Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Tôi cùng mấy người Lư Tuấn Nghĩa cầm ống nhòm nhìn lung tung, Lâm Xung cùng Đổng Bình cũng vác mặt theo, Đổng Bình nói: “Lần này không ít cao thủ tới.”

Lâm Xung gật đầu, tôi giơ ông nhóm lên nhìn, vội hỏi: “Đâu, đâu?”

LÚc này, trường võ thuật Hồng Nhật Thương Châu đang đi qua lễ đài, đoàn của họ có 13 người, nhìn tướng mạo đều là con nhà nông thuần phác, nhưng bước chân trầm ổn, vẻ mặt tự tin, đang giơ tay vẫy chào các khán giả, khí thế ngất trời.

Tôi nói: “Uhm, Thương Châu là nơi sản xuất nhân tài võ thuật, chúng ta nhường họ đệ nhất đi.”

Sau Thương Châu Hồng Nhật là một đội mặc võ phục, mười mấy người đi trước đều kéo áo lộ ra cơ thịt săn chắc, bốn người đi sau dâng cao một lá cờ, mỗi người đều giữ lấy một góc lá cờ, trên cờ là một con sói răng hung dữ, hẳn là quán kỳ của võ quán, những người này mắt như điện chớp, đi trong san uy phong vô cùng, bễ nghễ thiên hạ. Bọn họ đại biểu võ quán Thiên Lang, nghe giới thiệu quán chủ Đoạn Thiên Lang có võ nghệ gia truyền, danh hiệu đánh khắp Hoa Bắc vô địch thủ.

Tôi nhìn qua nói; “ai da, vị trí thứ hai chắc là họ….”

Lại nhìn mấy đội ngũ phía sau đông đảo, chẳng biết thực lực thế nào, sau đó ống nhòm của tôi bị biển người áo trắng lấp đầy, họ mặc đạo phục màu trắng, quấn đai chia cấp bậc, vừa nhìn đã biết là người luyện Judo, Taekwondo, tán thủ có tính bao dung rất mạnh, quy tắc chỉ có chút khác biệt so với đánh nhau, không gian phát huy rất rộng, vì vậy bọn họ cũng tới góp vui, nhưng bọn họ thật quá không hiểu chuyện, vốn là thịnh hội tán thủ, bọn họ mặc y phục chói mắt thế này, chẳng khác gì tới phá đám?

Tôi chỉ bọn kia; “Thấy không, gặp bọn này cứ đập cho chết.”

Tôi cứ thế vừa nhìn vừa chém gió, các hảo hán chẳng thèm để ý tới tôi.

Đột nhiên nhìn một đội ngũ đi vào sân, tôi suýt chút mù. Đằng sau chiến sĩ cầm biển là một đám con gái ríu ra ríu rít. Người tóc dài phiêu phiêu, mặt xinh môi hồng, bởi vì năng vận động, thân để thều thướt tha, vừa rồi bởi vì các đội đông nghìn nghịt tập trung một chỗ, vì thế ai cũng không phát hiện sự có mặt của các cô ấy. Trọn các sân vận động xôn sao, tôi cũng không chờ nghe giới thiệu khi các cô ấy đi qua đài chủ tịch, trực tiếp nhìn tấm biển, thấy trên viết”Trường nữ bảo tiêu Tân Nguyệt”, he he, chẳng trách, tôi đã đọc báo nói về họ, là một trường chỉ tuyển con gái, trường như vậy chỉ thu sinh viên có căn cơ, trừ chỉ đạo võ thuật, còn cần huấn luyện thể hình, ngoại giao, … Một khi tốt nghiệp, địa đa số phục vụ bảo hộ những nữ khách có thân phận đặc thù, đương nhiên cũng có người thành hoa trong bình, nhưng chí ít cũng nói rõ các cô ấy rất xinh đẹp, tôi mở zoom hết cỡ, miệng ngậm bánh quẩy không thể nuốt nổi, cố gắng đánh giá kỹ, ai ôi. Eo nhỏ, ý, thần thái, trong nhu mị có xinh đẹp thoải mái, nếu chỉ luận bề ngoài đã là khiến bọn đàn ông không thể cưỡng lại.

