Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Dịch giả: rolland

Nghiêm Húc nhìn chằm chằm vào Yến Triệu Ca, Yến Triệu Ca mỉm cười, an tĩnh mà đợi, không thèm nhắc lại lời nói.

Chấp Pháp Trưởng lão nhìn hai người bọn họ, thở dài một hơi:

- Loại bí ẩn như thế này, ta cũng chưa bao giờ biết được, trong điển tịch của tông môn cũng không có ghi chép.

- Yến sư điệt ngươi có lẽ là người mở đầu, bất luận ra sao, việc này đầu tiên là phải nhớ tới công lao của ngươi.

- Về phần Linh Phong Cốc Chấp Sự Trưởng lão có biết rõ tình huống này hay không, đợi gọi hắn đến, cùng với sau khi tiến hành chất vấn những người quản lý Linh Phong Cốc, rồi hãy kết luận.

Yến Triệu Ca cười nói:

- Bí ẩn của Ngọc Tinh Tủy, hiện tại phải khống chế trong phạm vi nhất định, dù sao loại phương pháp thu được này, kỳ thực rất dễ dàng.

- Ngoại trừ Linh Phong Cốc, thế giới rất rộng, còn có những địa phương khác sản xuất Vân Văn Thạch, thứ này cũng không đắt như Ngọc Tinh Tủy.

- Bản môn tuy cần lượng lớn Ngọc Tinh Tủy, nhưng chung quy vật này quý hiếm, phải chiếm cứ chủ động, phải phong tỏa tin tức này lại.

- Khai thác cũng phải cũng tiến hành theo chất lượng, để tránh chọc ánh mắt của người khác, ta tin tưởng trưởng bối của bản môn sẽ có cân nhắc toàn diện, ta sẽ không xen vào nhiều.

Chấp Pháp Trưởng lão nói:

- Cái này là tất nhiên.

Hắn liếc nhìn Nghiêm Húc, chậm rãi nói:


- Sự việc trọng đại, đã không chỉ là vấn đề của khu vực Đông Đường, mà thậm chí cũng không phải trong phạm vi quyền hạn của Thiên Đông châu, cần do tông môn quyết định.

Sắc mặt của Nghiêm Húc phát chìm, gật đầu:

- Lão phu đồng ý.

Yến Triệu Ca nói tiếp:

- Chỉ là, tầm quan trọng của Linh Phong Cốc hiện nay, đã không phải là lúc trước có thể so sánh, điều lệ mà trước kia tông môn đưa ra, vẫn không cần đổi, còn về một người còn đang chờ Chấp Sự Trưởng lão thẩm vấn đi tọa trấn nơi này, thích hợp sao?

Chấp Pháp Trưởng lão hơi trầm mặc, con mắt của Nghiêm Húc thì híp thành một đường, bên trong phun ra sắc bén.

- Yến Triệu Ca, đây là chuyện ngươi có khả năng xen vào sao?

- Sự việc Vân Văn Thạch, ngươi đã lập được công lao là không giả, nhưng việc Chấp Sự Trưởng lão an bài nhận hay đuổi người, há là việc mà ngươi có thể tham dự vào?

- Chớ nên đắc ý mà quên mình!

Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:

- Văn Ninh Chi là tâm phúc của Nghiêm trưởng lão, tất nhiên là người hiểu rõ hắn hơn ta.

Ánh sáng lạnh trong mắt của Nghiêm Húc càng tăng lên, hắn làm sao mà không nghe ra ý tứ trong lời nói của Yến Triệu Ca?

Tâm phúc của ngươi, có khả năng tư thông ngoại địch, như vậy ngươi thì sao?

Chấp Pháp Trưởng lão nhìn Yến Triệu Ca, khẽ thở dài một cái.


Thật đúng là một tính cách hoàn toàn không chịu thua thiệt, hơn nữa quả thực là ương ngạnh gay gắt, Chấp Sự Trưởng lão không nói, đối mặt với Chủ Sự Trưởng lão cũng dám cứng rắn chống đối.

Nhưng lần này hắn cũng không có chứng cứ xác thực, chỉ là dưới tính huống hoài nghi, lại chất vấn Yến Triệu Ca, hiện tại mặc dù không có chân thật chứng minh Văn Ninh Chi biết rõ bí ẩn của Vân Văn Thạch, có thể không điều tra một chút sao?

Hắn đương nhiên biết đây là Yến Triệu Ca phản kích, nhưng người nào có thể bảo đảm Văn Ninh Chi thật sự không biết chuyện này?

Tuy nói, người không biết không có tội, nhưng chỉ dựa vào chuyện hàng năm có một lượng lớn Vân Văn Thạch bị đưa ra ngoài, Chấp Pháp Trưởng lão cũng cảm giác trong lòng đau dử dội.

Về phần Văn Ninh Chi tố cáo Yến Triệu Ca, ngược lại là vì phe phái tranh đấu, cùng việc Thôi trưởng lão lúc trước tạo thành ân oán cá nhân có khả năng lớn hơn.

Lúc này, Đông Đường Quốc chủ từ từ nói:

- Linh Phong Cốc mặc dù đang ở khu vực của Đông Đường, nhưng là tài sản riêng của Quảng Thừa Sơn, trẫm không tiện nói thêm cái gì, chỉ là việc khai thác Ngọc Tinh Tủy ngày sau, xin hãy lưu lại một ít cho Đông Đường ta, giá tiền sẽ không để Quảng Thừa Sơn chịu thiệt, tất cả theo quy củ mà làm.

- Hai năm gần đây, Sơn Vực cùng Phong Vực sản xuất Ngọc Tinh Tủy tựa hồ có chút thiếu, rất khan hiếm, Đông Đường ta cũng thật sự là có nhu cầu cấp bách, xin Quảng Thừa Sơn giúp đỡ nhiều hơn.

Mặc dù không có tỏ rõ thái độ, nhưng Linh Phong Cốc rốt cuộc vẫn là ở trên đất của Đông Đường quốc, Đông Đường Quốc chủ không cần nói rõ, cũng có thể cảm giác được hắn đối với Văn Ninh Chi bất mãn.

Nghiêm Húc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã bình thản lại, quay đầu nhìn về Hứa Xuyên:

- Tuy rằng lão phu tin tưởng Ninh Chi không biết chuyện, nhưng bây giờ hắn phải tiếp nhận thẩm tra, đồng thời Linh Phong Cốc cần phải nhanh chóng chỉnh đốn, như vậy hắn quả thực không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Chấp Sự Trưởng lão.

- Điều những người khác từ bên ngoài vào, cần nhiều thời gian quen thuộc, sự việc Vân Văn Thạch phải nới lỏng bên ngoài siết chặc bên trong, vô vùng khẩn cấp, Hứa Xuyên ngươi là Chấp Sự của Lâm Uyên Thành, cùng khu vực Linh Phong Cốc gần nhất, bình thường tiếp xúc cũng là nhiều nhất, liền do ngươi tạm thời quản lý Linh Phong Cốc, chờ quyết định chính thức của tông môn bên kia rồi hãy nói sau.


- Một người kiêm hai chức vụ, trọng trách rất nặng, ngươi cần phải tỉnh táo hơn.

Hứa Xuyên bình phục lại tâm tình của mình, vẻ mặt nịnh hót láu cá khi ở chỗ của Yến Triệu Ca đã hoàn toàn biến mất, nghiêm túc trịnh trọng đáp:

- Nhận mệnh lệnh của tông môn, ta sẽ làm hết sức, tận lực hoàn thành.

Nghiêm Húc liếc nhìn Yến Triệu Ca, không nói gì, hướng về Chấp Pháp Trưởng lão cùng Đông Đường Quốc chủ gật đầu:

- Hàn lão quái cùng dị biến của Trấn Long Uyên có liên quan, sự tình không phải là chuyện đùa, lão phu đi tìm hắn lần nữa.

Cáo từ xong, Nghiêm Húc không nhiều lời nữa, đứng dậy cất bước đi ra đại điện.

Đông Đường Quốc chủ cũng đứng dậy, hướng Chấp Pháp Trưởng lão nói:

- Trấn Long Uyên dị biến, không phải chuyện đùa, sự việc Ngọc Tinh Tủy có thể chậm rãi bàn lại, trẫm cũng đi Trấn Long Uyên nhìn xem, thỉnh trưởng lão cứ tuỳ tiện, có chuyện gì, Đông Đường ta sẽ phối hợp.

Chấp Pháp Trưởng lão gật đầu:

- Trước tiên phải cám ơn bệ hạ, bên Đại Nhật Thánh Tông, sẽ không để cho bệ hạ khó xử, bản môn sẽ giao thiệp cùng bọn họ.

Yến Triệu Ca cũng mỉm cười nói:

- Thế bá đi thong thả, sau này Triệu Ca sẽ bái kiến.

Uy nghiêm trên mặt của Đông Đường Quốc chủ lộ ra vài phần tươi cười, vỗ nhẹ vai của Yến Triệu Ca, đi ra ngoài.

Chấp Pháp Trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Yến Triệu Ca, từ tốn nói:

- Chuyện tình của Văn Ninh Chi, tạm thời không nói đến.


- Lần này Yến sư điệt người lĩnh đội tân tấn đệ tử lịch lãm Trấn Long Uyên, có một tên đệ tử sống chết không rõ, cho dù cũng không phải là do ngươi tạo thành, nhưng ngươi làm Tông Sư lĩnh đội, cũng phải có trách nhiệm nhất định.

- Ngươi tìm được phương pháp đề thăng Nội Tinh Lô thêm một bước, đây là công lao.

- Cường thế đánh bại đích truyền thiên tài của Đại Nhật Thánh Tông - Triều Nguyên Long, giương cao uy danh của bản môn, cũng đáng giá ca ngợi.

- Phát hiện bí ẩn của Vân Văn Thạch, cũng là công lớn.

- Công không bù tội, tội không bỏ công (công lao), bản môn thưởng phạt phân minh, đối với trọng thưởng cùng nghiêm phạt ngươi, cũng sẽ nhanh truyền xuống, có một số việc liên quan đến cơ mật, sẽ không công khai tưởng thưởng cho ngươi, đạo lý này tin tưởng ngươi sẽ minh bạch.

Một điểm nghiêm phạt này, cũng chỉ là mang tính tượng trưng, thuộc về quy chế điều lệ của tông môn, Chưởng môn đều phải tuân thủ, nhưng hoàn toàn không phải việc quan trọng.

Mà tưởng thưởng, hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều.

Yến Triệu Ca tự nhiên rõ ràng đạo lý trong đó, mỉm cười gật đầu:

- Ta hiểu rõ.

Cáo từ lui ra khỏi đại điện, Yến Triệu Ca liền gặp một đám đệ tử trẻ tuổi theo mình vào Trấn Long Uyên, đều vây lại hỏi:

- Yến sư huynh, thế nào, không có sao chứ?

Yến Triệu Ca cười:

- Vấn đề vốn có cũng không sao hết, nói rõ ràng cùng các trưởng lão, có thể xảy ra chuyện gì?

- Bất quá, có vài người phải gặp chuyện a.

Hôm đó, Linh Phong Cốc Chấp Sự Trưởng lão Văn Ninh Chi bị tạm thời miễn đi chức vị ban đầu, bị Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão gọi lên chất vấn.

Mà không lâu sau đó, khen thưởng chính thức của Yến Triệu Ca cũng được đưa xuống đầy đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui