từ từ hạ xuống sân của lâu đài lớn. Lúc này cây bông tuyết bỗng nở hoa rực rỡ. Rất nhiều kỵ binh, người hầu, nhà bếp bước ra từ những bông hoa đó. Công chúa lại nói tiếp:
- Từ nay chàng không còn là người thợ đóng giày nghèo khổ nữa. Giờ chàng đã là vua của vương quốc cây bông tuyết. Chúng ta nên trở về nhà thăm cha mẹ chàng. Chắc họ đang trông mong chàng lắm.
Đây quả là một điều thần kỳ mà chắc là các bạn chưa bao giờ được chứng kiến. Một buổi yến tiệc được diễn ra. Pantoufle vẫn muốn tự tay mình làm một đôi giày tặng cho cô dâu- vợ của chàng. Và thế là trong lúc mọi người say sưa nhảy múa mừng đám cưới của chàng thì Pantoufle bắt tay vào công việc đóng giày. Khi chàng hoàn thành tác phẩm của mình cũng là lúc buổi khiêu vũ bắt đầu. Tất cả mọi người đắm đuối trong điệu nhảy chỉ có nàng công chúa là khóc.
- Chuyện gì làm cho nàng phải khóc vậy nhỉ?- Pantoufle tự hỏi.
Lúc này cha chàng tiến đến kéo chàng ra một góc và thì thầm:
- Con đúng là một người thợ đóng giầy tồi. Đến đôi giầy con đóng cho vợ mình cũng bị nhỏ quá. Thôi có lẽ con phải từ bỏ nghề đóng giầy mà cố làm một ông vua tốt.
Từ đó trở đi Pantoufle sống hạnh phúc bên người vợ. Chàng đúng là một ông vua nhân từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...