Tôi cười dâm he he: “có ý tứ, gặp các cô ấy nhất định phải lưu tình. Nếu không đích thân em lên đài …”

Hôm nay tới trường có một nửa là bọn ngu si tứ chi phát triển, thấy đội hình đầy mỹ nhân giai lệ, chẳng quản lãnh đạo thế nào, các đội trưởng, hội trưởng đều huýt sáo: “Em ơi, tối rảnh không?”

“Mỹ nữ, đến chỗ bọn anh…” Trên đài, mấy vị lão tắc nhập định nhíu mày, miệng niệm phật hiệu.

Trong đội Tân Nguyệt, các cô cái đều cúi đầu, đội trưởng tóc dài xinh đẹp, tóc bện lại, mắt híp lại, mị hoặc câu nhân, cô ấy không giận dữ, chỉ nhìn mấy gã đàn ông kêu to nhất, miệng cười lạnh.

Tôi hưng phấn vẫy tay, kêu lớn; “Các vị an hem, nếu bắt thăm đấu với mấy cô bé này, đừng ai tranh với em.” Nhìn lại các hảo hán, có người dựa ghế ngủ, có đám tụ lại đánh bài, có nhóm sớm chạy tứ xứ, căn bản không để ý tới tôi. Chẳng qua xem bọn họ cực kỳ tự tin, đây là chuyện tốt.

Đội mỹ nữ vừa qua, tôi cũng hơi chán, cũng gục đầu xuống bàn ngủ chút, lát sau dậy nhìn lại, từng đoàn như đèo kéo quân ù ù đi qua lễ đại, tôi lại nhìn xem một lúc, lựa chọn từ trong ra vài hắc mã. Tống Thanh cuối cùng cũng không nhịn nổi, cười nói: “Anh Tiêu, anh nói nhường đội này nhường đội kia, đã không dưới mười đội rồi, chúng ta giờ đã ra khỏi top 10 rồi.”


Tôi cười nói: “vậy à, vậy lúc anh ăn bánh quẩy thì nhường, lúc anh uống sữa đậu nành thì không … Lý Bạch đâu rồi?”

Tống Thanh: “Hôm qua lão uống nhiều, sáng hôm nay không dậy nổi, lát nữa em sẽ về xem lão thế nào rồi.”

Tôi nói: “Ừ, tốt nhất gọi lão tới, để lão viết bài thơ kỷ niện tràng cảnh vĩ đại này.”

Bấy giờ nghi thức nhập sân đã tới cuối, đội đại biểu chủ nhà đi qua đài chủ tịch, thế là Mãnh Hổ, Hồng Long, còn có các võ quán sư huynh đệ của lão Hổ dồn dập tiến vào sân, lão Hổ đương nhiên không tự thân xuất trận, hắn cũng ngồi trong một gian khách quý như bọn tôi, hiện tại phòng khách quý không phải cứ có tiền là được, chẳng qua bằng thế lực của lão Hổ, đương nhiên không khó, hôm nay hắn cũng không tới. Sau những đội này là một đội do 100 người hợp thành đội thi đấu, giải thi đấu lần này hạn đội khá nhiều về số lượng, vì thế có không ít fan tán thủ nguyện tiêu tiền trực tiếp gia nhập vào một đoàn nhỏ, chân chính lấy thân phận cá nhân tham gia thì đa số là các vận động viên chuyên nghiệp, thực lực cực mạnh.

Sau cùng, tới trường Dục Tài Văn Võ, 100 Nhạc gia quân do Từ Đắc Long cùng Nhan Cảnh Sinh dẫn đầu, uy vũ tiến vào tầm mắt mọi người, ngay cả chiến sĩ giơ biển ngực cũng ưỡn lên, khí thế thiết huyết đặc biệt của họ áp quá người khác một bậc, tôi nhìn qua đài chủ tịch, Lương thị trưởng cười hài lòng.

Đáng tiếc lúc này tôi lại phát hiện một nhân tố cực không hài hòa: đi cùng đội ngũ chỉnh tề là một cô gái lười biếng mắt phượng đang vẫy tay với khán giả xung quanh tựa hồ một nữ minh tinh đi tham gia diễn xướng…

Tôi kinh ngạc: “Chị ba lên đó lúc nào thế?”

Các hảo hán nghe hỏi đều chen chúc lên, cười ha hả nói: ‘Tam muội thật giỏi.”

Chị ba vừa xuất hiện, bọn đàn ông lại bắt đầu huýt sáo, kêu to, nữ thổ phỉ này cũng cười lại, nhưng không khí hòa thuận trên chủ tịch đài lập tức biến mất, khi tiếng thuyết minh vang lên “Trường Dục Tài Văn Võ” , khán giả sững sờ, sau đó bắt đầu cười lớn. Hỗ tam nương tức giận trừng mắt, nhân lúc quay lưng với đài chủ tịch giơ ngón giữa lên.

Cô nàng vừa làm thế, lập tức toàn sân vận động lặng ngắt như tờ, lưu lại ấn tượng khắc sâu với khán giả khó mà ma diệt…

Tôi đập đầu xuống bàn, vô lực vỗ bàn, tôi nói sao lâu thế không có người day đầu. Đại hội còn có một hạng mục nữa, các đội và tuyển thủ đều lùi ra khỏi sân, bắt đầu biển diễn văn nghệ.

Chẳng bao lâu, Từ Đắc Long dẫn 300 chính tề tiến vào, anh ta một mình tới tìm tôi, anh ta nói bọn họ khó khăn lắm mới đi ra một chuyến, muốn đi dạo trong thành phố, buổi tối sẽ về thẳng trường, để tôi không phải lo. Tôi nói: “Vậy cũng tốt, có gì cứ gọi điện cho tôi… anh biết dùng điện thoại chứ?”

Từ Đắc Long cười he he: “Bọn trẻ đều biết, tôi sắp dùng được rồi.”

“ừ, đi thôi, đừng quên mai còn thi hạng mục biểu diễn.”

Từ Đắc Long đang muốn đi, tôi lại gọi lại, dúi vào tay một xấp tiền: “Các anh đông người, tiền chỉ đủ mời mỗi chiến sĩ một quen kem. 10 vạn tiền mua đồ phòng hộ còn chỗ thầy Nhan, mọi người muốn ăn gì cứ nói với cậu ta, tiêu hết cũng không sao, đó là các anh kiếm được.”

Tôi thấy rõ Từ Đắc Long rất cảm động, muốn nói gì lại không nói ra được, sau cùng chào tôi theo quân lễ, quay người rời đi. Kỳ thực nếu nói tôi đối đãi kém nhất là những chiến sĩ này, tới đây đã lâu, mới đầu ở bãi đất hoang, sau đó là trường học, còn phụ trách bảo an cùng nấu ăn, trừ quản ăn quản mặc, tôi cũng chưa cho người ta tiền tiêu vặt … chẳng qua họ thực quá đông, Trung Quốc đất rộng của nhiều nhưng chia ra mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu, đủ tiêu chưa? Vì vậy trước mỗi nhà hỏa tang luôn dán chữ “Cố gắng đạt tân kỷ lục, đề cao mức sinh hoạt”


Hỗ Tam Nương chậm rì rì lắc lư đi lên khán đài. Chỉ vào phía sau nói: “Xem ai tới kìa?”

Sau lưng cô ấy là Đỗ Hưng, Dương Chí cùng Trương Thanh, ba người này luôn ở quán bar, lâu rồi chưa gặp lại các hảo hán khác, lần này gặp lại cực kỳ thân mật nói chuyện.

Đổng Bình hỏi : ‘Chu Quý đâu ? »

Hỗ Tam Nương cười ha hả nói: “Đứng ở cửa, không có vé nên không vào được, Dương Chí Trương Thanh nhảy vào, Chu Quý béo quá, nhảy mãi cũng không qua.”

Tôi vội gọi điện cho bảo vệ, nói sau này nếu gặp ai nói tên tôi đều không ngăn lại, Lưu bí thư sớm đã nói với các bộ phận, cần tận lực giúp đỡ tôi. Bảo vệ nghe vậy vội mời Chu Quý vào.

Chu Quý vểnh mặt tiến tới, các hảo hán đều hét lên vui sướng, Chu Quý la lên: “Các anh em, nhớ mọi người chết mất, buổi tối đều đến chỗ mình uống rượu đi.” Lập tức tiếng đáp ứng ào ạt.

Đang lúc náo nhiệt, một thanh âm vang trầm: “Chú Cường.”
Sau đó một mỹ nữ chạy vào kéo tay tôi, sau đó Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ cười ha hả tiến vào, mọi người càng vui hơn. Hỗ Tam Nương ôm chặt vai Nghê Tư Vũ: “Cô em này từ đâu tới vậy, đẹp ghê nha.”

Trương Thuận cười: “Là đồ đề chẳng nên cơm cháo gì của bọn tôi, vừa rồi bọn tôi ở nhà cô bé xem lễ khai mạc, em ba vẫn như xưa nhỉ.”

Nghê Tư Vũ ngồi nhà xem lễ khai mạc tại sân vận động. Tầm nhìn càng rộng, chắc không thấy được hành động kia của Hỗ Tam Nương.

Hỗ Tam Nương tuy tùy tiện, nhưng nếu cứ như thường trước mặt một cô bé ngây thơ thế cũng không được, đành nói: “Chị sẽ dạy em các chiêu trò để đối phó mấy thằng đàn ông thối tha.”

Đoạn Cảnh Trụ lặng lẽ nói: “Chị ba dạy công phu trên đất hay là trên …” nói được nửa câu im bặt, mọi người đều hiểu ý cười he he. Nghê Tư Vũ vốn không ngốc, nhưng tư tưởng đơn thuần, hai là si mê bơi lội, liền hỏi: “Chị cũng có kỹ năng bơi độc đáo hả?:”

Đúng lúc này, âm nhạc khiến mọi người phấn chấn vang lên, một ca sĩ hạng hai nổi danh tại thành phố nhảy lên vũ đài hét lớn: “Những sông lớn đều chảy về hướng đông
Sao trên trời đều ngưỡng về Bắc Đầu …”

Trương Thuận: “A, giọng rất khỏe, tên gì thế?”

Ca sĩ hạng hai tiếp tục hát: “Nói là đi thì chúng ta sẽ đi

Anh có tôi có chúng ta đều có …”

Lâm Xung gật đầu: “có khí thế.”

Tới lúc ca sĩ hạng hai hát:

“sấm cửu châu” thì Lý Quỳ giậm chân: “Chó má, thật sướng, giống như các hảo hán chúng ta.”

Nghê Tư Vũ nói: “Bài này là “hảo hán ca”, các anh chưa nghe hả?”

Tiêu Nhượng đột nhiên than thở: “Đáng tiếc 108 huynh đệ chúng ta nếu đều có mặt thì thật tốt, ai.. chỉ sợ vô vọng.” Tiêu Nhượng nói khiến các hảo hán trầm lặng không nói gì, “hảo hán ca” càng hát càng kích động, bọn họ càng thương tâm khó chịu, Lý Quỳ ngồi phịch xuống đất, khóc lên: “Em nhớ Tống Giang ca ca, hu h u hu…” khóc. Nghê Tư Vũ thấy Hỗ Tam Nương mắt đỏ hoe, không hiểu: “Chị, chị sao thế?”

Tôi nói; “Nhớ anh rể ý mà.”

Hỗ Tam Nương lau nước mắt nói: “Nhớ anh ấy gì chứ, chị chỉ nhớ lại con ngựa thất tảo hồng thôi, trên chiến trường nó đã cứu chị mấy lần.”

Tôi than: “Con người mà, luôn khó quên những thứ mình đã cưỡi qua.”

Cơ hồ mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, ý muốn nhìn ra thâm ý trong câu nói này của tôi. Tôi chớp mắt tỏ ra vô tội, ngây thơ: “ Không phải sao? Em cũng rất nhớ cái xe đạp của em.” Các hảo hán quay mặt đi, đều lộ vẻ tiếc vì bỏ lỡ chuyện vui.

Thật hung hiểm, mày mà kỹ xảo diễn xuất của mình cao siêu mới thoát, nếu không chị ba không vo viên đầu mình lại thì hơi phí?

Nghê Tư Vũ đột nhiên hỏi tôi: “Anh Cường, anh to con không tới à?”

Tôi nói: “Anh to con đi với chị rồi, không có thời gian tới đây.”

Cô bé bĩu môi: “Mấy ngày nữa em thi đấu rồi, anh bảo anh ấy có tới không?”

Tôi cũng bĩu môi: “Sao lúc nào cũng thi đấu vậy, em chịu áp lực lớn quá.”

Tôi thấy các hảo hán khó mà có ngày tụ tập đông đủ thế này, nên nói: “các anh em, nhân cơ hội này chúng ta quyết định ai sẽ thi đấu chứ hả?’ Nhưng mọi người đều trầm buồn, không ai để ý tôi, nơi này có Nghê Tư Vũ, không thể nói chuyện quá bỗ bã được.

Chợt lúc này nghe thấy sân vận động sôi trào, tiếng huýt cùng tiếng chọc ghẹo quen thuộc ầm ầm, tôi quay lại nhìn. Đội mỹ nữ Tân Nguyệt đã chia thành hai tổ tiến vào vũ đài, bọn họ đứng đối mặt nhau, phát thanh viên: “Tiết theo là tiết mục biểu diễn của trường Tân Nguyệt nữ bảo tiêu hết lòng phung hiến các vị khán giả.’ Một loạt âm thanh tục tĩu vang lên: “Phụng hiến bản thân đi.”, “cởi một món đi nào.” “Múa cột cho mấy anh xem đi em…”

Nữ đội trường tóc đen dài không chút để ý, một tiếng lệnh phát ra, đội viên hai tổ bắt đầu biểu diễn giao đấu, dãy đội viên bên trái đều có một động tác công về phía bên phải, chỉ bất quá người sau chậm hơn người trước nửa nhịp, người sau nhìn sang người ở ngay bên phải mình, làm theo các chiêu thức của đội hữu, một cú quật tung đối phương xuống đất, sau đó là lần lượt từng người làm theo, khán đài như có sóng lớn, chẳng qua là sóng người. Tổ còn lại ầm ầm té ngã, mặt sàn vũ đài đều run lên, đây là đánh thật.

Nhìn từng thân ảnh nhỏ bé biểu diễn tôi đổ mồ hôi, bởi vì tôi đã từng phát thệ hào hùng, ngộ đến các cô ấy tôi sẽ “tự thân động thủ”, tôi thấy Lư Tuấn Nghĩa cười híp mắt nhìn tôi, tôi cười lúng túng: “Biểu diễn thôi, biểu diễn thôi mà…”


Tôi tiếp tục nhìn các động tác tiếp theo, càng giống tính chất biểu diễn, các mỹ nữ bắt đầu chia ra các nhóm hai người giao đấu, thường hai ba chiêu sẽ có một người bị chế phục, chỉ bất quá các chiêu móc mắt, khóa cổ, bẻ khớp, chiêu nào cũng ác, động tác lưu loát, lực cũng không nhẹ, nhưng không đau đớn.

Dưới đài bắt đầu an tĩnh. Mọi người không mù, các chiêu thức của các cô gái vô cùng thuần thục, tuy lực lượng hơi thiếu nhưng đích thật nếu chạm mặt mà khinh thường nhất định sẽ chịu thiệt. Vĩ vậy mỗi người đều vã mồ hôi.

Sau mấy lượt biểu diễn, lại có mấy nữ đội viên bê lên một cái bàn. Bàn này cao hơn so với các bàn thông thường khác, cơ hồ cao ngang ngực, khán giả cũng như tôi và các hảo hán cũng không hiểu các cô ấy muốn làm gì, chẳng lẽ muốn nằm lên đó, đặt trên ngực tảng đá lớn rồi cầm báu đập vỡ. Tôi cầm ông nhòm nhìn chằm chằm vào bộ ngực, khen tấm tắc: “Đẹp, thật đẹp. Hình bán nguyệt hoàn mỹ, số D…”

Có người đặt lên bàn một chai bia, nữ đội trưởng nhấc chân đá nát miệng chai, tôi khó chịu: “Đây là cái gì?”

Dương Chí, Lâm Xung lại đồng thanh khen: “Giỏi.”

Thấy tôi còn không hiểu, Trương Thanh vỗ đầu tôi : “Nhìn chiều cao cái chai đi, tạm thời không nói chú có thể nhấc chân cao thế không, chú có thể đá nát miệng chai sao?”

Tôi dựng tóc gáy: mũi chân đá vỡ miệng chai bia rỗng, chẳng lẽ cô ấy dùng là nội lực trong truyền thuyết?

Nghĩ cái là biết khó rồi, cứ đặt một cái chai không trên mặt đất, tôi có thể đá bay nó – dù vị trí cao, chân vung không tới có thể đạp bàn lên. Nhưng đá nát miệng chai, quá khó, thật giống như trong phim, ném một củ cải lên trời sau đó vung mấy đao, củ cải rớt xuống thành hình bông hoa.

Đương nhiên, trong phim đều là các kỹ xảo đặc biệt, bạn chỉ cần một củ cải, cầm dao vung vung là thành đóa hoa … nhưng hiện tại tôi nhìn thấy là công phu thật sự.

Hai nữ đội viên đứng bên cạnh đội trường, sau khi biểu diễn màn này xong nhanh chóng chuyển bàn đi.

Quan khách có nhiều người không hiểu, bởi vậy tiếng vỗ tay chỉ rải rác. Cuối cùng vẫn có những người mờ mịt không hiểu. Rốt cục có một đội viên đặt chồng gạch 5 viên lên trước mặt nữ đội trưởng, cô ấy quát lên một tiếng, nâng tay chém xuống, 5 viên gạch bị chặt đứt, vết chém khá giống nhau ở mỗi viên gạch. Đây là việc rất xung kích thị giác, người xem đều sửng sốt lạnh gáy. Lư Tuấn Nghĩa cười nói với tôi: “nếu bốc thăm đối đầu mấy cô bé này chú còn đích thân lên đài nữa không?”

Tôi ngẩn người rất lâu, Hỗ Tam Nương ôm tay trước ngực nhìn đội mỹ nữ thong dong xuống vũ đài, vô cùng thích thú: “Chị muốn so đấu với mấy chị em.”

Đội mỹ nữ Tân Nguyệt kết thúc phần biểu diễn của mình, hiển nhiên không còn ai dám trêu ghẹo, ngay cả tiếng vỗ tay cùng reo hò cũng chẳng có. Nữ đội trưởng dẫn đầu, đi tới dâu mọi người đều tự giác nhường đường. Tôi cầm ống nhòm xem các cô ấy đi vào khu khách quý đối diện. Nữ đội trưởng ngồi đầu, hất tóc dài, cầm một cốc nước uống, tiếp tục xem biễu diễn tiếp theo. Ôi mẹ ơi, mấy ngày nay có việc để làm rồi, có thể ngắm mỹ nữ, chẳng qua không thể để cô ấy phát hiện. Lúc cô ấy híp mắt thật mê người, nhưng nếu nói tới đập gạch, người giang hồ đều biết Cường ca thiện sử một viên gạch, cô ấy một khi tức giận có thể chém 5 viên gạch mà không tốn chút sức, là thiên địch.

Tiết mục xong, tôi chú thấy có rất nhiều người đi vệ sinh. Các tiết mục còn lại đơn giản, không có gì, cứ thế là hết buổi sáng.

Giữa trưa, chúng tôi về nghỉ ở khách sạn, tôi ném một đống chìa khóa phòng trống cho các hảo hán. Hiện tại tôi cuối cùng cũng biết vì sao cần 35 phòng –đó là nguyên một tầng. Tầng 3,4 khách sạn này, quá nửa đã bị một võ quán tên là Tinh Vũ Tự Do Bác Kích bao quá nửa số phòng, ngoài ra một nửa số phòng còn lại không ngờ do đội Mãnh Hổ của lão Hổ thuê, do cá ngừ dẫn đội, xem ra chủ lực của họ không xuất hiện hôm nay. Võ quán của người ta mặc trang phục thống nhất, vai trái đều có hình mãnh hổ vô cùng uy mãnh, rất có phong phạm của cao thủ võ lâm. Hơn nữa người của võ quán Mãnh Hổ đều có trang phục cùng hội kỳ, so với bọn tạp nham quần tam tụ ngũ bọn tôi, nhìn cái là biết cao thấp.

Thấy vậy, tôi lập tức tìm Ngô Dụng, thương lượng với lão xem có thể thiết kế một hiệu kỳ không, tôi cũng nói ý tưởng: phải có hình tròn, đại biểu thế giới; có nước đại biểu bác đại; có ít nhất một kiện binh khí: đại biểu uy vũ.

Ngô Dụng suy nghĩ chút rồi nói: “Vậy vẽ cái thương của Na Tra dùng khi đại chiến Đông Hải Long Vương, còn có hai cái tròn tròn.”

Tôi không thích: “Anh nghĩ gì vậy, thế thì chẳng bằng anh vẽ mặt Bin Laden lái audi đại chiến M4 thủy quân lục chiến – 4 hình tròn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui